Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

130 1255

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Hoàn thành)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

46 25

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

124 5027

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

308 448

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

3 12

Tập 4: Bách quỷ dạ hành của ma nữ - Chương 3: Chuyến tàu Người khổng lồ

Màn đêm sâu thẳm, mây đen che khuất mặt trăng.

Ngoại ô Hoa Thành, gần ga tàu hỏa phía Tây.

Tiếng ve sầu mùa thu ở đâu đó phát ra những âm thanh bi thảm yếu ớt như sắp chết.

Dưới màn đêm, lối vào của ga tàu điện ngầm bỏ hoang sừng sững ở đó, trên mái tôn cũ kỹ thủng vài lỗ lớn, và bị những mạng nhện đan xen chằng chịt bịt kín, ga tàu hỏa đối diện đường cũng tối om.

Cùng với việc ga tàu hỏa phía Tây bị đóng cửa bởi ảnh hưởng nghiêm trọng của sự kiện quái đàm, ga tàu điện ngầm nối liền trung tâm thành phố và ga tàu hỏa phía Tây này, cũng đã sớm ngừng hoạt động từ ba bốn năm trước.

Trước lối vào của ga tàu điện ngầm, những rào chắn trên bậc thang đi xuống xiêu vẹo, trên cánh cổng sắt gỉ sét chằng chịt dây xích, treo một ổ khóa lớn và một tấm biển thông báo bằng kim loại có viết ‘Tạm ngừng vận hành’.

Nhìn xuống dưới, sau cánh cổng sắt là bậc thang đi xuống không bao xa thì bị một mảng bóng tối sâu thẳm nuốt chửng.

“Lộp cộp— lộp cộp—!”

Từ xa vọng tới tiếng đế giày gõ nhẹ lên mặt đường đá.

Một thiếu nữ chống gậy, mặc chiếc áo khoác gió bằng nỉ màu cà phê và đôi giày da nhỏ đầu tròn, dưới sự đồng hành của một cô hầu gái nhỏ đang kéo vali, một chân thấp một chân cao đi tới, dừng chân trước ga tàu điện ngầm.

“A Hoa.”

Giang Ly khẽ gọi một tiếng, vẫy tay với A Hoa, A Hoa liền ăn ý đưa một chiếc kìm cắt thép vào tay cô.

Cô tay cầm kìm, đi vòng qua rào chắn đến trước cổng sắt, sau vài động tác thuần thục đã cắt đứt được những vòng xích quấn trên đó.

Quay đầu lại đưa kìm trả cho A Hoa, cô lại phát hiện A Hoa đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

“Sao vậy A Hoa?”

A Hoa đẩy gọng kính, lẩm bẩm: “Không có gì, em chỉ cảm thấy tiểu thư có phải là ở cùng với tên Lục Dĩ Bắc đó lâu rồi, nên những chuyện như cạy cửa phá khóa, làm mấy việc lén lút này ngày càng thành thạo hơn thôi.”

Tiểu thư bị tên tiểu vương bát đản đó dạyhư rồi... A Hoa thầm nghĩ.

Giang Ly nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Việc này à, trước đây lúc ta điều tra ván cược chẳng phải cũng hay làm sao?”

“Nhưng trước đây, ít nhiều người cũng sẽ do dự một chút.”

Môi Giang Ly hơi hé mở, im lặng hai giây rồi nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Đi thôi, chúng ta vào trong xem.”

Cùng với tiếng ”cọt kẹt” khiến người ta ê răng, lớp sơn đỏ sẫm trên cổng sắt bong ra, ga tàu điện ngầm đã bị niêm phong từ lâu nay lại lần nữa mở ra.

Giang Ly men theo bậc thang đi xuống, A Hoa kéo vali theo sát phía sau, rất nhanh bóng dáng đã biến mất trong bóng tối.

————

Sau khi sự phồn hoa đã lụi tàn, ga tàu điện ngầm ngày xưa từng đông đúc đến không chịu nổi nay trông thật rộng lớn, như một mê cung khổng lồ, vắng vẻ đến đáng sợ, những cột đá sừng sững đổ xuống những mảng bóng lớn trên nền, không khí thoang thoảng một mùi kỳ quái do bụi bặm và nấm mốc hòa quyện.

Trên sân ga được ốp đá mài nhẵn bóng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt không biết từ đâu truyền đến, trên đèn quảng cáo dọc tường, khuôn mặt người mẫu vì hơi ẩm mà méo mờ, như đang trợn mắt há miệng.

Trên mặt đất vương vãi rất nhiều rác và giấy vụn, một tấm áp phích giải đấu Liên Minh Huyền Thoại mùa 12 đã ố vàng, yên lặng nằm giữa chúng.

Chủ nhân trước đây của nó có lẽ là một ‘thiếu niên game thủ’, chỉ tiếc là giải đấu năm đó, vì một số ‘yếu tố bất khả kháng’ mà bị hủy bỏ.

Trong bóng tối, những sinh vật hoạt động về đêm lén lút di chuyển, bị tia sáng trắng bệch của đèn pin quét qua, chúng liền kêu vài tiếng quái dị rồi chạy trốn ra xa.

Giang Ly đưa mắt nhìn những con chuột và đàn dơi đó đi xa, khẽ gật đầu: “Xem ra đúng chỗ rồi.”

Những kiến trúc dưới lòng đất bỏ hoang như thế này, chuyện chứa đầy dơ bẩn là bình thường, không có quái đàm sinh sôi, ký sinh mới là điều bất thường.

Và ga tàu điện ngầm này, rõ ràng là không bình thường, cũng có nghĩa là Giang Ly đã đến đúng nơi.

Đây chính là một trong những lối vào của sòng bạc trong truyền thuyết.

Vài năm trước, lúc cô mới bắt đầu truy tìm ván cược đó, từ con quái đàm của quán mạt chược, manh mối đầu tiên có được, liền chỉ về đây.

Nhưng đến khi cô tìm đến nơi này thì mới phát hiện ga tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, và ván cược đó cũng không phải ai cũng có thể tham gia được.

Ván cược cần có lời mời, và Giang Ly lúc đó, không biết cách thức có được.

Giang Ly tay cầm đèn pin, tìm kiếm trong ga tàu điện ngầm một lúc, cuối cùng ở góc tìm thấy chiếc máy bán vé tự động đó.

Lúc nhà ga ngừng hoạt động, các loại thiết bị, máy móc bên trong đã sớm được dọn đi, chỉ còn lại duy nhất chiếc máy bán vé tự động này, cô độc ở góc, như bị bỏ rơi.

Trên bức tường phía sau chiếc máy bán vé tự động phủ đầy bụi, có một bức vẽ graffiti với nét bút vụng về.

Bức vẽ graffiti có màu đỏ sẫm đó trông như một ‘tuyệt tác’ từ trò đùa ác ý của một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó, nhưng lại có một sức hút kỳ dị, khiến người ta không thể rời mắt.

Giang Ly lấy tấm chip đã có được từ chỗ Lục Dĩ Bắc ra khỏi túi áo, bỏ vào trong máy bán vé tự động, tấm chip rơi vào trong, nhưng không phát ra một chút tiếng động nào, như thể đã rơi vào một không thời gian khác.

Ngay sau đó, chiếc máy bán vé tự động đã bỏ không từ lâu, trong tình trạng không có nguồn điện, đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiển thị một tuyến đường căn bản không tồn tại trên bản đồ của Hoa Thành.

【Ga Hoa Thành (Tây) → Quán trọ Lan Trước (dịch vụ phong tục) → Nhà thuốc Đan Sa Cổ Sự → Trung tâm giải trí “Giấc Mơ Thành Hiện Thực”

Thời gian: 1:11 — 2:22

Giá một chiều: 3 Số dư: 10

Mua vé +[1] Một vé. Xác nhận/Hủy】

Quả nhiên giống như thông tin mà nhóm chat Quái đàm đã đưa ra, vàng, bạc, độc dược đầy đủ cả... Giang Ly thầm nghĩ.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình của máy bán vé tự động, tim đập nhanh, hơi thở cũng theo đó có hơi rối loạn, chợt chững lại một lúc rồi mới vươn bàn tay hơi run rẩy, thêm số lượng vé, và nhấn “Xác nhận”.

Cùng với một tiếng “tít!” nhẹ, hình ảnh trên màn hình thay đổi, khe trả vé nhả ra hai tấm thẻ lên tàu màu đen, có hoa văn hoa hồng dập nổi viền vàng.

Ngay sau đó, từ khe trả xu lăn ra bốn đồng chip màu trắng, mệnh giá ‘1’. Giang Ly cúi người nhặt bốn đồng chip lên, lắc thử trong tay, phát hiện những đồng phỉnh màu trắng này, tuy chất liệu và loại mệnh giá ‘10’ hoàn toàn giống nhau, nhưng rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.

Tuy vốn khởi nghiệp ít đi một chút, chỉ có thể bắt đầu từ những máy đánh bạc cần ít tiền cược nhất, nhưng có từng này cũng đủ. Nghĩ vậy, Giang Li nắm chặt những tấm chip trong tay.

————

Từ lâu trong lòng Giang Li có một nỗi nghi vấn.

Cô không hiểu vì sao cái sòng bạc thuộc về một quái đàm nào đó lại có thể vô tư lướt qua tầm mắt của Tư Dạ Hội, để nhởn nhơ tổ chức khắp các thành phố.

Rõ ràng, trừ vài thành phố đã hoàn toàn bị quái đàm chiếm lĩnh ra, ở rìa mỗi một thành phố nằm trong phạm vi quản lý của Tư Dạ Hội, đều có một lớp rào chắn do ba vị linh năng giả cấp Thiên tai của tổng bộ Tư Dạ Hội cùng nhau thiết lập.

Mặc dù những hàng rào ấy không thể hoàn toàn ngăn cản các quái đàm đơn lẻ qua lại giữa các thành phố, nhưng lại có thể ngăn chặn việc xảy ra những cuộc di cư quy mô lớn của quái đàm.

Ở một mức độ nhất định, điều đó hạn chế khả năng một số quái đàm lấy thành phố làm cứ điểm, rồi thông qua Bách Quỷ Dạ Hành mà mở rộng lãnh địa ra xung quanh.

Thế nhưng.

Chính trong bối cảnh đó, khu giải trí Giấc Mơ Thành Hiện Thực lại có thể làm được, cứ cách một khoảng thời gian lại dọn sang một thành phố khác tổ chức

Đây cũng là một trong những lý do làm Giang Ly không thể tìm thấy chúng trong một thời gian dài, cũng như Tư Dạ Hội biết đến sự tồn tại của chúng, đã tiến hành vài lần tổ chức đột kích, nhưng vẫn không thể diệt tận gốc.

Mang trong lòng tâm thế muốn khám phá bí mật ẩn giấu phía sau nó, Giang Ly đã chờ đợi rất lâu ở ga tàu điện ngầm bỏ hoang. Thế nhưng, khi chuyến ‘tàu’ hướng đến khu giải trí Giấc Mơ Thành Hiện Thực chạy đến, cô lại chẳng nhìn ra được điều gì có giá trị…

——

Lúc 1:06 sáng, bên trong ga tàu điện ngầm bỏ hoang.

“U—!”

Một tiếng vang cao đột nhiên phát ra từ trong đường hầm tối om, âm thanh đó rất kỳ lạ, nghe giống như có người đang bóp giọng bắt chước tiếng còi tàu.

Ngay sau đó, một luồng gió mạnh từ trong đường hầm gào thét thổi ra, như đang trút vào nhà ga một thứ khí lạnh, mùi của sự hoang rữa, chết chóc tích tụ nhiều năm.

Giang Ly và A Hoa đứng sóng vai trên sân ga, ngưng mắt nhìn về hướng gió thổi tới, ánh mắt dần sâu hơn, luồng gió gào thét, cuốn theo rác đầy trên mặt đất, cuộn theo bụi dày bay vọt vòng quanh.

Có thứ gì đó sắp đến, dao động linh năng trong ga tàu điện ngầm đột nhiên tăng cao.

“Bịch bịch— bịch bịch—!”

Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên trong đường hầm, như có một đội quân tinh nhuệ đông đảo đang chạy như điên dọc theo đường ray, nhưng tần suất bước chân lại nhanh hơn con người rất nhiều.

Cả nhà ga rung chuyển, bụi trắng rơi lả tả từ trần.

Một luồng gió hôi nồng lướt qua, rồi một đôi tay to lớn hơn người bình thường nhiều lần chồm ra khỏi hầm, ngay sau đó một cái đầu đồ sộ xuất hiện.

Đó là một con quái đàm tương tự như người khổng lồ.

Đầu to của nó rối bù, tóc bết dính thành mảng, hai mắt lớn như cái chậu dường như không có mí, mở to sắc lạnh, miệng há to để lộ hàm răng nanh vàng sẫm.

Trên thân hình gầy gò của nó, chi chít mọc đầy những đôi chân người đầy cơ bắp, bò lê trên đường ray mà chạy như điên, gây ra sự rung chuyển.

Dưới eo của nó phân phân tách ra vô số gân thịt đỏ thẫm, tản ra như mạng nhện, quấn chặt lấy toa tàu màu xanh như thể đã hòa làm một.

Trong những toa tàu dài, lác đác ngồi mấy chục hành khách, ngoài một số ít linh năng giả và quái đàm ra, còn có rất nhiều người bình thường.

Nhìn cách ăn mặc của họ mà xem, có thương gia ăn mặc lộng lẫy bụng phệ, có kẻ lang thang luộm thuộm tinh thần uể oải, có nhân viên văn phòng bình thường, thậm chí còn có vài học sinh mặc đồng phục.

Họ sẽ xuống ở ga nào thì chẳng rõ.

Có thể dùng quái đàm có một phần quyền năng của Bách Tý Cự Nhân để kéo xe, chúng rốt cuộc có lai lịch gì?

Hơn nữa, những người bình thường này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại dám lên tàu? Giang Ly kinh ngạc nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu.

Người bình thường có lẽ nhìn thấy một cảnh tượng khác, quái đàm cấp bậc nàyluôn có cách che mờ đôi mắt họ.

Giang Ly chăm chú nhìn ‘chuyến tàu’ cho đến khi một tiếng roi quất vào không khí giòn tan và tiếng kêu bi thảm trầm thấp của quái đàm vang lên, cô mới thu lại tâm trí, để ý thấy trên người con quái đàm giống như người khổng lồ đó, còn có một người đàn ông đội mũ chóp tròn, đeo mặt nạ trắng, mặc com-lê đuôi tôm.

Dao động linh năng bị kìm nén, ẩn giấu, hắn là linh năng giả hay quái đàm? Giang Ly nhìn chằm chằm người đàn ông thầm nghĩ.

‘Chuyến tàu’ đã dừng lại, người đàn ông trên lưng con quái đàm khổng lồ đó đứng dậy, tháo mũ, cúi người chào Giang Ly: “Rất vui được gặp ngài vào tối nay, thưa quý cô! Chào mừng quý cô đã đi chuyến tàu Người khổng lồ.”

“Chuyến tàu này sẽ khởi hành sau ba phút nữa, xin quý cô hãy mang theo đồ đạc cá nhân và lên xe một cách có trật tự, trên xe đã chuẩn bị sẵn cho quý cô điểm tâm, trái cây, đồ uống miễn phí cũng như các loại sách, xin hãy tùy ý dùng.”

“Cuối cùng, chúc quý cô có một buổi tối tốt lành.”

Nói xong, người đàn ông liền lại lần nữa ngồi xuống, mắt nhìn về phía trước, yên lặng chờ đợi.

Đồng thời, trên toa tàu vỏ xanh, những gân thịt đỏ co bóp, kèm theo tiếng sột soạt nhớp nháp, hé mở cánh cửa dẫn vào tàu trước mặt Giang Ly.

trấn tĩnh nhìn cánh cửa mở về phía mình, quay đầu nhìn A Hoa, trầm giọng nói: “A Hoa, em chắc chắn muốn đi cùng ta chứ? Bây giờ quay lại vẫn còn kịp đấy.”

“Tiểu thư, người nói gì vậy ạ? Nếu không phải phu nhân lúc đầu đã nhận nuôi em, em không biết bị bọn buôn người đưa đi đâu rồi, từ sau khi người trở về em đã quyết rồi, người đi đâu em sẽ theo đến đó.” A Hoa nói.

“...” Giang Ly im lặng một lúc, gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi.”

Nói xong, hai người sánh bước lên tàu.

Ngay khoảnh khắc Giang Ly và A Hoa lên tàu.

Trên tàu, hai bóng đen đang ẩn nấp trước cửa bỗng hóa thành hai làn khói đen mảnh như sợi tóc, nhanh như tiếng sấm, lao vút về phía sân ga, rồi rất nhanh biến mất trong bóng tối mịt mùng của ga tàu điện ngầm.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên sống lưng của quái đàm khổng lồ, người đàn ông dưới mặt nạ liếc theo hai luồng khói ấy bằng mắt trái, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, vung cây roi dài trong tay, điều khiển chuyến tàu Người khổng lồ, lao về phía trước.

Những con quái đàm tương tự như hai bóng đen đó, đi nhờ xe của chuyến tàu Khu giải trí Giấc Mơ Thành Hiện Thực, vượt qua lớp hàng rào do Tư Dạ Hội thiết lập, trà trộn vào trong thành phố gây rối quá phổ biến rồi, người đàn ông đã quen thấy cảnh này nên không để bụng.

Huống chi, chúng nó xuống gây rối, người đau đầu là Tư Dạ Hội của thành phố đó, với hắn không có quan hệ gì, trách nhiệm của hắn chẳng qua chỉ là lái chuyến tàu Người khổng lồ mà thôi.

————

Sáng ngày hôm sau, tại Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, trong tòa Văn lý, Lục Dĩ Bắc đang nằm úp mặt trên bàn ngủ say.

Anh mệt kinh khủng.

Tối hôm qua, nửa đêm đầu anh ngồi nghiên cứu kỹ danh mục quái đàm mà Giang Ly đã để lại, tìm hiểu sự phân bố của các thế lực quái đàm ở Hoa Thành, nửa đêm sau thì trong mơ cùng Thanh Tễ học luyện kiếm.

Cả một đêm anh gần như không ngủ.

“Reng—!”

Tiếng chuông ra chơi vang lên, Lục Dĩ Bắc giật mình tỉnh dậy, lau một vệt nước trong suốt ở khóe miệng, sau đó ngơ ngác nhìn về phía bục giảng trống không phía trước, lơ đãng.

Anh vừa có một cơn ác mộng, mơ thấy Giang Ly cùng người ta đánh bạc thua sạch, cuối cùng còn đem anh ra đặt cược.

Thật vô lý!

Tôivà cô ta có quan hệ gì chứ? Cô ta dựa vào gì mà lấy mìnhra làm tiền cược!?

Cho dù là trong mơ cũng không được!

Lục Dĩ Bắc tức giận nghĩ, lề mề đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, ngay lúc anh đi qua bên cạnh nhóm của Dương Nghĩa, đột nhiên bị nội dung họ đang bàn luận thu hút sự chú ý, dừng bước.

“Tao nói thật với mày, trò chơi dị kỳ đó, không có gì nguy hiểm; tối qua một thằng bạn trong nhóm chat tao đã thử, hoàn toàn ổn, mày xem, đây là ảnh nó chụp.”

Dương Nghĩa nói, liền đưa điện thoại đến trước mặt mọi người.

Sau khi đã trải qua hai lần xét duyệt và một lần treo thưởng của nhóm chat Quái đàm, Lục Dĩ Bắc bây giờ nghe thấy chữ “nhóm chat” là lại sợ hãi, luôn cảm thấy Dương Nghĩa đang lôi kéo bạn bè của mình vào con đường tìm chết.

Huống hồ, bỏ nhóm chat qua một bên.

Trên đời này thật sự có trò chơi quái đàm không có nguy hiểm sao?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, vươn dài cổ nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy bức ảnh kỳ dị trên màn hình điện thoại của Dương Nghĩa.

Trên ảnh là một con búp bê có tạo hình rất xấu, tay nghề rất thô thiển, trên ngực khâu chỉ đỏ, cắm một con dao gọt hoa quả, dường như vì đã bị ngâm trong nước, nên những sợi chỉ đỏ đó đã phai màu, trên ngực nó loang ra một mảng màu đỏ, như thể máu chảy ra lúc bị dao gọt hoa quả đâm xuyên qua ngực.

Con búp bê này chỉ riêng về mặt tạo hình, đã đủ để được xếp vào cấp bậc quái đàm rồi, nửa đêm nửa hôm treo ở bên ngoài tuyệt đối có thể dọa chết người.

“...”

Nhìn tấm ảnh ghê rợn, Lục Dĩ Bắc im lặng, khó chịu, trong lòng thầm châm biếm.

Vận may giữa người với người quả nhiên là có sự khác biệt.

Anh ở ven đường gặp một tên đầu thỏ phát tờ rơi, thậm chí còn chưa nhận tờ rơi, đã gặp phải một loạt vận xui liên hoàn.

Còn người đã tạo ra thứ quỷ quái đó, lại không gặp phải chuyện gì, đúng là không công bằng!

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ, đang định tiếp tục nghiên cứu bức ảnh trên điện thoại của Dương Nghĩa, đúng lúc này, một bàn tay đen sì đột nhiên, che mất tầm nhìn của anh.

“Dương, cái thằng này đang lén xem điện thoại mày.”

Giọng tiếng Quan thoại hơi lắp bắp vang lên, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, ngẩng nhìn thì thấy cái mặt đen sì đó.

“...”

Mẹ nó chứ ông chú da đen!

Nhận được sự nhắc nhở của người bạn nước ngoài đó, Dương Nghĩa Dương Nghĩa hơi bối rối, ánh mắt quái nhìn Lục Dĩ Bắc, hỏi: “Bạn học Lục, bạn có chuyện gì sao?”

“...” Lục Dĩ Bắc im lặng hai giây, giữ vững nguyên tắc duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa các bạn học, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không có chuyện gì, nhưng tôi thấy cậu sắp có chuyện rồi.”

“Nói vậy là ý gì?” Dương Nghĩa cau mày.

“Tôi thấy mặt cậu vàng vọt, giữa trán thì u ám đen đen…...”

Dương Nghĩa bị Lục Dĩ Bắc làm cho buồn cười, chen vào: “Ha ha, bạn học Lục, bạn muốn nói tôi sắp gặp tai họa à? Không ngờ, bạn lại còn biết xem tướng.”

“Bạn giúp tôi thấy được tai họa, tôi phải trả công cho bạn à? Ha ha!”

“Ồ thật á?” một cô gái được gọi là ‘em gái trà xanh’ xinh đẹp ăn mặc mát mẻ ở bên cạnh hí hửng nói: “Bạn học Lục, bạn giúp tôi xem với? Xem xem tôi có sắp gặp may không.”

Lục Dĩ Bắc: “...” Cô coi tôi là thầy bói mù ven đường à? Cô bảo xem là tôi xem cho sao? Cô trả tiền chưa?

“Cô à...” Lục Dĩ Bắc liếc nhìn ‘em gái trà xanh’ nói: “Ồ hố! Ghê thật đấy, khung xương của cô có khí chất đặc biệt, như chạy ra từ truyện Liêu Trai thế nào ấy?

“???” ‘em gái trà xanh’ nghiêng đầu, dường như không hiểu Lục Dĩ Bắc đang nói gì.

“Còn cậu …” Lục Dĩ Bắc chỉ vào Dương Nghĩa, nói: “Tôi thì không rành xem tướng, mấy điều vừa rồi tôi nói đều là theo Trung y cả, biểu hiện của việc thận dương hư, âm hàn thịnh trong cơ thể thôi.”

“Khuyên cậu nên kê ít thang thuốc Đông y về điều dưỡng, tối thì ngủ sớm một chút…”

Nói đến đây, Lục Dĩ Bắc lại liếc mắt ra hiệu về cái điện thoại trong tay Dương Nghĩa.

“Đừng suốt ngày dính vào mấy thứ vớ vẩn đó nữa, kẻo lại chết yểu… à nhầm, phải nói ‘tinh kiệt mà vong’ mới đúng!”

Dương Nghĩa: “……”

Cái này…

Mọi người đều là dân chuyên ngành Văn học Hán ngữ cả, sao lại tự dưng có cảm giác nói không lại hắn nhỉ?

viết tắt của Liêu Trai Chí Dị, tuyển tập truyện chí quái nổi tiếng của Bồ Tùng Linh, thường kể chuyện yêu ma, hồ ly, quỷ quái.