Dù đã quen với nơi công tác đến mấy, cũng chẳng đâu thoải mái bằng chốn làm việc xưa. Thật kỳ quặc khi đối tượng so sánh lại là cơ quan thay vì nhà, nhưng cũng đành chịu, khi mà Phòng Thanh tra mới là nơi tôi gắn bó còn lâu hơn cả tổ ấm của mình.
Vậy nên nhân lúc trở về, tôi định bụng sẽ nghỉ ngơi một chút ở chốn thân quen này. Ở Học viện có quá nhiều nhân vật tầm cỡ phải để tâm, nhưng tại Phòng Thanh tra thì chẳng có ai trên tôi cả. Cùng lắm cũng chỉ cần để mắt đến vị Bộ trưởng, người cùng làm việc trong tòa nhà này, là đủ.
Ít nhất thì, tôi đã từng nghĩ như vậy.
‘Tin đồn lan nhanh thật đấy.’
Nhìn quả cầu liên lạc đang lấp lánh, lòng tôi chợt nhói lên. Phải, với thân phận công chức, tôi chỉ cần để mắt đến mỗi vị Bộ trưởng là đủ. Dù bên trên vẫn còn Hoàng thất, nhưng ít nhất họ cũng không liên lạc vì những chuyện đột xuất. May thay, tạm thời tôi sẽ không phải nhận thêm cuộc gọi nào từ Hoàng thất.
Nhưng trước khi là một công chức, tôi còn là một quý tộc của Đế quốc. Với tư cách quý tộc, số người bề trên của tôi còn áp đảo hơn hẳn số cấp trên trong bộ máy công quyền. Nói cho đúng thì tôi mới chỉ là người thừa kế, chưa chính thức sở hữu tước vị. Chỉ tính riêng các vị Công tước thôi đã có năm người trên tôi rồi.
“Trưởng phòng Thanh tra Carl Krasius xin nghe.”
—Cậu Carl. Ta đây.
Không thể để bậc bề trên chờ đợi, tôi nhận liên lạc và thấy một người đàn ông với bộ râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng đang mỉm cười hiền hậu.
“Người thừa kế gia tộc Krasius, Trưởng phòng Thanh tra Bộ Tài chính Carl Krasius, xin kính chào Toàn Thắng Công tước. Mong rằng thời gian qua ngài vẫn luôn an khang.”
—An khang chứ. Một kẻ chỉ biết ngồi giữ ghế như ta thì có chuyện gì được chứ?
Ngay khi xác nhận được đối phương, tôi vội vàng cúi đầu. Bởi người gọi đến chính là Toàn Thắng Công tước, một trong ngũ vị Công tước. Sau Ma Tông Công tước lại đến Toàn Thắng Công tước, hôm nay là ngày quái gì thế này.
—Ta nghe Ma Tông Công tước nói rồi. Cậu đang ở thủ đô đúng không?
“Vâng, thưa ngài. Tôi vừa lên đây vì có chút việc.”
Ma Tông Công tước quả đúng là một cái loa phóng thanh di động. Lão bà à, Người cũng không kín miệng cho lắm. Nhưng cũng có thể đây là một sự quan tâm, nhắc tôi rằng trước khi về Học viện thì nên đi thăm vài người quen.
—Trước khi cậu đi công tác, ta đã không thể tiễn đưa nên vẫn luôn lấy làm tiếc. Cậu có chút thời gian không?
“Tất nhiên rồi. Dù bận thế nào tôi cũng phải thu xếp thời gian.”
—Ha ha, cảm ơn cậu. Ta vẫn ở chỗ cũ thôi, cứ lúc nào tiện thì đến nhé.
“Tôi đã rõ.”
Tôi xác nhận ánh sáng của quả cầu liên lạc đã tắt rồi mới cất nó vào trong áo.
‘Đành ghé qua chào hỏi một tiếng vậy.’
Dù không nằm trong kế hoạch, nhưng ngài đã đích thân liên lạc thì tôi biết làm sao được. Có quý tộc điên rồ nào lại dám từ chối lời mời của một Công tước cơ chứ.
Tôi phải quay về trước giờ sinh hoạt câu lạc bộ nên thời gian cũng không nhiều. Tiện với không tiện cái gì, phải đi ngay bây giờ mới mong quay lại Học viện kịp lúc.
Tòa nhà Bộ Tổng Tư lệnh Quân đội Đế quốc. Nơi đây là tổng hành dinh của Toàn Thắng Công tước, người giữ chức Phó Tổng Tư lệnh kiêm Đại Nguyên soái Quân đội Đế quốc, thay mặt Hoàng đế - người trên danh nghĩa là Tổng Tư lệnh - để lãnh đạo quân đội. Ngay cả Bộ trưởng Bộ Chiến tranh cũng không dám kiểm soát Toàn Thắng Công tước, vốn là cha vợ của Hoàng Thái tử, nên nơi đây chính là dinh thự của người đứng đầu quân đội trên cả danh nghĩa lẫn thực tế.
‘Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, lòng mình lại trĩu nặng.’
Và đây đáng lẽ ra là nơi tôi phải làm việc. Toàn Thắng Công tước từng nói nếu tôi chuyển sang quân đội, ngài sẽ sắp xếp cho tôi một vị trí tốt trong Bộ Tổng Tư lệnh, nhưng vì cú đâm sau lưng hiểm độc của Hoàng Thái tử mà tôi còn chẳng có cơ hội bén mảng đến gần. Nếu không bị chơi khăm quả đó, liệu cuộc đời tôi có khác đi không?
Tôi cũng tự hỏi mình sẽ giữ chức vụ gì nếu được làm việc tại Bộ Tổng Tư lệnh dưới sự bảo trợ của Toàn Thắng Công tước trong suốt hai năm. Ít nhất thì chắc tôi cũng không bị đẩy vào một vị trí oái oăm như Trưởng phòng Thanh tra.
Với tâm trạng cay đắng, tôi bước vào tòa nhà, một người lính gác chào tôi bằng động tác nghiêm lễ. Trước khi được phái đến Học viện, tôi ra vào đây nhiều đến mức giờ đây chẳng còn bị xem là người ngoài, mà đã được đối xử như một người trong quân đội rồi. Cảm giác này như là kết quả của nỗi tiếc nuối trong lòng vì đã thất bại trong việc chuyển sang Bộ Tổng Tư lệnh.
“Vất vả rồi.”
Tôi đáp lễ qua loa rồi hướng đến phòng Phó Tổng Tư lệnh, nhưng việc phải dừng lại chào hỏi những người nhận ra mình trên đường đi cũng tốn không ít thời gian. Bởi vì hai năm trước, tôi cứ đinh ninh rằng mình sẽ chuyển sang Bộ Tổng Tư lệnh nên đã thường xuyên gặp gỡ và làm thân trước với mọi người ở đây.
‘Hoàng Thái tử, cái tên khốn đó thật là.’
Dù đã hai năm trôi qua, nỗi uất hận vẫn âm ỉ trong lòng. Ngay sau khi tôi được thăng chức Trưởng phòng Thanh tra, mọi người ở Bộ Tổng Tư lệnh vừa chúc mừng tôi, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ‘thằng này là thằng nào thế nhỉ’, cảnh tượng đó đến giờ tôi vẫn chưa thể quên. Vì trong mắt họ, tôi chẳng khác nào một kẻ đã được sắp xếp thăng chức nhưng lại giả vờ muốn sang quân đội.
Nhưng tôi thực sự bị oan. Chuyện tôi được thăng chức, chính tôi cũng chỉ biết sau khi nhận được thông báo. Người ta thường nói việc điều chuyển nhân sự cấp Trưởng phòng trở lên sẽ được thông báo trước cho người trong cuộc, nhưng tên khốn Hoàng Thái tử đó lại đột ngột thăng chức cho cả tôi và vị Bộ trưởng.
‘Đến nơi rồi.’
Trong lúc tôi đang thầm chửi rủa Hoàng Thái tử, phòng Phó Tổng Tư lệnh đã hiện ra trước mắt. Quả nhiên không gì giết thời gian tốt bằng việc chửi thầm mấy ông tai to mặt lớn.
-Cốc cốc.
“Thưa ngài, tôi là Carl Krasius.”
“Ồ, đến nhanh vậy. Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, tôi thấy Toàn Thắng Công tước đang đứng dậy từ chỗ ngồi và tiến lại gần. Không, ngài cứ ngồi yên có phải hơn không.
“Vào đi, cậu Carl. Lâu rồi không gặp.”
Tôi cúi đầu trước Toàn Thắng Công tước, người đang vỗ vai tôi và mỉm cười. Gác lại thân phận Công tước của ngài, bản thân tôi đã chịu quá nhiều ơn huệ từ vị này.
“Lâu rồi mới lại được gặp ngài. Thật mừng khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh.”
“Sao lại hỏi thăm sức khỏe của ta đến hai lần thế. Nghĩ cho ta như vậy mà lại lặng lẽ rời đi không một lời, ta đã buồn lắm đấy.”
“Tôi xin lỗi. Vì chuyện lúc đó khá gấp gáp nên...”
“Ha ha! Ta đùa thôi. Đương nhiên là ta hiểu mà.”
Việc ngài vừa nói vừa nắm vai tôi kéo đến và tự tay sắp xếp chỗ ngồi khiến tôi vô cùng áy náy. Rồi ngài lại hướng về phía bộ ấm trà ở góc phòng, tôi vội vàng đứng dậy thì ngài lại xua tay bảo tôi cứ ngồi yên. Sự quan tâm không ác ý thế này mới là đáng sợ nhất.
“Chắc cậu đã uống với Ma Tông Công tước rồi, nhưng uống với ta một chén nữa chứ. Được không?”
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
Tôi chỉ có thể ngây người nhìn bóng lưng của Toàn Thắng Công tước đang mỉm cười pha trà. Từ lần trước tôi đứng dậy định làm thay rồi bị ngài dùng sức ấn ngồi xuống ghế, tôi đã không dám làm vậy nữa. Trà do chính tay một vị Công tước pha. Thật là một vinh hạnh lớn lao...
“Hôm nay ta mơ một giấc mơ đẹp, quả là điềm báo có khách quý đến nhà.”
“Ngài cũng để tâm đến những giấc mơ sao. Thật bất ngờ.”
“Chắc là do có tuổi rồi nên mới vậy. À, lời vừa rồi nhớ giữ bí mật với Ma Tông Công tước đấy.”
“Ha ha. Tất nhiên rồi.”
Nghe lời Toàn Thắng Công tước vừa nói vừa mang trà đến, tôi bất giác bật cười. Chuyện Ma Tông Công tước bắt đầu quan tâm đến giải mộng từ vài năm trước, ai cần biết đều đã biết cả rồi. Trong tình huống đó, nếu Ma Tông Công tước biết Toàn Thắng Công tước nói câu “chắc là do có tuổi rồi nên mới để tâm đến giấc mơ” thì người ấy sẽ đích thân kéo quân đến đây mất.
Việc chủ ngữ là Toàn Thắng Công tước không quan trọng. Dù sao thì ngài ấy cũng đã bị nhắm đến vì tuổi tác. Thật ra chẳng ai quan tâm chuyện Ma Tông Công tước đã 120 tuổi, nhưng khổ nỗi chính Người lại phản ứng thái quá nên khiến người khác cũng phải để ý theo. Đây có phải là cái gọi là tự rước họa vào thân rồi lại bị cái họa đó đè bẹp không nhỉ.
“Nghe nói ở Học viện quy tụ rất nhiều dòng dõi cao quý.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Chắc cậu cũng khổ tâm nhiều. Ta thấy áy náy vì không giúp được gì.”
“Công việc tôi phải làm sao dám trông mong sự giúp đỡ của ngài được? Chỉ riêng những lời này của ngài cũng đã là quá đủ với tôi rồi.”
Dứt lời, tôi và Toàn Thắng Công tước đồng thời đưa tách trà lên môi. Sau một thoáng im lặng, người mở lời trước lần này vẫn là Toàn Thắng Công tước.
“Phải rồi, nếu là cậu Carl thì sẽ làm tốt thôi. Hoàng Thái tử Điện hạ cũng đã thể hiện sự tin tưởng đối với cậu mà.”
“Tôi vô cùng biết ơn.”
Ngài gọi tôi đến đột ngột như vậy, hóa ra không chỉ đơn thuần là để uống trà.
‘Vậy ra, vẫn là duy trì hiện trạng.’
Những dòng dõi cao quý quy tụ ở Học viện. Câu nói này ám chỉ Rutis, Rater và Tanian, nhưng từ lập trường của Đế quốc thì người đầu tiên phải nghĩ đến chính là Ainter.
Lời của Toàn Thắng Công tước rất đơn giản. Ngài lấy làm tiếc vì tôi phải vất vả với mệnh lệnh giám sát Ainter của Hoàng Thái tử, nhưng ngài không thể thay đổi ý định của Điện hạ. Tuy nhiên, Hoàng Thái tử không có ý định đi xa hơn, vậy nên tôi cứ tiếp tục giám sát Ainter theo cách của mình như hiện tại là được.
Vậy cũng may rồi. Tôi đã lo không biết lúc nào Hoàng Thái tử nổi điên lên và ra lệnh cho tôi xử lý Ainter, nhưng Toàn Thắng Công tước đã thành công trong việc giữ mọi chuyện ở trạng thái cũ. Ngài đã không mù quáng bênh vực con rể mình là Hoàng Thái tử mà còn quan tâm đến tình hình của tôi. Tôi thực sự vô cùng biết ơn.
“Có gì đâu. Chuyện này có thể thực hiện được cũng là nhờ vào những gì cậu đã gây dựng được.”
Trước lời cảm ơn của tôi, Toàn Thắng Công tước chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại. Tôi cũng khẽ nhếch môi. Dù vậy, những món nợ nhỏ nhặt cứ tích tụ thế này khiến lòng tôi không được yên ổn cho lắm.
Ngoài việc nói rằng Hoàng Thái tử đã chọn duy trì hiện trạng, Toàn Thắng Công tước không đề cập đến bất kỳ vấn đề công việc nào khác. Mà cũng phải, nếu có việc gì quan trọng đến mức phải để một vị Công tước đích thân truyền đạt thì đó hẳn là đại sự rồi.
Cứ như vậy, chúng tôi vừa uống trà vừa trò chuyện phiếm, bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên, tôi bèn cẩn trọng mở lời.
“Những vị khác vẫn an khang chứ ạ?”
“Chắc là vậy. Ngoại trừ ta và Ma Tông Công tước thì họ chẳng mấy khi rời lãnh địa, làm sao mà biết họ sống thế nào được.”
May quá. Tôi đã lo không biết có bị các vị Công tước khác triệu tập không, nhưng nếu họ không ở thủ đô thì chẳng cần phải lo lắng nữa. Mà cũng phải, chỉ có Toàn Thắng Công tước và Ma Tông Công tước có việc ở thủ đô mới là trường hợp đặc biệt, chứ các Công tước khác thường ở lại lãnh địa và chỉ đến khi có lệnh triệu tập của Hoàng đế.
Thiết Huyết Công tước tước thực chất đã ở ẩn, Hoàng Kim Công tước mải mê kinh doanh, còn Hiền Minh Công tước thì dường như đang tận hưởng trò SimCity trong lãnh địa của mình. Tôi biết rõ đây là những vị Công tước hiếm khi thấy mặt ở thủ đô, nhưng khi nghe được lời xác nhận rằng họ không có ở đây, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
Cảm giác thanh thản lấp đầy lồng ngực, tôi đang gật gù hài lòng thì Toàn Thắng Công tước khẽ mỉm cười và nói.
“Lẽ ra chuyện của Thiết Huyết Công tước tước phải là ta hỏi cậu mới đúng chứ nhỉ?”
“Vâng? Ý ngài là sao?”
“Chà, già rồi nên lỡ lời. Cậu quên lời ta vừa nói đi nhé.”
Ngài bật cười như thế, ai nhìn vào cũng biết đây là một lời nói có chủ đích.
‘Tin đồn đã lan đến đâu rồi chứ.’
Tôi cũng lờ mờ đoán ra được vài điều nên chỉ đành gượng cười theo. Có lẽ Marghetta đã kể cho Thiết Huyết Công tước về buổi tiệc, rồi Thiết Huyết Công tước lại kể cho Toàn Thắng Công tước nghe. Chuyện một kẻ chưa từng khiêu vũ như tôi lại đột nhiên khiêu vũ cùng Marghetta chắc hẳn đã khiến ngài ấy thấy thú vị.
‘Áp lực quá đi.’
Toàn Thắng Công tước là một trong số ít người biết lý do vì sao tôi cứ trì hoãn chuyện hôn nhân, thậm chí là cả việc đính hôn. Vì vậy ngài mới giả vờ lỡ lời cho qua chuyện, nhưng việc ngài bóng gió nhắc đến Marghetta là để thăm dò tôi đây mà.
Tôi biết ngài nói vậy chỉ vì lo lắng cho tôi chứ không có ý gì khác. Dẫu vậy, việc thỉnh thoảng lại bị nhắc đến chuyện này cũng khiến tôi hơi sợ. Có phải là bậc trưởng bối đến thăm hỏi ngày lễ tết đâu cơ chứ.
Rõ ràng ngay cả gia chủ cũng chưa từng gây áp lực cho tôi như thế này. Ai không biết còn tưởng tôi là con trai của Toàn Thắng Công tước ấy chứ.
SimCity là một dòng trò chơi điện tử giả lập xây dựng và quản lý thành phố, nơi người chơi đóng vai trò là thị trưởng hoặc người điều hành một vùng đất và phải xây dựng, phát triển nó thành một thành phố thịnh vượng.