Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 5 - 295. Lặn biển (10)

Nhìn lên nơi ánh nắng chiếu rọi, tôi thấy Rico đã lên đến mặt nước biển. Cô ấy bơm căng áo BCD rồi rũ người vì kiệt sức. Shin Haeryang cũng ngay lập tức bơi theo Rico lên. Shin Haeryang lên đến mặt nước biển, im lặng một lúc như thể đã cởi mũ bảo hiểm ra, rồi lại có tiếng bộ đàm.

"Tất cả thuyền và du thuyền neo đậu ở bãi biển đều bị cháy, khói cũng bốc lên từ bãi đáp trực thăng. Có vẻ như bọn khủng bố đã cố gắng loại bỏ tất cả các phương tiện có thể trốn thoát khỏi đảo Daehan."

Shin Haeryang có vẻ không biết tình hình bên ngoài. Do vị trí của Căn cứ dưới biển số 1 nằm, chúng tôi đang ở vùng biển gần bờ, cách đảo Daehan một chút, nhưng từ đây chắc vẫn có thể thấy khói bốc lên từ đảo. Mang theo một chút nhớ nhung và hy vọng, tôi hỏi Shin Haeryang.

"Cậu có thấy những người lên bằng tàu thoát hiểm không?"

"Khu vực tàu thoát hiểm, tàu ngầm và khu vực lặn công nghiệp được đặt cách xa nhau để không trùng lặp, nên hiện tại không thể nhìn thấy bằng mắt thường."

Phải rồi. Nếu tàu thoát hiểm đang nổi lên mặt nước mà va chạm với tàu ngầm hay thợ lặn thì sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ lại thì có vẻ như họ đã đặt chúng cách xa nhau để phòng tránh tai nạn.

"Ra vậy. Tôi xin lỗi vì đã đột ngột giật lấy chiếc vòng cổ."

Tôi vội vàng nói vậy vì sợ Shin Haeryang sẽ quay lại tìm vòng cổ trong tình huống này.

"Anh cũng đã thấy những chuyện vừa xảy ra rồi đấy, có lẽ không thể lên mặt nước biển khi đeo viên đá quý đó được. Tôi không rõ tại sao nhưng có vẻ viên đá quý đó đang ngăn chúng ta không thể ra khỏi biển."

Chiếc vòng cổ lapis lazuli của Shin Haeryang đang được Kim Jaehee xem xét, cậu ấy có vẻ thích thú khi bị chặn lại bởi một rào cản vô hình nào đó, không thể lên được mặt nước. Đó là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với đội trưởng của cậu ấy khi nhận ra mình không thể thoát ra theo ý muốn trong tình huống lượng không khí có thể thở có hạn. Shin Haeryang nghe thấy tiếng bộ đàm của tôi thì nhanh chóng trả lời bằng giọng lạnh lùng.

"Anh Moohyun. Tôi khuyên anh nên vứt chiếc vòng cổ của tôi và ngoi lên mặt nước. Tôi không thể mất ai đó vì cái vòng cổ đó được. Và hãy kiểm tra xem anh có đeo viên đá quý nào không giống như tôi. Nếu có thì hãy bỏ nó đi và ra khỏi nước."

...Tôi có đeo viên đá quý nào đâu. Tôi chỉ mặc bộ đồ lặn mà không có gì khác. Để chắc chắn, tôi lại cố gắng bơi lên nhưng vẫn không thể.

"Tôi thử rồi nhưng không được. Tôi không biết tại sao mình không lên được. Tôi không đeo viên đá quý nào như Haeryang cả. Để tôi bảo Jaehee ra ngoài trước."

Thay vì nói tôi không thể ra được, tôi nói với Kim Jaehee để ít nhất cũng đưa được tên buddy không nghe lời của mình ra ngoài.

"Jaehee. Khi có cơ hội thì phải ra ngoài ngay lập tức. Bây giờ là cơ hội đó. Bây giờ phải ra ngoài ngay để trốn thoát."

"Sao tôi phải ra?"

"Hả?"

Kim Jaehee có vẻ tò mò về chiếc vòng cổ, cậu ấy vừa mân mê vừa lắc lắc nó trong tay rồi nói bằng giọng đầy phấn khích.

"Một thứ thật sự hiếm có trên đời đang ở đây mà sao tôi phải rời đi chứ? Tôi sẽ không ra khỏi đây đâu."

"Kim Jaehee!"

Shin Haeryang nghe thấy tiếng bộ đàm từ mặt nước thì gọi tên đồng đội, như thể sắp phát điên. Nếu không định ra thì sao còn đi đến tận đây làm gì! Tiếng hét của Shin Haeryang vọng lại qua bộ đàm. Đúng vậy.

"Vậy sao cậu còn đến tận đây làm gì?"

"Vì có Đấng cứu thế nên tôi mới đến chứ. Giờ tôi không có ý định ra khỏi căn cứ dưới biển này nữa. Tôi vừa chứng kiến một phép màu. Hình như có ai đó bảo tôi đừng ra, anh không nghĩ vậy sao? Với lại bảo tôi ra một mình á? Vậy Đấng cứu thế thì sao? Chẳng lẽ anh định đi một mình đến APEP? Bỏ mặc buddy của mình sao? Anh có biết cách cởi đồ lặn không?"

"Tôi sẽ đi một mình. Thật ra tôi không biết cởi đồ lặn, nhưng chắc họ đã chế tạo để tôi có thể cởi bằng một tay rồi. Tôi sẽ tự lo liệu. Nếu không được thì tôi sẽ cứ mặc đồ lặn mà đi thôi. Cậu đưa cái điều khiển APEP ăn trộm đó cho tôi rồi lên mặt nước đi."

Shin Haeryang nói chuyện thêm vài câu với Rico trên mặt nước rồi nói với chúng tôi qua bộ đàm.

"...Cả hai người cứ bình tĩnh ở yên đó. Tôi sẽ xuống lại."

Nghe giọng Shin Haeryang, có vẻ như cậu ấy định đánh ngất Kim Jaehee rồi cưỡng chế lôi ra khỏi biển. Cơ hội trốn thoát khỏi cái địa ngục này ngay trước mắt mà vẫn có người không chịu đi. Người trốn thoát được rồi lại còn đòi quay lại. Cả hai người đang đùa giỡn trước mặt những người không thể trốn thoát sao?

"Haeryang! Đừng lặn xuống nữa! Thay vào đó, cậu cùng Rico đến đảo Daehan tìm kiếm đồng đội và tìm cách trốn thoát đi! Jaehee để tôi thuyết phục lại sau. Hãy báo cho cả thế giới biết có những người đang bị giam giữ ở căn cứ dưới biển này vì một giáo phái tà đạo, xin họ nhanh chóng đến giải cứu! Hả?"

Từ đằng xa, một con cá mập đang thong thả bơi về phía này. Sự hiện diện của nó lớn đến mức tôi không thể không nhìn nó. Nó xuất hiện đột ngột đến mức tôi quên cả những lời mình đang nói qua bộ đàm.

Khi những con cá nhiệt đới bơi ngang qua, tôi còn thấy chúng kỳ lạ và đáng yêu, nhưng đột nhiên thấy cá mập thì tôi hoàn toàn mất bình tĩnh. Con cá mập trắng lớn đã cắn vào sườn tôi to hơn nhiều so với con cá mập đang tiến đến. Con cá mập đang đến là một con tôi chưa từng thấy, nhưng dù nó nhỏ hơn nhiều so với cá mập trắng, cơ thể tôi vẫn cứng đờ không thể cử động.

Kim Jaehee cũng nhìn thấy con cá mập đang đến, cậu ấy dùng tay đeo găng tay mân mê chiếc vòng cổ trước khi nói với tôi.

"Cá mập cát kìa. Hiếm có khó tìm đấy. Anh may mắn thật. Nếu có máy ảnh thì tôi đã chụp ảnh với cá mập rồi... Anh không thích cá mập à?"

Kim Jaehee nhìn con cá mập đang đến như thể vừa trúng xổ số vậy. May mà đó không phải là một con cá mập trắng nhỏ. Con cá mập cát bơi đến gần chỗ chúng tôi rồi đi ngang qua bên cạnh tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi chuyển động của nó và nó đang bơi quanh chúng tôi.

Rốt cuộc nó đang lượn lờ ở đây làm gì? Biển rộng lớn như thế mà. Tôi nhớ lại giọng của Seo Jihyuk bảo rằng nếu cá mập tấn công thì cứ đấm vào nó. Làm sao mà làm được chứ. Thà đánh nhau với gấu còn hơn. Vì quá sợ hãi mà tôi cứ đơ người ra không trả lời được câu hỏi, Kim Jaehee nhìn tôi rồi lại hỏi.

"Để tôi đuổi con cá mập đi cho anh nhé?"

Tôi thở hổn hển rồi cố gắng trả lời. Một tiếng bíp cảnh báo lớn vang lên, báo hiệu nhịp tim và nhịp thở của Thợ lặn 3 đang nhanh và gấp gáp.

"Hộc. Hộc. Hộc... Vâng."

"Anh có muốn đội trưởng Shin ra khỏi nước biển không?"

"Hộc. Hộc. Vâng... Tiện thể Jaehee cũng ra cùng luôn đi."

"Anh tham lam thật đấy. Nhưng một tín đồ trung thành thì luôn nghe theo những yêu cầu quá đáng của Đấng cứu thế mà. Này. Cầm lấy đi."

Kim Jaehee nhét chiếc vòng cổ của Shin Haeryang vào tay tôi. Thế là tất cả những thứ trói buộc Kim Jaehee dưới biển biến mất. Kim Jaehee tự do đạp chân vịt bơi lên trên. Cậu ấy phớt lờ người đội trưởng đang lặn xuống trở lại, bơi ngang qua ngay bên cạnh. Shin Haeryang lên nhanh nhưng xuống chậm. Chắc là vì đã vứt bỏ đai chì.

Shin Haeryang hỏi Kim Jaehee qua bộ đàm có định lên bờ không nhưng Kim Jaehee không trả lời. Áo BCD của Rico được bơm căng, cô ấy thả mình trôi dạt theo sóng và dòng chảy, nghỉ ngơi ở đằng xa.

Cậu định làm gì vậy? Kim Jaehee sờ vào đùi mình rồi khẽ chạm vào bắp chân của Rico. Sau đó máu phun ra từ bắp chân Rico, nhuộm đỏ vùng nước biển xung quanh trong một khoảnh khắc rất ngắn. Cậu ấy đang làm gì vậy? Bộ não của tôi không thể hiểu được những gì đang diễn ra trước mắt.

Qua ánh phản chiếu của ánh nắng chiếu xuống dưới mặt nước, tôi nhận ra một con dao trên tay Kim Jaehee. Vừa nhìn thấy nó, tôi bắt đầu hiểu những gì Kim Jaehee vừa làm. Tất cả chuyện này xảy ra chưa đầy 2 phút sau khi tôi trả lời. Kim Jaehee trả lại con dao lặn về vị trí cũ ở đùi rồi bơi về phía tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Tay của Rico đang ở trên mặt nước biển đột nhiên hạ xuống nước như thể có gì lạ, hướng về vết rạch nông ở bắp chân. Rồi cô ấy dùng tay sờ vào chỗ bộ đồ lặn bị rách ở bắp chân. Đột nhiên tay cô ấy khẽ cử động như thể chỗ đó bị nhói đau nhưng hoàn toàn không hiểu tại sao lại đau và ngứa.

Tôi chứng kiến con cá mập đang lượn quanh chúng tôi khá bình tĩnh đột nhiên quay đầu lại. Chẳng lẽ nó ngửi thấy mùi máu? Cảm giác hơi thở của tôi đã ngừng lại. Tôi phát điên mất.

"Cẩn thận! Cá mập đến! Chân Rico chảy máu rồi! Jaehee!"

Tôi chỉ tay về phía Rico và hét lớn qua bộ đàm, Shin Haeryang đang bơi về phía này lập tức chuyển hướng về phía Rico. Rồi cậu ấy cầm lấy một khẩu súng đang vác trên vai như một gánh nặng. Con cá mập lượn một vòng lớn rồi tiến đến gần Rico. Tôi sắp ngất đến nơi rồi. Dưới nước, dù là súng trường thì bắn cũng vô dụng nếu không phải là khoảng cách cực gần trong vòng 3 mét.

Kim Jaehee, tên đã gây ra cái mớ hỗn độn này đang túm lấy tôi từ phía sau rồi bơi xuống dưới. Qua bộ đàm có vẻ như cậu ta đang nói rằng ở đây vô ích rồi, chúng ta hãy quay lại APEP, nhưng tôi không nghe rõ lời Kim Jaehee. Tiếng cậu ta vọng lại bên tai tôi nghe rất xa, giống như tiếng vo ve. Đó là một cú sốc quá lớn đối với tâm trí tôi, tôi cảm thấy chóng mặt dữ dội, trước mắt tối sầm lại.

Tôi mò mẫm đùi của Kim Jaehee đang kéo tôi từ phía sau. Ngay khi rút con dao lặn đang cầm ra, tôi đâm vào vùng đùi của Kim Jaehee. Từ xa vọng lại tiếng của Shin Haeryang và những tiếng động mà tôi không biết có phải tiếng súng không, vọng lại từ xa trong nước.

Bên tai tôi vang lên những tiếng "bíp! bíp! bíp! bíp! bíp! bíp! bíp!" lặp đi lặp lại không ngừng. Có vẻ như dấu hiệu sinh tồn của một thợ lặn nào đó đang rất tệ. Có ai đó đang nói qua bộ đàm nhưng tiếng ồn quá lớn đến mức khiến tôi không nghe rõ. Hơi thở tôi dồn dập. May mà tôi đang đội mũ bảo hiểm. Dù tôi có khóc thì người khác cũng khó mà thấy được.

Khi tỉnh táo lại, tôi đã ở trong APEP, Kim Jaehee đang khóa bức tường giữa biển và APEP bằng nút bấm trên cổ tay. Ngay khi bức tường từ che khuất hoàn toàn biển cả khỏi tầm mắt, một tiếng "ẦM" như có thứ gì đó va chạm vang lên.

Kim Jaehee nhìn con dao cắm nông ở đùi mình rồi rên rỉ "A! Ai!". Sau đó cậu ta bấm nút trên chiếc điều khiển từ xa đeo ở cổ tay, xả hết nước biển đang đầy ắp bên trong APEP ra ngoài.

Khi nước trong APEP dần rút đi, tôi có cảm giác như đang ở trong một hang động đen tối. Khi mực nước biển càng hạ xuống, tôi càng không thể chịu nổi sức nặng của các thiết bị lặn. Không thể chịu nổi 30kg, tôi từ từ ngồi xuống sàn. Kim Jaehee rút con dao cắm nông ở đùi ra.

.

.

.

lu: shock ko mn! Nguyên ep này tui ko lải nhải thêm mấy vì tui nhớ hành động của thằng lỏi này. Tui phải vừa edit vừa nhịn, nhịn, nhịn. Nó làm tui điên quá. Huhu, sao nó có thể làm nt hả???????? Với một cô gái vừa mới mất bạn, nôn mửa hoảng loạn trong nước

Thú thực thì tui cũng biết đó chính là Kim Jaehee, ko hề ooc, ko hề mâu thuẫn, hoàn toàn nhất quán với hình ảnh được xây dựng từ ban đầu. Có lẽ vì truyện dưới góc nhìn của Moohyun, và thằng lỏi đối xử với Moohyun rất tốt, rất nghe lời, nghe kể lại quá khứ của nó nên tui đã thoáng quên nó là người ntn. Nhưng mà chap này làm tui ngớ ra, à, hóa ra nó điên nt, nó là tín đồ của một tà giáo, đúng rồi mà. Tác giả đã đào lại nhắc nhở tui

Huhu nhưng mà tui vẫn tức lắm, tui tứcccccccccccccccccc

.

talia: muốn nhào vào đâm thằng này thêm phát nữa ghê trời ơi ToT Moohyun đã tuyệt vọng lắm rồi còn phải nhìn nó làm cái trò này nữa ToT