Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 5 - 302. Sùng bái (7)

Người ta đã nói nếu chỉ cần vẻ ngoài ổn thì những con đực trông trẻ và không tì vết cũng được dùng làm vật tế rồi mà. Nếu có thể đổi người, tôi muốn giao cái vị trí vật tế cho Jung Sanghyun, người trẻ nhất mà chúng tôi gặp hôm nay, còn tôi chỉ là một người bình thường thôi. Đó có phải là một tưởng tượng quá đáng không?

Tôi không hiểu tại sao họ lại muốn dùng một nha sĩ già nua, mệt mỏi và đầy sẹo phẫu thuật như tôi làm vật tế. Trên đời này có ai lại dùng một người đàn ông 30 tuổi làm vật tế chứ?

...Bây giờ nghĩ lại thì về tuổi tác, có lẽ con rắn hoặc con mèo mới là trẻ nhất. Con mèo đó có phải là con đực không nhỉ? Ngay cả Đấng cứu thế cũng đáng sợ rồi, vậy mà lại còn có vật tế nữa. Cảm giác như một nguyên liệu nấu ăn bị đặt lên thớt vậy. Điều may mắn duy nhất là tất cả những ứng cử viên vật tế mà tôi có thể nghĩ ra đều không có ở cái căn cứ dưới biển này.

"Đối tượng để tế có thể không phải là tôi mà là người khác. Có lẽ là người đó đã trốn thoát khỏi đây rồi."

"Trong mắt tôi thì dù nhìn thế nào cũng thấy là anh thôi."

Kim Jaehee nhìn chằm chằm vào người đối diện đang muốn trốn tránh hiện thực rồi dựa lưng vào cây cam. Thời gian trôi qua, toàn thân tôi nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu có ai đó ở đâu đó đang đếm từng phút chờ đợi vật tế được dâng lên cái bàn thờ này, thì đối tượng đó có phải là một con rắn khổng lồ không?

"Sao cậu biết Giáo hội Vô Hạn tin vào rắn?"

"Tôi cảm nhận được điều đó khi làm tín đồ. Giáo hội Vô Hạn đối xử với cá mập quá tệ. Mồm thì bảo là bạn bè, nhưng thật ra bảo là vật tế tôi cũng tin. Anh không thấy họ dùng biểu tượng con rắn quá nhiều ở căn cứ dưới biển này sao?"

Vậy sao? Có lẽ vì đây là lần đầu tôi đến một cái căn cứ khép kín thế này nên dù tất cả các địa điểm đều được đặt tên theo tên các loại trái cây thì tôi cũng thấy bình thường thôi. Kim Jaehee hỏi tôi đã từng tin vào tôn giáo nào chưa, tôi trả lời là chưa.

"Trước đây tôi từng tham gia một giáo phái tin rằng dê là ác quỷ, ở đó họ không giết dê mà dâng những thứ khác làm vật tế. Tôi lén hỏi thì họ bảo thậm chí còn không ăn thịt dê nữa. Những giáo phái tin rằng loài chân đầu có trí thông minh siêu việt và sẽ thống trị loài người cũng vậy. Họ không làm hại hay giết chúng. Đội của tôi cứ nhai tóp tép mực nướng nên họ chửi rủa dữ lắm. Nhưng người ở căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương này hầu như ai cũng ăn thịt cá mập. Con cá mập trắng được bảo vệ trong bể biến mất mà chẳng ai quan tâm. Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Nếu đó thật sự là một tôn giáo tin tưởng và tôn thờ cá mập thì họ đã phải khóc lóc thảm thiết như thể tay mình bị chặt mất rồi tìm kiếm hoặc bảo vệ nó bằng mọi giá. Chỉ có vài tín đồ bình thường là buồn bã như vậy thôi. Anh đã thấy những người được định sẵn sẽ trở thành Đấng cứu thế ở Căn cứ dưới biển số 2 rồi đúng không? Ngay cả khi con chó họ nuôi chết họ cũng không phản ứng như vậy đâu."

Quả cam chín mọng trông như một quả cầu vàng lớn nằm trong tay tôi. Tôi xoay quả cam một vòng trong lòng bàn tay, nó không có một vết trầy xước nào. Cây cam lớn được chăm sóc tốt đến nỗi hương cam thơm nồng khiến tôi nhức đầu. Ánh mắt Kim Jaehee hướng về những người đang ngồi ở bàn ghế mang từ quán cà phê Taiga đến rồi chậm rãi nói.

"Theo tôi thấy thì Giáo hội Vô Hạn đã dùng đá quý và cá mập để kéo dài khoảng cách và thời gian. Đến mức đó thì có lẽ họ đã thử nghiệm nhiều lần rồi mới có kết quả."

"...Nếu nghĩ không chỉ tín đồ Giáo hội Vô Hạn mà bất cứ ai cũng có thể trở thành Đấng cứu thế kiêm vật tế thì chẳng phải họ nên đối xử tốt với con tin sao? Sao họ lại đối xử tệ với người ta như vậy?"

Kim Jaehee ngắt một chiếc lá cam ra nghịch rồi vò nát trong tay.

"Có vẻ như nếu không chống cự thì họ sẽ không giết. Tôi đã đối xử tốt với anh mà, anh Moohyun. Tôi vừa là người phiên dịch ngoan ngoãn, vừa dẫn đường tắt cho anh rất nhiệt tình. Lúc lặn tôi cũng chăm sóc để anh không bị thương, đến tận đây cũng chưa từng bỏ rơi anh. Ở những vòng lặp khác khi anh tiết lộ thân phận, chẳng phải tín đồ Giáo hội Vô Hạn cũng đối xử tốt với anh sao?"

Có lẽ vì tên tôi được khắc trên đá quý. Tôi nhớ họ đã cung cấp thức ăn, trừng trị những kẻ phản bội tôi, và hứa sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi là người duy nhất sống sót rời khỏi Deep Blue, nơi rất nhiều người đã chết. Đó có phải là đối xử tốt không nhỉ? Rất cảm ơn. Ừ. Có vẻ như tôi đang bị đối xử như một con lợn được nuôi sống để làm thịt vào ngày lễ vậy. Kim Jaehee lẩm bẩm như an ủi tôi.

"Nếu anh xem lại lịch sử thì sẽ thấy cuộc đời của những Đấng cứu thế của các tôn giáo không hề bằng phẳng. Họ thường chết thảm rồi sống lại một cách kỳ diệu. Hoặc là họ phải chịu rất nhiều khổ hạnh."

Đến gần bàn thờ chắc chắn sẽ không mang lại chuyện gì tốt cho tôi đâu.

"Vậy thì gọi tôi là vật tế chứ không phải Đấng cứu thế cũng được mà. Sao cứ nhất định gọi tôi là Đấng cứu thế vậy?"

"Cả hai đều ở giữa thần và người, nhưng Đấng cứu thế nghe hay hơn. Dễ dụ dỗ người ta hơn nữa."

Tôi biết mình không thể tin tưởng giao sự cứu rỗi của bản thân cho người khác, nhưng nếu là một người trẻ tuổi hoặc dễ bị lung lay bởi lời người khác thì có lẽ sẽ bị cái từ "Đấng cứu thế" đó thu hút. Hơn nữa nếu họ cần một con đực không tì vết thì...

"Không. Khoan đã... Nếu một con đực dù có tì vết hay không vừa là Đấng cứu thế vừa là vật tế, vậy thì trước khi chiếm nơi này, dù họ có phát sóng hay nói dối thì việc chỉ đưa phụ nữ ra khỏi căn cứ dưới đáy biển cũng không gây ra vấn đề gì cho Giáo hội Vô Hạn cả."

Nếu Giáo hội Vô Hạn làm như vậy thì dù những chiếc tàu thoát hiểm cố tình bị làm hỏng, Trung tâm Nghiên cứu Jujak cũng không thiếu tàu thoát hiểm. Nghe câu hỏi đó, Kim Jaehee bật cười nhỏ, nghe như tiếng xì hơi, vẻ mặt như không thể tin được nhìn tôi.

"Bây giờ thì anh cũng đại khái hiểu rồi đấy, những kẻ ích kỷ và kiêu ngạo như tôi mới tin vào tôn giáo. Nếu chỉ có tôi và những người xung quanh tôi được cứu rỗi thì tôi hoàn toàn không quan tâm đến sự hy sinh của những kẻ ngoại đạo. Anh nghĩ một giáo phái tà đạo như Giáo hội Vô Hạn có quan tâm đến mạng người không? Ngay cả những tôn giáo bình thường cũng không quan tâm đến mạng người đâu."

Tôi cố nhịn không ném những quả cam đang cầm trên tay vào đầu những tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Không. Toà nhà sẽ sớm sụp đổ thôi, sao tôi không đi xung quanh và đánh nhau nhỉ? Gayoung. Cô đã duy trì nhân tính như thế nào khi xung quanh toàn quái vật như vậy? Kim Jaehee nghe thấy những tiếng động lạ từ xa rồi thản nhiên hỏi.

"Anh có nhớ đã thực hiện điều ước của đội trưởng Shin như thế nào không?"

"Tôi không chắc mình đã thực hiện điều ước của anh ấy. Có lẽ viên đá quý có vấn đề gì đó."

"Ừm. Tôi mong anh Moohyun sẽ thực hiện điều ước của tôi trong vòng này nhưng... có vẻ như không còn nhiều thời gian nữa rồi."

Kim Jaehee vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tay tôi, theo ánh mắt cậu ta, tôi thấy tay mình đang cầm quả cam run rẩy. Chẳng bao lâu nữa toàn bộ căn cứ dưới biển sẽ sụp đổ.

Từ đằng xa vọng lại những tiếng ầm ầm lớn và những tiếng động lạ trầm thấp. Đó là tiếng kêu cuối cùng của tòa nhà bê tông cốt thép trước khi sụp đổ. Những tiếng hét xé họng vang vọng khắp khu vườn. Những tín đồ quanh đài phun nước nhìn lên trần nhà có vẻ kỳ lạ. Chắc hẳn đó lần đầu tiên họ nghe thấy âm thanh đó. Kim Jaehee hỏi bằng giọng bình thản, không hề sợ chết đuối hay bị nghiền nát.

"Anh vẫn còn sợ chết sao?"

Nghe câu hỏi đó, tôi nhớ lại lúc mình sợ hãi đến mức chỉ muốn có ai đó ở bên cạnh. Tôi nghiến răng rồi chậm rãi nói.

"Cái này không phải là thứ có thể làm quen được."

Kim Jaehee nhìn tôi với vẻ thương hại rồi hỏi bằng giọng nhỏ.

"Anh đang run rẩy như lá dương kìa. Tôi có thể chỉ cho anh cách tự sát nhanh và ít đau đớn. Chắc sau khoảng mười lần thì anh sẽ thấy đau đớn cũng phiền phức thôi."

Tôi muốn hỏi đó có phải là điều cậu ta cảm nhận được sau bao nhiêu lần trải qua không, nhưng tôi nuốt lời vào trong.

"Tôi không muốn."

"Sao anh lại không muốn? Sẽ không đau lắm đâu."

"...Vì tôi sẽ ra khỏi đây. Nếu sau này tôi nghĩ về điều đó bất cứ lúc nào sống vất vả quá thì tôi biết làm sao. Lưng và eo tôi đau mỗi khi trời mưa. Mắt tôi vì là mắt giả nên thường khô rát như muốn rụng ra. Ở chỗ làm đôi khi tôi cũng gặp những người mình không thích. Có khi tôi về nhà mệt mỏi đến mức không nhấc nổi một ngón tay. Đôi khi tôi khổ sở vì gia đình, cũng có khi bị tiền bạc đuổi theo. Tôi không muốn nghĩ đến những cách đó mỗi khi mọi thứ trở nên khó khăn."

Tôi không muốn tạo ra thói quen như vậy ở đây. Kim Jaehee khẽ gật đầu rồi chào tạm biệt bằng giọng nhỏ.

"Dù sao thì anh Moohyun cũng có thời gian khá dài trong mỗi vòng lặp nhỉ. Hẹn gặp lại anh ở kiếp sau nhé. Chuyện thực hiện điều ước của tôi thì cứ từ từ nghĩ-"

Rắc rắc rắc! Trần nhà nứt vỡ kêu lên rồi ầm một tiếng, Kim Jaehee và cái cây cậu ta dựa vào biến mất ngay trước mắt tôi. Thay vào đó, trần bê tông dày ít nhất 70cm đang đè bẹp cây cam và Kim Jaehee đang dựa vào nó.

Khi bừng tỉnh lại, tôi thấy mấy quả cam vỡ lăn lóc trên sàn, chạm vào chân tôi. Mùi cam nồng nặc khiến tôi nhức đầu. Hơn nữa, cây cam đổ ngang làm cành cây quệt vào người tôi, khiến toàn thân tôi đau nhức như bị bầm dập.

Tôi tưởng mình không nhìn rõ, nhưng cành cây quệt vào mặt khiến mắt phải tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì vì máu. Tôi vẫn không thể tin được Kim Jaehee đã biến mất ngay trước mắt tôi như vậy. Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ nói chuyện mãi.

Trần nhà nứt vỡ không thương tiếc đổ xuống sàn, và ở chỗ trần nhà biến mất, nước đổ xuống như thác. Những người đang ngồi trò chuyện ở bàn ghế đều đứng dậy la hét rồi chạy tán loạn.

Sống đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà chết cũng chẳng dễ dàng hơn. Máu của Kim Jaehee cùng với những quả cam nát bét và nước biển tiến lại gần chân tôi, nơi tôi đang ngồi bệt xuống. Tôi đứng im, định chờ một mái bê tông hay cửa kính nào đó rơi xuống đầu mình, hoặc chờ chỗ mình đứng sụp xuống. Nhưng điều đó cũng không dễ dàng. Xung quanh toàn là nước, chỉ cần lơ là một chút là ngã ngay.

Trần bê tông không thương tiếc đập xuống những người trong vườn. Một cửa sổ kính trông rất dày vỡ tan, nước biển bắt đầu đổ ập vào chỗ đó và họ bị cuốn đi trong nháy mắt. Những cây cối được trồng ngay ngắn trong vườn thực vật biến mất trong dòng nước chỉ trong chớp mắt. Mọi người đang chạy trốn khỏi vườn, cách càng xa đài phun nước và cây cam, có lẽ đó là trung tâm của khu vườn.

Nhưng vài tín đồ lại đang chạy về phía khu vực trung tâm đang bị nước đổ ập vào đó. Tôi ngạc nhiên nhìn thì thấy họ đang chạy về phía bàn thờ đang bị nước đen đổ xối xả. Có vẻ như họ đang chạy đến để bảo vệ bàn thờ, nhưng xung quanh toàn là bê tông vỡ và những thanh thép lộ ra. Câu hỏi bây giờ cái đó còn quan trọng sao nghẹn lại trong cổ họng tôi.

"Bỏ bàn thờ và chạy đi!"