Trước khi Lục Dĩ Bắc thấy được danh mục các vụ quái đàm mà Giang Ly phụ trách, anh cứ nghĩ rằng những người ở Tư Dạ Hội Hoa Thành đều là một đám trộm cắp tiền lương, chỉ biết lười biếng.
Một đám người lãnh lương từ nhà nước, nhận trợ cấp xã hội, suốt ngày đi hộp đêm thì đi hộp đêm, chơi xe thể thao thì chơi xe thể thao, còn có cờ bạc, thu thập nội tạng quái đàm, còn có COSPLAY nấm nhỏ…
Ồ đúng rồi, thậm chí còn có một tên lãnh lương nhưng luôn vắng mặt, chưa từng thấy bóng dáng!
Nói tóm lại, việc nghiêm túc thì chẳng thằng nào làm, đủ kiểu tệ nạn.
Anh còn nghĩ, nếu mình ở lâu với đám này thì sớm muộn cũng biến từ một thiếu niên mơn mởn thành một hạt đậu khô chai lì vô cảm.
Cuộc sống có thể nhìn thấy điểm cuối ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoàn toàn không có ước mơ này, là cuộc đời của con người sao?
Mẹ nó chứ, đây là cuộc sống của thần tiên chỉ xuất hiện trong mơ!
Nhưng khi anh mở chiếc hộp Bạch Khai đưa cho và nhìn thấy hơn tám trăm trang ở đó, trung bình mỗi trang ghi lại tóm tắt của năm đến bảy sự kiện quái đàm thì giấc mộng ấy vỡ tan.
“Chỗ này… tất cả đều là mấy sự kiện quái đàm Giang Ly phụ trách sao?” anh hỏi.
"Cũng không hẳn toàn bộ." Bạch Khai nhún vai nói.
Lục Dĩ Bắc vừa định thở phào một hơi thì liền nghe Bạch Khi bổ sung thêm một câu: "Có một số sự kiện có cấp độ bảo mật và cấp độ nguy hiểm rất cao, xét đến vấn đề sức chiến đấu của con không đủ, nên không giao cho con."
Lục Dĩ Bắc: "???"
Đây còn chưa phải toàn bộ?
Sao các người cứ cách một khoảng thời gian lại có thể bày ra cho tôi trò mới vậy?
Lục Dĩ Bắc một lần nữa cảm nhận được sự ‘ác ý’ đáng ghét đến từ Tư Dạ Hội.
“Làm thế nào mà được vậy?”Lục Dĩ Bắc hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hửm?"
"Ý con là, một mình Giang Ly xử lý từng này sự kiện quái đàm? Cô ấy lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?"
Cổđánh mạt chược suốt ngày mà! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
"Vấn đề này..."
Bạch Khai ngập ngừng rồi giải thích: "Mặc dù cô ấy khó gần, nhưng những công việc hằng ngày thì chưa bao giờ có bất kỳ vấn đề gì."
"Theo như cha biết, mỗi ngày cô ấy làm việc cỡ mười ba, mười bốn tiếng, chỉ ngủ năm tiếng."
Giang Ly thật sự quá chăm chỉ! Nếu không thì mình đã không bị bắt quả tang khi đến nhà nó làm loạn... Bạch Khai thầm nghĩ.
Lục Dĩ Bắc đột nhiên có hơi đồng cảm với Giang Ly, thậm chí ngay cả cơn giận vì cô để lại một mớ hỗn độn rồi bỏ đi sống an nhàn tự tại cũng vơi đi không ít.
Xem ra nhân viên chủ lực của Tư Dạ Hội cũng không lười biếng như mình tưởng, phần lớn thời gian họ âm thầm nỗ lựcở những nơi mình không thấy. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Nhưng còn một vấn đề!
"Làm việc mười ba mười bốn tiếng, ngủ năm giờ..." anh đếm trên tay, nghi hoặc hỏi: “Vậy còn năm sáu tiếng kia đâu?”
“Dành để xoay xở mấy chuyện sinh hoạt cần thiết, và… con biết đấy.” Bạch Khai bĩu môi nói, vừa nói vừa giơ hai tay lên, như đang đánh thái cực quyền mà múa may trong không trung vài vòng.
Lục Dĩ Bắc vỗ trán: "Ý chú là chơi mạt chược phải không?"
Đây chính là bậc thầy quản lý thời gian.
"Đúng vậy." Bạch Khai nhún vai nói, "Ngoài năm sáu giờ này ra, trong lúc đi làm nhiệm vụ, trong những lúc mai phục, cô ấy luôn có thể tìm ra thời gian để chơi vài ván."
"Con chưa thấy đâu, cô ấy từng chỉ huy các thành viên của đội hành động đặc biệt đi gửi ‘hơi ấm’ cho tổ chức buôn lậu nội tạng quái đàm, chậc chậc!"
Trong lúc nói chuyện, Bạch Khai không kiềm được mà nghỉ về cảnh tượng thiếu nữ đeo chân giả kim loại, đứng trong nhà máy bỏ hoang đầy những máy móc gỉ sét, xa xa không ngừng truyền đến tiếng súng nổ và tiếng giao tranh giữa đội hành động đặc biệt với bọn buôn lậu. Trong khi đó cô vẫn ung dung một tay cầm điện thoại đánh mạt chược.
“Nhưng kể từ khi đêm tối bắt đầu kéo dài đến giờ, tối đa cũng chỉ tầm năm sáu năm thôi, riêng số vụ quái đàm do Giang Ly phụ trách đã vượt hơn năm nghìn vụ, có phải là quá nhiều rồi không?" Lục Dĩ Bắc nhíu mày nói.
Anh theo lời Bạch Khai, cộng thêm số lượng sự kiện quái đàm mà Giang Ly phụ trách, liền tưởng tượng ra trong từng góc ngách của Hoa Thành đều ẩn giấu những dao động linh năng, ít nhất cũng có hàng loạt quái đàm đang lẩn trốn, lang thang, rình rập chờ thời… Điều này khiến anh nổi gai ốc.
Bạch Khai nhìn đôi mắt to đầy nghi hoặc của Lục Dĩ Bắc, lắc đầu, rồi chậm rãi mò mẫm trên bàn làm việc một lúc. Từ dưới chồng tài liệu dày cộp, anh ta lôi ra một cái gạt tàn hình trái tim và một bao thuốc lá hương hoa hồng có khí chất GAY đến mức lố bịch, châm một điếu, hít sâu một hơi.
"Tiểu Bắc."
Bạch Khai nghiêm mặt nói: “Có câu nói rằng trên có bảy triệu tám trăm năm mươi tỷ thần, dưới có chín triệu tỷ quỷ, theo tiêu chuẩn đánh giá của Hội Tư Dạ, tất cả đều tính là quái đàm…”
Mùi thuốc lá hòa quyện với mùi hoa hồng chui vào mũi Lục Dĩ Bắc, anh liếc nhìn chiếc gạt tàn trên bàn của Bạch Khai và nhíu mày.
Anh thực ra không đặc biệt ghét mùi thuốc lá hay mùi hoa hồng, chỉ là chiếc gạt tàn trên bàn đó là của cha anh.
Chính xác mà nói, đó là món quà mà anh đã vất vả tìm cho bố từ một người mai mối.
Còn tại sao chiếc gạt tàn này tại sao lại ở trong tay Thủy ca, ấy là cả một câu chuyện tình tay ba lằng nhằng đau đầu không cần kể ở đây.
“Hơn nữa, mỗi cá nhân phụ trách phạm vi khác nhau, nên số lượng sự kiện quái đàm tiếp xúc mỗi ngày cũng khác nhau."
"Tổng cộng lại mỗi ngày trung bình khoảng mười vụ, trong đó còn có cùng một quái đàm liên tục gây án, có vụ chưa xảy ra tiếp xúc trực diện hay tấn công, còn có kiểu khai báo nửa vời giống mấy chuyện tẩu tiến khoa học..."
"Chờ đã!" Lục Dĩ Bắc ngắt lời, "Hai cái trước con đều hiểu, nhưng cái kiểu tẩu tiến khoa học là cái quỷ gì vậy?"
"Lấy một ví dụ, hai ngày trước từ đồn cảnh sát đường Trường Sinh chuyển qua một vụ án, là một bà lão tố cáo, nói có chỗ gần khu chung cư chất đầy xác chó mèo hoang."
"Hơn nữa mỗi ngày đều có chó mèo lúc đi qua gần đó đột nhiên chết, con đoán chúng ta cử người của đội hành động đặc biệt qua xem đã phát hiện điều gì?"
Lục Dĩ Bắc nhíu mày: "Có kẻ biến thái ngược đãi động vật, ở gần đó hạ độc?"
Nghe nói, nguyên nhân ra đời của MiuTiểu Thấtliên quan đến loại chuyện này... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Bạch Khai lắc đầu, dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn, xua tay nói: “Không phải đâu! Thực ra có thằng cháu nó trộm dây điện, làm đường dây cao thế dưới đất chập điện rò rỉ.”
Lục Dĩ Bắc: "..." Ôi trời! Tội nghiệp quá! Cố Thiến Thiến, cô thấy chưa, kẻ trộm điện chính là nói cô đó!
"Vậy nên! Tiểu Bắc, con đừng quá căng thẳng." Bạch Khai an ủi, “Tuy danh mục của Giang Ly dày cộp, nhưng thật ra mấy vụ nguy hiểm thì không nhiều.”
"Hơn nữa, một số sự kiện có cấp độ bảo mật và cấp độ nguy hiểm tương đối cao đều đã tạm thời được chuyển giao cho mấy người khác trong đội rồi.”
Lục Dĩ Bắc im lặng, ngẫm nghĩ lại lời của Bạch Khai, mặt không biểu cảm nói: "Nói cách khác, việc mà Giang Ly bình thường làm là cảnh sát hình sự kiêm cảnh sát khu vực, còn con trong khoảng thời gian tạm thay thế cô ấy, chỉ cần phụ trách phần công việc của cảnh sát khu vực thôi, đúng không?"
"Cũng gần như vậy." Bạch Khai gật đầu nói, "Quái đàm mà con phải đối mặt thường là những con nhỏ, có cấp độ dao động linh năng chỉ cấp D, thậm chí không có cấp, rất đơn giản."
Đấy mới là việc bình thường... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, nếu nói quái đàm ẩn náu trong thành phố, đa số đều là loại quái nhỏ ở nhờ trong căn hộ, thì tương đối hợp lý, cũng tương đối dễ chấp nhận.
Nhưng...
Công việc mà dễ như thế thật thì tốt biết mấy.
Về mặt vận may, Lục Dĩ Bắc vẫn khá tự tin, đánh quái nhỏ thì gặp tinh anh, đấu tinh anh lại ra trúng BOSS, đây đã là chuyện thường ngày.
Không sai, không thể tin lời ma quỷ của Thủy ca được, khi gặp quái đàm vẫn phải giữ cảnh giác. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Giữa lúc anh đang suy nghĩ, Bạch Khai liếc đồng hồ rồi sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc hỏi: "Sao vậy Thủy ca? Có chuyện gì đặc biệt sao?"
"Ừ." Bạch Khai gật đầu, "Còn khoảng một giờ nữa là câu lạc bộ mở cửa rồi, cha mà không qua đó, thì không kịp đợt khởi động cao trào nhỏ đầu tiên."
"Tiểu Bắc, vậy tạm thế nhé!" trong lúc nói chuyện anh ta từ trong ngăn kéo lấy ra một chùm chìa khóa đầy bụi, đẩy đến trước mặt Lục Dĩ Bắc.
"Đây là chìa khóa văn phòng tạm thời của con, những thứ khác chắc đã được đặt vào rồi, lát nữa con tự mình qua đó xem, cha đi trước đây."
"Lúc ra nhớ khóa cửa nhé!"
Nói xong, anh ta liền đứng dậy, khoác vội áo vest màu hồng phấn lên vai, chạy vụt ra khỏi văn phòng, vừa đi được vài bước còn quăng lại một cái lắc hông nhún nhảy đầy uyển chuyển như một con ngựa giống đang cương.
Từ xa, một tiếng hét lớn truyền đến.
"Wú hú~ tan ca~! Lily, Jenna, Tiểu Ngọc, Baby... Nanako! Anh đến đây!"
"..."
Lục Dĩ Bắc nhìn theo bóng lưng Bạch Khai rời đi, nghe anh ta lải nhải xong mười bảy mười tám cái tên, ánh mắt dần dần phức tạp.
Mìnhsai rồi, thật sự sai rồi, mẹ nó chứ mìnhkhông nên tin đám người này đang nghiêm túc hoàn thành công việc của Tư Dạ Hội.
Ít nhất...
Thủy ca tuyệt đối không phải!
Lục Dĩ Bắc chửi thầm trong lòng vài câu, lắc đầu, lặng lẽ cầm lấy chùm chìa khóa trên bàn, ôm lấy danh mục sự kiện quái đàm của Giang Ly, đứng dậy đi về phía văn phòng tạm thời của mình.
————
Văn phòng tạm thời của Lục Dĩ Bắc được sắp xếp trong Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, nằm cạnh phòng “bảy” bỏ trống từ lâu nay trên hành lang dài
Nếu phải treo biển số, đáng lẽ phải là số Tám.
Cửa lớn của văn phòng số Tám còn chưa được trang trí theo sở thích cá nhân của nhân viên, được đóng thêm mấy đinh đầu tròn, màu bạc xám, trên tay nắm cửa phủ một lớp bụi mỏng.
"Cạch, cạch, cạch cạch—!"
Không biết có phải là vì căn phòng này đã quá lâu không có ai sử dụng, khóa cửa có hơi lão hóa, Lục Dĩ Bắc cắm chìa khóa vào trong lỗ rồi vặn mấy lần mới nghe truyền đến một tiếng lò xo, cơ cấu lách cách chuyển động.
Khẽ đẩy một cái, cánh cửa sắt dày cộp "két!" một tiếng mở ra, bên trong rèm cửa đóng kín, ánh sáng mờ ảo, không khí thoang thoảng một mùi bụi bặm.
Trên trần nhà treo một cái quạt trần ba cánh kiểu cũ, một trong ba cánh đã biến dạng, cong xuống dưới, như thể đã từng có người ở đó treo cổ.
"Chào, tôi vào nhé!" Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng nói một câu, mò mẫm bật đèn, đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng trống không, chỉ có một bàn một ghế một máy tính và một thùng carton, và hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của anh.
Cái bàn cũ, dù đã được sơn lại nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vết khắc chữ lộn xộn bằng dao.
Ghế cũng cũ, các góc cạnh đều có dấu hiệu mài mòn, sờn tróc. Lục Dĩ Bắc cẩn thận dùng tay ấn vào ghế, ấn mãi đến khi xác nhận sẽ không xảy ra bi kịch đau đớn bị ống nâng ghế nổ tung rồi đâm thẳng vào đít, anh mới dám ngồi xuống
Nhìn quanh bốn phía, Lục Dĩ Bắc không tiếng động mà thở dài một hơi: "Ít nhất máy tính là mới, dù sao cũng chỉ tạm thời thay ca thôi, đừng có yêu cầu nhiều như vậy."
Nói xong, anh ấn nút nguồn của máy tính trước mặt, và nhìn chằm chằm màn hình một lát. Sau đó mới nhận ra là không có điện...
Im lặng vài giây, Lục Dĩ Bắc nhún vai và thỏa hiệp.
"Thôi được, dù sao mình cũng đến để làm quen công việc, điện đóm thứ này, lát nữa lo cũng không muộn."
Anh tự mình an ủi rồi xé băng keo trên thùng carton, hiện ra tước mắt là một bộ đồng phục màu đen tuyền có kiểu dáng hơi giống áo Tôn Trung Sơn và một tấm thẻ chứng nhận, trên đó còn đặt một tờ giấy ghi chú mà Thủy ca đã chu đáo chuẩn bị.
[Tiểu Bắc, trang bị tiêu chuẩn của nhân viên Tư Dạ Hội ngoài đồng phục và thẻ chứng nhận ra, những thứ khác con đều đã nhận trước đây rồi, đồng phục trong tình huống bình thường không cần mặc, còn thẻ chứng nhận thì lúc liên quan đến các sự kiện quái đàm có tiếp xúc với cảnh sát có thể sẽ dùng đến, đề nghị mang theo bên người. Ký tên: Cha nuôi.]
Đọc xong, Lục Dĩ Bắc bĩu môi, cất tờ giấy đi, tự nói: "Xem nào... Nên làm chút gì nhỉ!"
Rồi anh liền mở danh mục sự kiện quái đàm mà Giang Ly đã để lại, cẩn thận nghiên cứu.
Anh mất một giờ đồng hồ, lướt qua một lượt các danh mục, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Giang Ly có lẽ không phải là một đồng đội tốt, nhưng cô tuyệt đối là một lãnh đạo tốt.
Trong danh mục sự kiện quái đàm mà cô để lại, cô đánh dấu cẩn thận và kèm theo là một dòng chú thích nhỏ với nét chữ thanh tú.
Những chỗ nào quái đàm hay xuất hiện, nên tuần tra trọng điểm khi canh đêm.
Những quái đàm nào tạm thời vô hại, có thể lợi dụng làm đầu mối thu thập tin.
Những quái đàm nào có thù hằn hay mối quan hệ với nhau, có thể lợi dụng mâu thuẫn đó để tránh rủi ro.
...
Tóm lại, các loại chi tiết đầy đủ, khiến người ta có một cảm giác chỉ cần làm theo từng bước, thì sẽ không xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Và có thể thuận lợi hoàn thành việc thay thế trong một tháng, cảm giác rất an tâm.
Khi Lục Dĩ Bắc lật vài trang và chợt thấy chiếc kẹp sách tự làm vô cùng xấu xí, trên đó còn có nét vẽ tay [Biểu cảm thả tim] và hai chữ nhỏ "Cố lên!”, được được kẹp giữa danh mục.
Anh không kìm được mà vô thức nhếch miệng, cười ra tiếng.
"Haha—!"
"Cái này làm xấu quá! Mình cứ nghĩ cô ấy cái gì cũng giỏi, là một cô gái tài năng toàn diện. Nhưng ra là không phải vậy, hình tượng trong lòng mình sụp đổ rồi!"
————
Đêm đã khuya, Ở Hoa Thành, một căn nhà trọ nằm cách phố Phú Xuân một con đường.
Trong bóng tối, một người đàn ông co ro trong chăn, không rời mắt khỏi điện thoại, nhìn những thông tin cuộn lên trên giao diện của một phần mềm chat nào đó trên màn hình.
Đột nhiên, một thông tin liên quan đến cách chơi của một trò chơi quái đàm đã thu hút sự chú ý của hắn.
"Trò trốn tìm một mình? Nghe có vẻ thú vị đấy! Làm như chuyện đó có thật vậy." người đàn ông nhỏ giọng tự nói.
Người đàn ông nhìn màn hình điện thoại, những cuộc thảo luận của các thành viên trong nhóm xoay quanh trò chơi quái đàm đó, hắn thầm tự tưởng tượng, càng nghĩ càng hưng phấn, cơn buồn ngủ vốn đã mơ hồ dâng lên cũng lập tức bay biến.
Rất nhanh, hắn đứng dậy, quyết định tự mình thử trò chơi trông rất kích thích đó.
Trên thế giới này luôn không thiếu người không sợ chết, cho dù trong thời đại tin đồn về quái đàm thịnh hành như hiện nay, vẫn luôn có một bộ phận đông đảo giữ vững niềm tin ‘chưa thấy thì không tồn tại’, và người đàn ông là một sự tồn tại cực đoan trong bộ phận người này.
Hắn không chỉ không tin quái đàm tồn tại, mà còn luôn muốn dùng các loại phương pháp để chứng minh.
Bật đèn, tìm kiếm trong nhà một lúc, rồi cầm lấy con búp bê vải đặt bên cạnh bệ cửa sổ.
Con búp bê là hai ngày trước hắn cùng bạn gái gắp được từ máy gắp thú, nó thô và cũng hơi xấu, nên liền bị bạn gái tiện tay vứt lên đó.
Cầm con búp bê, người đàn ông dùng kéo đã lấy ra, cẩn thận ở bụng nó cắt một đường, đủ để tay thò vào, sau đó từng chút một, lấy hết toàn bộ bông gòn bên trong ra.
Làm xong công việc này, hắn hơi dừng lại một chút, cầm điện thoại lên, lại lần nữa xác nhận lại quy trình của trò chơi, lúc này mới cầm lấy gạo và móng tay đã cắt sẵn, bỏ vào trong con búp bê đã bị moi ruột, sau đó cầm chỉ đỏ, cẩn thận khâu lại miệng vết thương trên bụng của con búp bê.
Một lát sau, người đàn ông chống cằm, nhìn chằm chằm con búp bê đã được cải tạo, lẩm bẩm: "Còn phải đặt tên nữa, thật là phiền phức! Gọi gì cho hợp nhỉ?"
Sau hồi suy nghĩ, hắn cây bút mực trên bàn lên, viết lên ngực của con búp bê hai chữ "Tiểu Dao", sau đó liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã qua mười hai giờ rồi, liền cầm con búp bê, đi về phía nhà vệ sinh.
"Ào ào— rít—!"
Thấy bồn rửa mặt đã đầy nước, người đàn ông vặn vòi nước lại, theo quy trình đã xem trên mạng, đặt con búp bê vào trong nước, vừa tiếp xúc với nước, những chữ viết bằng bút mực trên ngực con búp bê liền nhòe ra, loang ra như máu, hình dạng trở nên méo mó.
"Tch! Sớm biết vậy đã không viết bằng cây bút đó rồi." người đàn ông tặc lưỡi một tiếng, rồi tắt đèn lùi ra khỏi cửa nhà vệ sinh.
Ngay lúc hắn chuẩn bị theo quy trình trên mạng, nói chuyện với con búp bê trong nhà vệ sinh, nhìn vào con búp bê đó, hắn đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy ánh đèn từ phòng khách hắt vào nhà vệ sinh chật hẹp, hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, phủ lên những viên gạch men trắng trong bóng tối một vệt sáng mờ nhạt. Trong bồn rửa mặt, theo dòng nước gợn lên xuống, ánh sáng phản chiếu trong con mắt của con búp bê vải trở nên biến ảo, như thể nó đang cử động.
"Nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi." người đàn ông dời ánh mắt khỏi con búp bê, định thần lại, lặp lại ba lần: "Thân xác mới đặt ở đây, mời sử dụng nó."
Sau đó.
Hắn lại bổ sung một câu: “Được rồi, bắt đầu chơi nhé! Tao làm ma trước.”
Nói xong, hắn liền quay người, nhanh chóng quay lại phòng ngủ, tìm một góc dựa vào tường ngồi xuống, cầm điện thoại lên, nhìn thời gian, yên lặng chờ đợi.
Mười phút sau, hắn đứng dậy, đến phòng khách lấy một con dao gọt hoa quả, quay lại nhà vệ sinh, nói với con búp bê trong bồn rửa mặt: "Bây giờ đến lượt mày, đến tìm tao đi! Tìm thấy tao sẽ ban cho mày sự sống."
Nói xong, hắn liền giơ con dao gọt hoa quả trong tay lên, nhắm vào ngực của con búp bê trong bồn rửa mặt mà đâm xuống, sau đó quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
"Ào—!"
Có lẽ vì người đàn ông dùng sức quá mạnh nên nước trong bồn văng tràn ra ngoài, rơi xuống mặt đất phát ra một loạt tiếng “tõm tõm”. Trong bồn rửa mặt, con búp bê theo những đợt dao động của dòng nước, như đang giãy giụa, lúc nổi lúc chìm, bập bềnh trôi dạt.
Cuối cùng, nó nhẹ nhàng dựa vào mép bồn, một đôi mắt cúc áo bằng kính sâu thẳm, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, đối diện với bóng lưng rời đi của người đàn ông...
Tẩu tiến khoa học: Tên một chương trình khoa học phổ thông nổi tiếng ở Trung Quốc, thường giải thích các hiện tượng "bí ẩn" bằng các lý do khoa học rất bình thường. "Báo án giả kiểu Tẩu tiến khoa học” là chỉ những vụ việc ban đầu có vẻ siêu nhiên nhưng hóa ra lại rất tầm thường.