Đi qua những cây cọ cao lớn, tôi nghe thấy tiếng nước chảy nhỏ từ đằng xa. Giữa những hàng cây, một không gian tròn như quảng trường lớn hiện ra. Ở giữa không gian tròn đó, nước không ngừng đổ từ trên cao xuống.
Nhìn từ xa tôi tưởng là thác nước, nhưng đến gần nhìn kỹ thì đó là một cái đài phun nước. Một đài phun nước trong nhà hình tròn đường kính khoảng 5 mét, nước đổ xuống từ trên cao như một bức màn nước. Từ xa mọi người đang tiến lại gần đài phun nước đó để cầu nguyện. Sau khi nhìn dòng nước chảy xuống một lúc, tôi mới nhận ra hình dáng của dòng nước chính là hình con cá mập đặc trưng của Giáo hội Vô Hạn.
"Cái đài phun nước đó chẳng lẽ là do Giáo hội Vô Hạn làm ra sao?"
"Trước đây đã có rồi ạ. Thỉnh thoảng có những ca sĩ nổi tiếng vào trong đó hát nữa. Nhân viên căn cứ cũng hay biểu diễn nhạc cụ hoặc nhảy múa ở đó."
Nhìn xung quanh thì có vẻ như đây là một sân khấu nhỏ nằm trong vườn. Chỉ có tiếng nước chảy nhỏ và tiếng cầu nguyện thì thầm vang lên. Những người cầu nguyện xong thì nhanh chóng rời đi. Cách bàn thờ không xa có một vài chiếc bàn và ghế, có vẻ như người ta đã chuyển những chiếc bàn ghế được đặt trước quán cà phê đến đây. Vẫn còn một hai người đang ngồi nhưng hầu hết đã rời đi.
"Nếu làm ồn ở ký túc xá dưới đáy biển, chỉ có hai lựa chọn thôi. Hoặc bị ném xuống biển, hoặc đến cái vườn thực vật này chơi nhạc cụ cho cây cối nghe."
"Đã có ai bị ném xuống biển chưa?"
"Thỉnh thoảng. Ở đội kỹ sư có một thằng tên Dominic, tự nhiên 5 giờ sáng nó gào mồm hát. Mọi người túm lấy nó ném ra bãi biển, nó cứ hát mãi cho đến khi bị ném xuống biển đêm ấy. Đội chúng tôi thì có Sanghyun hay chơi game ầm ĩ vào rạng sáng, cũng bị quẳng ra bãi biển rồi. Tôi cũng đang ngủ thì tỉnh dậy và đã thấy mình ở dưới nước biển rồi."
Càng đến gần đài phun nước, hương hoa càng nồng nàn. Tôi không muốn đến gần nơi đông người, nhưng vì muốn nhìn bàn thờ nên đành phải tiến lại gần.
Nhớ lại lời Kim Jaehee nói rằng họ không mang người hay động vật đến để dâng máu hay thịt, tôi cảm thấy yên tâm phần nào và tiến về phía bàn thờ.
Xung quanh bàn thờ có dòng nước đen chảy. Tôi nghĩ là do ánh đèn xung quanh đài phun nước tối, nhưng khi đến gần thì ngay cả nước chảy ra từ đài phun nước cũng đen kịt. Tại sao nước lại có màu đen nhỉ? Bị ô nhiễm sao? Vừa nghĩ vậy thì tôi ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng và nhìn thấy màu nước nhạt chảy trong đài phun nước, lúc đó tôi mới nhận ra tất cả đều là cà phê. Nhìn kỹ thì đôi khi tôi cũng thấy màu nâu sẫm thoáng qua trong nước. Tất cả nước trong đài phun nước và xung quanh đều được tạo ra từ hàng trăm tách cà phê. Cảm giác thật kỳ lạ. Nếu bọn chúng hòa mực đen vào nước thì tôi có cảm thấy bớt kỳ quái hơn không?... Tôi không biết.
Bên trong bức màn nước đen, tôi thoáng thấy một chiếc đĩa dài, lớn và uốn lượn mềm mại màu trắng tinh, rồi lại bị dòng nước từ trên xuống che khuất. Chiếc đĩa sứ lớn màu trắng tinh, dài khoảng 2 mét, viền ngoài được bọc vàng một cách tinh tế.
Kích thước chiếc đĩa lớn đến mức có thể chứa được cả người. Làm sao người ta có thể làm ra đồ gốm lớn đến vậy? Những tín đồ Giáo hội Vô Hạn tiến lại gần chiếc đĩa dưới làn nước đen của đài phun nước, ném những bông hoa hái từ bên trong vườn thực vật vào trong đĩa và chắp tay cầu nguyện với viên đá quý trên tay.
Khu vườn thực vật sáng sủa, có lẽ là nhờ nhận ánh sáng mặt trời trực tiếp xuyên qua nước biển. Mùi đặc trưng của cây cối và hương thơm của những bông hoa bị ngắt hoà lẫn với tiếng nước chảy róc rách. Yên tĩnh và thanh bình. Những người đeo mặt nạ kỳ lạ, mặc đồ đen kịt và đội mũ đen đang cầu xin sự cứu rỗi, nhưng trông không kinh khủng hay đáng sợ như tôi tưởng.
Kim Jaehee ngắt vài bông hoa màu hồng đậm của cây tần bì nở dưới đất rồi đưa cho tôi và hỏi.
"Anh có muốn đến gần hơn không?"
"Ừ."
Những người vào bên trong vòng tròn sẽ đặt hoa lên bàn thờ hoặc cầu nguyện rồi lùi ra, sau đó những người tiếp theo sẽ vào. Mọi người dường như không bận tâm đến việc quỳ xuống đất bẩn, dính bụi hay bị nước bắn vào. Hầu như không có ai phải xếp hàng chờ đợi. Những người cầu nguyện xong bước ra, người đứng cùng hàng với chúng tôi liền cùng nhau bước vào bên trong đài phun nước. Những giọt nước đen rơi xuống đầu, mặt, làm ướt vai và lưng họ.
Người đi cùng chúng tôi đội một chiếc mũ đen, chiếc mặt nạ đeo trên mặt vẽ hàng chục chiếc răng nanh. Khuôn mặt gần như bị che khuất bởi hình vẽ giống như miệng quái vật, người đó chậm rãi nắm lấy chiếc khuyên tai. Những người trước đó đeo nhẫn hoặc vòng tay, họ nắm lấy chiếc nhẫn hoặc vòng tay rồi cầu nguyện hoặc ước nguyện. Người này có lẽ vì đeo khuyên tai nên đã nắm lấy chiếc khuyên tai mà cầu nguyện. Tôi không biết họ không quan tâm đến sự tồn tại của tôi và Kim Jaehee hay đó vốn là cách họ cầu nguyện, nhưng tôi có thể nghe rõ lời cầu nguyện của người đó.
"Đã 7 năm kể từ khi em gái tôi, niềm tự hào của gia đình, bị bắn chết bởi súng của bọn buôn ma tuý. Không ai quan tâm đến cái chết oan uổng này, và giờ đây nó đã gần như bị lãng quên. Bọn cảnh sát nhận hối lộ và cấu kết với bọn buôn ma tuý, cùng với những nhà thờ mục nát, bảo tôi hãy quên đi cái chết của em ấy, tha thứ cho bọn chúng và tiếp tục sống. Gần đây, tổ chức đã giết em tôi đã ra tuyên bố không được động đến linh mục, bác sĩ, y tá và giáo viên. Chúng chỉ giữ lại họ để làm công cụ thôi mà lại được ca ngợi là nhân từ, tôi thấy mình sống trên đời này quá lâu rồi. Tôi bị ám ảnh bởi mong muốn giết hết tất cả những kẻ liên quan. Tôi vẫn nhớ lời mẹ tôi ngăn cản tôi trả thù. Bà nói tôi có xông vào thì giết được mấy người chứ, nên tôi đã học hóa học để chế tạo vũ khí hủy diệt hàng loạt và bây giờ đang học tiến sĩ."
Người phụ nữ vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm nói, thở hổn hển rồi mở mắt ra.
"Nếu các người có chút lòng thương xót hay từ bi nào, xin hãy trút tên lửa xuống đầu bọn chúng. Mọi nơi tôi sống và hít thở đều là địa ngục. Nếu điều đó là không thể, xin hãy cho tôi gặp lại em gái. Nếu tôi có thể quay trở lại ngày đó, xin hãy cho tôi giết những kẻ muốn giết em gái tôi trước. Hoặc xin hãy để em gái tôi trốn thoát khỏi nơi đó. Xin hãy để những kẻ có tội phải chết trong đau đớn suốt một thời gian dài."
Tín đồ đeo mặt nạ đặt một bông hoa màu vàng và một bức ảnh khuôn mặt nhỏ bằng móng tay vào bên trong bàn thờ trắng tinh. Trong bức ảnh thẻ là một người phụ nữ trẻ, bức ảnh trượt xuống rồi lẫn vào những bông hoa violet.
Bên trong đĩa đã chất đầy vô số hoa hồng, hoa violet, hoa loa kèn, hoa lưu ly, hoa linh lan và hoa hướng dương. Nhìn các loại hoa, tôi nhớ đến những bông hoa từng được đặt trước phòng khám nha khoa. Đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bên trong bàn thờ rồi bước ra khỏi vòng nước đen chảy xuống.
Tôi đứng bên cạnh nghe trộm những lời cầu nguyện bằng tiếng Anh này mà hơi thất thần. Kim Jaehee lại quan tâm đến bông hoa màu vàng mà người phụ nữ đeo mặt nạ vừa đặt xuống hơn là nội dung lời cầu nguyện.
"Hoa cúc vạn thọ này. Ở căn cứ dưới đáy biển không trồng loại hoa này mà, lấy ở đâu ra nhỉ? Ừm. Tôi cũng muốn cầu nguyện."
Nói rồi Kim Jaehee chắp hai tay một cách cung kính rồi nhìn tôi chứ không nhìn bàn thờ. Vừa ý thức được những tín đồ xung quanh bàn thờ, tôi liền toát mồ hôi lạnh. Tôi giả vờ không quan tâm và ném những bông hoa tần bì mà Kim Jaehee đưa cho vào bên trong bàn thờ rồi nói.
"Đừng nhìn tôi mà cầu nguyện, hãy cầu nguyện với bàn thờ đi."
"Đấng cứu thế của tôi ở đây mà?"
"Nếu cậu định đi khắp nơi loan tin Park Moohyun ở đây thì cứ cầu nguyện với tôi cũng được."
"Vâng ạ. Tôi không muốn đi khắp nơi loan tin Đấng cứu thế ở đây đâu. Tôi chỉ muốn âm thầm độc chiếm thôi."
Kim Jaehee nắm lấy chiếc khuyên tai bằng cả hai tay rồi bắt đầu thì thầm cầu nguyện với tôi.
"Hoa vừa nãy tôi đã tặng rồi nên tôi sẽ không tặng thêm nữa. Anh biết ước nguyện của tôi rồi đúng không? Tôi muốn quay lại cái rạp chiếu phim đó. Nếu được quay lại lần nữa, lần này tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn."
Vừa nghe xong lời cầu nguyện tưởng như sắp khóc lóc thảm thiết vừa rồi, lòng tôi đang rối bời thì Kim Jaehee lại đổ thêm dầu vào lửa. Nếu tôi có thể quay trở lại thời điểm trước 7 giờ sáng nay, giống như ước nguyện của cậu ta thì...
Hoặc một ngày trước đó chẳng hạn. Không. Nếu tôi lên lại trực thăng ngay sau khi xuống, nếu ngay từ đầu tôi không nộp đơn xin vào làm ở căn cứ dưới biển...
...Không được nghĩ như vậy. Tôi cũng sắp phát điên rồi. Tôi lấy ước nguyện của Kim Jaehee làm gương xấu rồi tập trung vào bàn thờ trước mắt và hỏi.
"Nhìn kích thước của cái bàn thờ này, tôi cảm thấy hình như nó được làm ra để người ta nằm lên thì phải?"
"Vâng ạ. Trông khá êm ái đúng không anh?"
"Chẳng lẽ tôi sẽ nằm lên đây sao?"
Xin đừng. Xin đừng mà.
"Anh cứ nằm đi ạ. Anh không mệt sao? Lặn biển một lần là hết cả sức lực đấy. Anh cứ nghỉ ngơi ở đây đi."
Kim Jaehee chỉ tay vào bàn thờ. Ai mà muốn nằm lên cái chỗ giống như cái đĩa khổng lồ đó chứ? Tôi nhớ lại lúc cùng các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đi thang máy. Chẳng lẽ bọn chúng định đặt tôi lên đây, trang trí bằng hoa và đá quý sao? Thôi đi. Chắc không đâu. Chắc bọn chúng sẽ ngồi cùng bàn rồi giải thích về Giáo hội Vô Hạn như giải thích điều khoản bảo hiểm thôi. Chắc chắn bọn chúng sẽ không đặt người lên một cái đĩa lớn thế này đâu.
Phía sau bàn thờ có một con dao lớn, rất sắc. Con dao to bằng bắp tay người, lưỡi dao sắc đến mức ánh lên màu xanh biếc. Có vẻ như nó có thể dễ dàng xẻ thịt và xương. Chẳng lẽ... họ sẽ không dùng nó để cắt ai đó chứ. Trong đầu tôi hiện lên cái tên Jung Sanghyun nhưng tôi vội vàng cố gắng xóa nó đi.
"Cái dao kia là cái gì vậy?"
"Như anh thấy đấy, là một con dao thôi. Trên lưỡi và cán dao có khắc hoa văn đấy. Khá đẹp đúng không?"
Còn tâm trạng đâu mà nhìn hoa văn chứ? Tôi nói với Kim Jaehee bằng giọng nặng nề.
"Có vẻ như ai đó sẽ bị đặt lên cái bàn thờ đó rồi bị cái dao kia chặt ấy."
"Đấng cứu thế quả là người có trí tưởng tượng phong phú."
Tôi chắp hai tay rồi giả vờ cầu nguyện qua loa. Vì đang cầm chiếc vòng cổ trên tay nên nhìn bề ngoài có vẻ như tôi đang cầu nguyện thật. Rồi tôi bước ra khỏi đài phun nước dưới làn nước đen. Trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ muốn tránh xa cái bàn thờ đó.
"Trông xoàng xĩnh hơn anh nghĩ đúng không?"
"Tôi chưa từng thấy cái bàn thờ nào khác nên không biết đánh giá thế nào cả."
"Vậy à? Nếu là tôi thì tôi sẽ làm nó lộng lẫy hơn. Tôi sẽ đặt hàng chục ngọn nến ở đó rồi tắt cái đài phun nước này đi."
