Kim Jaehee bảo tôi đi tắm rồi thay lại thường phục, tôi thì cứ nhìn trần nhà định nằm lì dưới sàn luôn, nhưng rồi cũng phải lảo đảo đứng dậy. Những suy nghĩ và tâm trạng u uất phần lớn đã trôi theo dòng nước nóng khi tôi tắm.
Có lẽ vì chỉ nghĩ đến việc tắm nhanh rồi đi ra nên tôi đã ra rồi mà Kim Jaehee vẫn còn trong phòng tắm. Nghe nói càng ngâm mình trong nước muối lâu thì thể lực càng giảm, nên tôi đã cố gắng tắm rửa kỹ càng, và sau khi tắm xong thì có vẻ như thể lực của tôi đã hồi phục phần nào.
Tôi nhanh chóng lau khô người bằng chiếc khăn có vẻ như ai đó đã dùng rồi bỏ lại, rồi lại mặc bộ đồ khủng bố vào. Tôi đã hy vọng sẽ không bao giờ phải mặc lại nó nữa. Vừa lau đầu bằng khăn vừa nhìn vào gương, tôi thấy khuôn mặt thảm hại của mình.
Rốt cuộc tôi đang làm cái quái gì ở đây vậy.
Lý do không nên đặt những câu hỏi mang tính cá nhân trong tình huống khó khăn là vì những câu trả lời nhận được thường không mấy tích cực... Tôi đã cố gắng trốn thoát bằng nhiều cách khi biết tòa nhà công ty mới vào làm bị nước biển rò rỉ và đầy rẫy những kẻ tà đạo, nhưng đều thất bại. Chậc.
Tại sao lại thất bại nhỉ?
Vì căn cứ dưới đáy biển quá rộng theo chiều ngang, qua cao theo chiều dọc, nước biển dâng lên, còn có những kẻ ích kỷ và những tên điên cầm súng khắp nơi. Và dù có vượt qua hết những chướng ngại vật đó để trốn thoát thì mỗi khi tôi cố gắng đến đảo Daehan lại có cái gì đó giữ tôi lại không buông.
Lý do gì khiến tôi không thể ra ngoài?
Ra khỏi phòng tắm, chiếc vòng cổ lapis lazuli vẫn nằm nguyên trên sàn nơi tôi đã đánh rơi. Tôi nhặt nó lên, cầm trong tay và vừa chạm vào viên đá lapis lazuli vừa suy nghĩ.
Nghe những nhân viên khai thác mỏ đến nha khoa chửi rủa, tôi biết các kỹ sư ngày nào cũng đi khắp mọi ngóc ngách của căn cứ dưới biển như gián vậy. Nhìn vẻ bối rối của Shin Haeryang, có vẻ như cậu ấy chưa bao giờ bị cản trở khi qua lại giữa biển và đất liền vì chiếc vòng cổ mình đeo. Với tính cách của Shin Haeryang, nếu biết chiếc vòng cổ lapis lazuli có vấn đề thì cậu ấy đã để nó ở Căn cứ số 4 hoặc vứt nó đi, chứ không đời nào cứ đeo nó rồi khiến bản thân và đồng đội có nguy cơ chết đuối như vậy.
Tôi không có một viên đá quý nào mà vẫn gặp phải chuyện này, chẳng lẽ thật sự là vì chất liệu titan được sử dụng trong ca phẫu thuật cột sống của tôi sao?
Chỉ có titan là vậy thôi sao? Còn những vật liệu nha khoa thì sao? Vàng hay zirconia thì có ổn không? Cấy ghép implant thì sao? Còn những túi độn silicon nữa? Implant nha khoa thì bỏ qua đi, nhưng chắc chắn cũng có những người cấy ghép các bộ phận y tế thuộc hệ tuần hoàn như stent hay máy tạo nhịp tim vào bên trong cơ thể. Xét đến tình hình an ninh hỗn loạn của căn cứ dưới đáy biển này, có lẽ họ cũng có các thiết bị chỉnh hình. Không chỉ hợp kim titan mà thép không gỉ hay hợp kim coban cũng được sử dụng trong khớp. Titan có phải vấn đề duy nhất không?
...Nghĩ theo cách này thì trong cơ thể người cũng chứa khá nhiều khoáng chất. Cơ thể người đúng là một mỏ khoáng sản, đầy rẫy đá quý.
Xét đến số lượng nhân viên làm việc ở căn cứ dưới biển rộng lớn này, theo xác suất thì chắc chắn sẽ có thêm hai ba người từng trải qua những ca phẫu thuật lớn do tai nạn như tôi, vậy tại sao chỉ mình tôi gặp phải chuyện này?... Tôi không biết.
Có những người đeo vòng cổ hay những thứ tương tự bên ngoài cơ thể như Shin Haeryang, vậy còn những người đeo chân giả hay tay giả như Kim Jaehee thì sao? Cũng sẽ có những người đeo nhiều khuyên tai hay nhẫn như Elizabeth, và những người xỏ khuyên nữa. Còn hình xăm thì sao? Nếu mực xăm có chứa thành phần kim loại thì chẳng khác nào bôi một lớp kim loại mỏng lên da cả. Còn máy trợ thính, kính mắt, kính áp tròng thì sao?
Nếu những người có nhiều kim loại trong người dễ bị chọn vào vòng lặp kỳ lạ này thì chẳng phải những người đeo càng nhiều đồ bên ngoài cơ thể càng có lợi sao?... Chẳng lẽ tôi bị chọn vì đã bắn chết Elizabeth? Ngoài Elizabeth ra còn có những ứng cử viên khác mà, tại sao không phải họ mà lại là tôi gặp phải chuyện này?
Shin Haeryang không thể lên mặt nước biển vì chiếc vòng cổ lapis lazuli, nhưng khi bỏ nó ra thì cậu ấy có thể ra ngoài ngay lập tức mà không gặp bất kỳ cản trở nào. Giả sử tôi bị mắc kẹt trong âm mưu của giáo phái tà đạo và hàm răng của con cá mập trắng, so sánh với tình huống của Shin Haeryang thì để ra ngoài... tôi phải rút cột sống ra sao? Chẳng lẽ cả mắt nữa?
Đột nhiên một ý nghĩ khủng khiếp hơn xuất hiện trong đầu tôi, nếu như... dù có rút ra rồi vẫn không ra được thì sao?
A. Làm ơn. Cứ giết tôi đi. Giết đi.
Tôi tưởng tượng ra đủ viễn tưởng giả định bất an và đáng sợ dưới góc độ thực tế, rồi dừng lại khi cảm nhận được viên đá cứng lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay.
Lần này tôi vẫn không trốn thoát khỏi căn cứ dưới biển. Vậy lần thử này là một thất bại rõ ràng sao?
Ít nhất thì đối với câu hỏi này tôi có thể tự tin trả lời là không. Cho đến nay, Yoo Geum, Shin Haeryang, Seo Jihyuk và Baek Aeyoung đã ra ngoài. Những người đã cùng tôi trải qua những ngày tháng khó khăn ban đầu, bò bằng bốn chân trên những bậc thang tối tăm, cùng nhau sống chết, tất cả đều đã trốn thoát. Chỉ riêng việc đưa những người đó ra khỏi căn cứ dưới biển thôi đã biết bao nhiêu gian nan rồi.
A... Tôi không thể diễn tả bằng lời rằng mình đã muốn đưa họ ra khỏi căn cứ dưới đáy biển đến nhường nào. Nếu tôi giúp đỡ được nhiều hơn một chút, có lẽ tất cả đã có thể trốn thoát nhanh hơn. Nhìn lại thì có quá nhiều điều tôi hối tiếc.
Khi cơ thể tôi đỡ hơn một chút, những chuyện đã xảy ra trong buổi lặn vừa rồi bắt đầu tái hiện liên tục trong đầu tôi. Nghe tiếng nước từ xa, tôi bị thôi thúc bỏ mặc Kim Jaehee ở đây rồi đi.
Căn cứ dưới biển này sẽ sụp đổ trong khoảng 1 đến 2 tiếng nữa thôi, nhanh thì 1 tiếng, chậm thì 2 tiếng. Trong khoảng thời gian đó, khả năng Kim Jaehee tự mình ra khỏi căn cứ dưới biển gần như bằng không. Tôi có thể làm gì hơn ngoài việc khuyên nhủ vài câu với Kim Jaehee chứ?
Nếu cậu ta là trẻ vị thành niên thì không nói làm gì. Nhưng đây là một người trưởng thành tự mình gia nhập giáo phái tà đạo và chọn con đường của một kẻ khủng bố. Tôi còn có thể khuyên can cậu ta thế nào nữa? Người bị tẩy não bởi tôn giáo thì ngay cả gia đình cũng không thể khuyên can được. Dù đã dành rất nhiều thời gian thuyết phục, chỉ trích bằng danh nghĩa người thân, thậm chí mang đủ loại tài liệu khoa học ra phản bác cũng vô ích. Thuyết phục không được thì quỳ xuống van xin cũng đã thử. Chửi rủa không biết bao nhiêu lời, thậm chí còn đe dọa nếu bỏ đi sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thế mà cuối cùng họ vẫn bỏ đi theo ý mình rồi trở về với bộ xương tàn.
Kim Jaehee tự ý tin rằng tôi là Đấng cứu thế, nhưng tôi không phải là Đấng cứu thế gì cả. Tôi chỉ là một người đang trải qua những nỗi đau khủng khiếp mà không biết nguyên nhân là gì.
Đấng cứu thế gì chứ. Cái danh xưng vô nghĩa mà tôi nhận được chưa đầy một ngày sau khi gặp mặt, thành thật mà nói thì chó nó cần. Tôi còn chẳng cứu nổi cuộc đời mình nữa là. Vốn dĩ những người bình thường không muốn một ai đó toàn năng nhúng tay vào cuộc đời mình, và cũng không đặt cuộc sống của mình vào tay một thứ gì đó không đáng tin cậy hoàn toàn.
Người mà Kim Jaehee cần không phải là một nha sĩ có phòng khám dưới đáy biển này, mà là một bác sĩ tâm thần có phòng khám gần nhà. Hơn nữa còn phải là người chuyên về PTSD nữa. Bị lừa bởi trò hề của bọn tà đạo mà hủy hoại sự nghiệp của mình, bỏ lỡ cả con đường trốn thoát ngay trước mắt, lại còn bị một người như tôi, không phải là Đấng cứu thế gì cả, đâm cho một nhát dao.
Tôi chợt nhớ đến Lee Jihyun, người đã muốn bỏ lại vài người trên thang máy. Tình huống bây giờ có giống lúc đó không? Có lẽ vì tôi nghĩ đến việc bỏ mặc Kim Jaehee ở đây rồi đi một mình nên mới nhớ đến Lee Jihyun.
Tôi đã từng nói rằng chỉ vì thấy những điều vô nhân đạo và vô đạo đức mà chúng ta không cần phải đưa ra những lựa chọn vô nhân đạo. Cái thằng kiêu ngạo và xấc xược này là ai vậy. Lee Jihyun lúc đó đã cố gắng hết sức mình. Ai có thể chỉ trích cô ấy vì đã bỏ lại những người đó chứ. Trừ những tình huống đặc biệt, người ta thường đưa ra những lựa chọn có lợi cho mình chứ không ai chọn những điều bất lợi cả. Tôi hành động nhân đạo thì có gì tốt hơn cho tình huống của tôi chứ. Trong khi đối phương lại đưa ra lựa chọn vô nhân đạo trước.
...Tôi cũng thay đổi nhiều rồi.
Nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ thế này. Nếu người kỹ sư đầu tiên tôi gặp trong tình huống thảm họa này không phải trưởng nhóm Ga, mà lại là Kim Jaehee thì sao.
Nếu Kim Jaehee là một trong những người đã cùng tôi trốn tránh những tín đồ tà đạo cầm súng, bước đi trên những bậc thang tối tăm, chia sẻ chút thức ăn ít ỏi, đỡ những người bị thương thì liệu tôi có đang nghĩ như thế này không? Có lẽ tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa Kim Jaehee ra khỏi đây bằng mọi cách. Tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bỏ mặc cậu ta ở căn cứ dưới biển này rồi một mình rời đi.
Nhưng tôi nghi ngờ liệu Kim Jaehee có hợp tác và hy sinh vì người khác như những người tôi gặp ban đầu hay không. Bởi vì tôi nghĩ nếu Kim Jaehee không coi tôi là Đấng cứu thế thì có lẽ tôi đã không nhận được sự giúp đỡ hay lòng tốt nào cho đến bây giờ. Tôi thật sự tò mò muốn biết cậu ta sẽ đối xử với tôi như thế nào nếu danh hiệu Đấng cứu thế biến mất.
Tiếng nước chảy đã dừng lại. Tôi đang nghĩ đến những chuyện như "Mình có nên chuồn đi ngay không?", nhưng rồi nghĩ dù có đi riêng hay dẫn theo thì cũng phải nói một tiếng, nên tôi chờ Kim Jaehee ra.
Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Kim Jaehee rồi cậu ta bước ra khỏi phòng tắm. Cậu ta chỉ mặc quần dài, cởi trần, phần trên cơ thể đầy những vết bỏng. Có nhiều chỗ đã được phục hồi da bằng laser, và sau này có vẻ như cậu ta đã xăm hình che phủ toàn bộ vết bỏng.
Kim Jaehee nhìn tôi rồi cười như thể biết rõ cơn bão đang gào thét trong đầu tôi.
"Tôi đã nghĩ khi tắm xong đi ra có lẽ Đấng cứu thế đã không còn ở APEP nữa rồi."
"Tôi đang cân nhắc xem có nên đi một mình hay không."
"Vậy à? Vậy anh cứ tiếp tục cân nhắc rồi khi nào có kết luận thì cho tôi biết nhé."
"Nếu tôi quyết định rời bỏ Jaehee rồi đi một mình thì cậu định làm gì?"
"Anh định bỏ rơi tôi sao? Nhìn vào mắt tôi này."
Tôi nhìn vào mắt Kim Jaehee, chỉ thấy đôi mắt bình thường không có gì đặc biệt. Rốt cuộc cậu ta muốn tôi làm gì?
"Cậu muốn tôi nhìn cái gì?"
"Hức hức hức. Anh chỉ hút hết mật ngọt rồi khi không cần nữa thì nhẫn tâm vứt bỏ tôi sao? Anh không thấy tôi đáng thương sao? Đột nhiên cái đùi bị anh đâm đau quá."
Nhìn hành động của Kim Jaehee, tôi chỉ biết thở dài. Tôi đang cảm thấy vô cùng tội lỗi vì đã đâm vào đùi cậu ta, nhưng cảm giác tội lỗi đó cũng sắp biến mất rồi.
"Không thấy đáng thương lắm. Tình trạng chân cậu có nặng lắm không?"
"Vết cắt nông nên máu đã ngừng chảy rồi. Nếu tôi không đi lại được thì anh sẽ bỏ tôi ở đây đúng không? Hức hức hức."
Kim Jaehee giả vờ khóc lóc bằng miệng, còn mắt thì vẫn nhìn tôi tỉnh bơ.
"Cậu không thể nhặt đại cái gì đó mặc vào rồi mới ra đây sao?"
"Trông ghê tởm lắm sao?"
"Tôi không muốn phải nhìn cảnh cậu trần truồng nữa."
Kim Jaehee xuống tầng 1 rồi đi vào phòng tắm nơi Shin Haeryang trói các tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Vài phút sau cậu ta đi ra với một chiếc áo thun dài tay màu đen.
