Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 364

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3446

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 19

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

(151-300) - Chương 206: Con người thật phức tạp

Mỗi lần nghĩ đến cảnh Hàn Bình An bị chém trong quán net, Dịch Phong lại thấy tim như bị khoét rỗng, lửa giận bốc ngùn ngụt.

Lại nghĩ đến việc Hàn Bình An suýt nữa mất mạng trong tay bọn chúng, trong lòng cậu chỉ còn sự phẫn nộ dành cho năm người kia.

Dịch Phong vỗ tay rồi quay đầu nhìn về phía Diêm Học Binh, hơi cúi người nói:

“Binh ca, phiền anh giúp một tay có được không?”

Lời này có nghĩa là cậu muốn Diêm Học Binh sai người thay mặt mình thi hành trừng phạt.

Diêm Học Binh nhún vai, mỉm cười: “Dĩ nhiên, tôi rất sẵn lòng.”

“Lạc Đà, năm người này giao cho mày đấy.”

Ông quay đầu nói với một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo sơ mi trắng.

“Được, Binh ca, không thành vấn đề. Tôi sẽ đếm từng nhát một.” Gã trung niên tên Lạc Đà nở nụ cười hiểm độc rồi nói tiếp: “Bọn bây, kéo bọn chúng đi cho tao.”

Nói rồi, Lạc Đà nhận lấy con dao phay từ tay người bên cạnh, và Kim Nha cùng năm tên kia bị lôi ra khỏi căn phòng, kéo sang một phòng khác.

Rất nhanh sau đó, trong phòng kế bên vang lên tiếng gào thảm thiết của đám Kim Nha, từng tiếng hét như ác quỷ tru lên, rợn người đến thấu tim.

Người phía bên Đới Mậu Tài ai nấy đều mặt mày tái mét, nhìn về phía Dịch Phong với ánh mắt đầy sợ hãi.

Thanh niên trước mặt này... không thể động vào!

Dịch Phong mặt không đổi sắc, cậu chỉ ngồi uống trà hút thuốc như không có chuyện gì xảy ra. Còn gương mặt Đới Mậu Tài thì vô cùng khó coi, nhưng hắn lại không dám hé nửa lời.

Căn phòng rộng lớn chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng la hét vọng lại từ phòng bên. Từng tiếng hét đều rõ ràng như ngay bên tai.

Diêm Học Binh quay sang nhìn Dịch Phong rồi chủ động đưa cho cậu một điếu thuốc để biểu thị sự tán thưởng.

“Lấy một điếu đi, hàng đặc biệt đấy.”

Dịch Phong mỉm cười, nhận lấy một điếu rồi nói: “Cảm ơn.”

Diêm Học Binh cười: “Làm tốt lắm, Dịch lão đệ. Khi nào rảnh nhớ qua quán bar của tôi uống vài ly đấy.”

“Không thành vấn đề, Binh ca.” Dịch Phong gật đầu đáp.

Khoảng mười mấy phút sau, cửa phòng lại mở ra. Lạc Đà xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu. Thậm chí, máu từ con dao trong tay vẫn còn đang nhỏ giọt.

“Dịch lão đệ, Binh ca, xong rồi, không thiếu nhát nào.” Gã nở một nụ cười lạnh lẽo rồi lau máu trên mặt.

“Ừ, vất vả cho mày rồi. Đi, chúng ta về thôi. Lạc Đà, đi thay đồ đi.” Diêm Học Binh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy nói.

Sau đó, ông quay sang nhìn Đới Mậu Tài rồi lạnh lùng nói:

“Đới tổng, mong rằng sẽ không có chuyện như hôm nay lặp lại.”

“Chuyện này... không tốt cho ai cả.”

Đới Mậu Tài cười gượng, vội đáp: “Phải phải, Binh ca, sau này tôi nhất định sẽ quản chặt lũ oắt con này.”

“Binh ca đi thong thả!”

Diêm Học Binh xoay người rời đi, Dịch Phong sánh vai đi cùng ông rời khỏi căn phòng.

Lúc đi ngang qua phòng bên, Dịch Phong liếc vào thì thấy năm người kia đã nằm trong vũng máu, sống chết không rõ.

Căn phòng đó trông chẳng khác gì địa ngục cả. Thế nhưng, Dịch Phong chỉ liếc một cái mà trong lòng không chút dao động.

Xã hội này là vậy, không tàn nhẫn thì không thể đứng vững, có những chuyện bắt buộc phải làm.

Bên kia, Đới Mậu Tài thấy mấy người Dịch Phong rời đi mới thở phào một hơi rồi quay đầu quát: “Bọn mày còn đứng đó làm cái gì?! Mau đưa người đi viện! Mẹ nó chứ!”

_________________________________

Mười hai giờ đêm, Dịch Phong cùng Diêm Học Binh đi dạo trong vườn khu chung cư, vừa đi vừa hút thuốc.

“Dịch lão đệ, nếu khi nãy cậu đồng ý điều kiện của Đới Mậu Tài, cậu biết tôi sẽ nghĩ gì không?” Diêm Học Binh nhả một vòng khói, cười hỏi.

“Binh ca, anh sẽ nghĩ sao?” Dịch Phong lắc đầu.

Diêm Học Binh điềm nhiên đáp: “Tôi sẽ coi thường cậu. Và cả đời này, cũng sẽ coi thường cậu.”

Dịch Phong không nói gì, chỉ im lặng.

Diêm Học Binh lại nói tiếp: “Đôi khi, tiền quả thực rất quan trọng. Ai cũng muốn kiếm tiền, không có tiền thì khó mà sống. Dù là vậy, tiền không phải vạn năng. Nó không mua được đạo nghĩa, không mua được tình cảm huynh đệ chân thành, cũng không mua được chính nghĩa trong lòng.”

“Cậu có cảm thấy một người như tôi lại nói đến chính nghĩa nghe thật nực cười không?”

Dịch Phong lắc đầu cười: “Không đâu. Tôi biết Binh ca có điều làm, có điều không làm. Chỉ là cách làm của anh khác người thường thôi.”

Diêm Học Binh chỉ tay vào cậu rồi cười ha hả:

“Cậu, trẻ tuổi mà láu cá thật, nhưng nói cũng đúng phần nào đấy. Đã làm nam tử hán ở đời thì có việc nên làm, có việc nên tránh.”

“Đừng thấy tôi có chút danh tiếng nhưu vậy, đều là bị ép cả.”

“Nếu có thể yên ổn kiếm tiền, ai lại muốn đâm chém, để đầu treo lơ lửng ở lưng quần chứ?”

“Trước giờ tôi chưa làm ra chuyện bẩn thỉu nào. Mở quán bar, KTV đều là tiền sạch cả đấy. Tôi cũng không chủ động gây chuyện, thường xuyên dạy người dưới phải sống yên ổn mà kiếm tiền, thỉnh thoảng còn quyên góp cho học sinh nghèo vùng sâu vùng xa nữa.”

“Người khác làm được như tôi, chắc được tặng huân chương doanh nhân ba tốt rồi đấy.”

“Nhưng không có gì gọi là nếu như cả. Đã bước lên vị trí này thì phải luôn cảnh giác với đám hổ sói xung quanh. Hơi lơ là một chút là bị cắn ngay. Nếu không muốn bị cắn thì chỉ có cách mài răng mình cho sắc, để khi chúng lao lên mình không bị thiệt mà thôi.”

“Mấy năm nay, tôi đã mất bảy huynh đệ rồi… Tôi cũng không muốn cứ đâm đâm chém chém mãi, vô vị, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.”

“Nhưng dưới trướng tôi, bao nhiêu người há miệng chờ ăn. Mấy ngàn cái miệng, mấy ngàn gia đình sống dựa vào tôi… Có chuyện, đâu thể nào làm chủ bản thân được chứ.”

Giọng Diêm Học Binh rất nhẹ, rì rầm như đang lẩm bẩm với chính mình. Dường như ông đang muốn nói cho Dịch Phong nghe điều gì đó nhưng lại không nói hết.

Có lẽ là ông không thể nói hết cho Dịch phong, nên nghe cũng chỉ lờ mờ nửa vời.

Dịch Phong không hỏi sâu, chỉ thuận miệng khen một câu:

“Binh ca nói chí phải. Con người vốn dĩ phức tạp, ai cũng không thể định nghĩa rõ ai là chính nghĩa, ai là tà ác. Làm việc theo đạo lý trong lòng là được. Binh ca là tấm gương tốt, đáng để tôi học hỏi.”

Diêm Học Binh phá lên cười, cười đến ướt cả khóe mắt rồi chỉ vào mũi Dịch Phong:

“Cậu đúng là chỉ được cái khéo miệng. Cơ mà… thật hiếm khi có người hiểu tôi đến thế, ha ha!”

“Cậu nói phải. Con người mà, vốn dĩ rất phức tạp. Đúng là chẳng có chính nghĩa tuyệt đối, cũng chẳng có gì gọi là tà ác tuyệt đối.”

Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng chạy vào khu chung cư, lướt qua trước mặt hai người.

Diêm Học Binh chỉ vào một gã đàn ông béo phì đang say khướt trong xe, hỏi:

“Biết hắn là ai không?”

Dịch Phong lắc đầu.

“Hắn đó, ban ngày là người ‘đại diện cho chính nghĩa’, là thẩm phán chuyên xét xử tội phạm đấy.” Diêm Học Binh cười khẩy.

Dịch Phong nhìn kỹ một chút, đúng là đã thấy người này trên báo.

Diêm Học Binh lại nói:

“Nhưng chắc cậu cũng không biết hắn bao nuôi hai bé gái nhỏ, tiểu tam tiểu tứ còn chưa đến tuổi thành niên, học ở trường Tam Trung thành phố đấy.”

“Thấy cuộc đời này nực cười không? Nực cười mới đúng nhỉ? Đó mới là hiện thực chứ.”

Dịch Phong cũng bật cười. Những hạng người như vậy kiếp trước cậu gặp không ít, thậm chí còn giao thiệp nhiều.

Diêm Học Binh vỗ vai cậu, nói:

“Thôi, cũng khuya rồi nên tôi không giữ cậu nữa, thế thì giả tạo lắm. Tôi coi cậu là bạn, sau này cậu cũng phải coi tôi là bạn.”

“Ha ha, đương nhiên rồi, Binh ca.” Dịch Phong cười đáp.

Dù nói vậy, nhưng Dịch Phong vẫn giữ vững nguyên tắc của bản thân: với Diêm Học Binh thì có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối không thể làm huynh đệ.

Đó là ranh giới nguyên tắc.