Nghe Kim Jaehee giải thích, tôi thấy giống như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc Giáng sinh hơn là một cái bàn thờ của giáo phái tà đạo.
"Tôi sẽ phủ quanh một lớp vải màu sẫm và tối, che tường lại để tạo hiệu ứng thị giác trang trọng và uy nghiêm. Rồi tôi sẽ bày lên bàn thờ những món ăn và trái cây tươi ngon, sạch sẽ, còn đồ tế bằng máu và thịt thì sẽ chuẩn bị riêng, trang trí đẹp đẽ và gọn gàng, dùng đồ gỗ thay vì những thứ lừa bịp kia thì tốt hơn. Bật nhạc êm dịu để nghe mãi không chán, đốt hương liên tục, lắp đèn chiếu sáng để mọi ánh mắt đều hướng về bàn thờ. Và thay vì tổ chức ở cái khu vườn ấm áp và ẩm ướt này, một nơi khô ráo và hơi se lạnh, chỉ cần đứng yên thôi cũng thấy căng thẳng thì sao nhỉ?"
Tôi gật đầu máy móc đáp lại câu hỏi của Kim Jaehee.
"...Kế hoạch của Jaehee bỏ phần máu và đồ tế đi thì có vẻ ổn đấy. Ừm, có thêm vài chai nước ngọt và vài trò chơi để cùng chơi hoặc video để cùng xem thì tốt hơn. Mọi người thư giãn ở nơi ấm áp nên nơi ấm áp sẽ tốt hơn nơi se lạnh."
"Tôi cũng nghĩ cái bàn thờ đó không hợp gu Đấng cứu thế. Có lẽ cái bàn thờ đơn giản, tinh tế và chẳng có gì đặc biệt như vậy là gu của Jamal. Nếu là gu của Ronald thì có lẽ nó sẽ sặc sỡ dù hơi quê mùa."
Cùng một ngôn ngữ mà sao chúng tôi không thể giao tiếp với nhau thế này. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình không hợp nói chuyện với tín đồ giáo phái tà đạo. Cái kiểu bàn thờ này rốt cuộc để làm gì chứ.
"Cái bàn thờ đó dùng để làm gì?"
"Mục đích của bàn thờ là để tín đồ dâng vật tế lên bàn thờ, xem làm thế nào để làm vui lòng đấng tối cao. Phải dâng lên những thứ mà thần linh chấp nhận và hài lòng. Đổi lại, phải tặng những thứ có giá trị và quý giá cho tín đồ. Như vậy mới thể hiện được sự thành tâm và hy sinh. Ngày xưa người ta hay dâng gia súc lên bàn thờ. Vào thời đại gia súc quý hiếm, việc dâng gia súc làm vật tế có ý nghĩa hy sinh rất lớn. Chúng vừa là tài sản quan trọng vừa là người bạn lớn lên cùng con người, chẳng khác nào gia đình. Dâng lên những thứ có giá trị như vậy để thể hiện lòng biết ơn và sự tận tâm với đối phương. Đó là cách thể hiện sự tôn sùng và kính trọng bằng giá trị bên ngoài."
Đúng là một tín đồ đã từng gia nhập và đi khắp các giáo phái tà đạo hiện có, cậu ta giải thích rất chi tiết và rõ ràng. Tôi không hiểu tại sao họ lại thích dâng những thứ còn sống như vậy. Tiền không phải tốt hơn sao?
"Chỉ cần dâng gia súc thôi sao?"
"Gia súc được ưa chuộng lắm. Cả thần linh lẫn tín đồ đều thích. Ngày xưa người ta hay dâng những con vật đực hoàn hảo lên bàn thờ. Nhưng trong xã hội hiện đại này, cái gì vừa làm vui lòng đấng tối cao vừa có giá trị và quý giá đối với tín đồ nhỉ? Chẳng lẽ lại dâng bò, cừu hay dê như ngày xưa sao? Mua một con cừu chưa đến 300.000 won rồi nướng nguyên con dâng lên thì có phải tôi đã thể hiện sự tận tâm giống như người xưa không? Ừm, chủ trang trại thì thích đấy, còn tài khoản của tôi thì chắc chắn sẽ bị một vết sẹo. Liệu tôi có cảm thấy tiếc nuối và buồn bã khi con cừu đó chết không? Liệu đó có phải là một sự hy sinh vô cùng quý giá và đáng giá không? Nếu anh Moohyun là đấng tối cao thì anh nghĩ sao?"
Tôi chỉ hỏi một câu mà bị Kim Jaehee hỏi ngược lại, tôi ngập ngừng một lát. Dòng nước đen vẽ thành vòng tròn rồi chảy xuống từ trần nhà. Tí tách tí tách tí tách. Tiếng nước rơi nhỏ giọt vang lên.
"Tôi không biết nữa. Nếu là tôi thì chắc không vui lắm nếu đột nhiên nhận được một con cừu nướng nguyên con đâu."
"Vậy những viên đá quý đắt giá nhất thế giới và những bông hoa khó kiếm thì sao ạ? Dù là quá khứ hay hiện tại, đá quý cũng được tạo ra từ sức lao động của tín đồ, họ vắt kiệt thời gian và sinh mạng của mình để có được chúng, giống như tiền vậy."
"...Trước đây tôi nghĩ có nhiều tiền là quan trọng, nhưng bây giờ thì không."
Sau vài lần chết ở căn cứ dưới đáy biển, thế giới quan của tôi đã thay đổi một chút. Tôi thà trả tiền để được trốn thoát khỏi đây.
Đá quý ư? Nếu ra khỏi đây rồi nhận thì không nói, chứ những thứ mà tín đồ Giáo hội Vô Hạn cho thì tôi không muốn nhận. Nhớ lại cái cảnh họ cứ đeo hết thứ này đến thứ kia lên đầu, cổ, tay và ngón tay tôi, bắt tôi giẫm lên hoa mà đi, thà không có gì còn hơn.
"Những món ăn chỉ cần chạm vào lưỡi là tan ra, ăn vào là thấy hạnh phúc thì sao?"
"Dù có nhiều đồ ăn đến mấy thì lượng tôi ăn được cũng có hạn, nếu không ăn hết thì chắc tôi phải chia cho người khác thôi. Tôi không có ý định tham lam hơn nữa."
Ngay từ đầu có thể ăn gì thoải mái ở đây chứ. Ăn kẹo không đường mang từ Hàn Quốc hoặc chia sẻ chút đồ ăn ít ỏi với mọi người trong hoàn cảnh khó khăn còn giúp tôi thấy dễ chịu hơn. Kim Jaehee lại đưa ra một câu hỏi khác.
"Trong số các tín đồ cũng có khá nhiều mỹ nhân đấy ạ. Biết đâu lại có người hợp gu anh thì sao."
Đá quý và đồ ăn không được thì cậu ta bắt đầu hỏi những câu kỳ lạ. Tôi thấy nực cười trước câu hỏi của Kim Jaehee nên chỉ biết cười.
"Nếu có người tôi thích thì cậu sẽ giới thiệu sao?"
"Dù tôi không giới thiệu thì chỉ cần Đấng cứu thế lên tiếng thôi là ai nấy cũng sẽ quỳ rạp dưới chân anh thôi."
Ha. Ghê tởm. Cái bọn giáo phái tà đạo này. Tôi lắc đầu lia lịa.
"Tôi chỉ muốn an toàn thoát khỏi cái căn cứ dưới biển này thôi. Những ham muốn khác thì coi như không có đi."
"Vậy thì hơi tiếc nhỉ? Anh sẽ còn chết nhiều lần nữa đấy, nếu cả quãng đời còn lại của Đấng cứu thế không có gì thú vị thì sao."
Có vẻ như ngay cả Kim Jaehee cũng nghĩ việc tôi sống sót và trốn thoát trong vòng lặp này là bất khả thi. Tôi thở dài một tiếng lớn. Nỗi bất an xâm chiếm cơ thể tôi vì ham muốn được sống. Bản năng đơn giản muốn được an toàn trào dâng trong đầu tôi. Cảm giác muốn trốn ngay đi đâu đó, nhưng lại bất an vì không biết trốn đi đâu, và tâm trạng buông xuôi vì thời gian còn lại quá ít lay động tinh thần tôi. Tôi còn có thể làm gì hơn nữa? Tôi cố gắng không nhìn lên trần nhà hay sàn nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Phía đối diện bàn thờ có một cây cam lớn. Nhìn từ xa nó giống như một loại quả bằng vàng thật vậy. Kim Jaehee tiến về phía cây cam, tôi cũng nhìn quanh rồi chậm rãi đi theo sau.
Những cành cam phía dưới hầu như không còn quả, có lẽ mọi người đã hái hết rồi. Phía dưới có một tấm biển gỗ ghi [Không được hái cam], nhưng Kim Jaehee dùng cả hai tay và chân giả leo lên cây cao khoảng 3 mét rồi hái một quả cam và nhảy xuống. Cậu ta đặt quả cam đó vào tay tôi và nói.
"Quả cam này là phần thưởng của ngày hôm nay, Đấng cứu thế... Xin hãy nói cho tôi biết. Liệu tôi có thể quay trở lại quá khứ không?"
Tôi nắm lấy tay Kim Jaehee cùng với quả cam rồi lắc đầu nói.
"Tôi nghĩ là không thể."
"Vô số người đã tin vào điều đó mà gia nhập cái Giáo hội Vô Hạn này."
"Dù nước ở Bắc Thái Bình Dương này có cạn hết thì tôi vẫn nghĩ là không thể. Jaehee, bây giờ hãy đến đảo Daehan đi. Cậu phải trốn thoát khỏi cái vòng lặp khủng khiếp này ngay bây giờ."
Kim Jaehee đặt quả cam lên lòng bàn tay tôi rồi nhìn tôi nói.
"Thật lòng mà nói thì những hành động tốt bụng của anh Moohyun khiến tôi hơi...chán. Anh vừa không có năng lực lại vừa cố gắng chịu trách nhiệm, toàn nói những lời đạo đức giả. Những người hỏng bét như tôi có lẽ sẽ cười nhạo những hành động của anh, hoặc mong anh hoàn toàn suy sụp."
"...Hả?"
"Nhưng mặt khác, tôi cũng tò mò muốn xem anh có thể đi được đến đâu. Hôm nay anh đã đưa rất nhiều người ra khỏi căn cứ dưới biển rồi đấy. Còn tôi sẽ chỉ vui vẻ đứng nhìn những đồng nghiệp của mình chết trong sự hỗn loạn thôi."
"..."
"Đây là bí mật tôi chỉ nói cho anh Moohyun biết thôi đấy. Có lẽ Kim Jaehee của Giáo hội Vô Hạn ở những vòng lặp khác sẽ không bao giờ nói cho anh biết đâu... Giáo hội Vô Hạn cần những vật tế không tì vết."
Giọng Kim Jaehee quá nhỏ nên tôi hỏi lại.
"...Hả?"
Quả cam vàng óng như một quả táo vàng, tròn trịa không một vết sứt mẻ. Tôi không biết phải nói gì. Tôi biết cậu ta không nói về bò, cừu hay dê gì đó vì ánh mắt Kim Jaehee đang nhìn tôi. Ánh mắt của một người bán thịt nhìn con bò sắp vào lò mổ, hoặc cảm giác của một khán giả La Mã xem đấu sĩ bị ném vào đấu trường Colosseum.
"Cái tôn giáo Vô Hạn này cần những vật tế đặc biệt cho con rắn bất tử. Bàn thờ thì trải đầy hoa nhưng bên trong lại trống rỗng. Anh đã thấy rồi mà, đúng không?"
"Cái... Jaehee cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, chẳng lẽ tôi là vật tế thích hợp sao?"
"Dù nghĩ thế nào thì ngoài anh ra cũng chẳng còn ai khác. Hôm nay nhìn anh là tôi thấy vậy đấy."
Một tín đồ giáo phái tà đạo nói với tôi rằng tôi là vật tế, tôi chỉ còn cách phủ nhận thôi.
"Tôi không biết vật tế được chọn như thế nào, nhưng nếu vậy thì có lẽ tôi đã bị loại từ sớm rồi. Tôi không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng tôi đã gặp một tai nạn lớn nên có khá nhiều vết sẹo phẫu thuật. Nếu nhìn lưng và eo tôi sẽ không đời nào nghĩ tôi là một vật tế không tì vết đâu. Mắt tôi cũng không bình thường nữa."
Tôi chưa bao giờ nghĩ những khuyết điểm mà mình luôn cho là yếu kém lại trở thành ưu điểm trong tình huống này. Kim Jaehee nhìn tôi rồi mỉm cười nói.
"Không phải là tì vết về thể xác đâu. Theo tôi nghĩ thì những tôn giáo trước đây chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của vật tế, chỉ cần xinh đẹp, hoàn hảo và bề ngoài không tì vết là được dùng làm vật tế rồi. Thành thật mà nói, dù bề ngoài những con vật tế trông có đẹp và ngầu đến mấy thì ai mà biết được tinh thần chúng có phải là những kẻ giết người hàng loạt điên loạn không chứ. Vì vậy những tôn giáo trước đây đã thêm từ 'trẻ' vào trước vật tế không tì vết. Họ cần những con vật đực trẻ và không tì vết."
Tôi đại khái hiểu tại sao người xưa lại dùng con đực làm vật tế. Dù số lượng con đực ít hơn thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc hình thành đàn gia súc. Còn trẻ và không tì vết là cái quái gì chứ. Nhìn cái bộ dạng của tôi này. Trông tôi có trẻ không?
"Jaehee. Tôi không còn trẻ nữa. Nội tâm tôi cũng rối tung rối mù. Tôi cũng không phải là người tốt lành gì cho cam... Tôi nghĩ ở cái căn cứ dưới đáy biển này có nhiều người đàn ông khỏe mạnh cả về tinh thần lẫn thể chất hơn tôi đấy."
Nghe vậy Kim Jaehee chỉ cười không đáp. Tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Vật tế đực trẻ và không tì vết mà tôi đã thấy bên trong căn cứ dưới đáy biển cho đến giờ là...
Khốn kiếp. Nghĩ lại thì có một đứa trẻ 7 tuổi. Jung Sanghyun tính tuổi ra thì có phải là một con đực trẻ và không tì vết không nhỉ?
