Gây thù chuốc oán với kẻ quyền cao chức trọng đã là một chuyện kinh khủng, nhưng được ưu ái quá mức lại là một vấn đề nan giải. May mắn là tôi chưa từng phải nhận sự thù địch nào đến mức tồi tệ, nhưng giờ đây lại đang được vị Công tước trước mắt ban cho một sự ưu ái đầy khó xử. Một Công tước lại đi lo chuyện hôn sự cho cấp dưới, trên đời này làm gì có chuyện như thế chứ.
Thà cứ như Hoàng Kim Công tước, chỉ đơn thuần bàn chuyện công việc, xong việc là đường ai nấy đi, đúng là người dễ làm việc cùng nhất. Vị đó vốn là kiểu người rạch ròi, cứ nhập A là chắc chắn sẽ ra B. Còn những vị Công tước khác, dù có nhập A vào cũng chẳng tài nào đoán nổi kết quả sẽ là gì.
“Nghe nói dạo này người ta có xu hướng kết hôn muộn.”
“Vâng, tôi cũng nghe nói như vậy.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này đấy.
“Con gái ta cũng kết hôn vào độ tuổi của cậu đấy, Carl.”
“Tôi vẫn còn nhớ rõ. Hồi đó nghe tin tôi đã rất bất ngờ.”
“Ha ha, vậy cậu nghĩ người làm cha như ta thì thế nào đây.”
Toàn Thắng Công tước khéo léo nhắc đến Hoàng Thái tử phi, ngầm ám chỉ rằng ‘tuổi cậu cũng không còn trẻ nữa đâu, nên tính chuyện đó dần đi là vừa’. Cũng may là ngài ấy không nói gì thêm.
Nhưng cuộc hôn nhân của Hoàng Thái tử phi chẳng phải là một trường hợp quá đặc biệt để đem ra so sánh hay sao? Đó là một câu chuyện tình kỳ diệu, khi Hoàng Thái tử phi kết hôn với Đại Hoàng tử vì tình yêu chứ không phải vì chính trị, vào cái thời mà anh ta còn chưa được sắc phong Hoàng Thái tử và đang bị phe Nhị Hoàng tử chèn ép đến thảm hại.
Chính nhờ cuộc hôn nhân không ai ngờ tới này mà thế cục tranh giành ngai vị, vốn đang nghiêng về phía Nhị Hoàng tử, đã hoàn toàn bị đảo ngược bởi sự trỗi dậy mạnh mẽ của Đại Hoàng tử. Và rồi, chiến tranh phương Bắc bất ngờ nổ ra. Nếu lúc đó Toàn Thắng Công tước thất thủ ở phương Bắc, hẳn Nhị Hoàng tử đã được sắc phong làm Hoàng Thái tử rồi.
“Chà. Ta lại giữ chân một người bận rộn như cậu quá lâu rồi.”
“Không đâu. Được trò chuyện cùng ngài là vinh hạnh của tôi.”
Giọng nói của Toàn Thắng Công tước kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng về một thế giới song song nơi Nhị Hoàng tử được sắc phong Hoàng Thái tử, một viễn cảnh khiến tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong. Chỉ mải nói dăm ba câu chuyện mà thời gian đã trôi qua nhanh hơn tôi nghĩ.
“À, thưa ngài. Tôi có thứ này muốn trình lên ngài.”
“Ồ? Cho ta sao? Chà, cậu vội vàng lên đây như vậy mà vẫn chuẩn bị cả quà cáp cơ đấy.”
Dù giọng ngài ấy có vẻ như đang hỏi tại sao phải chuẩn bị những thứ như vậy, nhưng tâm trạng của ngài rõ ràng là rất tốt. Quà tặng bất ngờ thì ai mà chẳng vui.
Tôi lấy cuốn sổ tay từ túi áo trong, xé trang giấy chi chít tên người rồi đưa cho Toàn Thắng Công tước. Bề ngoài tuy tầm thường, nhưng đây chắc chắn là món quà sẽ khiến ngài ấy hài lòng.
“Ở Học viện có rất nhiều học viên ưu tú, tương lai của Đế Quốc quả thực rất tươi sáng. Đây đều là nhờ hồng phúc của Hoàng đế Bệ hạ.”
“Đó quả là một tin đáng mừng.”
Nghe tôi nói, Toàn Thắng Công tước hài lòng nhận lấy tờ giấy. Đây là danh sách các công chức dự bị mà tôi đã tổng hợp ngay trước ngày bị Trưởng phòng Tình báo đâm cho một cú sau lưng ngoạn mục. Trong đó, tôi đã lọc riêng ra tên của những người có vẻ sẽ rất phù hợp nếu gia nhập quân đội.
Tuy đây là một sự tiến cử mà chính các đương sự còn chẳng hề hay biết, nhưng tôi tin chắc rằng những học viên đó cũng sẽ rất vui mừng. Dù gì đây cũng là một lời giới thiệu được gửi thẳng đến Toàn Thắng Công tước, người đứng đầu quân đội cơ mà. Cơ hội thế này cả đời khó mà có được lần thứ hai.
“Cảm ơn cậu, Carl. Nghĩ đến việc quân đội Đế Quốc sẽ được lấp đầy bởi những người trẻ đầy nhiệt huyết, lòng ta lại thấy rộn ràng.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Cứ thỉnh thoảng lại giới thiệu cho bên quân đội vài người phù hợp thế này, thì sau này họ cũng sẽ tiến cử lại cho Phòng Thanh tra những nhân tài tương xứng. Đôi bên cùng có lợi. Thật là một viễn cảnh tươi đẹp làm sao.
“Vậy tôi xin phép cáo từ. Chúc ngài vạn an.”
Món quà cũng đã trao xong cho Toàn Thắng Công tước, đã đến lúc tôi nên rút lui. Nếu nán lại lâu hơn, có thể tôi sẽ không về Học viện kịp giờ.
“Carl. Ta có lời cuối này muốn nói với cậu.”
“Vâng, tôi xin lắng nghe.”
Tiếng gọi giữ tôi lại ngay khi tôi vừa định mở cửa rời đi. Tôi quay lại và thấy Toàn Thắng Công tước đang nở một nụ cười nhẹ.
“Cậu không cần phải lo cho ta đâu. Chẳng qua là ta đang trả lại thứ mình không đáng được hưởng về đúng với chủ nhân của nó thôi.”
“...Cảm ơn ngài.”
“Không có gì. Cậu đi đường cẩn thận nhé. Khi nào về lại thủ đô thì nhớ đến thăm ta.”
Chuyện về Lục Kiếm, dù đã diện kiến Toàn Thắng Công tước nhưng tôi vẫn không tài nào nói ra được. Niềm vui cá nhân của tôi là một chuyện, nhưng việc Lục Kiếm được chú ý chắc chắn sẽ làm tổn hại đến uy thế của ngài ấy. Vì vậy mà đến cuối cùng tôi vẫn không thể mở lời, thế mà chính ngài lại là người chủ động đề cập, nói rằng bản thân ngài vẫn ổn.
Tôi cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng Phó Tổng Tư lệnh. Cứ ngỡ hôm nay có thể trả được chút nợ khi dâng lên những ‘nô lệ dự bị’, ai ngờ món nợ lại càng chồng chất thêm. Cứ đà này chắc tôi phá sản vì không trả nổi lãi mất thôi.
Vừa gặp gỡ người ơn mà có lẽ cả đời này tôi cũng không trả nổi tiền lãi xong, thì những tên khốn mà tôi chỉ mong chúng nó trả cho mình chút lãi đã đợi sẵn để chào đón.
[ A! Tuổi hai mươi Học viện rực rỡ như hoa! ]
Tấm biểu ngữ rách rưới đập ngay vào mắt tôi khi vừa mở cửa phòng Trưởng phòng. Sự hiện diện đầy điên rồ của nó khiến tôi dù cố quay đi cũng không thể không thấy.
‘Nó vẫn còn ở đây à?’
Rõ ràng mình đã xé nó đi rồi cơ mà. Lũ khốn lì lợm này, chẳng lẽ chúng nó tìm lại thứ đã bị vứt đi rồi dán lại hay sao. Lẽ ra mình phải đốt nó đi chứ không phải chỉ xé.
“A, Trưởng phòng! Anh về rồi à?”
Trong lúc tôi đang sững người nhìn tấm biểu ngữ, giọng của Trưởng khoa 1 vang lên từ bên cạnh. Quay sang, tôi thấy cô đang cầm mỗi tay một chai rượu và cười hềnh hệch. Cười à? Còn cười nổi cơ đấy?
“Lần trước tổ chức tiệc mà không có anh tiếc quá nên bọn tôi quyết định làm lại đấy!”
“Không có tôi...”
Rõ ràng tôi nhớ là mình đã dẹp luôn cái bữa tiệc đó rồi cơ mà. Lũ khốn này, ra là chúng nó đã lén lút tiệc tùng sau lưng mình. Rốt cuộc đây là bữa tiệc dành cho ai cơ chứ? Nhân vật chính còn chẳng có ở đây, lũ điên này.
“Đây! Trưởng phòng thì phải đặc biệt, uống cả chai chứ không uống ly!”
Tôi nhìn xuống bàn tay của Trưởng khoa 1 đang vui vẻ chìa chai rượu ra. Rồi tôi lặng lẽ cầm lấy, ngước mắt lên nhìn đầu cô. Nếu mình dùng chai này đập vào đầu cô ta thì có chết không nhỉ? Liệu mình có thể điều khiển lực đạo để cô ta không chết không?
“Giờ anh mới về, không biết đến khi nào mới lại ghé qua. Trước khi đi, chúng ta phải uống một trận thật đã đời chứ.”
Trưởng khoa 2 chẳng biết từ đâu lù lù xuất hiện, vừa nói vừa cười khì khì. Nếu mình lấy mảnh chai đâm vào bụng tên này thì hắn có chết không nhỉ? Hay là cũng điều khiển lực đạo để hắn không chết...
“Nào! Cạn ly!”
Dáng vẻ Trưởng khoa 2 giơ cao ly rượu hô hào, cùng với Trưởng khoa 1 và Trưởng khoa 3 tự nhiên hùa theo trông vô cùng vui vẻ. Tôi liếc mắt sang góc phòng thì thấy Phó phòng và Trưởng khoa 5 chỉ cầm ly trên tay, nín thở quan sát. Xem ra họ là những lương tâm ít ỏi còn sót lại của Phòng Thanh tra. Nếu không có họ nữa thì chắc tôi phát điên mất.
“...Được thôi.”
Tôi cố gắng nén lại cơn muốn lật tung mọi thứ lên ngay lập tức. Nếu bây giờ nổi điên thì chỉ làm trì hoãn thời gian quay về Học viện mà thôi. Nếu chúng nó cố ý thì đúng là một lũ khốn, còn nếu vô tình thì đúng là một lũ ngốc. Rốt cuộc đám cấp dưới của mình thuộc loại nào đây.
Cứ thế, tôi vừa suy ngẫm về bản chất của đám cấp dưới, vừa cạn ly lấy lệ rồi chuồn thẳng. Bởi vì nếu ở lại lâu hơn, có lẽ tôi sẽ ngất xỉu vì tăng huyết áp mất. Thế mà lúc tôi rời đi, chúng nó vẫn uống không ngừng nghỉ. Nghĩ kỹ lại thì có vẻ chúng nó chỉ đơn giản là muốn uống rượu, và nhân cớ tôi về thủ đô để bày tiệc mà thôi.
‘Vốn dĩ là một lũ hễ hở ra là uống mà.’
Phòng Thanh tra là một cơ quan cho phép uống rượu trong giờ làm việc. Do đặc thù công việc thường xuyên phải va chạm và đấu đá với giới quý tộc, áp lực là rất lớn, nên đây được xem như một sự ưu ái. Ý là nếu không thể chịu đựng nổi khi tỉnh táo, thì cứ uống chút rượu mà sống cho qua ngày.
Dĩ nhiên, ở Phòng Thanh tra có rất nhiều kẻ dù tỉnh táo cũng chẳng bình thường gì cho cam, nên đây quả là một sự ưu ái không cần thiết. Không uống thì chúng nó vẫn sống tốt chán.
Ngay trước khi quay về Học viện, tôi nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là không có lệnh triệu tập từ Hoàng thất. Sau khi liên tiếp gặp gỡ hai vị Công tước, tôi đã lo rằng có lẽ Hoàng Thái tử cũng sẽ triệu kiến mình. May thay, Hoàng Thái tử cũng là người cực kỳ bận rộn nên xem ra không có thời gian để gọi tôi. Tôi thấy mình có chút thảm hại khi lại vui mừng vì một chuyện như thế này.
Tin xấu là Trưởng phòng Tình báo đã lặn mất tăm. Nhờ ơn ai đó mà tôi phải lặn lội về tận thủ đô, nên tôi đã tìm đến Phòng Tình báo để trực tiếp ‘chất vấn’ hắn ta. Thế nhưng họ lại bảo hắn đi vắng. Chết tiệt, đánh hơi được nên chuồn rồi à.
“Tôi sẽ đưa ngài về Học viện.”
Rốt cuộc chẳng thu được gì, tôi đến Tháp Ma Thuật và được một pháp sư dịch chuyển chào đón. Có vẻ như Ma Tông Công tước đã dặn trước. Nhờ vậy tôi có thể nhanh chóng di chuyển đến Học viện mà không cần mất công tìm người. Giá như lần đầu tiên đi công tác cũng được thế này thì tôi đã không phải khổ sở vì say xe. Khổ nỗi, lúc đó Tháp Ma Thuật lại quá bận rộn.
“Thưa Trưởng phòng. Ma Tông Công tước có lời muốn nhắn tới ngài.”
“Là gì vậy?”
“Ngài ấy dặn rằng, nếu tôi nói lại là ‘Ta sẽ không bận tâm đâu nên cứ tự mình liệu lấy’, thì ngài sẽ hiểu.”
Đó là lời cuối cùng vị pháp sư để lại trước khi quay về Tháp Ma Thuật. Nghe nói là lời của Ma Tông Công tước, tôi đã giật mình, nhưng khác với những gì tôi lo lắng, đó chỉ là một lời nhắn hết sức bình thường.
Tuy là đệ tử nhưng Người đã dạy dỗ mà không hề tiết lộ danh tính, nên bảo là mặc kệ thì cũng không đành lòng vì dẫu sao vẫn có cái tình thầy trò. Trong tình huống này, tôi lại đang là cố vấn cho câu lạc bộ mà Louise tham gia, nên có lẽ ý Người là muốn tôi để tâm đến cô bé một chút. Đó không phải là một yêu cầu khó khăn. Vốn dĩ Louise đã là đối tượng mà tôi phải để mắt tới rồi.
Mà, Người không bay thẳng đến Học viện để tự mình chăm sóc cho cô đệ tử duy nhất đã là may lắm rồi. Cái lúc Người nhắc đến vị trí giảng viên ở Học viện, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lời của Ma Tông Công tước thật khó phân biệt được đâu là thật, đâu là đùa. Cái kiểu nói ‘hôm nào ăn với nhau bữa cơm nhé’ của Người thực sự sẽ biến thành một cuộc hẹn ăn tối thật.
‘Sao một ngày lại có thể dài đến thế này.’
Tôi vừa xoa gáy vừa thở dài. Cảm giác như gặp mỗi vị Công tước đã tốn mất ba ngày, vậy mà một ngày vẫn chưa trôi qua, thậm chí mặt trời còn chưa lặn. Cơ thể thì không sao, nhưng tinh thần lại bị bào mòn quá mức.
Đến giờ tôi cũng bắt đầu quên mất lý do mình bị lôi về thủ đô rồi. Là vì Louise đã sử dụng ma pháp độc nhất của Ma Tông Công tước ư? Thực ra đó cũng đâu phải chuyện gì to tát, có lẽ do tôi và Hiệu trưởng đã làm quá lên chăng? Nữ chính trong tiểu thuyết lãng mạn thì dùng chút ma pháp mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường thôi. Xem ra là do tôi thiếu sự nhạy bén của một độc giả tiểu thuyết lãng mạn rồi.
‘Chết tiệt.’
Nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này xem ra tôi cũng mệt thật rồi. Hay là đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ chợp mắt một lát nhỉ? Dù sao thì tôi có làm gì ở đó, các thành viên câu lạc bộ cũng chẳng thèm để tâm đâu.
Trước tiên, để khỏi quên, tôi lấy cầu liên lạc ra liên lạc với Hiệu trưởng. Dù gì cũng phải báo cáo rằng mình đã trở về và cập nhật tình hình. Chắc hẳn ông ấy vẫn đang lo lắng không yên, tự hỏi không biết Louise và Ma Tông Công tước có mối quan hệ gì.
‘Mệt quá.’
Tôi muốn nghỉ ngơi. Hôm nay tôi thực sự rất, rất muốn được nghỉ ngơi.