Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 11

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19435

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5928

Phần 5 - 296. Sùng bái (1)

Việc đổ đầy nước vào bên trong con rắn khổng lồ APEP diễn ra trong nháy mắt, nhưng việc nước rút đi cũng nhanh chóng không kém. Dấu hiệu sinh tồn của Thợ lặn 3 có vẻ tệ lắm nhưng tôi không thể làm gì được. Thời gian trôi qua, nhịp tim và nhịp thở của tôi trở lại bình thường, tiếng cảnh báo cũng giảm dần, đến lúc đó thì tôi không còn nghe thấy gì qua bộ đàm nữa. Kim Jaehee bấm nút điều khiển hệ thống APEP nhiều lần rồi nói.

"Vốn dĩ khi sử dụng hệ thống APEP thì phải đổ đầy nước biển vào để vận hành. Nhưng nếu làm như vậy rồi đi đến Căn cứ dưới biển số 1 thì chắc tôi sẽ chết vì mất máu quá nhiều mất. Tôi nghĩ anh sẽ không thích toàn bộ khu vực này ngập tràn máu của tôi đâu."

Kim Jaehee tiến đến gần, dùng dây an toàn nối chiếc thuyền trong suốt với cơ thể tôi, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi như thể những chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại, cậu ta cũng cố định cơ thể mình vào thuyền. Tôi ngồi bệt xuống, ngơ ngác nhìn những gì Kim Jaehee đang làm. Tôi không còn sức lực để cử động dù chỉ một ngón tay.

"Để đề phòng thì tôi nói trước, bây giờ APEP không có nước nên anh đừng cởi mũ bảo hiểm ra hay nhìn thẳng nhé. Xui xẻo thì có thể bị tổn thương thính giác đấy."

Kim Jaehee bấm nút để di chuyển chiếc thuyền bên trong APEP đang ở độ sâu 20 mét xuống -50 mét. Tiếng cảnh báo vang lên nhiều lần rồi chiếc thuyền bắt đầu hạ xuống theo phương thẳng đứng một đoạn tương đương chiều cao của tòa nhà 10 tầng. Trong quá trình chiếc thuyền bắt đầu hạ xuống theo phương thẳng đứng, tôi đại khái hiểu được tại sao hệ thống APEP cần phải đổ đầy nước. Khi cơ thể con người được bao quanh bởi nước thì ít bị tác động vật lý hơn, còn khi không có nước thì toàn bộ cơ thể phải chống lại gió, áp suất và tốc độ.

Vì một tay đang nắm chặt chiếc vòng cổ của Shin Haeryang nên tôi chỉ có thể nắm dây an toàn bằng một tay. Tôi thậm chí không thể la hét. Cũng có vài đoạn di chuyển bằng phẳng, nhưng mỗi khi đến những đoạn xuống thẳng đứng, tôi cảm thấy ngay cả chút linh hồn ít ỏi còn sót lại cũng bị con rắn APEP hút cạn.

Chữ -50m màu đỏ hiển thị rồi chuyển sang màu xanh lá cây, cửa tự động mở ra. Kim Jaehee trở lại Căn cứ dưới biển số 1, tháo dây an toàn rồi vừa ra khỏi thuyền đã nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ lặn. Sau đó cậu ta tháo dây an toàn nối tôi với thuyền. Tôi không còn chút sức lực nào ở tay chân nên thậm chí không thể tự mình xuống khỏi APEP nếu không có sự giúp đỡ của Kim Jaehee. Tôi gần như bò ra khỏi thuyền khi vẫn còn đang đeo chân vịt.

Máu chảy ra từ đùi phải theo chiếc chân giả xuống tận giày, mỗi khi Kim Jaehee di chuyển, những dấu chân máu lại hiện rõ trên sàn. Kim Jaehee suýt nữa thì trượt chân trên vũng máu của chính mình. Một chân cậu ta nhấc lên khỏi không trung nhưng chiếc chân giả điều khiển điện tử đã tự động điều chỉnh lại tư thế mất thăng bằng, nên đầu cậu ta không bị đập vào sàn nhà đầy nước và máu. Tôi cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn cảnh hài kịch câm đang diễn ra ngay trước mắt, vừa nhìn những dấu chân máu vừa nói.

"...Chảy nhiều máu như vậy mà chân cậu không đau sao?"

"Đau chứ."

"...Một người biết đau mà lại dám rạch chân người khác như vậy sao?"

"Biết rõ nên mới rạch khéo chứ."

Chiếc vòng cổ lapis lazuli tôi nắm chặt trong tay rơi xuống vũng máu dưới chân Kim Jaehee. Vô số lời chửi rủa lướt qua trong đầu tôi. Nhưng tôi biết dù mình có chửi thì cũng chẳng giải tỏa được tâm trạng, hơn nữa Kim Jaehee có lẽ chỉ cảm thán rằng tôi cũng biết chửi thôi.

Ngồi bệt xuống sàn, tôi chỉ dùng một tay tháo chiếc đai chì ra khỏi bộ đồ lặn rồi cẩn thận đặt xuống sàn. Tôi cũng dẹp luôn cái ý nghĩ vung chiếc đai chì nặng 7kg như một cái côn nhị khúc rồi hét lên "Đồ điên! Tao không thể chịu được mày nữa! Sống dở chết dở dưới tay tao ở đây đi!"

Tôi muốn túm lấy Kim Jaehee rồi làm loạn lên nhưng không còn chút sức lực nào để làm vậy. Khi sức nặng của chiếc đai chì đè nặng lên hông và bụng biến mất, lưng tôi cũng đỡ đau hơn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đưa tay về phía áo BCD.

"Rico và Haeryang sao rồi?"

"Chắc không sao đâu. Cá mập không phải cứ thấy người chảy máu là lao vào cắn xé ngay đâu. Bọn chúng thích máu cá hơn máu người đấy."

Kim Jaehee tiến đến phía sau tôi, nói sẽ đưa tôi ra xa khỏi APEP rồi ấn vào bộ đồ lặn của tôi kéo xuống, đầu tôi hướng xuống dưới nên không nhìn thấy gì. Thà cậu ta túm lấy mắt cá chân tôi kéo xuống thì tôi còn có thể ngẩng đầu lên xem chuyện gì đang xảy ra.

Kim Jaehee định giúp tôi tháo các thiết bị lặn như lúc cậu ta giúp tôi mặc vào, nhưng tôi ngăn lại và cố gắng tự mình cởi. Bàn tay yếu ớt của tôi vật lộn vài lần rồi cuối cùng cũng thoát ra khỏi chiếc áo BCD và bình khí nặng khoảng 20kg, tôi cảm thấy giải thoát như trút bỏ được mọi áp lực của thế giới. Vừa cảm thấy như trút bỏ được thể xác vừa cảm thấy như bị giam cầm trở lại trong thể xác, tôi nghe thấy giọng Kim Jaehee bên cạnh.

"Cá mập tò mò như mèo ấy, cứ lượn lờ xung quanh rồi thỉnh thoảng huých vào xem sao, rồi lại đớp một miếng như đùa ấy. Đội trưởng bắn súng bảo nó biến đi nên nó lùi lại, rồi chắc là vì máu của tôi nên nó lại bơi về phía chúng ta rồi đâm vào vách APEP thì phải."

Không thể tin được có ngày mà tôi cảm thấy thương hại cho cá mập. Con vật đáng thương đó dù xưa hay nay vẫn luôn bị con người lợi dụng.

"...Vào bên trong hệ thống APEP rồi thì bộ đàm không hoạt động tốt nữa, vốn dĩ là vậy hay chỉ thiết bị của tôi bị hỏng thôi?"

"Vốn dĩ là vậy ạ. Ra biển rồi thì sẽ kết nối lại được thôi."

Kim Jaehee lấy một chiếc khăn thể thao khô buộc chặt vào vết thương ở đùi mình rồi nói.

"Đội trưởng sẽ đưa Rico đến đảo Daehan thôi. Đội trưởng coi trọng sự an toàn và tính mạng của 5 thành viên còn lại không liên lạc được, không biết sống chết thế nào hơn là một thành viên mới vào đội cuối cùng, lại còn không kiểm soát được trong tình huống thảm họa thế này, và một người không phải thành viên đội, lại còn vào làm ngay mấy ngày trước vụ khủng bố, toàn nói những lời đáng ngờ như anh Moohyun. Cái anh đội trưởng mắc chứng lo lắng thái quá về an toàn đó biết rõ mình đang gánh vác cái gì mà."

"...Chúng ta đã có thể giải quyết mà không cần dùng dao tấn công người khác mà."

Đến cả việc mở miệng nói một câu cũng tốn rất nhiều sức lực. Hai người cùng xuống biển lặn rồi lại cùng lên, nhưng Kim Jaehee ngoài vết thương ở đùi ra thì trông vẫn rất ổn. Không biết bọn trẻ 20 tuổi khỏe thật hay là tôi già yếu quá rồi.

Tôi thậm chí không đủ sức ngồi thẳng người, nên cứ mặc nguyên bộ đồ lặn nằm vật ra sàn nhà ẩm ướt vì nước và máu. Kim Jaehee nhìn thấy bộ dạng của tôi thì cười khúc khích nói.

"Tôi không giỏi thuyết phục người khác. Anh khó chịu vì tôi tấn công Rico à? Tôi cũng có thể tấn công đội trưởng, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn tôi sẽ bị tước dao trước khi kịp ra tay. Có lẽ tôi sẽ bị đánh ngất rồi bị trói lại, sau đó nổi lềnh bềnh trên mặt nước như sứa với cái áo BCD bơm căng hết cỡ rồi bị bắt đến đảo Daehan ấy chứ? Dù tôi có may mắn tấn công thành công thì với cái thân hình to lớn đó, vết dao 3-4cm chắc cũng chẳng khiến cá mập bận tâm đâu."

Tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà rồi nói.

"...Ngoài việc đuổi cá mập và đưa Shin Haeryang ra ngoài, chẳng phải tôi còn một yêu cầu nữa sao?"

"Hôm nay buddy của Đấng cứu thế là tôi đấy ạ. Chắc anh không biết hệ thống buddy trong lặn biển đâu, nhưng xuống nước rồi mà tự ý bỏ rơi buddy là chẳng khác nào giết người. Nhất là khi đây là lần đầu tiên anh lặn."

Thật là tức nghẹn lời. Nếu tôi có sức mạnh để ném Kim Jaehee về phía đảo Daehan thì tôi đã ném rồi.

"Tôi không muốn đi cùng với người coi người khác như công cụ. Thà cậu tấn công tôi hay Haeryang còn hơn. Đằng này cậu lại tấn công người vừa khóc lóc nôn mửa vì bạn chết. Chúng ta đã có thể dành thêm thời gian để cố gắng đạt được kết quả tốt hơn. Không khí vẫn còn đủ mà. Con cá mập bị kẹt ở giữa thì có tội gì. Hai người bị thương rồi."

"Tôi thích nói chuyện với Đấng cứu thế như thế này lắm."

Trong khoảnh khắc tôi không hiểu Kim Jaehee vừa nói gì. Tôi đang chỉ trích Kim Jaehee mà sao cậu ta lại thích chứ?

"...Sao lại thích? Tôi đang chửi cậu đấy."

"Có nghĩa là anh Moohyun vẫn còn đủ tỉnh táo đấy thôi."

Kim Jaehee vừa cười vừa nói, có vẻ như chúng tôi không thể giao tiếp được với nhau.

"Hả?"

"Tôi vui vì anh đã gặp được những người khá tốt cho đến giờ, được bảo vệ tốt và ít gặp phải những chuyện khủng khiếp để đến được đây. Tôi rất vui khi được gặp một Đấng cứu thế vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, lại còn giữ được tinh thần quan tâm đến người khác như anh giữa những vòng lặp này. Anh là người vẫn tin rằng giữa người với người vẫn có thể giao tiếp được, tin rằng việc chủ động thể hiện thiện ý là đáng giá, và vẫn còn hy vọng, nên anh không biết tôi biết ơn anh đến mức nào đâu. Những kẻ ghét bỏ loài người hay những kẻ ái kỷ không thể trở thành Đấng cứu thế thật sự được."

Kim Jaehee kiểm tra bắp chân giả rồi sờ vào vạt áo bị rách vì dao cắt nói.

"Hắn ta có thể trở thành Đấng cứu thế, nhưng cuối con đường mà người đó dẫn dắt sẽ ra sao? May mà anh đâm vào đùi ngoài của tôi nên dù tôi có đi lại với cái bộ dạng này cũng không bị coi là biến thái."

"...Cậu coi con người là công cụ nhưng lại muốn Đấng cứu thế cứu rỗi cậu là một người có tình cảm với con người sao."

"Vâng ạ. Tôi tham lam lắm."

Nếu Kim Jaehee không bị thương vì tôi thì có lẽ tôi đã bật dậy đá cậu ta rồi. Tôi đã tấn công Kim Jaehee đủ rồi. Trên trần cao của khu vực lặn APEP vẽ một con rắn đen khổng lồ đang quấn mình lung tung, và dòng chữ APOPHIS viết bằng tiếng Anh rất đẹp mắt. Rắn không có chân mà vẫn có thể đi lại tùy ý. Nó có ở dưới biển, trong lòng đất và trên mặt đất. Tôi ước gì nó cắn nát cái đầu hỏng hóc của Kim Jaehee.

"Cậu ra ngoài xin lỗi Rico chân thành đi. Trả tiền viện phí và đi tù vì tội hành hung nữa. Xin lỗi cả Haeryang nữa. Con cá mập...con cá mập đó chắc bị thương rồi nhỉ? Không biết có tìm được nó ở Thái Bình Dương rộng lớn này không nữa. Tìm một tổ chức nào đó liên quan đến biển cả mà làm tình nguyện hoặc quyên góp một khoản tiền lớn vào đó đi."

"Nếu tôi không làm vậy thì sao?"

"...Cậu cứ sống như vậy cũng được. Nhưng Đấng cứu thế mà cậu sẽ gặp sau này sẽ không phải là tôi đâu. Một kẻ coi con người là công cụ nào đó sẽ trở thành Đấng cứu thế của cậu. Có lẽ cậu sẽ gặp một đối tượng ngang tầm với mình thôi. Hắn sẽ chẳng quan tâm đến việc tín đồ của mình vung dao hay bị đâm, cứ nhận đá quý rồi cất vào két sắt hoặc đổi thành tiền tiêu xài phung phí mà chẳng biết ơn gì. Những điều ước của tín đồ đối với hắn ta còn vô nghĩa hơn cả một tờ giấy lộn. Nếu cậu thích một người như vậy trở thành Đấng cứu thế của mình thì cứ sống như bình thường thôi."

Kim Jaehee nhìn đùi mình rồi hỏi tôi.

"Anh cũng sẽ làm vậy với tôi sao?"

"Đúng vậy... Đâm người khác bằng dao thì thấy có lỗi, hối hận, sợ hãi và buồn bã như thế này, còn Jaehee thì không à?"

"Nó cháy rụi từ lâu rồi ạ."