Rõ ràng Trưởng phòng là tôi, thế mà lại phải đứng đây chứng kiến một màn trêu chọc cấp trên thế này, đây rốt cuộc là kiểu tra tấn gì vậy? Thật bất công. Tôi dù đôi lúc ngứa miệng cũng phải ráng nhịn, ấy vậy mà cái vị ỷ vào thân phận trước mắt này lại chẳng hề do dự.
‘Hay là do Người có tuổi rồi nhỉ.’
Vừa thấy bất công đó, nhưng hễ nghĩ đến tuổi tác của Ma Tông Công tước, lòng tôi lại trỗi lên niềm trắc ẩn. Sống đến ngần ấy tuổi mà không con không cái, đến cả kết hôn cũng chưa, cứ mãi độc thân như vậy, nếu mấy câu đùa này có thể khiến Người vui vẻ thì tôi cũng cam lòng chịu đựng. Đây là đạo lý của một người trẻ khi đối diện với bậc lão thành.
“Cậu bé của ta, cưng đang nghĩ gì vậy?”
Nhưng có lẽ lòng trắc ẩn của tôi dành cho Ma Tông Công tước đã lộ cả ra ngoài, nên bàn tay đang xoa đầu tôi của người bỗng siết lại.
“Tôi đang nghĩ mình cũng cần có khiếu hài hước như người để cấp dưới trung thành hơn.”
“Chà, xem ra cậu bé của ta ngày thường cũng vất vả nhiều. Nhưng rồi cưng cũng sẽ ổn thôi, cứ để thời gian lo liệu.”
‘Nhưng tôi không muốn thế đâu.’
Ma Tông Công tước vừa buông một lời nguyền rủa khủng khiếp rằng ‘rồi cưng cũng sẽ già và trở nên giống ta thôi’. Nghe nói lời nói của một pháp sư đã đạt đến cảnh giới tối cao đều ẩn chứa sức mạnh, nên tôi bắt đầu thấy hơi sợ rồi đấy.
Và trái ngược với tâm trạng của tôi, dường như Ma Tông Công tước lại rất vui trước lời tôi nói, nụ cười của Người càng thêm rạng rỡ.
“Ta gặp đứa trẻ mà cưng nói cách đây tám năm. Đó cũng là lần duy nhất ta dạy ma thuật cho người khác.”
“Vậy sao?”
Đó quả là một tin đáng mừng. Nếu Louise là người duy nhất được truyền dạy ma thuật thì ít nhất không có chuyện những đệ tử vô danh của Ma Tông Công tước đang ẩn náu khắp nơi. Nếu có nhiều người thì sẽ thành vấn đề, nhưng chỉ một thì có thể xem như là sở thích hay sự ngẫu hứng nhất thời của Người.
Phạm vi nghi ngờ của Hoàng đế cũng không vươn tới những chuyện riêng tư nhỏ nhặt như vậy. Tôi đã lo không biết liệu Bệ hạ có hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Ma Tông Công tước không. Mà thôi, một người tầm cỡ Công tước chắc cũng đã tính đến những vấn đề mà ngay cả tôi cũng có thể nghĩ ra rồi.
Dù sao thì, tám năm trước là lúc Louise mới chín tuổi.
‘Chỉ chênh lệch đúng một năm.’
Phần truyện miễn phí chỉ kể đến lúc cô bé tám tuổi. Chẳng lẽ phần cô bé tình cờ gặp gỡ Công tước và học ma thuật lại bắt đầu ngay từ chương trả phí sao, đây là mánh lới kinh doanh cả à?
“Vậy mà đứa trẻ đó lại không hề biết người dạy ma thuật cho mình chính là Người. Thật tiếc khi cô bé không nhận ra mình đã nắm trong tay cơ duyên cả đời.”
“Khi ấy ta đang đi du lịch nên không muốn mọi chuyện trở nên ồn ào.”
Thắc mắc cuối cùng cũng đã được giải đáp. Việc Người che giấu thân phận cũng chỉ là một sự ngẫu hứng trong chuyến du lịch mà thôi. Chắc chắn rồi, đang trong một chuyến đi nghỉ dưỡng mà lại gặp phải chuyện phiền phức thì đúng là đau đầu thật.
Giờ thì tôi đã có thể yên tâm. Dù việc đột ngột bị buộc phải gặp mặt Ma Tông Công tước khiến tôi bối rối, nhưng ít ra tôi cũng đã biết được sự thật từ chính người trong cuộc. Vả lại, Ma Tông Công tước cũng không phải kiểu người sẽ nói dối về những chuyện như thế này.
“Đứa trẻ đó giờ sao rồi?”
“À, vâng. Cô bé vẫn sống khỏe mạnh.”
Chẳng biết từ lúc nào, Ma Tông Công tước đã bỏ tay khỏi đầu tôi và hỏi thăm tình hình của Louise. Dù chỉ là ngẫu hứng, nhưng có lẽ cái tình thầy trò cũng khiến Người tò mò đôi chút.
“Lần đầu gặp, con bé còn nhỏ mà mặt mày lúc nào cũng ủ rũ. Thật may quá.”
Nghe vậy, tôi lặng lẽ gật đầu.
Sự thật mà Ma Tông Công tước tiết lộ rút cục cũng chỉ là một câu chuyện bình thường về việc nữ chính tiểu thuyết lãng mạn tình cờ gặp được kỳ duyên. So với việc đã thảo luận nghiêm túc với vị Hiệu trưởng thì kết quả này có phần hụt hẫng. Dĩ nhiên, một chuyện chẳng có gì to tát vẫn dễ chịu hơn là phải giải quyết một vụ việc lớn.
Cuộc gặp với Ma Tông Công tước đã kết thúc một cách êm đẹp, giờ chỉ việc quay trở lại Học viện là xong.
“Cậu bé của ta, cho ta thêm một tách nữa.”
“Vâng, thưa Người.”
Nhưng mà sao Người không về đi?
Tôi cố nén câu nói đã dâng lên tận cổ họng, cẩn thận rót trà vào tách mà Ma Tông Công tước đưa ra.
Rõ ràng lý do Ma Tông Công tước túm tóc lôi tôi đến Phòng Thanh tra là vì tôi đã xâm phạm đời tư của Người. Tôi đã được tha thứ, chuyện về Louise cũng đã sáng tỏ, vậy nên giờ chẳng còn gì để bàn nữa. Thế nhưng Người lại chẳng có ý định rời đi.
“Học viện dạo này thế nào?”
Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như một người bà đang hỏi đứa cháu của mình ‘cháu đi học có vui không?’, nhưng đây là điều tuyệt đối không được nói ra nên tôi chỉ đành giữ trong lòng.
“Vâng, ở một thời gian rồi tôi cũng quen dần.”
“Vậy sao. Nghe tin cậu bé của ta đến Học viện mà ta thấy thú vị biết bao.”
“Ha ha.”
Vậy ra nỗi thống khổ của tôi lại là trò giải trí cho Người.
“Thời ta còn đi học...”
Ma Tông Công tước đang hồi tưởng về thời học viên của mình thì bỗng ngập ngừng rồi lúng túng đưa tách trà lên môi. Thấy vậy, tôi cũng lặng lẽ cúi đầu nhìn xuống.
Việc Ma Tông Công tước không thích đề cập đến tuổi tác của mình là một bí mật ai cũng biết. Người ta nói rằng Elf vốn không quan tâm đến tuổi tác, nhưng Ma Tông Công tước không phải là Elf thuần chủng mà là bán Elf. Hơn nữa, Người còn sống cùng con người nên hệ giá trị quan cũng gần gũi với họ.
Dù lý trí có cho rằng số tuổi khủng của mình là điều hiển nhiên, nhưng trái tim gần với con người của Người chắc chắn sẽ phản ứng dữ dội. Chắc Người nhận ra việc nhắc đến thời đi học sẽ chỉ khiến bản thân để lộ tuổi tác nên mới vội im lặng. Mà thật ra thì hầu hết mọi người đều biết tuổi của Ma Tông Công tước rồi.
‘Tốt nghiệp một trăm năm trước thì phải.’
Nhưng đây cũng là điều tuyệt đối không được nói ra nên tôi đành giữ trong lòng. Ngay cả khi Thiết Huyết Công tước đối xử cung kính, Ma Tông Công tước còn tỏ ra không vui. Nếu một kẻ kế vị quèn như tôi mà dám bàn luận về tuổi tác thì không biết Người sẽ phản ứng thế nào.
“Nghe nói Học viện bây giờ đã khác xưa nhiều lắm. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đến thăm một lần.”
“Vị Hiệu trưởng chắc chắn sẽ rất vui nếu Người ghé thăm.”
“Vậy sao? Không biết còn vị trí giảng viên nào trống không nhỉ.”
Đừng, làm ơn.
Thấy mắt tôi giật giật trước câu nói bất thình lình, Ma Tông Công tước khẽ lắc đầu và nói.
“Nhưng ta còn bận việc ở Tháp Ma Thuật nên chắc sẽ khó. Tiếc thật, đây là cơ hội để ta và cậu bé của ta ở cùng một nơi mà.”
“Tôi cũng thấy vô cùng tiếc nuối.”
Ma Tông Công tước khẽ mỉm cười, đặt tách trà xuống và cuối cùng cũng đứng dậy. Ánh mắt Người hướng về phía cánh tay tôi khi tôi cùng đứng lên để tiễn.
“Người có cần không?”
“Không, không cần đâu. Vẫn còn nhiều mà.”
Khi tôi định xắn tay áo lên, Ma Tông Công tước đã xua tay từ chối. Đúng là tôi vừa mới lấy máu ngay trước khi được cử đến Học viện nên chắc vẫn còn nhiều. Trước khi chuyển sinh, chu kỳ hiến máu hình như là hai hay ba tháng gì đó thì phải? Bây giờ mà lấy máu thì có hơi sát nút quá.
“Sắp có kết quả tốt rồi, cứ chờ xem.”
“Tôi rất vui vì máu của mình có giá trị.”
“Cưng nghĩ vậy thì tốt rồi. Lát nữa ghé qua Tháp Ma Thuật nhé. Lúc về cũng phải về cho thoải mái chứ.”
“Cảm ơn sự quan tâm của Người.”
Nói xong, Ma Tông Công tước rời khỏi Phòng Thanh tra. Mái tóc trắng tinh khôi lấp lánh dưới ánh nắng, kéo lê trên sàn nhà, một hình ảnh lúc nào cũng đầy ấn tượng. Nghe nói Người đã yểm ma thuật lên tóc nên dù có kéo lê thế nào cũng không bị bẩn.
‘Robot hút bụi...’
Nhìn nơi Ma Tông Công tước đi qua trở nên sạch bong không một hạt bụi, có vẻ như hiệu quả của ma thuật đúng là đỉnh thật. Trông cứ như một cái máy hút bụi sống vậy.
Tôi ngồi lại vào ghế với những suy nghĩ có phần bất kính. Mà khoan, Người bảo sắp có kết quả tốt.
‘Nhanh hơn mình nghĩ nhỉ.’
Trải qua cuộc chiến ở phương Bắc, tôi đã phát hiện ra những đặc điểm thể chất mà chính mình cũng không hề hay biết. Sinh mệnh dai dẳng đến phát ngán và khả năng hồi phục đáng kinh ngạc. Nhờ vậy mà không biết bao nhiêu lần tôi đã thoát chết ở phương Bắc, và Ma Tông Công tước cũng đã để mắt đến cơ thể quái dị của tôi.
Tôi đã bất ngờ đến mức nào khi một vị Công tước đột nhiên tìm đến Phòng Thanh tra và đề nghị mua máu để làm thí nghiệm. Dĩ nhiên, với kinh nghiệm đổi máu lấy hai cái bánh Choco Pie, tôi đã chấp nhận mà không chút do dự. Đây không phải là cưỡng ép mà là một cuộc trao đổi có trả công sòng phẳng, chẳng có lý do gì để từ chối cả.
‘Nhưng mà ‘sắp’ của Người là bao lâu nhỉ.’
Cái ‘sắp’ theo tiêu chuẩn của một vị bán Elf một trăm hai mươi năm tuổi... chắc chắn sẽ rất khác với từ ‘sắp’ mà người thường hay dùng.
Ma Tông Công tước rời đi không lâu thì có tiếng gõ cửa.
“Xong rồi. Vào đi.”
Ngay khi tôi dứt lời, các cán bộ cấp cao ùa vào. Đúng năm người. Có vẻ như không có ai đi ra ngoài mà tất cả đều có mặt ở đây. Không, có lẽ họ đã bị triệu tập khẩn cấp khi nghe tin Ma Tông Công tước đến.
“Anh không sao chứ?”
“Ừ, tôi không có vấn đề gì.”
Tôi gật đầu với vị Phó phòng đang hỏi thay cho mọi người. Vì đây thực sự là một cuộc trò chuyện kết thúc mà không có vấn đề gì đặc biệt. Vị Phó phòng cũng thở phào nhẹ nhõm trước kết quả yên bình so với việc một vị Công tước đích thân ghé thăm.
“Trưởng phòng, anh về đây vì nhớ chúng tôi đúng không? Đúng là không thành thật chút nào.”
Trưởng khoa 1, sau khi nhận thấy tình hình không nghiêm trọng, đã ngay lập tức buông lời trêu chọc. Cái dáng vẻ lon ton chạy lại khi tôi vẫy tay trông thật khó ưa.
“Ưm ưm ưm──!!”
“Đây là chuyện cá nhân, không liên quan đến công việc nên mọi người đừng lo. Cứ làm việc như bình thường đi.”
Tôi vừa véo môi Trưởng khoa 1 vừa giải thích cho các cán bộ khác. Lần này không phải là một vụ tai bay vạ gió vì công việc như lần của Hoàng Kim Công tước, mà hoàn toàn là một thảm họa do sự bất cẩn cá nhân của tôi. Nghĩ lại vẫn thấy tức, cái tên Trưởng phòng Tình báo chết tiệt.
“Không, rốt cuộc là chuyện gì mà đến mức Ma Tông Công tước phải đích thân đến đây vậy? Vị ấy là người hiếm khi rời khỏi Tháp Ma Thuật mà.”
Nghe lời của Trưởng khoa 2, tôi xoa cằm rồi lên tiếng. Vì đây là vấn đề riêng tư của Công tước nên tôi đã định giữ im lặng, nhưng vì Người đã tiết lộ cho tôi nên có lẽ đây là thông tin mà Phòng Thanh tra cũng có thể biết.
“Có một quý tộc đã được Người truyền thụ ma thuật độc quyền. Khi tôi định tìm hiểu kỹ hơn thì Người đã đích thân đến giải thích.”
“Ma thuật độc quyền? Không biết là ai nhưng đúng là may mắn thật. Là đệ tử của Ma Tông Công tước thì dù chỉ thở thôi cũng có người mời rước.”
“Là Louise.”
Trưởng khoa 2 vội mím môi, vẻ mặt méo xệch. Mọi người đều đã biết Louise là trưởng câu lạc bộ mà tôi đang phụ trách. Chắc họ cũng không biết nên bật cười, nên thán phục, hay nên an ủi trước cái xác suất diệu kỳ rằng vị tiểu thư tôi đang giám sát lại là học trò của Ma Tông Công tước nữa.
“Thật là một chuyện đáng kinh ngạc.”
Lời nói thốt ra khe khẽ của Phó phòng đã nói lên nỗi lòng của tất cả mọi người.
“Ứm─ Ưm ưm.”
“À, được rồi.”
Ngay lúc tôi định thở dài thì một tiếng ư ử thảm thiết vang lên từ bên cạnh. Tôi chỉ định véo một lát thôi, ai ngờ lại giữ đến tận bây giờ.
“Anh định quay lại ngay bây giờ sao?”
“Dù sao buổi sáng tôi cũng không có việc gì. Nhân tiện đã đến đây, tôi sẽ nghỉ một lát rồi đi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cuộc gặp với Ma Tông Công tước, lý do khiến tôi không muốn bị triệu tập về Phòng Thanh tra, cũng đã kết thúc. Tôi cũng đã báo cho Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng và Villar rằng mình có thể sẽ đến muộn. Hơn nữa, còn lâu mới đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ. Chắc nghỉ ngơi một chút rồi về cũng không sao. Coi như là một buổi nghỉ phép ngắn tự thưởng cho bản thân vì đã vất vả bấy lâu.
Trong lúc tôi đang nghỉ ngơi, quả cầu liên lạc bỗng sáng rực rỡ.
“A.”
Tôi chỉ vừa mới quay lại một lát mà tin đồn đã lan nhanh đến vậy rồi sao.
Biết thế đã về thẳng cho rồi, còn ở lại đây mong hưởng phú quý vinh hoa gì chứ.