Diêm Học Binh còn không thèm liếc mắt nhìn hắn mà trực tiếp đi thẳng vào phòng. Dịch Phong cũng theo sau bước vào.
Căn phòng rất rộng, ít nhất cũng phải hơn sáu mươi mét vuông. Chính giữa phòng có một chiếc bàn tròn lớn có năm người đang ngồi. Ngồi giữa là một gã đàn ông trung niên có mái tóc chải bóng mượt, đeo kính, dáng người hơi béo trông khá thân thiện và dễ gần.
Gã đàn ông trung niên đó vừa thấy Diêm Học Binh liền vội vàng đứng dậy đón tiếp, gương mặt tươi cười nói: “Haha! Binh ca, lâu quá không gặp! Chào mừng, chào mừng!”
Đới Mậu Tài chủ động đưa tay ra bắt, nhưng Diêm Học Binh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không hề có ý bắt tay.
Đới Mậu Tài cười gượng, ngượng ngùng rút tay về rồi khách sáo mời: “Binh ca, mời ngồi.”
Diêm Học Binh lạnh lùng đáp lại: “Đới tổng, hôm nay không phải tôi đến đàm phán với anh, mà là huynh đệ Dịch Phong của tôi đến nói chuyện. Anh tìm nhầm người rồi.”
Nói rồi hắn rút từ túi ra một gói thuốc, châm một điếu cho mình, hoàn toàn không cho Đới Mậu Tài cơ hội mời thuốc.
Lúc này Đới Mậu Tài mới chú ý tới người thanh niên trẻ tuổi đứng cạnh Diêm Học Binh. Cậu ta mặt mày sáng sủa, có chút khí chất thư sinh, trông khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Chào, tiểu huynh đệ tên gì thế?” Đới Mậu Tài không mời được Diêm Học Binh hút thuốc, đành đưa thuốc cho Dịch Phong. Thế nhưng, Dịch Phong mặt lạnh như tiền, không thèm nhận.
“Dịch Phong.” Cậu đáp cộc lốc.
Đới Mậu Tài thấy Dịch Phong không nhận thuốc, ánh mắt thoáng qua chút bực bội.
Diêm Học Binh không nể mặt thì thôi, mày là cái thá gì chứ? Ông mày đưa thuốc mà mày dám không nhận? Coi thường tao à?
Nhưng nghĩ đến việc Diêm Học Binh đang chống lưng cho Dịch Phong, hắn đành phải nén giận, thu bao thuốc lại rồi cười nói: “Kẻ hèn này họ Đới, tên Đới Mậu Tài. Rất hân hạnh được biết Dịch tiểu huynh đệ! Nào nào, mời ngồi!”
Dịch Phong không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh Diêm Học Binh.
Diêm Học Binh nhìn thấy thái độ cứng rắn của Dịch Phong, trong lòng càng thêm tán thưởng:
Thằng nhóc này gan không nhỏ! Trước mặt Đới Mậu Tài mà dám giữ vững lập trường, khí phách đấy!
Mọi người lần lượt ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang trà lên. Cả căn phòng lúc ấy tràn ngập khói thuốc.
Diêm Học Binh, người có địa vị cao nhất trong phòng, mở lời trước:
“Đới tổng, huynh đệ của Dịch lão đệ bị người của anh chém trọng thương, giờ còn đang hôn mê trong viện. Chuyện này, dù thế nào cũng phải có lời giải thích chứ?”
“Ân oán thế nào, tôi đều biết cả rồi. Là người của các anh gây sự trước, bây giờ còn chém người trọng thương. Nói thật, người của anh cũng to gan thật đấy!”
Nói đến đây, Diêm Học Binh nheo mắt hướng ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng về phía Đới Mậu Tài, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
“Không dám, không dám! Binh ca, oan cho tôi quá! Tôi thật sự không hề hay biết rằng chúng nó lại làm ra chuyện này, mãi sau mới được biết tin. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tôi!”
“Tôi với Dịch tiểu huynh đệ đây từ trước trước nay chưa từng quen biết, không thù không oán nên càng không có lý do!”
“Tối nay tôi sắp xếp như vậy cũng là muốn xử lý chuyện này cho ổn thỏa, cho Dịch huynh đệ một lời giải thích.” Đới Mậu Tài vội vàng biện minh.
Diêm Học Binh liếc sang Dịch Phong thì thấy cậu khẽ gật đầu một cái.
Dịch Phong bình tĩnh lên tiếng: “Đới tổng, người chém huynh đệ tôi đâu rồi?”
“Dẫn mấy thằng nhãi đó lên đây!” Đới Mậu Tài hô.
Rồi Kim Nha, Mã Phong và ba người còn lại bị mấy gã áo vest đen áp giải vào. Cả lũ mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã bị đánh cho một trận tơi bời.
Đới Mậu Tài quát: “Lũ khốn kiếp, chúng mày bao giờ mới chịu để tao yên thân đây hả? Mẹ kiếp!”
“Còn không mau xin lỗi Dịch huynh đệ cho đàng hoàng vào?!”
Kim Nha và Mã Phong tay bị trói quặt quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn dập đầu xin lỗi: “X-Xin lỗi ông chủ Dịch! Xin lỗi anh!”
Đới Mậu Tài quay sang Dịch Phong, nghiêm túc nói: “Cậu xem, chưa cần cậu lên tiếng, tôi đã dạy dỗ cho chúng nó một trận rồi!”
“Hôm nay có cả Binh ca ở đây, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng.”
“Dịch huynh đệ, tôi sẽ lo tiền viện phí của huynh đệ cậu. Ngoài ra, tôi sẽ bồi thường thêm năm mươi vạn. Cậu thấy sao?”
Năm mươi vạn không phải là một con số nhỏ, đủ cho người bình thường tiêu xài cả chục năm.
Lúc ấy, trong đầu Đới Mậu Tài nghĩ: Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì quá đơn giản rồi.
Số tiền này, chắc hẳn tên họ Dịch kia không từ chối đâu. Dù sao thì ra ngoài làm ăn hay giang hồ, chung quy cũng chỉ vì một chữ “tiền” mà thôi.
Đới Mậu Tài ra điều kiện xong liền nhìn chằm chằm vào Dịch Phong. Mọi ánh mắt cũng đổ dồn vào cậu, kể cả Diêm Học Binh cũng tò mò xem cậu sẽ phản ứng như thế nào.
Dịch Phong phả ra một làn khói, lạnh lùng cười một tiếng: “Đới tổng, đây là cái gọi là ‘câu trả lời thỏa đáng’ của anh sao?”
“Anh nghĩ tôi dễ bị qua mặt vậy sao? Hay anh coi tôi là thằng ngu?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức chùng xuống, nụ cười của Đới Mậu Tài cũng theo đó mà cứng đơ.
Diêm Học Binh rít thuốc, cười một tiếng đầy hứng thú.
Một lúc sau, Đới Mậu Tài cố nén lửa giận trong lòng, gượng cười hỏi: “Vậy thì, Dịch huynh đệ nghĩ sao?”
Dịch Phong gạt tàn thuốc, đứng dậy rồi lạnh lùng nói: “Năm người này, mỗi người ba mươi sáu nhát dao.”
Shhhh!
Cả phòng bỗng sửng sốt bởi câu nói của cậu, đồng loạt hít một hơi lạnh!
Năm người, mỗi người ba mươi sáu nhát? Vậy chẳng phải là chém cho chết luôn hay sao?!
Quá tàn nhẫn, con mẹ nó quá tàn nhẫn!
Thằng nhóc này còn trẻ vậy mà lòng dạ đã ác độc như vậy sao?
Đới Mậu Tài há hốc mồm không nói nên lời, hắn không thể ngờ được rằng Dịch Phong lại dám đưa ra yêu cầu như vậy!
Ngay cả Diêm Học Binh cũng thoáng kinh ngạc, nhưng rồi ông cũng lập tức hiểu ra ý đồ của Dịch Phong: Một là báo thù cho huynh đệ, hai là dằn mặt Đới Mậu Tài và ba là cắt đứt hậu hoạn triệt để cả về thể xác lẫn tinh thần.
Muốn làm nên chuyện lớn, thì phải dứt khoát và tàn nhẫn khi cần thiết.
Diêm Học Binh càng nhìn Dịch Phong lại càng thêm phần nể trọng.
Đây là nhân tài có thể làm nên đại sự. Rất đáng để kết giao!
Đới Mậu Tài mặt mũi sa sầm, nhìn chằm chằm vào Dịch Phong nói: “Dịch huynh đệ… làm người cũng nên để đường lui, sau này còn gặp lại. Không cần phải tàn độc vậy chứ?”
Dịch Phong nhìn thẳng vào hắn mà không hề nao núng. Hai người mắt đối mắt, lửa bốc ngùn ngụt.
“Khi chém huynh đệ của tôi thì chúng có nghĩ được như vậy không?”
“Nếu không đưa vào viện kịp lúc, huynh đệ tôi đã mất mạng rồi.”
“Anh nói tôi nghe thử xem?”
Đới Mậu Tài nghẹn họng, không biết đáp ra sao. Xét cho cùng, bên hắn đúng là sai trước.
“Binh ca… Chuyện này…” Hắn hướng ánh mắt sang cầu cứu Diêm Học Binh nhằm cứu vãn lấy tình hình. Thế nhưng, Diêm Học Binh chỉ nhả khói rồi cười nhạt: “Đới tổng, chuyện này anh bàn với Dịch huynh đệ đi, đừng hỏi tôi.”
Đới Mậu Tài nghe vậy thì giận điên trong lòng vì không ngờ Diêm Học Binh lại chống lưng cứng rắn cho Dịch Phong đến như vậy.
Vì Dịch Phong có Diêm Học Binh chống lưng nên hắn cũng chẳng thể dùng lôi biện pháp cứng rắn ra để uy hiếp được.
Xem ra… Kim Nha chỉ có thể làm tốt vai trò vật tế mà thôi!
“Dịch huynh đệ… có thể giảm một chút không?” Đới Mậu Tài nhìn về phía Dịch Phong.
Dịch Phong lạnh lùng lắc đầu: “Không thể.”
Đới Mậu Tài nghiến răng một cái, nói: “Được! Vậy cứ theo ý Dịch huynh đệ mà xử lý!”
Kim Nha và Mã Phong nghe vậy liền tái xanh mặt mày, đũng quần cũng ướt đẫm.
“Đừng! Đới tổng! Tôi cầu xin ngài!!!” Kim Nha gào khóc van xin.
Hắn quay sang Dịch Phong, khóc rống lên: “Ông chủ Dịch! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa đâu! Xin anh hãy tha cho tôi một lần này đi!”
Kim Nha lúc này đã hối hận đến phát điên.
Mẹ kiếp! Biết vậy lúc đầu đã không ra mặt giúp thằng Mã Phong rồi!
Chết tiệt! Đúng là tự mình hại mình mà!
Cả năm người chúng quỳ sụp dưới đất, liên tục dập đầu cầu xin.
Dịch Phong bước tới trước mặt Kim Nha, ngồi xổm xuống rồi túm lấy cổ áo hắn với ánh mắt lạnh băng đằng đằng sát khí.
“Giờ mới hối hận thì muộn rồi!”
“Khốn nạn!”
Nói rồi, cậu giáng thẳng cái một bạt tai cực mạnh vào mặt hắn.
Bốp!
Cú bạt tai ấy mạnh tới mức bay cả mấy cái răng của Kim Nha!