Buổi chiều, Kim Nha cùng Mã Phong và ba người khác đến công ty Mậu Tân rồi tiến thẳng vào văn phòng.
“Này, Kim Nha ca, có phải Đới tổng đã giải quyết xong chuyện kia rồi không?” Mã Phong tò mò hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Ở Quảng thị này chẳng có chuyện gì mà Đới tổng không dàn xếp được hết!”
“Sau này cứ theo tao làm việc cho Đới tổng, đảm bảo anh em có ăn có mặc, sống sung sướng!” Kim Nha cười đắc ý nói.
“Hê hê, được, bọn em nghe theo anh hết!” Mã Phong nhanh nhảu phụ họa.
Kim Nha càng tỏ vẻ hài lòng, vỗ vai hắn nói: “Chờ khi nào không phải tránh đầu sóng ngọn gió nữa thì tao sẽ dẫn mày đi bar tán gái, haha!”
Mấy người bọn chúng trò chuyện một lúc thì đã đến trước cửa văn phòng.
Kim Nha gõ cửa, gọi: “Ông chủ, bọn tôi đến rồi!”
“Vào đi.” Giọng điệu trầm thấp của Đới Mậu Tài từ bên trong vọng ra.
Kim Nha đẩy cửa bước vào, mặt mày tươi rói: “Ông chủ, ngài gọi chúng tôi có việc gì phân phó ạ?”
Năm người bọn chúng đứng thành hàng ngay ngắn trước mặt Đới Mậu Tài với vẻ mặt đầy cung kính.
Đới Mậu Tài ngồi tựa trên ghế giám đốc rít một hơi thuốc, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Kim Nha rồi trầm giọng hỏi: “Kim Nha, tao hỏi mày, người mà chúng mày chém hôm qua, lai lịch của hắn, chúng mày thật sự không biết à?”
Kim Nha khựng lại, không hiểu sao Đới Mậu Tài lại hỏi thêm lần nữa.
“Biết, biết chứ! Thằng nhóc đó trước đây chỉ là thằng nhặt rác, sau nghe nói tìm được việc ở... ở công ty Tây Phong gì đó. Đúng lúc Mã Phong thấy nó làm ở một quán net, tôi... tôi liền tiện tay dằn mặt nó thôi...” Kim Nha liền lặp lại lời giải thích.
Đới Mậu Tài hừ lạnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ lời hắn nói.
Một thằng nhặt rác mà có thể khiến Diêm Học Binh đích thân gọi điện đến hỏi?
Dù thế nào thìcũng phải cho Diêm Học Binh một lời giải thích.
Đới Mậu Tài phun ra một vòng khói, đứng dậy rồi phẩy tay gọi Kim Nha lại.
Kim Nha lập tức nở nụ cười nịnh nọt, bước nhanh tới: “Đới tổng, ngài có việc gì cần phân phó.”
Bỗng, Đới Mậu Tài vươn tay tóm lấy tóc rồi mạnh mẽ đập đầu hắn xuống bàn!
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Đầu Kim Nha bị đập liên tiếp ba cái, máu chảy loang đỏ cả mặt bàn. Hành động bất ngờ ấy khiến bốn người còn lại bị dọa đến ngớ người!
Tại sao Đới Mậu Tài lại ra tay với Kim Nha?!
Đới Mậu Tài buông tóc, để mặc Kim Nha ngã lăn ra đất với đầu óc còn đang choáng váng khiến hắn không thể bò dậy nổi.
Lúc này, từ cửa, tám gã mặc vest đen cao lớn bước vào.
“Đới tổng.”
Đới Mậu Tài rút khăn giấy lau vết máu trên tay rồi bình thản nói: “Trói tất cả lại.”
“Rõ!”
Tám gã lập tức hành động, lấy dây trói chặt tay năm người lại.
“A, Đ-Đới tổng, ngài làm gì vậy?!” Mã Phong hoảng hốt, trong lòng dấy lên nỗi bất an.
Đới Mậu Tài nhổ một bãi nước bọt, nói với vẻ mặt đầy sát khí: “Mẹ nó, mày còn dám hỏi tao à?!”
“Chỉ có thể trách chúng mày xui xẻo, chém phải người không nên chém! Con mẹ nó!”
Mã Phong và mấy người đều ngớ người, không hiểu sao tên Hàn Bình An kia lại thành người không thể động vào.
Nó chẳng phải chỉ là thằng nhặt rác thôi sao?
Kim Nha dần tỉnh táo lại, hắn rên rỉ: “Đ-Đới tổng, tại sao?!”
Hắn đi theo Đới Mậu Tài sáu năm, cùng anh em giúp Đới Mậu Tài làm bao vụ đòi tiền vay nặng lãi, công lao không hề nhỏ.
Tại sao giờ lại đối xử với hắn như vậy?
Đới Mậu Tài bước tới, tóm tóc hắn rồi nghiến răng nói: “Chúng mày biết người mà chúng mày động vào là người của ai không?”
“Mẹ kiếp! Là người của Diêm Học Binh đấy!”
“Giờ hắn bắt tao giao người, chúng mày nói xem tao phải làm thế nào?!”
Nghe thấy ba chữ Diêm Học Binh, đầu Kim Nha như bị sét đánh, ù đặc cả óc.
Diêm Học Binh?
Đó chẳng phải là nhân vật số một trong giới giang hồ Quảng thị sao?
Tại sao ông ta lại ra mặt chỉ vì một thằng nhặt rác chứ?!
“Đới tổng, c-cứu tôi với!” Kim Nha bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Hắn đã được nghe qua tính cách của Diêm Học Binh, nếu đụng đến người của ông ta thì không chết cũng tàn phế!
Hiện tại trong đầu hắn chỉ cầu mong Đới Mậu Tài niệm tình khi xưa mà cứu hắn một mạng, nhưng câu tiếp theo của ông ta đã khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn.
“Chúng mày tự ý làm loạn, chắc chúng mày tưởng ai cũng động vào được nhỉ?”
“Tao cảnh cáo bao nhiêu lần rồi? Làm việc thì phải nghe lệnh, đừng có tự ý gây chuyện, thế mà chúng mày chẳng chịu nghe! Con mẹ nó!”
“Lần này, chúng mày tự xử đi!”
“Lôi hết xuống dưới!”
Đới Mậu Tài phất tay, tám gã vest đen lập tức lần lượt kéo năm người bọn chúng ra ngoài.
Kim Nha mặt mày tái nhợt. Khi bị lôi đi, hắn gào lên: “Đới tổng! Đới tổng! Nể tình tôi theo ngài bao năm, dù không có công thì cũng có khổ, c-cứu tôi với!”
Đới Mậu Tài chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng mà không thèm trả lời. Hắn hiểu rõ, nếu vì Kim Nha mà đối đầu với Diêm Học Binh thì chỉ có thiệt hại chứ chẳng có lợi lộc gì.
Kim Nha, lần này mày chỉ có thể làm quân cờ bị bỏ lại thôi!
Hút xong điếu thuốc, Đới Mậu Tài lập tức bấm máy gọi cho Diêm Học Binh.
“Binh ca, tôi đã điều tra xong rồi. Tám giờ tối nay, phòng số một quán Túy Hương Lâu, tôi đặt bàn mời anh cùng với... huynh đệ bên Tây Phong.”
“Vâng vâng, đúng rồi, năm thằng oắt con kia đều có mặt.”
“Được, tôi chờ anh ở đó!”
______________________________
Tám giờ tối hôm đó, trước cửa Túy Hương Lâu. Năm chiếc xe con màu đen từ trong màn đêm lăn bánh đến, dừng ngay trước cổng.
Dịch Phong bước xuống xe với gương mặt lạnh lùng.
Bình An, tối nay tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu!
“Ha ha, Dịch lão đệ, mời.” Diêm Học Binh mỉm cười, ra hiệu mời cậu vào.
“Binh ca, mời.” Dịch Phong đáp lễ, rồi cả hai cùng sóng vai bước vào tửu lâu. Phía sau họ là sáu gã mặc áo sơ mi trắng trông vô cùng cường tráng.
Đoàn người khí thế hùng hổ bước lên tầng, đến phòng số một như đã hẹn.
Tại cửa phòng có hai gã vest đen đang đứng canh, khi vừa thấy Diêm Học Binh và Dịch Phong thì liền mở cửa.
“Binh ca, Đới tổng đang chờ trong phòng, mời.” Hắn hạ giọng nói.