Tôi cứ thế đi ra khỏi khu vực lặn APEP mà không có kế hoạch gì, nhưng vì không biết rõ đường đi ở Căn cứ số 1 nên đành dừng lại. Trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ làm sao thoát khỏi căn cứ này, chẳng còn hứng thú khám phá hay tìm kiếm bất cứ nơi nào nữa. Khi tôi ngơ ngác đứng ở khu vực lặn, Kim Jaehee đi đến từ phía sau hỏi.
"Anh có muốn đi đâu không?"
"Nhà tôi ở Hàn Quốc. Tôi phát ngán cái căn cứ dưới biển này rồi."
Nghe thấy sự chân thành pha lẫn vẻ sốt ruột của tôi, Kim Jaehee nhún vai rồi nói.
"Ở Căn cứ dưới biển số 1 thì sao ạ?"
"Tôi không biết."
Tôi đứng sững lại như thể bị lạc đường trong hành lang. Cảm giác như một đứa trẻ bị lạc. Rồi đột nhiên tôi nhớ đến viên kim cương mà Elizabeth có. Tại sao nó lại quan trọng đến vậy trong tình huống thảm họa này? Tất nhiên, với kích cỡ viên kim cương đó thì ai cũng muốn bảo quản nó bằng cả mạng sống. Nhưng còn nhiều viên đá quý khác nữa mà, tại sao trong tình huống phải chạy trốn vì hỏa hoạn, cô ta lại chỉ mang theo một viên kim cương đó? Liệu đó có phải là viên đá quý đắt nhất trong số hàng trăm viên đá quý đó không?
Theo tôi biết thì kim cương không phải là loại đá quý đắt nhất. Chẳng lẽ viên kim cương đó cũng giống như chiếc vòng cổ của Shin Haeryang, không thể đi qua một phạm vi nhất định sao?
"Jaehee."
"Vâng ạ."
"Chẳng phải nơi có nhiều tín đồ Giáo hội Vô Hạn là vườn sao?"
"Vâng ạ. Để tôi đưa anh đến đó nhé?"
"Ừ. Cậu dẫn đường đi. Không phải con đường chúng ta đã đi trước đó."
"Vâng. Đi lối này thôi."
Kim Jaehee xé chiếc áo trên đang mặc ra rồi quấn quanh đùi, cậu ta không mấy bận tâm đến vết thương mà cứ bước đi trong hành lang với dáng vẻ bình thường. Có lẽ vì bước chân cậu ta rộng và nhanh hơn tôi nghĩ nên tôi phải vội vã đuổi theo. Tôi vừa đi vừa nắm chặt chiếc vòng cổ lapis lazuli trong tay, nhưng dù nhìn thế nào cũng không thấy dấu hiệu nào cho thấy nó sắp biến thành tro cả. Kim Jaehee vừa đi trước vừa nói với tôi bằng giọng vui vẻ.
"Nghe nói Căn cứ dưới biển số 1 ban đầu chỉ là một nơi nhỏ chưa đến 5 pyeong, rồi dần dần mở rộng ra thành to lớn như bây giờ. Thật ra lúc đó tôi chưa đến nên không rõ lắm, nhưng một vài người từng làm việc ở khu vực khai thác vẫn còn ở lại, nên cứ hễ uống rượu vào là họ lại kể ngày xưa ở đây thế nào, thời họ còn là lính mới thì môi trường căn cứ dưới đáy biển tệ hại ra sao, bây giờ mọi người làm việc trong môi trường tốt hơn bao nhiêu. Họ bảo những lời phàn nàn vớ vẩn về việc nước rò rỉ bây giờ chẳng là gì cả. Ngày xưa họ phải làm việc chỉ với một bóng đèn tròn trong tình huống nước bùn ngập đến đầu gối, họ bảo giới trẻ bây giờ sướng quá rồi."
* Pyeong là đơn vị đo diện tích truyền thống của Hàn Quốc, thường được dùng để đo diện tích nhà hoặc phòng. 1 pyeong ≈ 3.3m2. 5 pyeong ≈ 16.5m2
Khu nông trại dưới biển thí nghiệm mà tôi thấy rộng mênh mông, là nơi người ta nhồi nhét rất nhiều cây trồng vào một không gian hạn chế, duy trì nhân tạo bằng ít ánh sáng, dinh dưỡng và nhiệt độ hạn chế, vậy mà ban đầu chỉ có 5 pyeong. Thật khó tưởng tượng. Và có vẻ như môi trường làm việc lúc đó hay bây giờ đều tệ hại cả.
Kim Jaehee kể chuyện cậu ta lén đến khu khai thác uống trộm rượu, chuyện có những người trong đội khai thác lén mang ma tuý vào, những người có tiền án và bệnh tâm thần nhưng vẫn giấu giếm để vào làm.
Tôi muốn nằm dài ở một nơi vắng vẻ nào đó khóc lóc hoặc ngủ cho đến khi căn cứ dưới đáy biển sụp đổ, nhưng tôi vẫn cố gắng không ngủ mà cứ bước về phía trước trong khi nghe những câu chuyện kích thích của Kim Jaehee. Kim Jaehee chắc cũng mới vào làm chưa lâu lắm, vậy mà cậu ta khéo léo thu thập được những câu chuyện này từ đủ loại người... Shin Haeryang, Seo Jihyuk và Baek Aeyoung chắc đã phải khổ sở lắm. Nghe những chuyện cậu ta kể, chỉ cần lơ là một chút là Kim Jaehee có thể biến mất rồi.
"Tiền án? Ý cậu là hồ sơ phạm tội sao?"
"Vâng ạ. Anh ta bảo mình bị oan khi vào tù vì trộm tivi và chó của ông hàng xóm. Cũng có kha khá người có bệnh tâm thần nhưng giấu giếm để vào đây. Tôi từng nghe một người nghiến răng nói đã phải đưa 3.000 đô la để giấu chuyện đó mới vào được đây đấy."
"Còn Jaehee thì sao?"
Chẳng lẽ cậu cũng bỏ tiền ra để vào đây sao?
"Thì cũng thế thôi ạ. Lúc mới vào làm tôi nhận được vài tờ giấy kiểm tra, không ngờ giả vờ làm người bình thường lại không khó lắm. Còn Đấng cứu thế thì sao?"
"Nghĩ đến những người đang ở căn cứ dưới biển này thì tôi cũng thấy mình không bình thường rồi."
Cái căn cứ dưới biển này đúng là nát bét. Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ lúc thấy nhan nhản những kẻ không biết đã qua kiểm tra tâm thần thế nào rồi mới phải. Khi nghe những câu chuyện một chiều từ Kim Jaehee, tôi chợt nghĩ không biết những người đó đã gặp gỡ và hòa nhập với nhau như thế nào, liệu họ có chủ đề gì để nói chuyện với các kỹ sư không.
"Đội trưởng đội khai thác 1 bị mất ngón trỏ và ngón giữa ở tay phải. Anh ta bảo là mất trong một vụ tai nạn, nhưng nghe những người xung quanh nói thì anh ta bị bạn gái mafia chặt vì dám nhờ vả cô ta. Anh ta còn hỏi tôi đã làm cái ngón tay giả ở đâu nữa chứ. Giọng điệu như muốn giật lấy nó vậy. Và tôi cũng không biết nữa, những người trong đội khai thác cứ tự nhiên nghĩ tôi bị mất chân do tai nạn lao động vì tôi dùng chân giả."
Ừ nhỉ. Cũng có thể nghĩ như vậy.
"Chủ yếu mọi người nói chuyện gì?"
"Tôi hỏi họ xăm hình ở đâu, ý nghĩa là gì. Dễ lắm. Cứ khen nhẹ hình xăm của đối phương rồi bắt chuyện thôi. Thêm chuyện hình xăm của mình vào nữa thì càng tốt."
"Họ trả lời tốt chứ?"
"Vâng. Họ giải thích khá thân thiện đấy."
May quá. Có vẻ như Kim Jaehee không trao đổi đòn đấm với những người ở đội khác trong khi nói chuyện.
"Nếu xăm hình ở chỗ dễ thấy thì cả đời phải trả lời câu hỏi tại sao lại xăm cái này. Trong đội khai thác 2 có một người xăm hình mạng nhện ở khuỷu tay rất đẹp, tôi hỏi anh ta đã xăm ở đâu, ai xăm mà đẹp thế, tôi cũng muốn nhờ người đó xăm cho mình, thì anh ta bảo hình xăm ở khuỷu tay là xăm trong tù. Anh có biết người trong tù xăm hình thế nào không?"
"Không. Tôi không biết."
Tôi chưa từng vào tù. Không biết tình hình các nhà tù ở nước ngoài thế nào, nhưng nghĩ đến những nhà tù tôi biết qua các phương tiện truyền thông thì có vẻ như cơ sở vật chất không tốt lắm.
"Nghe nói mực xăm được làm bằng cách nung chảy quân cờ đen bằng nhựa, trộn tro với kem dưỡng da. Còn máy xăm trong tù thì họ tự chế đơn giản bằng dao cạo điện và bút bi. Vì khó kiếm kim nên họ duỗi lò xo trong bút bi ra rồi mài đầu nhọn để làm kim."
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người quá khắt khe về vệ sinh, nhưng một nha sĩ thường xuyên đưa ngón tay vào miệng người khác như tôi nghe Kim Jaehee giải thích xong thì muốn ngất xỉu luôn. Đưa thứ đó vào da rồi khoét ra sao? Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy có nguy cơ nhiễm trùng rồi. Nếu là người tỉnh táo thì chẳng ai xăm hình trong điều kiện tồi tệ như vậy cả? Hay là không? Nếu là người biết suy xét như vậy thì đã không vào tù rồi.
Trong lòng cảm thấy tội lỗi, tôi vô thức nhìn xuống đùi Kim Jaehee rồi hỏi khi nhìn thấy những hình vẽ màu nâu và xanh lá cây trên bắp chân đen tuyền của cậu ta.
"Hình xăm trên chân giả của cậu là dây nho phải không?"
"...Tôi vẫn luôn chờ anh hỏi câu này đấy ạ. Đấng cứu thế ít khi hỏi về ngoại hình của người khác nhỉ. Thường thì vừa gặp là người ta đã hỏi nhiều rồi."
"Đó là phép lịch sự mà."
"Đúng là dây nho đấy ạ. Cành cây uốn lượn đẹp mắt, lá cũng đẹp nữa. Khá là ngầu đúng không?"
"Ừ. Ngầu thật."
Tôi vừa khen một cách lịch sự, Kim Jaehee đang đi trước liền dùng tay xoa nhẹ bắp chân mình rồi nói.
"Ban đầu tôi định khắc lá ô liu lên bắp chân cơ. Nó là biểu tượng hòa bình trên toàn thế giới, lá cũng đẹp nữa, mà cây ô liu lại thích ánh nắng nên không có nhiều ánh sáng thì không sống được. Tuổi thọ của nó cũng dài nữa, nếu chăm sóc tốt thì có khi sống được cả trăm năm ấy chứ."
Tôi chưa bao giờ nghĩ về cây ô liu ngoài quả ô liu hay dầu ô liu, nên tôi vừa nghe Kim Jaehee giải thích vừa gật đầu. Lý do tôi biết hình khắc trên chân giả của Kim Jaehee là dây nho là vì ít nhất tôi cũng biết hình dạng lá nho. Lá của nó có hình dáng khá đặc biệt.
"Cậu biết nhiều về cây ô liu thật đấy. Tôi chưa bao giờ nghe thấy lời giải thích như vậy. Có lý do gì khiến cậu đổi từ cây ô liu sang cây nho không?"
"Sau khi vòng lặp kết thúc, tôi nhận được chiếc chân giả đã được sửa chữa, định khắc hình cây ô liu đã định trước thì có một phần nào đó trong lòng tôi không thể chấp nhận cây ô liu được. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Hòa bình trên thế giới rốt cuộc ở đâu chứ? Trên cái hành tinh nhỏ bé này chẳng có lúc nào chiến tranh ngừng lại cả. Biểu tượng hòa bình sao? Tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc khắc hình cây ô liu vững chãi đứng dưới ánh mặt trời lên chân mình."
Ra vậy. Chậc. Tôi lại thấy cây ô liu rất hợp với chân của Kim Jaehee ấy chứ. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy cây ô liu ngoài đời và chỉ biết hình dạng lá qua bao bì dầu ô liu của các tập đoàn lớn, một kiến thức nông cạn thôi.
Dây nho của Kim Jaehee cứ liên tục cử động. Chân giả của cậu ta mang giày, nhưng có lẽ toàn bộ lòng bàn chân cũng được quấn quanh bởi dây nho.
"Cây nho là cây thân leo. Cây ký sinh không thể sống sót nếu không hút nước và chất dinh dưỡng từ vật chủ. Cây thân leo thì hoàn toàn khác. Chúng có tập tính leo lên giá đỡ nhưng tự quang hợp và sống bằng chất dinh dưỡng tự tạo ra. Mà nho còn có thể làm rượu nữa chứ."
Nghe Kim Jaehee nói về sự khác biệt giữa cây thân leo và cây ký sinh, tôi nhận ra những loại cây tôi biết chủ yếu giới hạn ở những loại có thể ăn được. Là một người quan tâm đến nho hơn là cây nho, vừa nghe giải thích trên đường đi, tôi vừa nhận ra mình biết ít về thực vật đến nhường nào. Giống như khi Yoo Geum thỉnh thoảng kể về những sinh vật biển mà tôi hoàn toàn không biết vậy.
"...Có lẽ tôi vẽ cây thân leo lên chân mình là vì tôi đã nghe quá nhiều lời nói rằng nếu chân tôi không thành ra thế này thì anh trai tôi đã sống rồi, hoặc là tôi đã ký sinh vào anh trai nên anh ấy mới chết. Thế mà số lần tôi cứu anh ấy lại nhiều đến nỗi không thể đếm trên một bàn tay ấy chứ."
Nghe những lời lẽ cay nghiệt mà Kim Jaehee đã phải nghe, tôi đang vừa đi vừa gật gù buồn ngủ thì bỗng tỉnh cả ngủ.
"Những lời đó tốt nhất là nên bỏ ngoài tai thì tốt cho sức khỏe tinh thần hơn. Đó chỉ là những lời nói vô nghĩa được thốt ra để làm tổn thương người khác thôi."
"Tất cả loài người mới là những động vật ký sinh bám vào thực vật mà sống đấy chứ. Gần như toàn bộ ngực tôi đều xăm hình cây ký sinh cả. Cái anh thấy ở cổ tôi đây là lá và hoa bất tử đấy."
Kim Jaehee vừa đi vừa liên tục giải thích về năm hình xăm trên ngực mình. Ngoại trừ cây bất tử và hoa Rafflesia, hầu hết đều là tầm gửi. Nghe cậu ta giải thích, tôi không biết mình đã đến trước cổng vườn từ lúc nào rồi.
.
.
.
lu: tui không ghét Kim Jaehee. Thật sự thì tui khá thương. Dù nhiều lúc vẫn phải chửi và nói chuyện khá lót tích vì nó có vài hành động mứt dạy thật (ví dụ thằng què=))))))))) Sai vẫn là sai, quá khứ không phải lấy ra biện hộ thật
Nhưng Kim Jaehee cũng đã từng là một chàng trai tốt bụng và tươi sáng. Là người đã từng muốn khắc hình cây ô liu, một biểu tượng của hoà bình lên đôi chân giả thay cho đôi chân đã mất vì bom mìn. Một vòng lặp đã huỷ hoại chàng trai đó.
Với một người tỉnh lại sau thảm họa, mất anh trai. Là ai đã nói với cậu ấy rằng cậu ấy là loài ký sinh. Thật sự tui không dám nghĩ nếu đó là cha mẹ cậu ấy. Nếu đó là thật thì sẽ phá huỷ một con người đến mức nào chứ.
Nhưng có lẽ chàng trai năm xưa ấy vẫn còn lại dù chỉ một chút, vì cậu ấy đã chọn dây nho, một loài thân leo, dù bám vào những thứ khác để leo lên, nhưng vẫn tự quang hợp, tự tạo chất dinh dưỡng, tự nuôi sống mình.
Cũng thật may chưa quá muộn khi Jaehee gặp được Moohyun
Và Jaehee à, ra ngoài nhớ xin lỗi và sám hối đi. Cẩn thận nghiệp đấy =))))) Và sống tích cực lên giùm cái
