Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 5 - 303. Sùng bái (8)

Khi tôi chạy đến gần bàn thờ, vài người đang cầu nguyện thay vì bỏ chạy trong hoảng loạn vì tình huống nguy cấp này. Nhìn hành động của các tín đồ, tôi tràn ngập một cảm xúc khó tả. Trần nhà đang ập xuống, nước biển đổ vào như thác, trở thành dòng chảy xiết cuốn trôi mọi thứ xung quanh, vậy mà họ vẫn cầu nguyện.

"Chạy mau đi!"

"...Xin hãy cứu rỗi chúng con. Xin hãy thực hiện ước nguyện của chúng con."

Tôi định hét lên rằng cái vị cứu tinh mà họ tin tưởng không có ở đó, bảo họ hãy bơi mà trốn đi ngay bây giờ, nhưng khi nhìn thấy con đường mòn và lối vào mà tôi đã đi cùng Kim Jaehee cũng sụp đổ xuống dưới, tôi im bặt.

Mặt sàn nứt toác rồi nước biển đổ ập xuống như thác lũ lấp đầy những khe nứt đó. Các tín đồ ngừng cầu nguyện trước tiếng động kinh hoàng xé tai, nhìn cảnh tượng đó rồi lại càng cầu nguyện một cách tuyệt vọng hơn.

Do chênh lệch áp suất giữa bên trong và bên ngoài tòa nhà, gió dữ dội quét qua những chỗ nứt trên sàn và trần nhà vỡ nát. Những tấm kính mỏng xung quanh vỡ vụn, những chiếc lá nhẹ và cành cây khô bị gió cuốn lơ lửng trong không trung. Những cánh hoa nở rộ ở cuối khu vườn Hesperides đã bay đến tận đây. Tay chân tôi bị những mảnh kính vỡ cứa xước, mặt cũng đau nhói như bị cắt. Chiếc mũ tôi đang đội cũng bị gió thổi bay rồi bị dòng nước cuốn xuống đáy vực thẳm.

Không biết khi nào mình sẽ chết nữa... Ừ. Nếu điều cuối cùng muốn làm là cầu nguyện thì cứ cầu nguyện cho thỏa đi. Cổ họng tôi đã khản đặc, không thể hét lên được nữa.

Bốn tín đồ ngồi bệt xuống xung quanh cái bàn thờ đổ nát. Nghe lén những lời cầu nguyện tuyệt vọng của các tín đồ Vô Hạn, tôi chỉ nghĩ rằng thà nghe tiếng bê tông và thép vỡ vụn rơi xuống đầu còn tốt cho sức khỏe tinh thần hơn. Có người mong muốn cho gia đình đã mất, có người muốn hồi sinh công ty đã phá sản, thậm chí có những ước nguyện vô lý như đòi lại quyền lực bá chủ thời đế quốc cho đất nước họ. Điểm chung của những ước nguyện đó là muốn được quay trở lại quá khứ. Ngay lập tức.

Đến mạng sống còn khó giữ, ai mà thực hiện những ước nguyện như vậy chứ? Vị trí của Căn cứ dưới biển số 1 là ở độ sâu 50m, áp suất 6 atm, đây là nơi ngay cả cá cũng ít lui tới. Những lời cầu nguyện cất lên trong làn nước này ai mà nghe thấy được.

Nước từ đài phun nước đổ xuống như màn che không còn thẳng hàng nữa do trần nhà xiêu vẹo, những vệt nước đen rơi xuống chiếc đĩa trắng tinh trên bàn thờ, làm những bông hoa nổi lềnh bềnh. Trông như thể người ta xả nước vào bồn tắm rồi thả thuốc nhuộm đen vào vậy. Nhìn những người đang cầu xin được cứu, những tòa nhà đang sụp đổ, những địa điểm đang biến mất hoặc hư hỏng theo thời gian thực, tôi chợt nghĩ nếu ai tò mò về địa ngục thì nên cho họ xem cảnh này.

Tiếng nước chảy, tiếng khóc và những tiếng động lớn kinh hoàng vang vọng không ngừng xung quanh. Kỳ lạ thay, những cây cối và cỏ dại, vốn là chủ nhân của khu vườn Hesperides này, dù bị trần nhà đổ sập đè nghiến hay bị nước biển cuốn trôi, vẫn không hề kêu la một tiếng.

Nhìn cái lỗ thủng trên trần nhà ngày càng rộng ra, nước biển đổ xuống như thác, tôi thấy từ đằng xa một cái bể cá to như một ngôi nhà trượt theo dòng nước về phía này. Bên trong cái bể dày, những con cá bơi lội như chẳng hay biết gì.

Bên ngoài lớp kính của bể cá có dán dòng chữ RESCUE ngay ngắn cùng với biểu tượng của một tổ chức cứu hộ biển. Có lẽ người của tổ chức đó đã cứu những con vật bị thương rồi thả vào cái bể này. Cả cái bể bị dòng nước cuốn trôi lềnh bềnh rồi biến mất không một tiếng động xuống cái lỗ thủng trên đáy Căn cứ dưới biển số 1. Tôi thầm cầu nguyện cho cái bể nhanh chóng vỡ tan để những sinh vật bị mắc kẹt bên trong có thể trở về biển.

Mải nhìn cái bể cá khổng lồ, mãi sau tôi mới nhận ra có ai đó đang đến. Có vẻ như người đó đến từ lối vào đối diện với lối tôi đã vào, may mắn tránh được những nơi đã sập hoặc đang sập mà chạy về phía này.

Tôi lo lắng trần nhà sẽ rơi xuống đầu người đó hoặc sàn nhà sẽ đột ngột biến mất. Tôi đã hét lên bảo người đó chạy về hướng ngược lại nhưng không biết người đó không nghe thấy hay cố tình lờ đi. Khi bóng người ở đằng xa ngày càng đến gần, sợi dây súng trường màu xanh đập vào mắt tôi đầu tiên. Càng đến gần hơn, hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ họng. Hình như là Anna Garcia.

Dù nước biển đổ xuống như thác, trần nhà rơi xuống tứ tung, người phụ nữ vẫn chậm rãi tiến về phía bàn thờ, như thể những thảm họa đang xảy ra bên cạnh cô ta chẳng liên quan gì đến mình. Rồi cô ta nhìn chằm chằm vào làn nước đen đầy ắp trong đĩa, lấy ra một bông hoa màu vàng khô từ trong ngực mình và ném vào. Sau đó, cô ta nắm lấy viên đá quý màu xanh lục lủng lẳng trên khẩu súng, đứng im như thời gian ngừng trôi. Khác với những tín đồ đang đắm chìm trong lời cầu nguyện, thấy tôi đang nhìn chằm chằm một cách vô hồn, người phụ nữ lên tiếng.

"Hoa thiên điểu đấy. Tôi trồng nó 5 năm rồi, lần này mới nở hoa. Không mang hoa tươi đến được nên tôi sấy khô rồi mang theo."

"Trong tình huống này mà cô còn đến đây để cầu nguyện sao?... Cô không sợ sao?"

Tòa nhà đang sụp đổ theo thời gian thực đấy.

"Chết ở đây chắc chỉ trong nháy mắt thôi. Sao anh không sợ?"

"Sợ quá hóa liều rồi."

"Cái đó anh hái để ăn à?"

Nghe Anna chỉ, tôi nhìn xuống thì thấy một tay vẫn đang nắm chặt quả cam. Có lẽ vì tôi nắm chặt quá nên không còn cảm giác gì. Ngón tay cái của tôi đã lún sâu vào quả cam, phần cùi cam mềm nhũn như chạm vào da thịt. Tôi cố gắng quên đi những quả cam vỡ và vũng máu tràn đến chân, cùng với mùi cam nồng nặc đang bùng nổ, rồi trả lời.

"Tôi được tặng. Cô ước gì vậy?"

"Nhiều thứ."

Tôi thấy kỳ lạ khi mình có thể nói chuyện với người tên Anna này. Tôi cứ nghĩ cô ta chỉ là một kẻ bắn giết người bừa bãi vì lợi ích cá nhân, nhưng cô ta lại nói chuyện bình thường với các tín đồ. Tại sao người này lại ở đây? Những người đến đảo Daehan có an toàn không?

"Cô không phải nên ở đảo Daehan sao?"

"Đúng vậy. Tôi đến muộn để xem bàn thờ rồi lại gặp phải cái cảnh này đây."

"...Những người trốn thoát khỏi căn cứ dưới biển đến đảo Daehan bằng tàu thoát hiểm thì sao rồi?"

"Sao anh lại tò mò về chuyện đó?"

Anna liếc nhìn những tín đồ đang cầu nguyện quanh bàn thờ một lúc rồi nhìn tôi, bước đến gần hơn. Theo thói quen, tôi hơi cúi đầu xuống để che mặt bằng mũ, nhưng rồi nhận ra mình không đội mũ.

"... Một người đàn ông Đông Á, cao khoảng... 1m75 đến 1m80. Tóc đen, mắt nâu đen. À, một bên hơi xanh. Mắt bên đó của anh là phẫu thuật đổi màu mắt à?"

"Do một tai nạn nên tôi thành ra thế này."

"Tên anh là gì?"

Trong tình huống này mà nói ra tên mình thì chắc cũng chẳng thay đổi được gì. Đối phương có vẻ đã đoán ra tôi là ai rồi mới hỏi. Nhìn mặt đất đang nứt toác, tôi trả lời.

"Park Moohyun."

Nghe vậy, những người đang khóc lóc cầu nguyện bên cạnh bàn thờ đồng loạt ngẩng đầu lên, tám con mắt cùng nhìn chằm chằm vào tôi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi... Tôi cứ nghĩ sắp chết rồi thì chẳng còn gì đáng sợ nữa chứ. Tiếng cầu nguyện cũng đã im bặt.

"Anh... là anh thật sao? Anh sẽ ban lại quá khứ cho chúng tôi như một món quà. Thật không ngờ lại có thể... Trong tình huống này, ngay bên cạnh bàn thờ."

"Tôi không có gì để cho các người cả."

Anna lắc đầu rồi im lặng cầm lấy cán con dao dựng bên cạnh bàn thờ lên. Lưỡi dao trông giống như Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vũ, nhưng to gấp ít nhất 5 lần dao phay. Trông nó nặng trịch vậy mà Anna nhấc nó lên bằng một tay rồi nhẹ giọng nói.

"Nghe nói ở đây có khắc [Hãy quay ngược thời gian] bằng tiếng Hy Lạp cổ, tiếng Do Thái, tiếng Sumer và tiếng Ai Cập cổ ."

Anna cầm con dao dài bằng cả cánh tay người giơ lên, nhếch khóe miệng cười khẩy với tôi. Sao tôi thấy còn đáng sợ hơn cả khi cô ta chĩa súng vào mình nữa. Cảm giác như linh hồn sắp lìa khỏi xác vậy.

"Toàn là mấy lời vớ vẩn không đâu. Không thể nào."

"Anh là Park Moohyun?"

"Xin hãy thực hiện ước nguyện của tôi trước!"

"Lại đây đi. Nguy hiểm lắm."

"Elizabeth mới là Đấng cứu thế! Mày là đồ giả!"

Những tín đồ xung quanh mỗi người nói một câu theo ý mình.

"Đúng vậy! Elizabeth là Đấng cứu thế, tôi không phải! Chắc có sự nhầm lẫn nào đó rồi. Aaaaahhhh!"

Anna nhanh chóng áp sát rồi vung dao mạnh mẽ không nói một lời. Tôi lăn ba vòng trên sàn để tránh lưỡi dao. Nhanh chóng đứng dậy và loạng choạng lùi lại, Anna cầm dao đuổi theo cách tôi chỉ một bước chân.

"Gì vậy? Hình như người ta bảo chỉ cần một chút máu dâng lên bàn thờ thôi mà. Tôi không biết một chút là bao nhiêu nữa."

Điên rồi. Một chút cái gì. Vừa nãy mà trúng thì đầu tôi đã bay rồi. Tôi lập tức quay người bỏ chạy. Hầu như không có chỗ nào để trốn. Anna đuổi theo tôi một cách thuần thục như lùa con mồi vào đường cùng. Có lý do gì mà cô ta không bắn tôi ngay bằng súng sao? Tôi cảm thấy tóc sau gáy bị lưỡi dao của Anna sượt qua và hét lên hết cỡ.

"Tôi không phải là Đấng cứu thế! Aaaaaa! Cái bọn điên này!"

"Tôi tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu dâng máu của anh lên bàn thờ. Dù sao trong tình huống này tôi cũng chẳng mất gì cả."

Cô không mất gì, vậy còn tôi thì sao? Một tín đồ chỉ vào tôi rồi nói bằng giọng hoài nghi.

"Chỉ là một người Đông Á bình thường thôi mà! Người đó không thể là Đấng cứu thế của chúng ta được!"

"Tên anh ta được khắc trên viên kim cương mà. Có lẽ là anh ta đấy."

"Cái đó Jamal tự khắc cũng được mà! Elizabeth mới là Đấng cứu thế!"

"Anna! Bắt người đó lại đây!"

Anna lao về phía tôi, vung dao loạn xạ. Cùng lúc tôi nghĩ nếu trúng con dao đó chắc chắn sẽ chết, vừa có ý nghĩ kiên quyết không được để con dao đó chạm vào mình.

Kim Jaehee chắc chắn đã chết trong chưa đầy một giây khi trần bê tông sập xuống. Tôi không chắc mình có nên nói điều này không, nhưng Kim Jaehee may mắn thật. Cái trần bê tông dùng một lần chuẩn bị cho tôi đâu rồi! Tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng cười của Kim Jaehee bên tai. Không còn chỗ nào để trốn nữa. Tôi biết Anna sẽ từ chối nhưng vẫn thử hỏi.

"Chính là thực hiện đều đặn những hành động nhỏ nhặt mới là cứu rỗi. Không phải là những lời cầu nguyện vớ vẩn hay máu của một kẻ đã gặp xui xẻo cả ngày hôm nay!"

"Đằng nào cũng chết, chi bằng để đám tín đồ dùng cái xác đó có sao đâu? Tôi sẽ sống chăm chỉ và thành thật cho đến giây phút cuối cùng."

"Tôi cũng vậy."

"Thật vui khi có điểm chung với Đấng cứu thế."

Rồi Anna vung dao lao về phía tôi. Không còn chỗ nào để trốn nữa, tôi liền nhảy thắng xuống nước biển. Tôi bám vào một cây mộc lan bị bật gốc rồi lập tức trượt theo dòng nước xiết. Lưng chạm vào nước biển nóng rát. Chắc bị cứa sượt rồi. Dù Anna cố gắng tấn công nữa thì dòng nước cũng quá nhanh. Tôi cứ nghĩ tinh thần mình yếu đuối lắm, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi có vẻ không dễ ngất xỉu. Hay là tôi đã ngất rồi và chỉ đang đứng nhìn cảnh này?

Thà tôi ở gần Kim Jaehee thì có lẽ đã bị cây cam đè chết cùng cậu ấy rồi. Bám vào thân cây, tôi thấy tất cả mọi thứ trên trần nhà đều rơi xuống. Bàn thờ và các tín đồ biến mất trong chớp mắt. Bức tường bê tông bảo vệ mọi người khỏi biển dữ không thương tiếc đè bẹp mọi thứ xung quanh.

May mắn thay, cái cây tôi bám vào mắc kẹt vào một thanh thép. Đây có thật là may mắn không? Như thể đáy nồi bị thủng, tất cả mọi thứ bị cuốn theo dòng nước xung quanh đều rơi xuống như thác. Những chỗ trống đều bị nước biển lấp đầy. Trong cáp treo, tôi cảm thấy mình rơi xuống chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng có vẻ phải mất một lúc thì tòa nhà bê tông mới sụp đổ. Tôi bị dòng nước va vào rồi rơi xuống làn nước tối tăm và lạnh lẽo.

Tôi tỉnh dậy bởi cú ngã từ trên giường.

.

.

.

lu: cuối cùng cũng kết thúc vòng 5. Cái vòng siu dài theo cảm nhận của tui. 95c. Tui cảm giác tui lết mãi vẫn chưa hết ý. Dù sao thì cũng chúc mừng bọn tui đã hoàn được vòng 5. Và vòng này là vòng Moohyun cứu được nhiều người nhất, có nên nói là vòng này cũng có kết quả khá tốt ko. Haha tự dưng thấy hơi lót tích.

Chúng ta cùng đến vòng 6 nào. Mà mở đầu của vòng 6 nghĩ Moohyun tỉnh dậy còn có một mình xót điên TT

Thanh Long Yển Nguyệt Đao là loại đại đao hình trăng bán nguyệt, nổi tiếng qua tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa do La Quán Trung viết. Theo truyền thuyết. Đây là khí binh được Quan Vũ - một trong "Ngũ hổ thượng tướng" nhà Thục - đặt rèn vào đêm trăng tròn, nặng khoảng 82 cân (khoảng 49 kg)