10 giờ 30 phút sáng, Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, tòa nhà Văn Lý, phòng học số 207.
Vị giáo sư trên bục giảng trông đã ngoài năm mươi, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, khỏe khoắn, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ nghiêm nghị.
Lục Dĩ Bắc ngồi ở hàng ghế sau, vừa lơ đãng nghe giảng, vừa vẽ hai con rùa trên sổ ghi chép, rồi như vô tình, viết tên ‘Trương Thạc’ và ‘Tác Lãng Bạch Mã’ lên mai của chúng.
Sau khi biết được nguyên nhân cái chết thật sự của cha, anh không hề tức giận như tưởng tượng, cũng không có hành động bốc đồng kiểu xách con dao phay gia truyền hai trong một, bắt chuyến tàu ngay trong ngày, đi chém người xuyên đêm.
Ngược lại, tâm trạng của anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả chính anh tưởng tượng.
Hai tên đó dù sao cũng là linh năng giả có cấp độ dao động A+, bị cơn giận làm cho mờ mắt, chỉ có nước đi nộp mạng.
Dù cho có “hack” bên người cũng vậy...
Người nhà họ Lục chúng ta, ai lại không phải là một kẻ hack game chứ? Không phải đều chết trẻ sao. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, giọng điệu đầy chế giễu.
Mặc dù anh không vội đi tìm Trương Thạc và Tác Lãng Bạch Mã báo thù, nhưng vẫn dựa vào quyền hạn của thành viên chính thức Hội Tư Dạ, tìm kiếm tên của họ trong hệ thống quản lý hồ sơ hộ tịch.
Không ngoài dự đoán, trong hàn ngàn bộ hồ sơ mênh mông không hề có thông tin của hai người đó.
“Xem ra chỉ có thể đợi Giang Ly quay về, mới có thể tiếp tục điều tra...” Lục Dĩ Bắc khẽ lẩm bẩm bằng giọng chỉ mình anh nghe thấy.
Đã nhận lời người ta thì phải làm tròn việc.
Trước khi Giang Ly quay về, dù là là thông qua nhóm chat Quái đàm hoàn thành treo thưởng để có được thông tin, hay là tự mình nghĩ cách điều tra, đều đành phải tạm thời gác lại.
Nghĩ đến đây, Lục Dĩ Bắc lại vẽ thêm một con rùa nhỏ hơn trên sổ ghi chép với ánh mắt hung dữ, rồi viết tên ‘Giang Ly’ lên mai của nó.
Ba người này, tính từng người một, toàn bộ đều là đồ khốn! Lục Dĩ Bắc tức giận nghĩ.
Có điều...
Dù bây giờ anh bị vướng vào mớ hỗn độn Giang Ly để lại, không thể tiếp tục điều tra, chỉ có thể tức giận âm thầm, nhưng vẫn còn một chuyện khác khiến anh rất để tâm.
Theo thông tin từ nhóm chat truyện kinh dị, trên cả chiếc xe khách đó, gần như toàn là người có năng lực tâm linh và quái đàm, chỉ có một người xuống xe sớm không rõ thân phận, đó chính là gã đàn ông to lớn lôi thôi mặc trang phục Tây Tạng ngồi cạnh hai cha con họ.
Buổi tối Lục Minh bị tấn công, ngoài anh ra, mười hai người thường bao gồm cả tài xế đều bị cuốn vào trận chiến, không may thiệt mạng, nhưng chỉ riêng gã đàn ông to lớn đó, lúc Trương Thạc lên xe, đã bất chấp mưa gió bão bùng bên ngoài, sống chết đòi xuống xe.
Hắn ta tám phần là đã nhận ra điều gì đó, thậm chí có khả năng hắn ta đã nhận ra Trương Thạc, mới có hành động như vậy.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn là đúng.
Nếu có thể tìm thấy hắn ta, nói không chừng có thể có được manh mối bất ngờ.
————
“Vậy các em, chương trình học kỳ này của chúng ta đến đây là kết thúc, tiết sau các em tự học nhé.”
“Ngoài ra, tiếp theo còn khoảng hai đến ba tuần nữa là đến kỳ thi, hy vọng các em ôn tập cho tốt, cố gắng tất cả đều qua môn.”
“Nếu thi không qua, cũng đừng đến tìm tôi xin xỏ, kết quả thi không tốt, chỉ có thể chứng tỏ bình thường các em vừa không chịu khó học hành, lại còn không đi học đều đặn, cầu xin tôi cũng vô ích.”
Lời của giáo sư Mã vừa dứt, cả lớp học đã vang lên những tiếng kêu than ai oán.
Lục Dĩ Bắc dừng lại công việc ‘vẽ rùa nguyền rủa các ngươi’, hai tay đút vào túi áo khoác, từ xa nhìn giáo sư Mã, bĩu môi.
Lão già nàylại bắt đầu gây thù chuốc oán rồi.
Tuy ông ta làm vậy hoàn toàn không sai, nhưng ổngkhông sợ học sinh nào đó đầy thanh phẫn nộ, trùm bao tải lên đầu, treo lên đánh một trận sao?
Lục Dĩ Bắc đang thầm nghĩ, nam sinh ngồi hàng ghế trước hắn, đột nhiên giơ tay đứng dậy, hướng về phía giáo sư Mã trên bục giảng hét lên: “Thưa giáo sư, thầy khoanh vùng trọng tâm cho cả lớp đi ạ?”
Đó là một nam sinh cao lớn, có lẽ do thường xuyên vận động ngoài trời nên cậu ta có làn da màu lúa mạch khỏe khoắn.
Cậu ta để tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, mặc chiếc áo hoodie đơn giản mà không kém phần sành điệu, trông rất dễ gây thiện cảm.
Nam sinh tên là Dương Nghĩa, là lớp trưởng của lớp Đại nhất chuyên ngành Văn học Hán ngữ, khá nổi tiếng trong số các bạn học, cũng là một trong số ít những bạn học mà Lục Dĩ Bắc nhớ được tên.
Có điều, anh lại chẳng có chút thiện cảm nào với cậu ta.
Nguyên nhân sâu xa có lẽ vì vào giờ giải lao, anh từng vô tình nghe được vài lần Dương Nghĩa cùng các bạn khác bàn luận về trò chơi quái đàm.
Kể từ sau vụ việc của nhóm bốn người tìm chết ở trường trung học Thạch Hà Khẩu, Lục Dĩ Bắc đã có thành kiến sâu sắc với loại người này.
Lời của Dương Nghĩa vừa dứt, các bạn học liền theo đó mà một trận hùa theo.
“Dạ đúng, Dạ đúng! Khoanh vùng trọng tâm đi thầy ơi!”
“Đúng rồi đó thầy, nếu bọn em rớt nhiều quá, thầy cũng mất mặt lắm phải không ạ?”
Nhìn các học sinh đang hùa theo trong lớp, trên mặt giáo sư Mã dần dần lộ ra vẻ ‘hận sắt không thành thép’, đang định nổi giận thì Lục Dĩ Bắc đột nhiên giơ tay đứng dậy.
“Thầy ơi, trường đã quy định không được khoanh vùng trọng tâm mà, em nghĩ thầy không nên làm thế!”
Lời này vừa nói ra, trong lớp học lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc, như thể hận không thể đem anh cho quái đàm ăn.
“...”
Đây chẳngphải là tên học bá thảo mailần trước sao?
Không phải mọi người đã cô lập thằng đó rồi sao?
Sao nócòn chưa tự kỷ, mà giờ lại ra đây phá! các học sinh nghĩ.
Trên bục giảng, giáo sư Mã ngẩng đầu, tỏ vẻ hài lòng gật gù về Lục Dĩ Bắc.
Quả là đứa học trò mìnhtin tưởng!
“Bạn học này nói đúng, trường đã cấm gạch trọng điểm rồi - được rồi, em ngồi xuống đi!”
Giáo sư Mã vẫy tay, ra hiệu cho Lục Dĩ Bắc ngồi xuống, nhưng lại thấy anh vẫn đứng thẳng tắp, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Em còn muốn nói gì nữa à?”
“Dạ có, em chưa nói xong!” Lục Dĩ Bắc gật đầu nói.
“Em còn muốn nói, nếu đã không thể khoanh điểm trọng tâm thì thầy làm ơn khoanh giúp chúng em những chỗ không phải trọng tâm đi ạ? Sắp đến Tết rồi, coi như tích chút phúc đức cho con cháu thầy, đúng không ạ?”
Không khoanhchính là thất đức.
Trong tiếng vỗ tay yếu ớt có kiềm chế của đám học sinh, khóe miệng của giáo sư Mã giật giật, ông im lặng vài giây rồi nói: “Bất kể là trọng điểm hay không phải trọng điểm, tôi sẽ không gạch cho các em. Nhưng...”
“Tiết sau tôi sẽ gọi mấy anh lớp trên đến xem có giúp được các em không, việc đó tôi không can thiệp được.”
Nói xong, ông hung hăng lườm Lục Dĩ Bắc một cái, trầm giọng nói: “Lục Dĩ Bắc, cậu ra đây nói chuyện với tôi!”
Cả lớp nhìn bóng lưng hơi gầy của Lục Dĩ Bắc rời đi, ánh mắt dần dần từ sự khinh bỉ đối với tên học bá giả tạo biến thành sự sùng bái anh hùng hi sinh.
————
Trên hành lang.
Giáo sư Mã quay lưng lại với Lục Dĩ Bắc, đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, nâng cằm chếch lên 45 độ, đôi mắt nhìn ra xa.
Hoàn toàn là một bộ dạng “ngươi không dỗ ta cho tốt, ta sẽ không chơi với ngươi nữa” đầy kêu ngạo.
Lục Dĩ Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng giận em nữa thầy Mã, em chỉ sợ một ngày nào đó thầy chọc học sinh nổi giận rồi bị bọn họ trùm bao tải đánh cho một trận thôi mà?”
“Hừ!” giáo sư Mã hừ lạnh một tiếng, “Tôi đi dạy hơn hai mươi năm rồi, suốt đời vẫn giữ phong cách thế này, chưa từng có chuyện như cậu nói đâu.”
Lục Dĩ Bắc: “...” Luôn thế này ư?
Thầy chưa bị đánh chết thì quả là kỳ tích.
Khoan đã, không phải!
Lục Dĩ Bắc nhớ lại lúc trước ở phòng thí nghiệm, nhìn thấy tiết mục ‘tung đồng xu hỏi đường’ mà giáo sư Mã phải làm trước khi về nhà mỗi ngày, đột nhiên liền hiểu ra là chuyện gì.
Thông qua việc thường xuyên dùng đồng xu bói toán lộ trình về nhà, ông không những tránh được sự tấn công của quái đàm, mà còn tránh được việc bị học sinh đánh!
Có đồng xu thì hay lắm à? Ai mà không có chứ! Thầycứ kêu nghạo đi, lần sau gặpchuyện xem em còn cứu thầykhông!
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, đi tới, từ trong túi áo lấy ra nửa gói bim bim cay, và rút một que đưa đến trước mặt giáo sư Mã.
“Được rồi được rồi, ăn một que bim bim cay cho nguôi giận.”
Nhận lấy miến bim bim từ tay Lục Dĩ Bắc, vừa đưa vào miệng, ông liền nhận ra có chỗ nào đó không ổn.
“Thằng nhóc nhà ngươi dám ăn vặt trong lớp ta?”
“Không có, em chỉ là thích mang theo bim bim cay bên người thôi.” Lục Dĩ Bắc thản nhiên đáp.
Ailại mang bim bim cay bên người? Giáo sư Mã không tiếp tục đisâu vào, mà chuyển chủ đề: “Em gần đây bận gì vậy? Suốt ngày không thấy bóng dáng.”
“Em à? Em gần đây đều đang làm thêm.” Lục Dĩ Bắc đáp.
Giáo sư Mã khẽ nhíu mày: “Em rất thiếu tiền sao? Thiếu tiền thì có thể xin học bổng trợ cấp mà! Em xem Cố Thiến Thiến kìa, đã xin rồi, thầy nghĩ chắc cũng sắp được duyệt rồi ấy?”
Hay lắm! Không ngờ con bélừa đảo Cố Thiến Thiến này, không chỉ bán thuốc giả để trục lợi từ mình, mà sau lưng còn dám moi cả lợi ích từ trường nữa?! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
“Theo thầy, em đừng làm những việc linh tinh nữa, chăm chỉ học tập mới là con đường đúng đắn. Đúng rồi, em đang làm thêm việc gì vậy?”
“Bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân Hoa Thành, trấn áp bọn xấu.” Lục Dĩ Bắc ngẩng đầu ưỡn ngực nói như một sứ giả nhỏ của công lý.
Khóe mắt của giáo sư Mã giật giật, vốn còn muốn cà khịa Lục Dĩ Bắc, nhưng nghĩ lại thì anh có thứ năng lực mà người thường không hiểu được, nên thôi không chọc nữa.
“Vậy... chuyện thầy đã nói với em lần trước, em nghĩ thế nào?”
“Chuyện chuyện lúc trước...” Lục Dĩ Bắc hơi bối rối, nhỏ giọng: “Thầy nói đến chuyện trưởng khoa và nghiên cứu sinh của ông ta ngoại tình à? Hay chuyện hiệu trưởng có mười ba bộ tóc giả y hệt nhau? Hay là…”
“Không phải những chuyện đó!” Giáo sư Mã ngắt lời, “Thằng nhóc thối, chuyện nghiêm túc thì không nhớ nổi, thế mà mấy chuyện bôi xấu tôi buột miệng nhắc một câu thôi, em lại nhớ rành rọt thế hả?”
“Thầy nói là chuyện cùng thầy tham gia dự án nghiên cứu.”
Lục Dĩ Bắc: “...”
Ra là chuyện này sao?
Sao thầycứ canh cánh trong lòng việc nghiên cứu những thứ này?
Con em gái thúiđó có gì đáng để nghiên cứu chứ? Suốt ngày ăn không ngồi rồi, trộm gà bắt chó.
Nhưng...
Lục Dĩ Bắc đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước Miu Tiểu Thất đã nhắc đến với anh, có một nhóm kẻ xấu đang có ý đồ nhắm vào Câu Manh, nên trong lòng hơi thắt lại.
“Giáo sư, dự án nghiên cứu đó tổ chức vào lúc nào vậy ạ? Em đã suy nghĩ rồi, nếu thời gian thích hợp, em vẫn rất muốn có cơ hội nâng cao bản thân.”
Mìnhcứ đi xem thử, nếu con em gái thúi đó không có chuyện gì thì coi như nâng cao bản thân, tóm lại không lỗ! Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Thấy Lục Dĩ Bắc đồng ý, giáo sư Mã lộ vẻ mặt vui mừng: ”Không gấp đâu, còn lâu lắm mới bắt đầu. Phải sau mùng bảy tháng giêng mới khởi động dự án, không làm lỡ kỳ thi và Tết của em đâu.”
“Nhưng đăng ký thì em phải nhanh lên, còn một tuần nữa là hết hạn rồi.”
Nói cách khác là còn hơn hai tháng nữa? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, gật đầu: “Vậy được ạ, thầy giúp em đăng ký nhé!”
“Hửm?” giáo sư Mã nhíu mày, “Sao lần này em đồng ý nhanh thế?”
“Vì tình yêu.” Lục Dĩ Bắc nói thẳng, rất nghiêm túc.
Mặt giáo sư Mã đỏ ửng: “Thằng nhóc thối, ta xem em như cháu gái cơ mà, em không được…”
“Thầy nghĩ nhiều rồi.” Lục Dĩ Bắc lạnh lùng ngắt lời.
“Ồ.” giáo sư Mã ngượng ngùng đáp một tiếng, im lặng hồi lâu, rồi chầm chậm hỏi: “Bim bim cay còn không? Cho thầy thêm một que, ngon quá.”
Đương nhiên là ngon rồi! Bim bim cay kha sao có thể so với bim bim cay được chuyển hóa từ linh năng? Lục Dĩ Bắc liếc nhìn giáo sư Mã, lặng lẽ từ trong túi áo lấy ra bim bim cay: “Chỉ một que thôi nhé!”
“Sao em lại keo kiệt vậy? Để nửa gói cho thầy đi?”
“Thầy nghĩ cũng đẹp thật!” Lục Dĩ Bắc nói, bẻ nửa que bim bim cay, đặt vào tay giáo sư Mã.
Giáo sư Mã: “...”
————
11 giờ 30 trưa, tiếng chuông tan học vang lên.
Sau khi có được những điểm trọng tâm từ anh lớp trên đến trông coi lớp tự học, trên mặt của đám học sinh rõ ràng hiện lên vài phần tươi cười, vừa nghe tiếng chuông tan học vang lên, là liền vui vẻ rời đi.
Nỗi buồn và niềm vui của con người không tương thông.
Lục Dĩ Bắc như con nai sừng nhìn bọn họ lần lượt rời đi, tự mình thu dọn ba lô, đứng dậy, đang định rời đi thì bị Dương Nghĩa chặn lại.
“Bạn là Lục Dĩ Bắc phải không?” Dương Nghĩa mỉm cười: “Hôm nay bạn đứng ra nói cho lớp thật tuyệt!”
Lục Dĩ Bắc liếc nhìn Dương Nghĩa với ánh mắt kỳ lạ rồi nói: “Chẳng lẽ trước giờ tôi đẹp trai vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Ừ...” Khóe miệng Dương Nghĩa giật giật, cố nặn ra một nụ cười, nói: “ Là thế này, mấy đứa bạn thân tụi mình định tụ tập trước kỳ thi để thư giãn, muốn mời bạn đi cùng.”
“Xin lỗi nhé, ngày mai có thể tôi sẽ bị liệt.” Lục Dĩ Bắc nói.
Dương Nghĩa: “???”
Nhân lúc Dương Nghĩ còn đang bối rối, Lục Dĩ Bắc khoác ba lô lên vai, chạy một mạch rời khỏi lớp học.
Mấy người thường xuyên chơi cùng Dương Nghĩa, Lục Dĩ Bắc đều biết.
Một cô ‘trà xanh’ giả nai, một em gái ngốc nghếch ngọt ngào, một du học sinh da đen, còn có Dương Nghĩa là kiểu ‘nam thần quốc dân’. Nếu lại cộng thêm một ‘thầy bói rởm’ như anh, thì thành ra đội hình gì đây?
Đó không phải là đội hình nộp mạng tiêu chuẩn trong phim kinh dị Mỹ sao?
Ông đây bị bệnh mới đi chơi cùng các người! Lục Dĩ Bắc nghĩ.
————
3 giờ 12 phút chiều, trong văn phòng của Bạch Khai tại Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, trong văn phòng của Bạch Khai.
“Họ tên?”
“Bạch Tiểu Hoa.”
“Giới tính?”
“Nữ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“28A.”
“Hả?”
Bạch Khai sững người, ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc đối diện bàn làm việc, kinh ngạc nói: “Cha chỉ nghe nói qua thép hình mới có loại 28A, chứ chưa từng nghe người cũng có 28A, thế thì phải nhỏ đến mức nào chứ?”
“Không được xúc phạm vợ(wifu) con!”
Lục Dĩ Bắc ngắt lời Bạch Khai, ngả người trên ghế, liếc mắt nhìn ông, không nhịn được mà thở dài: “Con nói này Thủy ca, chúng ta thân thiết vậy rồi, có cần phải làm mấy trò màu mè này không?”
“Tiểu Bắc, nghiêm túc một chút, quy trình… cho dù chỉ là tạm thay thế chức vụ nhân viên chủ lực thì cũng cần có quy trình đàng hoàng, con hiểu không?”
Lục Dĩ Bắc: “...”
Trong gần một giờ tiếp theo, Lục Dĩ Bắc dưới sự hướng dẫn của Bạch Khai, đã điền xong một đống biểu mẫu điện tử linh tinh, không biết dùng để làm gì, tải lên cơ sở dữ liệu của tổng bộ Tư Dạ Hội. Như vậy, quy trình để Lục Dĩ Bắc tạm thời thay thế chức vụ của Giang Ly cũng xem như hoàn tất.
Điền xong giấy tờ, Bạch Khai với vẻ mặt trịnh trọng lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo, đẩy đến trước mặt Lục Dĩ Bắc: “Xem đi, đây chính là công việc mà Giang Ly đang phụ trách.”
Lục Dĩ Bắc nhìn chiếc hộp nhỏ có kích thước gần bằng hộp giày, và độ dày chưa đến một nửa, trong lòng mừng rỡ: “Xem ra công việc này cũng không khó như con tưởng!”
“Tiểu Bắc, con đừng mừng vội.” Bạch Khai nghiêm giọng nhắc nhở: “Đây... chỉ là mục lục của công việc phụ trách thôi.”
Lục Dĩ Bắc: “???”
Đội hình nộp mạng tiêu chuẩn trong phim kinh dị Mỹ: Đây là một kiểu meme / công thức nhân vật thường xuất hiện trong phim kinh dị (nhất là kiểu slasher movie của Mỹ, ví dụ Friday the 13th, Scream…). Trong những phim này, thường có một nhóm nhân vật trẻ tụ tập (dã ngoại, đi nghỉ, tiệc tùng…) rồi lần lượt bị giết. Người xem dễ đoán được ai sẽ “ra đi” trước, ai sống sót, vì nhân vật nào cũng là khuôn mẫu: Cô gái giả nai quyến rũ (trà xanh, sexy girl) → thường chết sớm. Cô nàng ngây thơ, ngọt ngào → dễ bị dụ, dễ chết. Nhân vật da màu (ở đây là du học sinh da đen) → trong phim kinh dị Mỹ cổ điển, nhân vật da màu thường hy sinh đầu tiên (một motif bị châm biếm nhiều). Nam thần / hot boy được nhiều người thích → cũng hay “nộp mạng” để bảo vệ người khác. Ông thầy bói / kẻ thần bí / gã lập dị → hay bị coi là kỳ quặc, rồi cũng “dính chưởng”. Chỉ còn lại một người sống sót cuối cùng (thường là cô gái thông minh, tỉnh táo nhất – gọi là Final Girl). 28A thực ra là một ký hiệu kỹ thuật dùng trong tiêu chuẩn thép hình chữ U (thép rãnh) để chỉ loại có kích thước và thông số nhất định. Ở đây tác giả cố tình dùng con số này để gây hiểu nhầm: thay vì trả lời “28 tuổi”, nhân vật nữ lại nói “28A”, khiến đối phương liên tưởng đến cả thép hình lẫn cỡ áo ngực, tạo ra tình huống hài hước.