Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1243

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2199

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 23

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5006

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 7: Để Tai Họa tham gia Bách Quỷ Dạ Hành!

“Cố Thiến Thiến, cô khoan hãy livestream, hai tên này có vấn đề!”

Nhận thấy hai quái đàm bị Cố Thiến Thiến bắt được hình như đã gặp ở đâu đó, Hệ thống vội vàng ngăn cô lại trước khi cô bắt đầu buổi phát sóng.

Nghe vậy, Cố Thiến Thiến ngoan ngoãn và hợp tác lui sang một bên. Cô vẫn rất tin tưởng Hệ thống, nếu Hệ thống đã nói có vấn đề thì chắc chắn có gì đó mờ ám.

Làm ăn phải đặt chữ tín lên hàng đầu, hàng hóa có vấn đề thì không thể bán ra được!

“...”

Hai quái đàm bị Cố Thiến Thiến hạ gục chỉ bằng vài gậy đang mặc áo choàng đen rộng thùng thình, trên mặt đeo mặt nạ bằng xương, ngoài vóc dáng cao thấp béo gầy ra thì gần như mọi đặc điểm về ngoại hình và cơ thể đều bị che kín.

Hệ thống chắc chắn rằng nó đã từng gặp quái đàm ăn mặc kiểu này. Nó quan sát hai tên quái đàm, cố gắng lục lại ký ức, tìm kiếm từng chi tiết trong những lần trải nghiệm chiến đấu với Tai Họa.

Những trải nghiệm đó, dài thì vài chục năm, ngắn thì vài chục giây. Nó đã mất hai, ba mươi phút mới xem lại hết một lượt trong đầu.

Sau đó...

“Chết rồi Cố Thiến Thiến, có chuyện rồi, hai tên này là một trong những kẻ tham gia Bách Quỷ Dạ Hành ở Hoa Thành!” Hệ thống kinh hãi kêu lên trong đầu Cố Thiến Thiến.

“Hả? Gì cơ?” Cố Thiến Thiến ngớ người, “Là Lục Dĩ Bắc à?”

“Lần này thì không phải Tai Họa.” Hệ thống đáp.

Trong những lần nó chiến đấu với Tai Họa, đúng là có vài lần Hoa Thành đã xảy ra Bách Quỷ Dạ Hành, nhưng không có lần nào là do Tai Họa tổ chức cả.

Với tính cách của Tai Họa, trước nay luôn thích hành động một mình, số lượng quyến thuộc hiếm khi vượt quá mười người. Những hành động phô trương, ồn ào dễ gây chú ý cho các thế lực khác như Bách Quỷ Dạ Hành trong thành phố, cô ta sẽ không bao giờ làm.

Hệ thống nhớ cô ta từng nói: “Tình cảm nam nữ vướng bận giang hồ, bạn bè ít thì đường mới dễ đi!”

Sự thật đã chứng minh, với tư cách là một bậc thầy trong việc cắt đứt các mối quan hệ, bạn bè của cô ta quả thực rất ít.

Chính vì Bách Quỷ Dạ Hành ở Hoa Thành không liên quan nhiều đến Tai Họa, nên Hệ thống cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về những lần đó. Nếu không phải trang phục trong giai đoạn đầu hành động có phần đặc biệt, Hệ thống thậm chí còn khó mà xác định được lai lịch của hai quái đàm trước mắt.

“Không phải Lục Dĩ Bắc thì là ai?” Cố Thiến Thiến hỏi dồn.

“Có thể là kẻ địch khác, nhưng tôi không chắc lắm.” Hệ thống nói.

Mặc dù theo suy đoán của Hệ thống, kẻ tổ chức đứng sau các cuộc Bách Quỷ Dạ Hành xảy ra trong thời gian ngắn ở hơn mười thành phố ngẫu nhiên, bao gồm cả Hoa Thành, cũng là một trong bảy nhân tố hủy diệt thế giới.

Tuy nhiên, nó chỉ từng thử một lần duy nhất đi điều tra xem kẻ tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành có phải là một trong bảy nhân tố đó không.

Kết quả là.

Nó thậm chí còn chưa kịp tìm hiểu lai lịch của kẻ địch là gì, thì đã bị đám quyến thuộc tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành dưới trướng kẻ đó giết chết.

Vì vậy, kẻ tổ chức Bách Quỷ Dạ Hành bị nghi là một trong bảy nhân tố hủy diệt thế giới kia rõ ràng không phải là lựa chọn tốt nhất để ‘bắt đầu’.

Tai Họa tuy có hơi hèn, nhưng giai đoạn trưởng thành của cô ấy rất dài, lúc đầu rất yếu!

Cứ nhè cô mà đập, không sướng hơn sao?

Nhưng...

Tại sao lần này thời gian Bách Quỷ Dạ Hành lại sớm hơn nhiều so với trước đây? Bọn chúng rốt cuộc đã trà trộn vào bằng cách nào?

Theo lý mà nói, kết giới mà Tư Dạ Hội bố trí ở Hoa Thành được xem là hàng đầu trong số rất nhiều kết giới thành phố. Muốn cưỡng ép đột phá kết giới, sức mạnh cần dùng và động tĩnh gây ra đều không hề nhỏ.

Suy nghĩ một lúc, Hệ thống đã phần nào gỡ rối được một chút. Nó cảm thấy tình huống ngoài dự kiến này tuy tiềm ẩn nguy hiểm cực lớn, nhưng song hành với nguy cơ lại là cơ hội!

Nếu có thể nghĩ cách để Tai Họa tham gia vào Bách Quỷ Dạ Hành, khiến hai nhân tố hủy diệt thế giới đối đầu nhau, nói không chừng nó có thể ngư ông đắc lợi.

Nghĩ đến đây, Hệ thống lập tức giao nhiệm vụ cho Cố Thiến Thiến.

Ting—! Bạn có nhiệm vụ mới, vui lòng kiểm tra!”

Một giọng thông báo đầy máy móc vang lên bên tai Cố Thiến Thiến, ngay sau đó cô nghe thấy phần tóm tắt nhiệm vụ.

“Xương khô dưới trăng khoác hồng y, trong điện Loan Ca ngọc Tuyền Cơ...”

Hệ thống đọc lời dẫn truyện một cách nghiêm túc và đầy cảm xúc, nhưng Cố Thiến Thiến nghe được nửa chừng đã thấy đau đầu.

“Ây daa! Phiền chết đi được, bỏ qua mấy câu ngôn tình lãng xẹt này đi, tua thẳng đến nội dung nhiệm vụ!”

Cô tưởng đây là chơi game à? Có hiểu cảm giác trang trọng là gì không? Hệ thống không thèm để ý đến Cố Thiến Thiến, tiếp tục đọc hết: “Bách Quỷ Dạ Hành dẫn lối lầm, khâu xương làm sáo, sinh ca vang lên.”

【Nhiệm vụ Sử thi: Trước khi Bách Quỷ Dạ Hành diễn ra, hãy để Tai Họa tham gia, trở thành một trong những kẻ tranh đoạt ngôi vị Vua Quái Đàm của Hoa Thành. Phần thưởng: 20000 điểm, một lọ Thuốc bổ sung linh văn...】

Sau một thoáng im lặng, lo rằng Cố Thiến Thiến không có hứng thú với phần thưởng, Hệ thống lại lặng lẽ thêm vào hai món mới.

【...cùng với năm mươi lượt quay thưởng, kỳ này tỷ lệ UP, Móng heo nướng X30, Phiếu đổi suất ăn trẻ em McDonald’s X10 (Quay năm mươi lần, tỷ lệ ra vật phẩm UP là 50%).】

Dù sao nhiệm vụ cũng chỉ là quy trình, tìm một cái cớ để Cố Thiến Thiến mạnh lên mới là mục đích. Nhưng cô ấy trước nay không thích uống mấy loại thuốc có mùi vị như đến từ thế giới ẩm thực hắc ám, nên chỉ có thể nghĩ cách khác để thu hút sự hứng thú của cô ấy.

Ừm, cũng giống như dùng cà rốt để dụ lừa đi, hoặc dùng kẹo bánh để dỗ trẻ con uống thuốc vậy!

Hơn nữa, chuyện quay thưởng của Hệ thống lại không có cơ quan kỳ quái nào bắt phải công bố tỷ lệ trúng thưởng, đến lúc đó Cố Thiến Thiến quay trúng cái gì, chẳng phải đều do Hệ thống quyết định sao?

“Wow! Hệ thống, cô phát tài rồi à? phần thưởng lần này hậu hĩnh quá!” Cố Thiến Thiến vui mừng nói, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

“Nhưng mà... Hệ thống, tại sao chúng ta phải giúp Lục Dĩ Bắc trở thành Vua Quái Đàm của Hoa Thành chứ? Chẳng phải cái này chính là… chính là cái mà cô gọi là tiếp tay cho địch sao? Chẳng lẽ cô định phản bội cách mạng?”

Nghe vậy, Hệ thống giận dữ nói: “Cô nói bậy! Sao tôi có thể phản bội được? Dù có chết tôi cũng không giúp cô ta! Đây là đang dụ tai hoạ đến để cho những kẻ địch mạnh khác cắn xé lẫn nhau, sao lại gọi là tiếp tay cho địch được?”

“Ừm, được thôi!” Cố Thiến Thiến trầm ngâm vài giây rồi nói: “Nhưng Hệ thống, cô có nghĩ đến trường hợp lỡ như họ không đánh nhau mà lại bắt tay hợp tác thì sao?”

“Yên tâm!” Hệ thống nói: “Tôi có cách phá đám, khiến chúng không thể nào liên thủ được.”

“Vậy, lỡ như Lục Dĩ Bắc thành công thì sao?”

“Chuyện này...” Hệ thống nhất thời cứng họng, nó thật sự chưa từng nghĩ đến tình huống này.

Dù sao thì ở hiện tại, nếu đem nhân tố hủy diệt thế giới kia và Tai Họa đi so sánh, thì chẳng khác nào đem một con BOSS lớn so với một con quái tinh anh cấp thấp lảng vảng ngoài cổng làng tân thủ

Cô ta làm sao có thể thành công được?

“Hệ thống? Sao cô không nói gì nữa?” Thấy Hệ thống im lặng hồi lâu, Cố Thiến Thiến hỏi dồn. “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới trường hợp này à?”

Hệ thống: “...”

Vài giây sau.

【Hệ thống Siêu Mỹ Nữ Diệt Ma của bạn có thể đã mất kết nối do đường truyền không ổn định.】

Tuy Cố Thiến Thiến đã phát hiện ra điểm mù, nhưng mìnhtuyệt đối không thể thừa nhận. Hơn nữa chỉ cần có mìnhở đây, cộng thêm mức độ nguy hiểm của Bách Quỷ Dạ Hành, với năng lực hiện tại của Tai Họa chắc chắn không thể nào thành công được! Hệ thống nghĩ.

————

Hoa Thành, chung cư Tĩnh Di.

“Hê! Thành công rồi, may mà không hỏng!”

Lục Dĩ Bắc trộn hai loại vật chất luyện kim đã qua xử lý trong một chiếc tủ thao tác có nhiệt độ và độ ẩm không đổi. Thấy chất lỏng hỗn hợp từ màu tím chuyển sang đỏ, rồi tỏa ra ánh sáng nhẹ, khiến anh không khỏi reo mừng.

Anh đã mua đủ những vật liệu cần thiết để bổ sung khiếm khuyết từ lâu. Xét đến độ phức tạp của việc điều chế, ban đầu anh định nhờ Cố Thiến Thiến giúp luyện thuốc.

Tiếc là giao dịch lần trước xảy ra sự cố, Cố Thiến Thiến vì sợ tội mà bỏ trốn, Lục Dĩ Bắc đã lâu không gặp cô ấy.

Không biết cổsợ cái gì nữa! Mình là loại người sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà trả thù cô ấysao?

 À, đúng là có! Nhưng mình sẽ không làm hại cô ấy!

Nhiều nhất là đánh ngất rồi nhốt vào phòng tối, vừa bật băng ghi âm kể tội cô ấy, vừa bắt cô ấy luyện thuốc, luyện không xong thì không cho ăn cơm thôi mà. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Cố Thiến Thiến đã biến mất tăm, mà việc luyện thuốc bổ sung khiếm khuyết lại là chuyện bắt buộc phải làm, cuối cùng Lục Dĩ Bắc chỉ có thể tự thân vận động.

Sinh viên khối tự nhiên thi vào khoa Ngữ văn của trường đại học, dùng thiết bị của dân kỹ thuật để chế tạo dược tề luyện kim, đúng là vô lý hết sức!

Sau đó.

Khi anh bắt đầu tự mình làm thì mới phát hiện ra luyện kim, đặc biệt là loại xưởng luyện kim tư nhân như của anh, muốn chế được dược tề cấp cao thì thật sự quá tốn kém.

Cũng chẳng trách lúc Nhị Gia Béo nghe anh muốn mua thiết bị luyện kim lại thốt ra câu “Rèn đúc thì khổ một đời, luyện kim thì nghèo ba đời!”.

Những sản phẩm công nghệ như máy ly tâm thí nghiệm, tủ thông gió, tủ nhiệt độ và độ ẩm không đổi có giá vài ngàn đến vài chục ngàn đã được coi là rẻ. Những vật phẩm linh năng như nồi phản ứng, máy cân bằng linh năng còn đắt đến mức vô lý.

Lúc Lục Dĩ Bắc chuyển những thiết bị đó về nhà, đám quái đàm nhỏ trong nhà còn tưởng anh đi cướp ngân hàng, suýt nữa thì dọn nhà đi trong đêm.

Dù sao thì tội quái đàm cướp ngân hàng còn nặng hơn tội săn lùng một người có tiềm chất linh năng, trước nay luôn là một trong những đối tượng bị Tư Dạ Hội trấn áp mạnh tay.

Mặc dù sau đó Lục Dĩ Bắc đã lấy ra Họa Thủy để giải tỏa hiểu lầm, nhưng đám kia hình như vẫn bị dọa sợ, gần đây cứ đến tối là không ở nhà.

Sau vài ngày đặt hàng.

Khi nhân viên của Nhị Gia Béo hết lần này đến lần khác xuất hiện ở cửa nhà Lục Dĩ Bắc, nói ra những câu thoại cần trả tiền mới có thể mở khóa, chiếc ví mà anh khó khăn lắm mới làm đầy được nhờ bán Họa Thủy nhanh chóng bị moi sạch.

Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn mà Lục Dĩ Bắc cảm nhận được, là sản lượng Họa Thủy gần đây không biết vì lý do gì đã bắt đầu giảm rõ rệt.

Trước đây mỗi ngày sản lượng có thể đầy một bát, bây giờ muốn đầy một cái nắp chai nước ngọt cũng khó.

Nếu không phải vì nghèo đến mức này, mình có cần phải keo kiệt đến cả một chiếc xe điện nhỏ không?

Ngày xưa lúc còn có tiền, ít nhất phải ba chiếc mới khiến mình thấy xót! Lục Dĩ Bắc nghĩ.

May mà có công mài sắt có ngày nên kim.

Thông qua việc hỏi han dò dẫm, dưới sự chỉ dẫn của Thanh Tễ, Lục Dĩ Bắc nhanh chóng hấp thu kiến thức của Đại Xà Thần, kỹ thuật luyện kim của anh tiến bộ vượt bậc.

Bây giờ, anh đã có thể miễn cưỡng điều chế thuốc bổ sung khiếm khuyết lần đầu với tốc độ rùa bò.

Lục Dĩ Bắc nhìn lọ thuốc bán thành phẩm, tự mãn gật đầu.

Trước đây lúc anh mua thiết bị, Nhị Gia Béo đã từng can ngăn. Lão nói, người mới học luyện kim muốn luyện ra thuốc cao cấp, trừ khi có thiết bị luyện kim cấp độ tương đương với Tư Dạ Hội thì mới có thể đảm bảo tỷ lệ thành công.

Vậy mà anh, chỉ dựa vào những thiết bị có phần thô sơ này, vẫn làm được.

Chẳng lẽ mình là thần đồng!?

Mấyđứa trẻ khác có làm được không?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, cẩn thận đặt lọ thuốc bán thành phẩm đã điều chế cùng vật liệu mới vào máy khuấy từ gia nhiệt, cài đặt tốc độ và thời gian vận hành, rồi quay người lên lầu.

Hai ba ngày nữa, thuốc sẽ được luyện xong, đến lúc đó bổ sung được khiếm khuyết, mạnh lên một chút, gặp kẻ địch thực lực một hai Thỏ cũng có thể thắng, gặp kẻ địch một hai Rắn cũng có thể chạy, thật là yên tâm.

Đúng vậy, nhìn từ góc độ khác, tiền của mình không hề rời xa mình, mà là biến thành hình dạng mình thích hơn để ở bên cạnh mình.

Lục Dĩ Bắc nghĩ như vậy, áp lực tinh thần do eo hẹp kinh tế mang lại lập tức giảm đi không ít. Anh trở về lầu, nằm xuống giường, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

————

Cùng với cảm giác cơ thể như rơi vào hồ nước đen, ý thức bị tách khỏi cơ thể rồi lại quay về. Khi Lục Dĩ Bắc mở mắt ra, cô đã đứng trên sân thượng đổ nát xiêu vẹo trong mơ.

Nhìn quanh một hồi, tìm thấy Thanh Tễ đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt thiền định ở mép sân thượng phía xa, Lục Dĩ Bắc bước tới vài bước nói: “Lão tổ, đến giờ rồi ạ!”

Đối với việc luyện kiếm, ban đầu cô còn từ chối, sau đó miễn cưỡng chấp nhận, đến giờ thì đã hoàn toàn quen thuộc, thậm chí còn thấy có chút khoái nữa.

Nghe thấy giọng Lục Dĩ Bắc vang lên sau lưng, lông mày Thanh Tễ giật giật, ngay sau đó cả việc vận hành linh năng khi thiền định cũng bị buộc phải gián đoạn.

Trong một hai tuần này, ông đã thấm thía được cách dùng mở rộng của câu nói ‘Chỉ có trâu chết vì cày, chứ không có ruộng hư vì cày’.

Từ sau trận chiến với ảnh chiếu của Thần Sương Mù, linh năng của ông hao tổn rất lớn, khả năng chiến đấu liên tục đã không bằng lúc mới tỉnh lại. Thêm vào đó, Lục Dĩ Bắc cũng không ngừng tiến bộ, thậm chí từ thân pháp của 《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》 còn lĩnh ngộ ra một vài cách dùng kỳ quái của riêng mình.

Qua một thời gian, muốn giết được cô ấy ngày càng khó hơn.

Ban đầu một đêm Thanh Tễ có thể lấy mạng Lục Dĩ Bắc vài trăm lần, bây giờ muốn vượt qua tám mươi lần cũng phải chiến đấu đến kiệt sức.

Thế nhưng, tên tiểu vương bát đản kia, không biết là đã nhận ra sự mệt mỏi của ông, hay là tâm lý có chút vấn đề, thích cảm giác bị ngược đãi, gần đây hình như ngày càng tích cực với việc luyện kiếm.

Thế nên, bây giờ cứ nghe Lục Dĩ Bắc muốn luyện kiếm là Thanh Tễ lại cảm thấy tay chân bủn rủn.

Còn để người ta an hưởng tuổi già không vậy?

Nếu Thanh Tễ biết đến luật pháp hiện đại, chắc chắn sẽ đi kiện Lục Dĩ Bắc về tội ngược đãi người cao tuổi.

“...”

Lục Dĩ Bắc thấy Thanh Tễ im lặng hồi lâu, thì bước tới vài bước, chắp tay nói: “Vương Bất Lưu Hành, xin lão tổ đoạt mạng!”

Thanh Tễ: “...”

Không biết, không nghe, không thấy, hôm nay ta muốn nghỉ!

“Lão tổ, ăn một phát Xích Hoàng Hỏa của con đây—!”

“!!!”

“Đồ ngỗ nghịch, ngươi làm gì vậy? Muốn khi sư diệt tổ à?”

Thanh Tễ hoảng hốt, “vút” một tiếng nhảy bật dậy, đáp xuống nóc bể nước ở xa.

Ông hiểu rất rõ đứa cháu dâu này, mức độ khuếch đại chú thuật từ linh văn của nó lớn hơn người khác rất nhiều, vô cùng tà môn. Mặc dù ở nơi quái dị này, ăn một phát chú thuật được khuếch đại năm mươi lần cũng không chết, nhưng đau! Cơn đau bị một kiếm đâm xuyên người, so với bị nổ tan xác thì dễ chịu hơn nhiều.

Tuy nhiên, khi Thanh Tễ định thần nhìn Lục Dĩ Bắc, lại phát hiện cô hoàn toàn không thi triển chú thuật gì cả, chỉ đứng đó nghiêng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh.

“Lão tổ, binh bất yếm trá mà, đây là do người nói đó.” Lục Dĩ Bắc nói. “Hơn nữa, ở nơi này không thật sự chết được, nên chết một hai lần cũng không sao, ừm, đây cũng là người nói!”

Thanh Tễ: “...”

Đồ khốn, học mấy thứ đàng hoàng thì chẳng thấy nhanh hơn ai, học mấy thứ tà môn vặt vãnh này thì lại nhanh thế hả?

Nếu không phải chính miệng ngươi nói cho ta biết ngươi là vợ của Lục Dĩ Bắc, ta còn tưởng ngươi là chắt ruột của ta rồi đấy!

Đồ hỗn láo, học mấy thứ đàng hoàng thì chẳng thấy nhanh hơn ai,thế mà học mấy trò tà môn vặt vãnh này thì lại lanh lẹ thế hả? 

Nếu không phải chính miệng ngươi nói với ta ngươi là vợ của Lục Dĩ Bắc, ta còn tưởng ngươi là cháu ruột của ta rồi đấy!

Thanh Tễ tức giận nghĩ, nắm chặt chuôi kiếm, trường kiếm vung ngang, lạnh giọng nói: “Nhóc con, đây là do ngươi tự chuốc lấy! Hôm nay ta không giết ngươi đến mức ngươi quỳ xuống xin tha, ta không phải họ Lục!”

“?” Lục Dĩ Bắc giật mình, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Rõ ràng ngươi vốn đã không mang họ Lục mà! Chẳng phải chỉ có tổ mẫu của conmới mang họ Lục thôi sao?

“Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Sâm Thúy Bích!”

“Phụt—!”

Trong tiếng cơ thể bị chém ngang lưng, Lục Dĩ Bắc tỉnh lại từ cơn sững sờ, nhìn về phía Thanh Tễ, thấy trên mặt ông là một nụ cười khiêu khích.

Ánh mắt của ông như đang nói “Nhóc con, đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm!”

Lục Dĩ Bắc: “...”

Một đêm trôi qua.

Mãi đến khi mặt trời sắp mọc, Lục Dĩ Bắc bị giết tám mươi lăm lần, nhiều hơn lần trước năm lần.

Thế là.

Cô ấy thỏa mãn...

————

Mặt trời sắp mọc, một ngày mới sắp đến, Lục Dĩ Bắc gọi Mộng Mộng đang chăm chỉ luyện kèn Suona đến, kiểm tra thành quả luyện tập của cô ấy.

Trước khi rời khỏi giấc mơ, vừa Lục Dĩ Bắc vừa ngoáy lỗ tai đã bị tra tấn, vừa dặn dò Mộng Mộng: “Mộng Mộng, tôi nhớ lần trước đã với cô, tôi còn có một quyến thuộc tên là Đỗ Tư Tiên đúng không?”

“Dạ dạ!” Mộng Mộng gật đầu. “Ngài muốn sai hai đứa đi làm gì ạ?”

“Không phải thế!” Lục Dĩ Bắc xua tay. “Ý tôi là, nếu lần sau cô ấy xuất hiện trong mơ, cô cứ giả vờ không quen biết, rồi bày thêm chút trò cho cô ấy!”

Đỗ Tư Tiên đã đi tiếp xúc với Dương Nghĩa, điều tra quy trình của trò chơi quái đàm, xem như đã giúp một việc lớn, Lục Dĩ Bắc cảm thấy cảm thấy việc bày tỏ lòng biết ơn là rất quan trọng.

Nhưng với mức độ giàu có của Đỗ Tư Tiên, tặng cô ấy những món quà bình thường, chắc chắn cô ấy sẽ không coi ra gì.

Và ‘món quà’ không tốn tiền mà lại hữu dụng Lục Dĩ Bắc nghĩ đến là giúp Đỗ Tư Tiên vượt qua nỗi sợ hãi này.

“Bày trò ạ?” Mộng Mộng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt âm u, trông vừa ma quái vừa đáng yêu.

“Ý tôi là...” Lục Dĩ Bắc suy nghĩ một chút. “Cô tạo cho cô ấy vài cơn ác mộng, dọa cô ấy một chút, cô hiểu không?”

“Là để hù dọa thôi đúng không ạ?” Mộng Mộng hỏi.

“Đúng đúng!” Lục Dĩ Bắc gật đầu. “Nhưng cô cũng đừng làm quá, cứ duy trì mức độ kinh hãi ở mức nổi da gà toàn thân, nhưng không dọa chết người là được.”

“Đợi cô ấy thích ứng một chút, cô lại tăng mức độ kinh dị lên, thích ứng rồi lại tăng tiếp.”

Lục Dĩ Bắc vừa nói, vừa thấy ánh mắt của Mộng Mộng ngày càng kỳ lạ, cứ như đang nhìn một kẻ biến thái. Sợ Mộng Mộng hiểu lầm gì đó, cô vội vàng bổ sung giải thích:

“Tôi đây không phải ngược đãi quyến thuộc đâu nhé! Tôi đang giúp cô ấy khắc phục nỗi sợ, nếu không sau này gặp quái đàm, người ta chưa ra tay, chân cô ấy đã sợ mềm nhũn ra, còn chạy thế nào được?”

Mộng Mộng ra vẻ suy tư gật đầu: “Ồ ồ, nô tỳ hiểu rồi ạ.”

Nhưng mà...

Tại sao khắc phục được nỗi sợ rồi mà vẫn phải chạy trốn ạ? Mộng Mộng thắc mắc.