Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

130 1258

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Hoàn thành)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

46 25

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

124 5027

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

308 448

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

3 13

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 5: Tuần tra

Việc thiếu hụt máu tươi, trước nay luôn là một vấn đề khiến Tư Dạ Hội vô cùng đau đầu.

Mặc dù cấp cao của Tư Dạ Hội có đủ sức mạnh để trấn áp quái đàm, ngăn chặn những sự kiện quái đàm quy mô lớn dẫn tới diệt chủng, cũng có không ít lực lượng nòng cốt duy trì sự hòa bình và ổn định của các thành phố.

Nhưng trong mỗi thành phố, trong số hàng ngàn hàng vạn người có tiềm chất linh năng, người được phát hiện và trở thành linh năng giả chỉ có một bộ phận rất nhỏ, phần đông thì chỉ bị phát hiện sau khi tiềm năng ấy thoái hóa thành bệnh Đêm Đen.

Hơn nữa, ngay cả những người có tiềm năng được phát hiện, chưa chắc đã trở thành những thành viên Tư Dạ Hội có khả năng chiến đấu.

Theo dữ liệu thống kê được công bố trong《Sổ trắng Cú Lợn》năm ngoái, linh năng giả ra đời trong cả năm ngoái được thống kê là 10789 người, gia nhập Tư Dạ Hội và thành công ở lại chỉ còn 1217 người, tỷ lệ gần bằng một phần mười.

Con số nghe có vẻ nhiều, nhưng bình quân chia cho các thành phố thì chỉ còn chưa đến hai người một nơi.

Và hai người còn lại đó lại có thể vì cám dỗ lợi ích, vì linh văn mất kiểm soát, vì bị quái đàm tấn công và các nguyên nhân khác, mà rời khỏi hàng ngũ của Tư Dạ Hội.

Người mới gia nhập Tư Dạ Hội, sau một khoảng thời gian, xác suất trưởng thành thành một nhân viên Tư Dạ Hội có thể một mình đảm đương một phương, thực tế nhỏ đến đáng thương.

Cho nên.

Người đàn ông vạm vỡ của đội hành động đặc biệt đứng nhìn Lục Dĩ Bắc sau khi anh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kinh hoàng trên giường, liền đứng yên tại chỗ không động đậy, ánh mắt lơ đãng như người mất hồn, trong lòng hoảng hốt vô cùng.

Dù sao thì những nhân viên mới như Lục Dĩ Bắc, lần đầu tiên tiếp xúc với hiện trường quái đàm tấn công, vì bị dọa đến mức có vấn đề tâm lý mà phải xuất ngũ sớm không hề ít.

Thành Hoa của chúng ta khó khăn lắm mới có một năm liên tiếp ra được hai nhân viên mới, rõ ràng nên là chuyện đáng mừng, sao lại biến thành như thế này? người đàn ông vạm vỡ nghĩ.

Ngay lúc hắn chuẩn bị liên lạc với nhân viên y tế, trước tiên đưa Lục Dĩ Bắc đi, thì hai mắt của Lục Dĩ Bắc bỗng sáng lại, anh quát lớn: “Đm, giết người trong chăn, quá vô phép tắc!”

Người đàn ông vạm vỡ sững sờ, ngay sau đó liền nghe thấy Lục Dĩ Bắc nói: “Anh bạn, bây giờ tôi đại khái biết được loại quái đàm nào gây ra vụ án này rồi.”

Người đàn ông vạm vỡ: “???”

Chỉ nhìn chằm chằm một lúc là cậu đã biết là quái đàm nào làm rồi sao? Cũng quá nhanh rồi!

“Cậu đã làm thế nào vậy?” người đàn ông vạm vỡ hỏi.

Lục Dĩ Bắc hơi trầm ngâm, mặt không biểu cảm nói: “À, do linh năng của tôi có chút đặc thù, tôi dò được vài chi tiết ẩn.”

Cứ nói vậy đi, dù sao trong hồ sơ của mình ở Tư Dạ Hội, cũng viết là linh năng giả hệ trinh sát.

Chứ chẳng lẽ nói cho ổngbiết mình đã xem lại hiện trường? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

“...”

Người đàn ông vạm vỡ gật đầu như hiểu ra điều gì đó.

Nghe nói vị nhân viên mới đến này là linh năng giả hệ trinh sát, có thể làm được đến mức độ này dường như cũng có thể hiểu được?

【Độ hảo cảm +10 】

Thực tế, các anh chàng của đội hành động đặc biệt, từ lâu đã mong Hoa Thành có một nhân viên hệ trinh sát, không vì lý do gì khác, chỉ vì hiệu suất cao và tiết kiệm công sức.

Trong các vụ án hình sự, những vụ sát hại ngẫu nhiên, không có động cơ rõ ràng thường là loại khó phá nhất

Và quái đàm gây ra các sự kiện này, đa số đều là loại ‘thần kinh’.

Lúc này, nếu có một linh năng giả hệ trinh sát, có thể phát hiện ra những manh mối nhỏ mà người khác khó nhận thấy — điều này sẽ đóng góp rất lớn vào việc nâng cao hiệu suất phá án.

Hiệu suất phá án cao thì áp lực công việc của đội hành động đặc biệt như họ, tự nhiên sẽ theo đó mà giảm đi rất nhiều.

Nghe nói, Sơn Thành có một nhân viên có thuộc tính kép hệ trinh sát và hệ vận mệnh. Khi bỗng nhiên có linh cảm, chỉ cần trên phố thấy ai rồi tùy tiện đánh ngất mang về, người đó đều có thể điều tra ra cả tá chuyện liên quan đến quái đàm.

Các thành viên của đội hành động đặc biệt ở bên đó, công việc nhẹ nhàn đến mưc đa số thời gian chỉ cần phụ trách áp giải linh năng giả phạm án, và dọn dẹp hậu quả của các sự kiện quái đàm.

Nhưng chính vì thiên phú đặc biệt của vị nhân viên đó, đã khiến người đó mỗi năm ít nhất phải trải qua mấy chục lần ám sát đến từ quái đàm, tà giáo, và bọn linh năng giả bất hợp pháp.

Nghĩ đến đây, người đàn ông vạm vỡ không khỏi cảm thấy có chút lo lắng đối với tương lai của Lục Dĩ Bắc, ông vỗ vai anh và nói với giọng điệu thấm thía: “Cậu em, hứa với tôi đi, vì Hoa Thành của chúng ta, hãy sống thật tốt!”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Cái này anh không cần lo, Hoa Thành không sống được nữa, em vẫnsống tốt.

Chỉ là... lời này sao nghe cứ kỳ kỳ ấy?

Cảm giác như mình đã bị thế lực đen tối nào đó để ý tới.

Lục Dĩ Bắc không để lời nói của người đàn ông ảnh hưởng đến cảm xúc của mình. Dù sao thì giờ đây anh đã không chỉ bị một thế lực ngầm để ý đến. Cái gọi là ‘chấy nhiều thì không còn cắn’, ngược lại còn khiến anh cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Bất kể là từ danh mục sự kiện quái đàm mà Giang Ly để lại,《Tư Dạ Thư》, hay là những thông tin đã nghe được từ Thủy ca như các tổ chức tà giáo, băng nhóm linh năng phi pháp và quái đàm giữa họ vốn không thân thiện

Lục Dĩ Bắc thậm chí còn có tự tin rằng nếu có một thế lực đen tối nào đó nhảy ra, muốn lấy mạng chó của anh, thì anh có thể xúi họ đi thương lượng với một nhóm thế lực đen tối khác, phân chia thứ tự trước sau.

Chắc chẳng có ai cùng nhau liên thủ để đánh mình chứ?

Lại còn khiến mấy thế lực vốn không hòa thuận đoàn kết… mình có công lao gì mà làm được chuyện đó!? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

————

Để phòng ngừa quái đàm ẩn náu hoặc đột nhiên quay lại tấn công hiện trường, cũng như hiện trường còn sót lại những lời nguyền có tính sát thương và các tình huống ngoài ý muốn khác xảy ra. Với tư cách là nhân viên trực đêm tạm thời, Lục Dĩ Bắc bắt buộc phải đợi đến khi các thành viên của đội hành động đặc biệt hoàn thành công việc dọn dẹp hậu quả, loại bỏ xong các mối nguy hiểm còn sót lại tại hiện trường rồi mới có thể rời đi.

Nhân lúc này, anh dựa theo quy định, ghi lại chi tiết các manh mối đã tìm thấy tại hiện trường, tải lên cơ sở dữ liệu của Tư Dạ Hội, phần tiếp theo là đối chiếu dữ liệu, khoanh vùng quái đàm khả nghi.

Vốn có một phương án nhanh hơn, ở Tư Dạ Hội Hoa Thành có món bảo vật linh năng trông như một cây đại phong cầm siêu lớn, dùng cái này thì việc đối chiếu dữ liệu và khoanh vùng sẽ đơn giản và nhanh hơn.

Nhưng trong toàn bộ nhân viên của Tư Dạ Hội Hoa Thành, chỉ có một mình Giang Ly là có thể thao tác vật phẩm linh năng này trong thời gian dài.

Bây giờ cô tạm thời nghỉ việc, nên chỉ có thể dựa vào hệ thống so sánh thông tin có sẵn của cơ sở dữ liệu Tư Dạ Hội để sàng lọc.

Quá trình này nhanh thì một hai giờ, dài thì năm đến bảy ngày, trong khoảng thời gian này nếu không xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì chỉ có thể chờ đợi.

Thế nhưng, Lục Dĩ Bắc lại là một ngoại lệ…

Ít nhất thì anh ta biết được nơi nào có thể tìm thấy manh mối về trò chơi quái đàm mà Hà Lượng đã tiến hành.

Nhưng, Lục Dĩ Bắc chính là một sự cố ngoài ý muốn...

Nếu Dương Nghĩa và Hà Lượng ở trong cùng một nhóm chat, còn xem qua buổi phát trực tiếp bằng hình ảnh và văn bản lúc hắn tiến hành trò chơi quái đàm, lấy hắn làm điểm đột phá, rất có thể sẽ phát hiện ra thông tin gì đó hữu ích.

Có khi còn có thể trực tiếp nắm được toàn bộ quy trình lúc Hà Lượng tiến hành trò chơi quái đàm, rồi sao chép lại một cách hoàn hảo, dụ con vật nhỏ kỳ dị đó xuất hiện làm một mẻ bắt rùa trong chum! Lục Dĩ Bắc nghĩ thầm.

————

Nghe nói Lục Dĩ Bắc đã từng thấy ở trường có người chơi trò chơi tương tự, anh chàng vạm vỡ của đội hành động đặc biệt gật đầu nói: “Đúng vậy! Có thể nắm được quy trình của trò chơi quái đàm thì việc này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.”

“Nhưng mà, nhân viên Lục, cậu chắc chắn mình có thể tìm được quy trình hoàn toàn giống hệt không? Chỉ cần có sự khác biệt nhỏ trong quy trình thì có thể dẫn đến việc không có gì xảy ra, hoặc là chiêu dụ quái đàm khác.”

“Ừm, có thể!” Lục Dĩ Bắc gật đầu.

Anh đã từng nhìn thấy ảnh trên điện thoại của Dương Nghĩa, có thể xác định, và con búp bê đã tấn công Hà Lượng mà anh đã thấy trong ảo ảnh lúc nãy là cùng một con.

“Vậy thì dễ rồi!” người đàn ông vạm vỡ nói, “Thực ra, nếu cái trò chơi quái đàm mà cậu nói có liên quan mật thiết đến vụ tập kích lần này, thì Tư Dạ Hội có cách lần ngược dấu vết.”

“Thế thì tuyệt quá!” Lục Dĩ Bắc mừng rỡ nói, “Vậy thì phiền mấy anh đi bắt bọn họ về hỏi chuyện, giống như lần trước bắt tôi… khụ khụ!”

Theo suy nghĩ của Lục Dĩ Bắc, chỉ cần mấy anh chàng ‘mạnh mẽ lực lưỡng’ này ra tay, e rằng chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng đó thôi thì Dương Nghĩa đã khai hết tất cả rồi.

Nhưng...

Nghe vậy, người đàn ông vạm vỡ tỏ vẻ mặt khó xử: “Nhân viên Lục, về chuyện làm thế nào để có được quy trình của trò chơi quái đàm, chúng tôi e là không giúp được cậu.”

“Bọn họ và tình hình của cậu lúc đầu có hơi không giống, đó chỉ là một đám thanh niên tìm chết, căn bản không thật sự liên quan đến quái đàm hay linh năng giả bất hợp pháp, thậm chí không phải là người truyền bá trò chơi quái đàm, nếu ép buộc đưa họ về thẩm vấn thì sẽ xảy ra phiền phức.”

Lục Dĩ Bắc nhíu mày: “Sao bọn họ lại không giống tôi?”

Trên mặt người đàn ông vạm vỡ lộ ra một tia ngượng ngùng, giải thích: “Lúc đó vì nhận ra trên người cậu có dao động linh năng yếu ớt, nên cậu bị coi như nghi phạm để xử lý, hơn nữa...”

Người đàn ông vạm vỡ ghé sát lại trước mặt Lục Dĩ Bắc, giơ một tay lên, hạ giọng nói khẽ: “Nói thật cho cậu biết nhé, thực ra hành động lúc đó của nhân viên Giang Ly quá nóng vội, cậu tuyệt đối đừng học theo cô ấy, việc đó gần như chạm đến vùng xám của quy định rồi.”

“Đúng rồi, đừng nói với ai là tôi cho cậu nhé!”

Chết tiệt Giang Ly... Lục Dĩ Bắc trong lòng chửi khẽ một tiếng, nén giận hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào? Để manh mối trước mắt mà không làm gì sao được?”

“Cái này dễ thôi! Cậu không phải là quen biết bọn họ sao? Trực tiếp hỏi bọn họ không phải là xong rồi sao?” người đàn ông vạm vỡ nghi hoặc nói, “Mọi người đều là bạn học, chút chuyện nhỏ này, bọn họ sẽ không nói cho cậu chứ?”

“Tôi thấy cậu là người khá tốt, chắc ở trường cũng được lòng nhiều người lắm đúng không?

“...”

Phụt—!

Lục Dĩ Bắc cảm thấy ngực mình bị trúng một mũi tên, và còn bị đánh trúng chí mạng.

Anh bạn à, anh không hiểu đâu, vì cả hai chúng ta đều không bình thường nên anh mới cảm thấy tôi dễ nói chuyện.

Tôi ở trường, vốn dĩ không phải vấn đề tôi có được lòng người hay không, mà là tôi hoàn toàn không có bạn bè.

Thực tế, bây giờ bọn họ vừa nhìn thấy tôi làchạy mất, đến cả cơ hội giao tiếp bình thường cũng chẳng có. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

...

Sự thật chứng minh, sự hiện diện của Đỗ Tư Tiên, ngoài việc nôn mửa liên tục ra thì cũng có một chút tác dụng.

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang bối rối không biết làm sao lấy được thông tin từ Dương Nghĩa. Thì Đỗ Tư Tiên đang nghỉ ngơi ở một bên đã nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, thì liền đứng dậy, lắc lắc tay nhỏ nói: “Giao cho em đi? Em rất giỏi kết bạn với người khác!”

Dù trước đó cô hơi bị tổn thương lòng tự tin khi cố kết bạn với Lục Dĩ Bắc, nhưng trước đây, cô vẫn có rất nhiều bạn bè.

Nhìn Đỗ Tư Tiên tự mình xung phong, mắt Lục Dĩ Bắc hơi sáng lên.

Đúng vậy! Có thể để cô ấy đi!

Nếu là cô ấy, chắc sẽ rất dễ dàng trà trộn vào nhóm nhỏ của Dương Nghĩa nhỉ?

Một mỹ nữ vừa có tiền, vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt tràn đầy sức sống như Đỗ Tư Tiên, thì ai mà không muốn làm bạn với cô ấy chứ? Dù là chỉ muốn bòn rút tiền, hay thèm khát thân thể cô ấy…

Nếu không phải vì lỡ khiến cô ấy mang hình dạng của mình, lo sợ lộ thân phận rồi gây ra rắc rối, thì Lục Dĩ Bắc chẳng những muốn làm bạn với cô ấy, mà thậm chí còn muốn trở thành bạn thân chí cốt!

Nghĩ vậy, Lục Dĩ Bắc bắt tay với Đỗ Tư Tiên, trịnh trọng nói: “Tốt! Vậy giao cho đồng chí nhé!”

Đỗ Tư Tiên gật đầu, cũng trịnh trọng trả lời: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

————

Nửa đêm sau đó.

Công tác dọn dẹp hậu quả tại hiện trường nhà máy dệt tạm xong, kết quả đối chiếu dữ liệu quái đàm chưa ra, Đỗ Tư Tiên trà trộn vào nhóm nhỏ của Dương Nghĩa để tìm hiểu trò chơi quái đàm thì phải đợi đến mai, nhưng công việc của Lục Dĩ Bắc vẫn chưa kết thúc.

Sau khi quay lại phố Mẫu Đơn, chia tay với Đỗ Tư Tiên, anh liền đeo túi đàn guitar lên, cưỡi chiếc xe điện nhỏ, thong thả rời khỏi Cục Quản lý Văn hóa & Dân gian Hoa Thành, bắt đầu tuần tra.

Hôm nay là thứ Sáu, vốn dĩ là đến lượt Giang Ly trực đêm.

Bây giờ Lục Dĩ Bắc tạm thay thế chức vụ của Giang Ly, tuy nói công việc này vẫn có thể để các anh chàng của đội hành động đặc biệt làm thay, nhưng làm cho có lệ một chút vẫn là cần thiết.

Làm thầy tu một ngày, gõ chuông một ngày mà!

Huống chi trong thời gian trực đêm, còn được lãnh lương gấp ba nữa.

2:27 sáng.

Hoa Thành, gần phố Hồng Tinh.

Đây là một con phố cũ gần trung tâm thành phố, hai bên đường, dưới những cây đa cổ thụ có chút tuổi đời, mở rất nhiều quán ăn vặt đặc sắc địa phương.

Trước khi màn đêm buông xuống, nơi đây từng là thánh địa ăn khuya của vô số tín đồ ẩm thực. Cha của Lục Dĩ Bắc cũng từng muốn mở chi nhánh ở đây, nhưng cuối cùng vì không yên tâm với tay nghề của người ngoài, bản thân thì lại lực bất tòng tâm, nên đành bỏ qua.

Chỉ tiếc là một nơi tốt như vậy, bây giờ hễ đêm xuống là người đi quán đóng, chỉ có trong không khí còn sót lại một chút hương thơm của mỹ thực.

Phố Hồng Tinh vào ban đêm trông yên bình và tĩnh lặng, nhưng Lục Dĩ Bắc biết, trên phố Hồng Tinh có sự tồn tại của linh năng giả độc hành, cũng là một trong những điểm phải đi qua của tuyến đường tuần tra ‘an toàn’ mà Giang Ly đã đưa ra, cũng là trạm áp chót của chuyến tuần tra tối nay.

Theo ghi chú trong danh mục sự kiện quái đàm, ở đây từng có một dị năng giả dựa vào năng lực đặc biệt của mình để ‘tinh luyện’ dầu ăn bẩn từ nước vo gạo, và đã tồn tại suốt một thời gian rất dài.

Thế nhưng, loại dầu bẩn mà hắn tinh luyện ra, hàm lượng các chất độc hại lại không vượt quá tiêu chuẩn; ngoài việc dùng hàng kém chất lượng để lừa lấy chút tiền, thì cũng chẳng làm chuyện gì xấu xa.

Cho nên, ghê tởm thì ghê tởm, nhưng Giang Ly cũng không trực tiếp bắt giữ hắn, chỉ giám sát chặt chẽ, định kỳ kiểm tra mà thôi.

Khi Lục Dĩ Bắc nhìn thấy những thông tin này, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh mỹ nữ bá đạo Giang Ly, lợi dụng quyền thế để mưu cầu việc riêng, đàn áp những linh năng giả lương thiện.

Không biết cô ấycó thu tiền bảo kê không nhỉ?

Nếu là mình, ít nhiều chắc chắn phải thu một chút.

...

“Tôi cưỡi lên chiếc xe máy nhỏ thân yêu của mình, tút tút tút, nó sẽ chẳng bao giờ bị kẹt xe, tút tút tút~♪!”

Trên phố Hồng Tinh, Lục Dĩ Bắc cưỡi xe chạy dọc theo con đường. Thấy tuần tra sắp kết thúc, tâm trạng vui vẻ khó mà diễn tả, nhất thời hứng khởi liền ngân nga một khúc ca nho nhỏ.

Chẳng bao lâu, anh đã đến trước con hẻm nơi có xưởng nhỏ của quái đàm kia, từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối chua lè nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Từ cái thứ này mà tinh luyện ra dầu ăn bẩn, cho dù hàm lượng chất độc hại không vượt chuẩn, mìnhcũng không muốn ăn!

Lục Dĩ Bắc thầm nhủ, rồi tăng tốc chiếc xe cũ nát từ tám dặm lên mười dặm, rồi rẽ trái chạy vào trong con hẻm phía trước.

Không thể chạy nhanh hơn nữa, nhanh thêm chút nữa thì xe sẽ rã ra mất!

“Bùm——!” Vừa mới chạy vào trong hẻm, anh liền nghe thấy một tiếng động trầm đục.

Ở cuối con hẻm, có thứ gì đó đã va phải khiến mấy thùng nhựa đựng nước rác bên đường đổ lăn lóc, cơm thừa canh cặn lẫn với dầu mỡ văng tung tóe khắp mặt đất, một luồng mùi hôi thốc thẳng vào mặt.

Ngay sau đó, một bóng người từ khúc quanh bên cạnh lao ra, loạng choạng như kẻ say rượu, thậm chí chẳng hề giảm tốc, rồi cách Lục Dĩ Bắc không xa, “bẹp” một cái, cả người hắn dán thẳng vào tường.

Là thật sự dán lên đó, từ đầu đến bụng, cả nửa thân trên dính chặt vào tường.

Lục Dĩ Bắc sững sờ.

Đây là hảo hán nào vậy? Hắn không thấy đau sao?

Ngay sau đó, vị “hảo hán” kia loạng choạng lùi lại, vừa thấy Lục Dĩ Bắc liền bất ngờ lao thẳng tới, khuôn mặt tối đen chẳng nhìn rõ được gì.

Lục Dĩ Bắc chưa kịp lùi xe, lập tức bị người kia chộp lấy đầu xe. Ngay sau đó, anh nghe thấy từ miệng đối phương truyền ra một tràng âm thanh mơ hồ khó hiểu.

“Bạch... Bạch...”

Lục Dĩ Bắc tuy không hiểu vì sao người kia lại biết tên mình, nhưng vẫn không nhịn được mà yếu ớt sửa lại: “Là Bắc Bắc cơ, đại ca, anh nói giọng vùng nào thế? Nghe nặng ghê!”

“...”

Người đó không rõ là bị lời của Lục Dĩ Bắc làm cho nghẹn họng, hay thực sự đã đến mức dầu cạn đèn tắt. Sau hai giây im lặng, hắn buông cổ tay đang nắm của Lục Dĩ Bắc ra, thân thể ngửa ra sau, “bụp!” một tiếng ngã xuống đất.

Mãi đến lúc này, mùi máu tanh nồng nặc không cách nào tan đi mới hòa lẫn với mùi hôi hăng hắc của nước vo gạo, xộc thẳng vào mũi Lục Dĩ Bắc.

Lục Dĩ Bắc sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bật chức năng chiếu sáng có sẵn, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt đã từng xuất hiện trên danh mục sự kiện quái đàm.

Trong ký ức, khuôn mặt hắn nhọn hoắt, hao hao giống khỉ, trong mắt ánh lên vài phần xảo trá. Giờ đây, máu rỉ ra từ miệng mũi, đôi mắt trợn trừng lồi ra, ngũ quan gần như vặn vẹo lại với nhau, trông dữ tợn đến cực điểm.

Hắn sững sờ nhìn Lục Dĩ Bắc, như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng vừa hé môi đã phun ra một ngụm máu lớn. Trong dòng máu ấy lại lẫn theo từng mảng bọ đen nhỏ, trông chẳng khác gì giòi bọ.

Đám bọ vừa chạm phải không khí liền phát ra những tiếng “xì xì” khe khẽ, rồi trong chớp mắt hóa thành một làn khói xanh, lượn lờ bay lên giữa không trung.

Rất nhanh, người đó như cũng đã mất hết sức lực, ngã trên mặt đất, không còn hơi thở.

Chỉ còn lại màu máu nồng nặc, không ngừng từ dưới quần áo của hắn từ từ rỉ ra thành một vệt rộng.

Lục Dĩ Bắc: “...”

Hình như... có người chết?

Phải làm sao đây? Hay là báo cảnh sát...

Khoang, mình chính là cảnh sát mà! Giờphải làm sao đây!

Trong sự tĩnh lặng, trong con hẻm nhỏ chỉ còn lại Lục Dĩ Bắc, anh im lặng một lúc, tâm trạng ngưng trọng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Bạch Khai.

“Alô? Tiểu Bắc phải không? Có chuyện gì sao?”

Bên Bạch Khai lại không có tiếng nhạc điện tử vang tai của thế giới ngầm, cũng không có tiếng rên rỉ của gái đẹp, giọng điệu Bạch Khai nghiêm túc bất ngờ.

“Thủy ca, hỏi chú chuyện này, nếu lúc tuần tra, phát hiện linh năng giả bị giám sát, bị người ta giết, nên xử lý thế nào?”

“Cái gì? Tiểu Bắc, con mau kể cho cha tình hình bên con đi!” Bạch Khai kinh ngạc thốt lên.

“Ờ, được...” Lục Dĩ Bắc nói, liền đem cảnh tượng anh vừa nhìn thấy nguyên vẹn kể lại cho Bạch Khai.

Nghe xong, Bạch Khai im lặng hai giây, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tiểu Bắc, con nghe cha này, con mau chóng tìm một nơi gần đó ẩn náu, gửi địa chỉ cho cha, cha sẽ đến ngay.”

Nói xong, Bạch Khai liền cúp điện thoại.

Nghe xong lời của Bạch Khai, Lục Dĩ Bắc sững sờ một lúc, sau đó từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Nghe ý của Thủy ca, hình như đây không phải là trường hợp cá biệt?

“Vậy thì tốt rồi… mình còn tưởng vì mình đến đây nên người này mới chết.

Chẳng lẽ mình lại giống cái người họ Giang kia, đi đến đâu là ở đó xảy ra án mạng, thế thì chịu sao nổi.” Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Chấy nhiều thì không còn cắn là một thành ngữ gốc Trung Quốc, dùng để chỉ trạng thái con người khi gặp quá nhiều khó khăn hoặc rắc rối cùng lúc thì trở nên chai lì, không còn lo lắng hay sợ hãi nữa. Nói cách khác, khi phiền phức đã chất chồng quá nhiều, thì thêm một việc cũng chẳng còn làm người ta bận tâm. Bắt rùa trong chum là thành ngữ, ở câu này mang nghĩa đánh kẻ địch trong tình huống chắc thắng, đối phương không có đường thoát. Dầu cạn đèn tắt : ẩn dụ cho sức lực đã hoàn toàn cạn kiệt.