Buổi sáng, bên trong Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Trong một căn phòng trắng toát, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng hòa lẫn với mùi máu, vang vọng tiếng nhạc rock metal nặng trịch.
An Thanh đứng trước chiếc bàn giải phẫu màu bạc, khóe miệng ngậm điếu thuốc lá danh cho nữ khẽ nhếch lên thành một nụ cười, tựa như một quý cô đang nhớ về người tình của mình. Nếu như trong tay cô không cầm một chiếc cưa điện và trước mặt không phải là một thi thể với hộp sọ đã bị cắt mở.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, có người đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng cô.
“Sao rồi? Có nhìn ra được manh mối gì không?”
An Thanh đặt chiếc cưa máy dính máu xuống, quay người nhìn Bạch Khai, bĩu môi nói: “Đây là loại can cổ đã được cải tạo bằng năng lực linh văn. Chủng loại linh văn hẳn có liên quan đến Ngũ Ôn Thần. Nhưng những kẻ có thủ đoạn này thì ở các vùng tập trung người Choang và người Miêu rất nhiều, nên khó mà xác định lai lịch.”
“Vẫn là do có quá ít mẫu vật, nếu có thêm vài mẫu nữa, có lẽ tôi có thể truy ra được hung thủ.”
Nói rồi, cô cầm lấy chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu đỏ thẫm trên bàn giải phẫu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi môi lập tức bị nhuộm thành màu đỏ thắm yêu diễm.
“Nhưng mà, anh cũng biết đấy, những vụ tấn công kiểu này trước đây không phải là chưa từng xảy ra, rất có thể là gây án lưu động, khả năng tái phạm không cao.”
“Hy vọng là vậy.” Bạch Khai bình thản đáp.
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn thi thể bị phanh thây trên bàn giải phẫu, rồi lại nhìn ly nước trong tay của An Thanh, vẻ mặt có phần khó chịu mà nhíu mày.
Uống nước ép dâu tây pha chế đặc biệt trong phòng giải phẫu? Thật lạ là cô ta có gan nuốt được! Một người đàn ông từng ăn mì gói ngay tại hiện trường án mạng thầm nghĩ.
————
Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, tòa nhà Văn-Lý.
Vào tháng thi cuối kỳ, giảng viên các môn chuyên ngành đã sớm giảng xong chương trình của học kỳ này, một hai tiết còn lại gần như đều biến thành tiết tự học.
Trong tình hình đó, giảng viên cũng mắt nhắm mắt mở, nhiều sinh viên cũng chọn cách ‘bung lụa’, lớp học vốn nên chật kín người nay như bốc hơi mất một nửa.
Dương Nghĩa và nhóm bạn của cậu ta nằm trong số những người đã ‘bốc hơi’.
Lục Dĩ Bắc không chọn hùa theo bọn họ, mà tận dụng cơ hội hiếm có này để chăm chỉ ôn bài trong lớp.
Dù ba bốn tháng qua anh đã trải qua rất nhiều chuyện khó tin, nhưng anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lấy được bằng tốt nghiệp, về nhà mở quán bar, rồi viết mấy bài văn truyền cảm hứng sáo rỗng để kiếm tiền.
Một tiết học lớn, gần hai tiếng đồng hồ chớp mắt đã qua.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lục Dĩ Bắc đứng dậy, vươn vai một cái, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đỗ Tư Tiên.
Lục Dĩ Bắc: “Đồng chí, nhiệm vụ tiến triển thế nào rồi?”
Chưa đầy một phút sau, anh đã nhận được tin nhắn trả lời.
Đỗ Tư Tiên: “Yên tâm đi! Tôi đã tìm thấy mấy người anh nói rồi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
“...”
Lục Dĩ Bắc nhìn thấy khí thế quyết tâm ẩn hiện trong tin nhắn của Đỗ Tư Tiên, khẽ nhíu mày.
Tự tin thế? Anh thầm nghĩ, cất điện thoại đi, thong thả đi về phía thư viện, anh vẫn muốn tiếp tục ôn bài một lát.
Tuy nhiên.
Anh vừa ngồi xuống thư viện, mở sách vở và tài liệu ra xem chưa đầy hai mươi phút thì đồng chí Đỗ Tư Tiên đã báo tin thắng trận.
Đỗ Tư Tiên: “Thành công rồi, tuy em tạm thời chưa hỏi được quy trình trò chơi quái đàm, nhưng họ đã mời em tham gia PARTY trước kỳ thi cuối kỳ tối nay của họ! Nghe nói trong PARTY có trò thử thách lòng can đảm.”
Lục Dĩ Bắc: “...”
Trước kỳ thi mà còn mở PARTY thì thôi đi, tại sao lại cứ phải chơi trò thử thách lòng can đảm?
Không biết thử là chết à?
Chậc, sinh viên bây giờ thật là! Để trốn thi, đúng là chuyện gì cũng làm được!
Lục Dĩ Bắc nghĩ, cầm điện thoại lên trả lời Đỗ Tư Tiên.
Lục Dĩ Bắc: “Nhanh vậy? [Mặt icon người da đen hỏi chấm] Cô làm thế nào vậy?”
Đỗ Tư Tiên: “Đơn giản thôi! Lúc tôi tìm thấy họ, họ đang chụp ảnh chung với một chiếc xe thể thao đậu ở đầu phố đi bộ trong trường, tôi lên bắt chuyện vài câu là được.”
Lục Dĩ Bắc: “Đơn giản thế á? Cô nói với họ thế nào?”
Đỗ Tư Tiên: “Em nói: phiền các bạn tránh ra một chút, tôi dời xe.”
“...”
Xem xong tin nhắn của Đỗ Tư Tiên, Lục Dĩ Bắc giật giật lông mày, hai tay bất giác nắm chặt lại, suýt nữa thì bóp nát điện thoại.
Tch, đây chính là bộ mặt xấu xí của người giàu sao?
Gặp phải loại người này...
Ngoài việc kết bạn với cô ta ra, còn có lựa chọn nào khác không? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
...
Sau khi tan học, Lục Dĩ Bắc đến Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, thu mình trong văn phòng, vừa xử lý giấy tờ vừa ôn thi.
Khoảng ba giờ chiều, anh đứng dậy rời khỏi ghế, vận động cơ thể một chút, rồi đi về phía phòng huấn luyện của đội hành động đặc biệt.
Bạch Khai sau khi biết Lục Dĩ Bắc đang bắt tay điều tra nguyên nhân cái chết của Hà Lượng, đã lấy hồ sơ liên quan, lại hỏi thăm tình hình từ các thành viên đội hành động đặc biệt tham gia nhiệm vụ, xác định mức độ nguy hiểm không cao, liền quyết định để anh tự mình hoàn thành cuộc điều tra.
Theo Bạch Khai, Lục Dĩ Bắc mới vào Tư Dạ Hội, tạm thời đảm nhận công việc của nhân viên chủ lực, con đường sau này còn rất dài, nói không chừng ngày nào đó sẽ lấp vào vị trí còn trống của Tư Dạ Hội Hoa Thành, tìm vài quả hồng mềm để luyện tay cũng là chuyện tốt.
Và để có thể thuận lợi hoàn thành điều tra, việc xây dựng mối quan hệ tốt với các thành viên đội hành động đặc biệt là rất cần thiết.
Chẳngphải chỉ là xây dựng quan hệ tốt với các anh giai lực lưỡng thôi sao?
Có gì mà khó chứ?
Ai mà chẳng là một ‘chàng trai lực lưỡng’...
Trước cửa phòng huấn luyện của đội hành động đặc biệt, Lục Dĩ Bắc thầm lẩm bẩm trong bụng, nhưng vừa đẩy cửa ra anh liền sững người tại chỗ.
Bên trong phòng huấn luyện, hơn chục chiếc loa siêu trầm được đặt rải rác khắp không gian rộng lớn, tạo ra những luồng sóng âm như hữu hình, mang theo giai điệu khiến máu nóng sôi trào, ập thẳng vào người.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy trong căn phòng rộng rãi ấy là những gã đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, cường tráng đến mức gần như… quái vật.
“Đây... là cái quái gì vậy?”
Lục Dĩ Bắc ngớ người, phòng huấn luyện của đội hành động đặc biệt có phong cách hoàn toàn khác với sân huấn luyện mà Giang Ly từng dẫn anh đến lần trước.
Dưới ánh đèn hơi ngả vàng, những người đàn ông vạm vỡ chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ đang hừng hực khí thế tập luyện.
Nằm đẩy tạ, vung dây thừng, gánh tạ squat, boxing, đấu vật, đối kháng tự do...
Ở đây toàn là những thứ mà cánh mày râu chân chính yêu thích nhất, máy Smith, lồng bát giác và vô số tạ đòn lớn nhỏ... không thiếu thứ gì.
Thậm chí những thanh tạ đòn đó còn không có lựa chọn trọng lượng nhỏ, mức thấp nhất cũng bắt đầu từ 20KG.
Những người đàn ông vạm vỡ đang nhảy nhót, gầm thét, tập luyện theo nhịp điệu sôi động.
Cơ bắp và mồ hôi hòa thành một dòng lũ, bao vây lấy Lục Dĩ Bắc yếu đuối đáng thương và bất lực, gầm lên với anh một tiếng gầm vô hình — “Ngươi mà cũng dám nhận mình là đàn ông thứ thiệt hả?”
Lục Dĩ Bắc: “...” Xin lỗi, tôi không xứng.
“Hừ hừ a—!”
Từ xa vọng lại một tiếng hét thảm thiết, Lục Dĩ Bắc nhìn theo hướng âm thanh, thấy trong lồng bát giác, hai người đàn ông vạm vỡ với cơ bắp bóng loáng đang ôm ghì nhau trên sàn, tay chân quấn lấy nhau, Lục Dĩ Bắc lòng thắt lại.
Mẹ ơi, lẽ ra mình không nên nghe lời Thủy camà mò đến cái chỗ quỷ quái này!
Chú ấy thích, không có nghĩa là mình cũng thích!
Không chọc nổi, thôi rút, rút lẹ thôi.
Như một chú thỏ trắng nhỏ rơi vào hang gấu nâu, Lục Dĩ Bắc thấy cảnh tượng này, không muốn ở lại thêm một khắc nào, liền quay người định bỏ chạy. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
“Nhân viên Lục? Anh định đi đâu vậy?”
Lục Dĩ Bắc quay người lại, liền thấy người đàn ông vạm vỡ mà anh đã gặp ở nhà máy dệt hôm qua. Ngay sau đó, anh vừa định mở miệng nói mình đi nhầm chỗ thì đã bị người kia cướp lời.
“Ồ, tôi nhớ rồi, nhân viên Bạch nói anh muốn kết bạn với chúng tôi, có rảnh sẽ qua đây xem thử.” Người đàn ông vạm vỡ thật thà cười nói. “Đúng rồi, tôi tên Kỳ Đông, rất vui được làm quen!”
Nói xong, anh ta liền chìa tay về phía Lục Dĩ Bắc.
“...”
Tại sao mìnhcó cảm giác, ý anh ta là ‘vật’ bạn chứ không phải ‘kết’ bạn nhỉ? Lục Dĩ Bắc đưa tay ra, bắt tay Kỳ Đông một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi vội vàng rụt lại.
Thấy Lục Dĩ Bắc lúng túng bắt tay rồi rút nhanh, Kỳ Đông trầm ngâm một lúc, đột nhiên toe toét cười, liền nhấc một thanh tạ đòn, mỗi bênh nặng 50kg, nhiệt tình đưa đến trước mặt Lục Dĩ Bắc.
“Đã lỡ tới rồi thì tôi cũng chẳng có gì để tiếp đãi anh, hay là dắt anh làm hai mươi hiệp deadlift đi? Nói cho anh biết, deadlift phê nhất luôn đó!”
Lục Dĩ Bắc: “???”
Phếcái quái gì chứ!
Sao lại có người dùng deadlift để tiếp khách chứ? Mà còn là deadlift tới100KG...
Anh muốn tôi chết thì cứ nói thẳng!
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, Kỳ Đông không cho anh phản kháng, nhét thanh tạ vào tay anh rồi quay người cầm lấy thanh tạ 200KG bên cạnh, tự mình tập deadlift.
“Nào, nhân viên Lục, theo động tác của tôi nhé... ba hai một, lên!”
“Lần nữa nào, chú ý bảo vệ eo của mình đấy! Ba hai một, lên!”
Lục Dĩ Bắc nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn thanh đòn tạ đang kéo căng khiến đôi tay anh ê ẩm, rồi lại ngước nhìn đôi bàn tay của Kỳ Đông đầy vết chai sạn, to lớn như chiếc quạt mo…
Đôi tay này mà vung một cái tát, quái đàm cũng phải chết!
Nếu là mình, chắc phải nằm phải nằm lâu lắm mới dậy?
Lục Dĩ Bắc lo lắng nghĩ, cứng đầu thử làm theo động tác của Kỳ Đông, thuận lợi hoàn thành một lần deadlift.
“...”
Ừm? Hình như cũng không khó lắm?
Haylà do linh văn đã cường hóa cơ thể?
Lục Dĩ Bắc hơi nhướng mày, trong lòng bỗng dấy lên chút tự đắc.
Xem ra mình cũng tạm được coi là ‘trai tráng’ rồi nhỉ!
Thế là...
Anh cứ như vậy, cùng Kỳ Đông tập luyện trong phòng huấn luyện của đội hành động đặc biệt cả một buổi chiều.
Mãi đến khi trời dần tối, anh mới lén lút rời khỏi phòng huấn luyện, bắt taxi ra khỏi phố Mẫu Đơn, tìm một nơi vắng vẻ không người, ngắt quá trình quái đàm hóa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, sau buổi tập cường độ cao đó, anh cảm thấy lúc ngắt tiến trình quái đàm hóa, sau khi linh năng chạy một vòng khắp cơ thể, tay chân của anh dường như trở nên linh hoạt hơn một chút.
Đây hẳn là điều mà kiến thức của Đại Xà Thần nói, cường hóa thể xác giúp bổ sung khiếm khuyết? Thủy ca là vì chuyện này nên mới bảo mình đến phòng huấn luyện của đội hành động đặc biệt sao? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
————
Tám giờ tối.
Lục Dĩ Bắc đến nhà ăn của đội hành động đặc biệt ăn chực một bữa ăn dành cho người tập gym. Vừa về đến văn phòng không lâu, anh liền nhận được tin nhắn từ Đỗ Tư Tiên.
Tự động bỏ qua những nội dung Đỗ Tư Tiên dẫn Dương Nghĩa và mọi người đi tiêu xài xa xỉ cả buổi chiều, anh nhanh chóng chắt lọc được thông tin quan trọng từ tin nhắn.
Khách sạn lớn Kim Sa... phòng tổng thống... mười rưỡi bắt đầu trò chơi quái đàm...
Lục Dĩ Bắc lặng lẽ lẩm nhẩm lại thông tin quan trọng, rồi liếc nhìn đồng hồ, âm thầm gọi điện cho đội hành động đặc biệt.
“Alô? Anh Kỳ à? Vâng, là em, Lục Dĩ Bắc đây. Lát nữa có một nhiệm vụ, phiền anh dẫn anh em đi cùng em một chuyến được không?”
“Đúng vậy, chính là con quái đàm đã giết Hà Lượng lần trước! Trang bị à?”
Những người đàn ông lực lưỡng của đội hành động đặc biệt đều là những mãnh nam thẳng thắn, nhiệt huyết, chỉ cần thể hiện đủ sức mạnh là có thể nhận được sự tôn trọng của họ, hảo cảm tăng vùn vụt.
Vì vậy, sau một hồi tập gym, Lục Dĩ Bắc chỉ tốn ba lọ ‘bình máu nhỏ màu đỏ’ tự chế lúc luyện kim và năm que cay đã kết thân được với Kỳ Đông. Đồng thời cũng đã kích hoạt cốt truyện ẩn —【Tình bạn ♂ của Mãnh nam Kỳ Đông】, và đã khéo léo từ chối lời mời tham gia luyện tập đấu vật, tránh để tình bạn phát triển thành ‘tình đồng chí trên sàn đấu’, kèm theo một câu “Tôi còn có việc, lần sau nhất định!”.
Cho dù khó khăn lắm mới kích hoạt được cốt truyện hảo cảm ẩn, nhưng kiểu con đường chinh phục kỳ quái thế này, thà không có còn hơn!
“...”
Nghe người anh em trong đội hành động đặc biệt hỏi có cần chuẩn bị giúp mình một bộ trang bị không, Lục Dĩ Bắc trầm ngâm hai giây rồi nói: “Vậy phiền anh rồi!”
Dù sao cũng là vặt lông cừu của Tư Dạ Hội, không lấy thì phí.
Hơn nữa, trong tình hình hiện tại không tiện thi triển toàn bộ linh năng, Lục Dĩ Bắc cũng muốn tận hưởng một lần cảm giác sảng khoái khi dùng súng trường tự động xả đạn vào quái đàm.
————
Phía bên kia.
Trời vừa tối không lâu, tại một trung tâm thương mại vừa đóng cửa gần khu đại học Hoa Thành.
Khi bảo vệ khóa cửa rời đi, ngọn đèn cuối cùng tắt ngấm, cả trung tâm thương mại chìm vào bóng tối và tĩnh lặng, những hành lang khúc khuỷu đầy những bóng đen, bên trong những cánh cửa đóng kín như ẩn giấu ma quỷ.
Rất lâu, rất lâu.
“Cạch cách— cạch cách—!”
Trong bóng tối vang lên những tiếng động nhỏ, như có thứ gì đó đang cử động những khớp xương cứng đờ. Cùng với âm thanh đó, cửa một cửa hàng thời trang nam đột nhiên “két” một tiếng mở ra, vài bóng trắng nhanh chóng lao ra từ bên trong.
Đó là vài con ma-nơ-canh không có ngũ quan, cũng không mặc quần áo.
Chúng chạy trong trung tâm thương mại với tư thế kỳ quái, không lâu sau đã đến trước đài phun nước mini ở trung tâm giếng trời. Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ.
“Đứng lại, các ngươi đã bị bao vây! Bây giờ chính thức thông báo cho các ngươi, nơi này đã bị chúng ta chiếm lĩnh thông qua Bách Quỷ Dạ Hành, các ngươi hoặc là gia nhập chúng ta, hoặc là trở thành bữa ăn khuya tối nay của chúng ta!”
“Gừ, gừ, gừ —!”
Quái đàm ma-nơ-canh phát ra những tiếng gầm gừ từ trong lồng ngực, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã thấy khắp nơi xuất hiện chi chít những đôi mắt đỏ ngầu.
Ngay sau đó, cùng với tiếng bước chân, một đám quái đàm thân hình nhỏ bé từ trong bóng tối bước ra.
Váy trắng bay lượn, nhãn cầu to lớn, răng giả sắc nhọn, và Cục Bông đã phình to gấp mấy lần, những kẻ đến chính là đám quái đàm trong nhà Lục Dĩ Bắc.
Và sau lưng chúng, là rất nhiều quái đàm yếu ớt từ cấp không đến cấp D, chuột gián lông lá, mèo đầu chó, bàn tay dưới gầm giường, tinh linh móc ví... chi chít một mảng lớn, nhìn sơ qua cũng không dưới một trăm.
Nhìn kẻ địch đông như vậy và cảm nhận được luồng dao động linh năng tuy yếu ớt nhưng vô cùng đông đảo, quái đàm ma-nơ-canh kiên cường chống cự được vài giây, rồi quỳ một gối xuống trước mặt bốn con quái đàm nhỏ cầm đầu, cúi đầu.
Thấy vậy, bốn con quái đàm nhà Lục Dĩ Bắc nhanh chóng hợp lại thành hình người, gật đầu với quái đàm ma-nơ-canh: “Rất tốt, chào mừng ngươi gia nhập đại gia đình 【Sứ Giả Của Tình Yêu Và Hòa Bình · Tấm Gương Của Đạo Đức Và Lương Tri · Đoàn Dũng Sĩ Ma Nữ Trai Xinh Gái Đẹp】 của chúng ta!”
“Bây giờ ta tuyên bố, sau khu chung cư Tĩnh Di, nhà ăn trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm, chợ rau củ trong khuôn viên Đại Học Bách Khoa, lãnh địa của chúng ta lại mở rộng tới trung tâm thương mại Gia Gia Lạc! Đây là một thắng lợi vĩ đại!”
“Ngày mai cùng giờ này, mọi người tập trung ở dưới nắp cống thứ ba bên cạnh căng-tin trường tiểu học trực thuộc Đại học Sư phạm, chúng ta cùng nhau tiến về bãi đỗ xe ngầm của Đại học Tài chính Kinh tế!”
“OHHHH—!”
“¥#%@&*¥——!”
Trong tiếng reo hò kỳ quái mà không một con người nào có thể hiểu được của đám quái đàm, những con quái đàm nhỏ tụ tập trong trung tâm thương mại giải tán trong nháy mắt, nhanh chóng biến mất không tung tích.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, một đôi mắt đang dõi theo cảnh tượng diễn ra ở tầng dưới.
————
Cố Thiến Thiến lặng lẽ nhìn đám quái đàm nhà Lục Dĩ Bắc phát động Bách Quỷ Dạ Hành, chiếm lĩnh trung tâm thương mại, miệng nhỏ cô chu lên, đôi lông mày nhíu chặt lại thành một cục.
“Hệ thống, đây là Bách Quỷ Dạ Hành sao? Sao tôi cảm thấy... không nguy hiểm như cô nói nhỉ?”
Hệ thống: “...”
Tôilàm sao biết được thuộc hạ của Tai Họa lại không có khí chất như vậy chứ?
Bách Quỷ Dạ Hành quy mô nhỏ đến mức này, tôisống bao nhiêu kiếp rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy.
Quãng đường di chuyển chưa quá một trăm mét, khoảng cách này có cần phải tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành không? Chỉ cần một ít quái mạnh hơn phóng linh năng ra là phủ kín được hết rồi! Đúngkhông?
Hệ thống thầm nghĩ, rồi hắng giọng nói: “Cố Thiến Thiến, loại Bách Quỷ Dạ Hành siêu siêu siêu nhỏ này chỉ là trường hợp cá biệt, thông thường không phải như vậy.”
“Nếu phải ví von, thì bọn chúng chỉ có thể coi là học sinh tiểu học đánh nhau hội đồng, còn Bách Quỷ Dạ Hành thông thường, ít nhất cũng là chiến tranh vũ khí hiện đại quy mô trên vạn người.”
“...” Cố Thiến Thiến trầm ngâm hai giây nói: “Vậy nói như thế, Lục Dĩ Bắc thực ra là trùm học sinh tiểu học à? Vậy tại sao cô còn nói tôi đánh không lại anh ta?”
“Tôi đánh học sinh tiểu học siêu giỏi đó!”
Cố Thiến Thiến nói, hùng hổ vung hai nắm đấm vào không trung.
Hệ thống khinh bỉ “chậc” một tiếng: “Tch! Bị học sinh lớp ba lừa đi đánh học sinh lớp năm, chuyện này mà cô cũng dám nói ra à? Tôi còn thấy mất mặt thay cô đó!”
“Tôi vốn không muốn đi, nhưng nó trả nhiều tiền quá.” Cố Thiến Thiến yếu ớt nói.
“Có hai mươi tệ thôi!” Hệ thống tức giận, rồi kiềm chế cảm xúc nói: “Thôi bỏ đi, Cố Thiến Thiến, tôi không có thời gian ở đây lật lại chuyện cũ với cô, nhanh lên, tiến hành theo kế hoạch!”
Chỉ cần khiến đám này mạnh hơn, phạm vi Bách Quỷ Dạ Hành lớn hơn, sớm muộn gì Tai Họa cũng bị kéo vào! Hệ thống nghĩ.
“Ừm...” Cố Thiến Thiến trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được thôi!”
Nói xong, cô liền đeo Mặt nạ Cố định Chú thuật Chu Nhan Cải, từ nơi ẩn nấp nhảy vọt lên, phi thân từ tầng bốn xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt đám quái đàm nhỏ đang chuẩn bị rời đi.
“Các ngươi có khao khát sức mạnh không?” Cố Thiến Thiến hạ giọng nói.
“...”
Sau hai giây im lặng, đám quái đàm đồng thanh hét: “Không!”
Tiếp đó là một tràng ồn ào hỗn loạn.
“Ta khao khát tự do!”
“Ta khao khát Sakurajima Mai!”
“Ta muốn Nako RUA!”
...
Cố Thiến Thiến: “???”
“Ê? Sao lại không giống như cô nói vậy?”
Hệ thống: “...” Tôilàm sao biết được, ngay cả đámquái đàm nhàTai Họa nuôi cũng có cùng một cái nết như cô ta?
Nhạc rock metal (thường gọi đơn giản là “metal”) là một thể loại âm nhạc xuất phát từ rock, với âm thanh mạnh mẽ, méo tiếng, tiết tấu dồn dập, trống điện tử hoặc trống thật đánh nhanh & gọn, và giọng ca thường có thể là hú hét, growl, scream hoặc hát “sạch” nhưng với nhiều năng lượng Can cổ là một loại cổ trùng trong tín ngưỡng và truyền thuyết dân gian Trung Quốc, đặc biệt phổ biến ở các vùng dân tộc như Miêu và Choang. Chữ Can vốn chỉ một loại bệnh gầy mòn, suy nhược, thường thấy ở trẻ em (tương tự bệnh còi cọc, thiếu dinh dưỡng). Kết hợp với cổ – vốn nghĩa là “trùng độc nuôi để hại người” – thì Can cổ được hiểu là loại cổ trùng gây nên chứng gầy yếu, hao mòn sinh khí. Trong tiểu thuyết huyền huyễn, can cổ thường được miêu tả như một loại cổ trùng có thể ký sinh trong cơ thể, hút tinh khí, hoặc làm nạn nhân dần suy kiệt cho tới chết. Mãnh nam: người đàn ông lực lưỡng / vạm vỡ