Lúc Bạch Khai nhận được điện thoại của Lục Dĩ Bắc, anh đang ở một sân viện khá cổ tại vùng ngoại ô phía bên kia của Hoa Thành.
Ngôi nhà cổ mang đậm dấu ấn thời gian này đã mấy lần đổi chủ trong hơn một trăm năm qua.
Ban đầu nó thuộc về một địa chủ trong vùng, sau đó là một sĩ quan quân đội, rồi đến đội sản xuất của địa phương. Mười năm trước được người ta mua lại để cải tạo thành homestay, ba năm trước thì...
Vị địa chủ kia đã quay trở lại!
Quái đàm về địa chủ do chính tay Bạch Khai phong ấn, nên nếu xảy ra chuyện thì dĩ nhiên cũng thuộc quyền quản lý của anh.
Đầu buổi tối hôm nay, anh nhận được điện thoại từ thành viên đội hành động đặc biệt phụ trách tuần tra ngôi nhà cổ. Sau khi nghe tin và chạy đến, anh phát hiện cả ba quái đàm trong nhà đều đã bị giết sạch sành sanh.
Ba cái xác bị ném vào trong hồ nước cạn khô ngoài vườn, lõi của quái đàm đã không còn tung tích, thứ duy nhất còn lại ở hiện trường có thể xem là manh mối chỉ là vài con cổ trùng màu đen trông như giòi thịt.
Thế nhưng, chưa đợi Bạch Khai kịp nghiên cứu kỹ lai lịch của đám cổ trùng, chúng như cảm ứng được điều gì đó liền tự hủy, trong nháy mắt đã hóa thành một làn khói xanh rồi tan biến.
Tan biến thì cũng thôi, ban đầu Bạch Khai cũng không để trong lòng.
Dù sao thì việc quái đàm săn lẫn nhau cũng là bản năng giống như mèo ăn cá, chó ăn thịt vậy, chẳng có gì lạ, hầu như đêm nào cũng diễn ra ở những góc khác nhau trong các thành phố khác nhau.
Nhưng đó là với tiền đề rằng đây chỉ đơn thuần là một cuộc đi săn.
Nếu trong một thời gian ngắn xuất hiện nhiều hiện tượng quái đàm hoặc người có linh năng bị săn giết bằng cùng một thủ đoạn, thì sự thật ẩn giấu đằng sau lại rất đáng để suy ngẫm.
Nói chung, tính từ khi một ngày không trăng kết thúc cho đến khi ngày không trăng kế tiếp bắt đầu, trong khoảng gần một tháng ấy, một quái đàm chỉ cần tiến hành một lần săn lùng là đủ để đáp ứng nhu cầu bổ sung linh năng.
Việc nuốt chửng quá nhiều lõi quái đàm cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi cùng với sự bành trướng của sức mạnh, sự ăn mòn ý chí của lõi quái đàm cũng sẽ theo đó mà đến. Vì vậy, để tránh đánh mất bản thân và rơi vào điên loạn, đa số quái đàm sau khi nuốt lõi sẽ ẩn mình một thời gian dài để tiêu hóa.
Việc nhiều vụ săn quái đàm xảy ra với cùng một thủ đoạn trong thời gian ngắn có thể đại diện cho nhiều tình huống. Bất kể là một quái đàm nào đó đang mất kiểm soát mà nuốt chửng vô độ, hay có kẻ đang cố ý thu thập lõi quái đàm cho một mục đích mờ ám nào đó, thì đều mang ý nghĩa là một mối đe dọa.
Hiện trường săn giết mà Lục Dĩ Bắc mô tả trong điện thoại cực kỳ giống với những gì Bạch Khai thấy ở ngôi nhà cổ, điều này khiến Bạch Khai nảy sinh một vài dự cảm không lành, nên anh bắt buộc phải qua đó xem cho rõ.
“...”
Hy vọng những gìmình nghĩ đều không xảy ra.
Bạch Khai nghĩ thầm, xác nhận lại một lần nữa địa chỉ Lục Dĩ Bắc gửi tới, rồi vận dụng sức mạnh linh văn đến cực hạn.
Một tiếng “kétt—” như tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ, ngay sau đó ánh bạc rực sáng.
Trong khoảnh khắc, cả người anh như hóa thành một vệt sao băng màu bạc, xé toang màn đêm của thành phố.
————
Năm phút sau.
Bạch Khai xuyên qua nửa thành phố, thuận lợi đến được vị trí mà Lục Dĩ Bắc chia sẻ. Vừa dừng chân ở đầu con hẻm nhỏ, nhìn về phía trước, sắc mặt anh liền hơi thay đổi.
Phía trước, trong con hẻm tối đen là một thi thể nằm úp mặt xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc không tan hòa cùng mùi nước vo gạo chua lòm xộc thẳng vào mũi anh, nhưng Lục Dĩ Bắc thì chẳng thấy đâu.
Chỉ còn lại chiếc xe điện nhỏ cũ nát dựng bên đường, trên xe in hằn hai dấu tay đẫm máu.
Tiểu Bắc, không lẽ nào... Lòng Bạch Khai thắt lại.
Nếu thật sự có kẻ ác đang săn lùng quái đàm và người có linh năng trên quy mô lớn với ý đồ xấu, lại tình cờ bị Lục Dĩ Bắc bắt gặp, thì tình cảnh của anh ấy chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nỗi lo lắng, hoảng sợ nhất thời chi phối suy nghĩ của Bạch Khai. Anh bước nhanh tới, vịn vào đầu chiếc xe điện nhỏ, giọng lạc đi vì khóc, thất thanh gọi: “Tiểu Bắc! Tiểu Bắc của cha ơi! Con...”
“Này! Một cành hạnh đỏ lại vươn ra khỏi tường rồi!”
Nghe thấy ám hiệu quen thuộc chỉ riêng anh, Lục Dĩ Bắc và Lục Minh mới dùng, Bạch Khai theo bản năng đáp lại:
“Lão Vương nhà bên chưa kịp hái! Tiểu Bắc, con ở đâu vậy?”
Vừa nói, anh vừa tìm kiếm theo hướng phát ra âm thanh, cuối cùng khóa chặt ánh mắt vào một cây đa lớn có thân cây to, cành lá sum suê cách đó không xa.
Nhưng anh vẫn không thấy bóng dáng Lục Dĩ Bắc.
Mãi đến khi anh mở linh giác ra tìm kiếm mới xác định được vị trí của Lục Dĩ Bắc, rồi khóe miệng bất giác giật giật.
Chỉ thấy ở nơi tán lá rậm rạp nhất của cây đa, Lục Dĩ Bắc như một con ve sầu, dán chặt người vào thân cây, không nhúc nhích, thậm chí còn biến chiếc áo khoác thành một bộ đồ ngụy trang có màu tương tự lá cây!
Hình như mình nghĩ nhiều rồi? Bạch Khai cười khổ lắc đầu, đúng là Tiểu Bắc nhà mình, về khoản tự bảo vệ bản thân thì thằng bé lúc nào cũng giỏi.
Thấy Bạch Khai đã đến, Lục Dĩ Bắc nhanh nhẹn trèo xuống khỏi cây, sau đó chiếc áo khoác trên người cậu khẽ động đậy rồi trở lại hình dạng bình thường.
Đi đến trước mặt Bạch Khai, Lục Dĩ Bắc nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sốt sắng hỏi: “Thủy ca, giờ này là lúc nào rồi mà chú còn tâm trạng đùa giỡn, chú mau xem xem, bên kia rốt cuộc là sao vậy?”
“Không phải nói đây là tuyến đường tuần tra an toàn sao? Sao lại có án mạng thế này? Thật đáng sợ!!”
Bạch Khai ban nãy vì lo cho an nguy của Lục Dĩ Bắc nên chưa kịp kiểm tra thi thể trong hẻm, nghe Lục Dĩ Bắc nói vậy mới hoàn hồn, và bước về phía con hẻm.
Lục Dĩ Bắc núp sau cột điện, dõi theo Bạch Khai đến gần thi thể, cúi người xuống, đưa tay thăm dò hơi thở và động mạch cổ của người đàn ông, sau đó từ từ triển khai linh giác để dò xét tình hình bên trong cơ thể nạn nhân. Ngay sau đó, vẻ mặt anh trở nên nặng nề.
Vết thương của người đàn ông rất nặng, ngực trái, sườn bụng, và dưới nách đều có vài vết thương vừa dài vừa sâu. Với vết thương như vậy, nếu là người thường thì sẽ nhanh chóng tử vong do nội tạng tích máu hoặc mất máu quá nhiều.
Tuy nhiên, đối với người có linh năng, mức độ thương tích này không đủ để gây tử vong. Nguyên nhân chí mạng thật sự là tổn thương trong hộp sọ do đám cổ trùng màu đen kia gây ra.
Bạch Khai dùng linh giác kiểm tra kỹ một hồi, phát hiện bên trong hộp sọ của người đàn ông như bị sâu đục, chi chít những lỗ nhỏ, phần lớn chất hữu cơ đã bị hút cạn, toàn bộ não bộ đã biến thành một khối xơ xác lỗ chỗ.
Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!
Nếu có thể xác định cái chết của người đàn ông này và vụ săn quái đàm ở ngôi nhà cổ ngoại ô là do cùng một người hoặc một quái đàm gây ra, thì về cơ bản có thể kết luận đây là một vụ săn giết cực kỳ ác độc.
“Thế… thế nào rồi?” Lục Dĩ Bắc khẽ cất giọng, đầy dè dặt.
“Chưa rõ lắm.” Bạch Khai nói. “Giống hệt tình hình cha thấy bên kia, cổ trùng dùng để tấn công đã hoàn toàn tan biến. Chỉ có thể gọi người đến đưa về trước, để An Thanh giải phẫu xem có tìm được gì hữu ích không.”
“Vậy, ở đây không còn việc cho con nữa à?” Lục Dĩ Bắc hỏi.
Chuyện này có thể liên quan đến một người hoặc một quái đàm vô cùng nguy hiểm, Bạch Khai không muốn Lục Dĩ Bắc dính líu quá sâu, nên sau một thoáng trầm ngâm liền nói dối.
“Đúng vậy. Đây chỉ là hai sự việc đột xuất tương tự nhau, cũng không nói lên được vấn đề gì. Tiểu Bắc, con đừng nghĩ nhiều quá, về nghỉ sớm đi.”
Lục Dĩ Bắc nghe vậy nhíu mày: “Nhưng Thủy ca...”
“Con không cần lo cho cha, cha là nhân viên dày dặn kinh nghiệm, tình hình ở đây một mình cha lo được.” Bạch Khai xua tay nói.
Ai thèm lo cho chú? Lục Dĩ Bắc nhìn chiếc xe điện nhỏ đậu trong hẻm, mặt không cảm xúc nói: “Ý con là chiếc xe này còn chạy được không?”
Khó khăn lắm mới được hưởng cuộc sống của ‘người có xe’, vậy mà lại gặp phải chuyện thế này, chiếc xe cũng trở nên xui xẻo, khiến Lục Dĩ Bắc thấy bực bội vô cùng.
Dù con xe điện nhỏ đó đúng là chậm thật, nhanh hơn chạy bộ chẳng được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là xe được hưởng chùa mà!
Lục Dĩ Bắc có chút không nỡ.
“...” Bạch Khai im lặng, nhìn chiếc xe điện nhỏ, rồi lại nhìn Lục Dĩ Bắc, rồi âu yếm nói: “Ngày mai cha sẽ kiếm cho con một chiếc xe điện mới, bên phòng vật tư không duyệt thì cha tự bỏ tiền túi. Được rồi, con mau về đi!”
“Dạ!” Lục Dĩ Bắc miễn cưỡng đáp một tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn chiếc xe điện nhỏ của mình ba lần rồi mới rời khỏi hiện trường. Mộ Sắc Nữ
————
Trong một căn hầm kín đóng kín, có người mở cửa bước vào.
Cô Thỏ quấn băng đầy người, tay nắm chặt cây xà beng, gắng gượng đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía trước. Mãi đến khi xác nhận người đến là cộng sự của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cây xà beng trong tay vẫn không hề buông xuống.
Người của Nhật Thực Hội không đáng tin. Với tình trạng hiện tại của cô, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị Thúc Ngạc trói gô, thắt thêm hai cái nơ bướm rồi mang về, và biến thành một chú thỏ trắng nhỏ cần dùng trong một thí nghiệm điên rồ nào đó.
“Sao rồi?” Cô Thỏ hỏi.
“Tìm thấy rồi! Tên này hẳn là hung thủ đã tấn công cô.” Thúc Ngạc nói.
Vừa nói, hắn vừa rút từ trong áo ra một chiếc điện thoại, đưa đến trước mặt Cô Thỏ.
Màn hình điện thoại hiện một đoạn video, sau khi nhấn nút phát, hình ảnh chuyển sang một đoạn video giám sát ở con hẻm sau khu thương mại cũ.
Khu thương mại cũ đó chính là nơi Cô Thỏ ‘đi làm’. Vào những đêm không có nhiệm vụ, cô sẽ ở đó nhảy những điệu múa gợi cảm để kiếm thêm thu nhập, tiện thể tìm kiếm mục tiêu có thể săn được.
Và con hẻm đó là con đường mà những cô gái không thể sống dưới ánh sáng như bọn họ thường đi khi tan làm.
Cô bị tấn công chính là lúc đi qua con hẻm sau khu thương mại này vào đêm nay.
Lúc đó, tốc độ của hai kẻ tấn công quá nhanh, lại đeo mặt nạ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi. Vừa xuất hiện, chúng chỉ nói với Cô Thỏ một câu: “Phục tùng hoặc chết, chọn một đi?”
Cô Thỏ nghe xong liền không vui. Cô là quái đàm gì chứ? Cô là quái đàm theo đuổi tự do!
Chủ nhân trước đây của cô là Mộ Sắc Nữ đã chiếm lĩnh gần nửa Hoa Thành, ngay cả Mộ Sắc Nữ cô còn không phục tùng, sao có thể phục tùng hai kẻ không rõ lai lịch được.
Đối mặt với tình huống đó, cô chẳng buồn nghĩ ngợi, chỉ hùng hổ quăng lại một chữ “Cút!”, rồi tiếp tục bước đi.
Sau đó...
Sau đó là một trận đòn tàn bạo dã man.
Thảm không thể tả, lúc đó camera giám sát ở ngay hiện trường đã chứng kiến tận mắt, máu văng xa hơn ba mét, đầu cũng bị đánh lệch sang một bên.
Nếu không phải nhờ đặc tính ‘thỏ khôn có ba hang’ mang lại cho cô sức sống bền bỉ hơn nhiều so với quái đàm thông thường, gần như có thể coi là có thêm hai mạng, thì cô đã chết ở đó từ lâu rồi.
Trong căn hầm tĩnh lặng, Cô Thỏ đang tức giận sôi người im lặng bắt đầu xem đoạn video giám sát mà Thúc Ngạc kiếm được.
Từ lúc cô rời khỏi cửa sau khu thương mại, đến lúc hai bóng đen đột nhiên xuất hiện, rồi trong lúc phản công lại rơi vào thế yếu, bị thương, chạy trối chết... Cuối cùng, cô không nhịn được mà kéo thanh tiến độ.
Thua thảm quá, thật mất mặt!
Khi tua nhanh, cuối cùng camera cũng đã ghi lại được trong thoáng chốc khuôn mặt của hai kẻ tấn công.
Đó là một lão già có khuôn mặt cực kỳ già nua, da mặt chảy xệ đầy những đốm nâu, đôi mắt đen kịt, toát lên vẻ âm hiểm, gian xảo.
Cô Thỏ nhấn tạm dừng, cố định hình ảnh, quan sát kỹ quái đàm trên màn hình một lúc rồi sắc mặt hơi thay đổi.
“Sao lại là lão già này? Chết tiệt, lão ta yên lành không muốn, tự dưng tấn công tôi làm gì?”
Thúc Ngạc nhìn Cô Thỏ, nghi hoặc hỏi: “Cô biết nó à? Có thù oán gì sao?”
“Từng nghe qua.” Cô Thỏ nói. “Lúc còn sống, lão ta là một lão già khốn nạn chuyên ăn vạ ở ngã tư lớn nhất nối từ trung tâm thành phố đến khu đại học. Có một lần gặp phải một thanh niên ngáo đá, bị xe tông rồi kéo lê mấy chục mét, bị mài sống thành một đống thịt nát. Nghe nói lúc pháp y khám nghiệm tử thi cũng suýt nôn.”
“Không lâu sau đó, lão biến thành quái đàm, thường xuyên biến thành đủ loại người đột ngột xuất hiện giữa ngã tư để gây tai nạn giao thông. Hai năm trước bị nhân viên số hai của Tư Dạ Hội Hoa Thành giết chết, gần đây mới hồi sinh lại.”
Dừng một chút, Cô Thỏ như nhớ ra điều gì đó, nói thêm: “Đúng rồi, ngày lão ta hồi sinh đã gây ra một vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng, lúc đó tôi đang ở gần đấy, còn đến hóng chuyện...”
“Cô ở gần đó làm gì?”
“Phát tờ rơi...” Cô Thỏ nghiến răng nói, đến đây trong đầu cô lại lóe lên hình ảnh của tên trộm đã lấy mất Trứng Ma Nữ của cô.
Nếu ngày đó cô không đi hóng chuyện, làm lỡ thời gian phát tờ rơi, có lẽ đã không gặp phải tên trộm đó. Không gặp tên trộm đó, Trứng Ma Nữ đã không bị lấy mất. Không bị lấy mất thì có lẽ bây giờ cô đã là Ma Nữ đại nhân đứng trên đỉnh kim tự tháp của quái đàm Hoa Thành rồi!
Cho nên, hóng chuyện, đúng là tội lỗi nguyên thủy!
“Vậy còn tên kia cô có biết không?” Thúc Ngạc chỉ vào quái đàm còn lại trên màn hình.
Đó là một quái đàm toàn thân được bọc trong áo choàng đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ mỏ chim ưng màu vàng kim. Trên mặt nạ khắc những hoa văn mang đậm màu sắc tôn giáo như hoa sen, cá chép hóa rồng, mây lành.
“Không biết, chưa từng nghe nói Hoa Thành có quái đàm này...” Cô Thỏ lắc đầu, giọng điệu nặng nề. “Nhưng, hắn rất mạnh.”
Cô nhớ lại kỹ càng quá trình bị tấn công trong con hẻm, những vết thương gần như đủ để khiến một quái đàm bình thường mất mạng, hầu hết đều do tên quái đàm không rõ lai lịch kia để lại.
Nghe vậy, Thúc Ngạc nhìn chằm chằm vào hai quái đàm trên màn hình điện thoại, trầm ngâm một lúc lâu, mặt mày ủ rũ nói: “Kết hợp với những gì chúng nói, nếu chúng không có thù cũ với cô, liệu có phải chúng đang đi săn quái đàm không?”
Cô Thỏ suy nghĩ một chút, hiểu ý của Thúc Ngạc, hỏi ngược lại: “Hình như có chút xung đột với hành động của chúng ta?”
“Ừm!” Thúc Ngạc gật đầu, đồng tình với cách nói của cô. “Phiền phức rồi đây, trên tờ giấy ghi chú của hội trưởng lão cũng không viết phải đối phó với tình huống này thế nào! Chúng ta phải giải quyết ra sao đây?”
Giải quyết? Cô Thỏ sững người, Anh không định xung đột với chúng đấy chứ? Anh tự đi mà nộp mạng, đừng kéo tôi theo!
Khoan đã...
Cô Thỏ dường như nghĩ đến điều gì đó, mắt khẽ híp lại, ánh mắt lặng lẽ lướt qua người Thúc Ngạc, lướt qua vẻ ngoài trắng trẻo tuấn tú, qua cơ ngực làm căng phồng lớp áo, qua phần eo khỏe khoắn mạnh mẽ, cuối cùng không nhịn được mà liếm môi, để lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
Thật lòng mà nói, cô thèm thuồng cơ thể hắn từ lâu rồi, chỉ là chưa có dịp ra tay.
Nếu hắn thật sự muốn tìm đường chết, thì cô Thỏ cũng chẳng ngại gì mà đâm cho hắn một nhát sau lưng, rồi thản nhiên tiếp nhận sức mạnh linh văn cao cấp của hắn.
————
Đêm đó, tại gầm cầu vượt sông Hoa Thành, trong vòm cầu thứ ba từ trái sang.
“Ôi trời ơi! Loại cổ độc này từng hạ độc giết cả Ma Nữ đó nha!”
“Các bạn còn chờ gì nữa, hôm nay tổng cộng chỉ có năm mươi phần, bán hết là thôi, mau lên nào, mua đi, mua đi, mua đi!”
Lời vừa dứt, Cố Thiến Thiến nhìn những thông báo đơn hàng liên tục nhảy trên điện thoại, trên mặt nở nụ cười ngây ngô chất phác, trong đầu thì không kìm được mà bắt đầu tính xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, đủ mua được mấy cái móng giò.
Một lần bảy là bảy, ba lần bảy hai mốt, bốn lần bảy hai tám, bảy lần bảy… bảy lần bảy…
Sau đó.
Não cô có chút đơ.
Khi đơn hàng cuối cùng được chốt, Cố Thiến Thiến tắt phần mềm ‘livestream bán hàng cõi âm’ do nhóm chat quái đàm giới thiệu, hài lòng nằm dài trên chiếc ghế sofa cũ, nhìn lên vòm cầu trên đầu, cảm thán một câu: “Hệ thống, tôi cảm thấy ước mơ của tôi sắp thành hiện thực rồi.”
“Ước mơ gì? Mua một trang trại nuôi heo, chỉ bán thịt heo, không bán giò heo à?” Hệ thống bực bội đáp.
Nó thật sự bị Cố Thiến Thiến làm cho tức chết. Rõ ràng lúc trói buộc hệ thống kiểm tra thiên phú, kết luận đưa ra là cô có thiên phú đặc biệc.
Thế nhưng sau mấy năm chung sống, nó mới phát hiện ra nó đã sai.
Cố Thiến Thiến lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, chạy nhanh hơn cả shipper, vác được cả thép xây dựng ở công trường, có thể phụ giao rau cho nhà ăn, phát triển nông nghiệp trong không gian bị nguyền rủa kia cũng rất giỏi, thậm chí cả những công thức luyện kim thất truyền của Đại Xà Thần cũng có thể nắm vững một cách hoàn hảo.
Gần đây vì lo bị Lục Dĩ Bắc đến tận cửa báo thù, cô đã đi theo con đường của nhóm chat quái đàm, mở livestream bán hàng nhắm vào quái đàm và người có linh năng, cũng làm ăn phát đạt.
Đúng là làm gì cũng giỏi, chỉ có đánh nhau với tai họa là đứng bét, thiên phú hoàn toàn không dùng vào chỗ đứng đắn!
Nếu mình có thiên phú như nhỏ này, sớm đã... Thôi, không nhắc nữa! Hệ thống nghĩ.
Hệ thống đang suy nghĩ thì bỗng cảm ứng được điều gì đó, nó vội nói với Cố Thiến Thiến: “Chết rồi Cố Thiến Thiến, khán giả nhiệt tình quá, họ muốn cô mở thêm lượt bán nữa thì làm sao bây giờ? Nhưng chúng ta hết hàng để bán rồi!”
Ừ thì, tuy hệ thống hơi ngứa mắt với mấy việc Cố Thiến Thiến đang làm, nhưng tiền cần kiếm thì vẫn phải kiếm!
“Hết hàng rồi à? Ừm... để tôi nghĩ xem!” Cố Thiến Thiến trầm ngâm vài giây, rồi mắt sáng rực lên. “Có rồi, tôi biết bán gì rồi!”
Nói xong cô đứng dậy, đi tới hộp kỹ thuật cách đó không xa, một lát sau đã quay lại, mỗi tay xách một tên quái đàm áo choàng đen bị trói gô.
“Bịch—!”
Cố Thiến Thiến ném mạnh hai tên quái đàm xuống đất, nghiêm túc nói: “Bán chúng đi là được rồi!”
Hết hồn! Cố Thiến Thiến, cô bắt đầu buôn người từ khi nào vậy? Hệ thống ngỡ ngàng, cảm thấy hôm nay Cố Thiến Thiến đã làm mới nhận thức của nó về cô.
Nhưng...
“Hai con quái đàm này ở đâu ra vậy?”
“Là lúc nãy trước khi livestream, khi cô đi vào ảo cảnh trúc giản để chuyển hàng ấy. Tụi nó từ trong góc tối nhảy ra định đánh lén tôi, bị tôi phang cho mỗi đứa một gậy, ngã lăn quay hết rồi.”
“Chuyện này...” Hệ thống ngẩn ra một lúc, chăm chú nhìn hai tên đầu đầy cục u, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin và kinh hãi kia, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ.
Hình như mình đã từng gặp chúng ở đâu rồi thì phải… hệ thống nghĩ.