Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Chu Quốc Phong, Dịch Phong vẫn điềm nhiên như không. Cậu nhún vai cười: “Cũng không rõ nữa, chắc là chúng bị ông trời trừng phạt rồi.”
Chu Quốc Phong cười khẩy: “Sự trừng phạt này... cũng nhanh quá rồi đó chứ?”
Dịch Phong bình tĩnh đáp: “Tai họa hay ngày mai, con người chúng ta không bao giờ biết được điều gì sẽ đến trước cả. Thế gian vốn vô thường mà.”
Chu Quốc Phong thu dọn mấy tấm ảnh rồi cất lại vào túi: “Ông chủ Dịch, sau này cậu nên cẩn thận hơn một chút, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện tương tự nữa.”
Bề ngoài thì như lời khuyên răn quan tâm, nhưng thực chất là một lời cảnh cáo ngầm dành cho Dịch Phong: đừng vượt quá giới hạn.
Trực giác của Chu Quốc Phong mách bảo anh ta rằng, năm tên kia bị chém rất có thể có liên quan đến Dịch Phong. Nhưng anh ta không có bất kỳ chứng cứ nào nên đành phải để mọi chuyện rơi vào im lặng.
“Cảm ơn cảnh sát Chu, tôi biết rồi.” Dịch Phong gật đầu đáp lại.
“Ừ, vậy tôi đi trước. Có gì sẽ liên lạc lại sau.” Nói rồi, Chu Quốc Phong xoay người rời đi, không ngoái đầu lại.
Ngoài hành lang, viên cảnh sát trẻ tên Tiểu Lục thì thào: “Đội trưởng, nếu anh đã nghi ngờ cậu ta thì tại sao không tiếp tục điều tra cho ra lẽ?”
Chu Quốc Phong liếc cậu ta một cái: “Có những chuyện không nên điều tra sâu. Huống hồ vụ việc kia đến giờ còn chưa được lập án, chúng ta lại chẳng có lấy một mẩu chứng cứ nào.”
“Ồ, ồ.” Tiểu Lục ngạc nhiên đáp.
_______________________________
Tám giờ tối, Dịch Phong và Cố Mộc Hi tìm được một quán ăn gần bệnh viện để dùng bữa.
Hai người chọn một bàn cạnh cửa kính. Nữ nhân viên phục vụ cũng niềm nở mang thực đơn đến sau đó.
“Hai vị gọi gì ạ?”
Dịch Phong nhìn sang Cố Mộc Hi, mỉm cười: “Tiểu Hi Hi, em thích ăn gì thì gọi đi. Gọi hai món đủ ăn là được.”
“Hi hi, được thôi~” Cố Mộc Hi ngọt ngào cười.
Trong lúc cô gọi món, Dịch Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Ánh mắt cậu lặng lẽ dõi theo dòng người qua lại, chiếc xe đạp kiểu cũ chầm chậm lăn bánh và những người bán hàng rong gánh quang gánh bày sạp bên đường.
Trên bức tường phía đối diện là khẩu hiệu về kế hoạch hóa gia đình: “Sinh ít, sinh tốt, hạnh phúc cả đời” và “Một cặp vợ chồng, một đứa con – sinh ít, nuôi tốt vì hiện đại hóa”.
Dưới bức tường ấy là một quầy hàng nhỏ bán kẹo bông. Có bốn đứa nhóc đang đứng vây quanh nhảy nhót hân hoan, ánh mắt sáng rực nhìn vào đống kẹo bông trong tay người bán.
Cảnh tượng ấy như thể thời gian lùi lại, khiến lòng người bâng khuâng. Dịch Phong nhìn đến ngơ ngác, có chút hoang hoải trong lòng.
Đất nước này, đúng thật là đang từng bước phục hồi sau bao mất mát...
“Thối Phong, anh nhìn gì thế?” Cố Mộc Hi đưa tay phẩy nhẹ trước mặt cậu, tò mò hỏi.
“Không có gì, nhìn cái xe kẹo bông bên kia thôi. Trông ngon thật đấy.” Dịch Phong mỉm cười.
“Ngon thì chút nữa tụi mình mua một cây. Nhưng chắc gì người ta còn bán lúc mình ăn xong.” Cố Mộc Hi chống cằm nói.
Trong bối cảnh thiếu thốn phương tiện vui chơi giải trí, người ta thường về nhà sớm nghỉ ngơi. Không lâu sau, món ăn được mang ra. Hai người vừa ăn tối vừa trò chuyện rôm rả.
“Thối Phong, anh có tham gia đêm hội tân sinh viên không?” Cố Mộc Hi vừa nhai vừa hỏi.
“Đêm hội ấy à? Chắc... không liên quan đến anh đâu.” Dịch Phong đáp.
“Thầy phụ trách chương trình mới tìm em, bảo em làm MC cho đêm hội. Nghe nói tham gia tích cực còn có thể đăng ký học bổng nữa cơ!”
“Thế em muốn đi à?”
“Muốn chứ! Được rèn luyện, lại có học bổng thì ai mà chẳng thích? Dịch thiếu à, không phải ai cũng là thủ khoa cả tỉnh như anh, có học bổng toàn phần đâu!”
“He he, Tiểu Hi Hi em là đang ngưỡng mộ hay ghen tị đây?”
“Hứ~ Em không thèm ngưỡng mộ, vì... anh là bạn trai em mà!” Cô bĩu môi.
“Ha ha, em đấy. Nhìn em kìa, ăn đến miệng toàn dầu mỡ rồi.”
Dịch Phong rút khăn giấy lau miệng giúp cô, Cố Mộc Hi còn phối hợp chu đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu ra.
Dịch Phong trêu: “Nhìn giống miệng mấy con cá nhỏ ghê!”
“Giống gì chứ!? Miệng cá sao lớn bằng em được? Có thể ăn mấy thứ dài không?” Cô nói rồi há to miệng, để lộ hàm răng trắng tinh.
Dịch Phong bật cười: “Được được, em ăn giỏi nhất. Nào, thưởng cho em một miếng măng dài thật dài này.”
Thấy thế, Cố Mộc Hi liền gắp một miếng mộc nhĩ đen thả vào bát của cậu: “Vậy thì anh ăn cái này đi. Mộc nhĩ đen, bổ dưỡng lắm nhé~”
Dịch Phong suýt sặc cơm, cười không ra tiếng: “Ai nói cho em thế hả? Là ai nói ăn cái này bổ dưỡng?”
“Trong phòng chat người ta nói đó. Họ bảo con gái nên ăn nhiều, sẽ giúp da dẻ sẽ đẹp hơn.” Cô nàng nghiêm túc.
“Phụt!”
Dịch Phong thật sự không nhịn được nữa.
“Khụ khụ, Tiểu Hi Hi à, lời trên mạng không đáng tin lắm đâu.”
“Ờ... được thôi.” Cố Mộc Hi ngơ ngác, không hiểu vì sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy.
“Anh không thích ăn mộc nhĩ à? Không thì em gắp lại?” Cô vừa nói vừa đưa đũa ra.
Dịch Phong vội vàng giữ chặt bát: “Không được! Không ai được giành của anh!”
Cố Mộc Hi bĩu môi: “Hừ~ Thối Phong, em không thèm giành của anh đâu!”
Hai người ăn uống vui vẻ, hơn nửa tiếng sau mới đứng dậy.
Dịch Phong thanh toán xong, chuẩn bị rời quán thì bất ngờ có một ông lão tóc bạc trắng, chống gậy bước tới gần.
“Cháu trai, cháu có thể giúp ta một việc được không?” Ông lão lễ phép khẽ cúi người hỏi.
Dịch Phong mỉm cười: “Cụ cần cháu giúp chuyện gì ạ?”
Ông cụ run run tháo chiếc máy ảnh trên cổ xuống, hiền hòa nói: “Cháu... có thể chụp giúp ông bà một tấm hình không?”
“Hôm nay là kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới của chúng ta...”
Vừa nói, ông lão vừa giơ tay chỉ về phía bà cụ đang ngồi xe lăn ở gần đó với ánh mắt đầy yêu thương và trìu mến.
Cái này mình cũng không biết nó có ẩn ý gì :v