Chương 36: Một nhà thương yêu nhau
Trong số tất cả các nạn nhân của vụ án ghép hình cơ thể người, Ngụy Hữu Phúc là người đặc biệt nhất.
Hung thủ lấy cái đẹp để giết người, mà Ngụy Hữu Phúc thì lại quá đỗi bình thường, trên người chẳng có điểm nào thật sự nổi bật. Nói thế có hơi bất lịch sự, nhưng sự thật là vậy.
Hàn Phi đã tra hết mọi thông tin có trên mạng, cảnh sát căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y kết luận rằng cái chết của Ngụy Hữu Phúc hoàn toàn là ngoài ý muốn. Anh ta vô tình phát hiện ra vụ án mạng, khiến tên hung thủ lần đầu gây án hoảng loạn nên đã giết anh ta luôn.
Tuy nhiên trên mạng vẫn có một số người đưa ra quan điểm khác. Từ phương pháp gây án đến quá trình tẩu thoát, toàn bộ kế hoạch đều được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, chỉ cần sơ sẩy một chút là tên hung thủ đã bị bắt.
Một kẻ điên có tâm tư tỉ mỉ đến vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua sự tồn tại của Ngụy Hữu Phúc. Giống như việc sau đó hắn đã giết luôn Thôi Thiên Tứ và Thôi Thải Y trong cùng một đêm. Có người cho rằng hung thủ đã nhắm vào Ngụy Hữu Phúc ngay từ đầu.
Họ thậm chí còn cho rằng lý do hung thủ ra tay với A Mỹ chính là vì Ngụy Hữu Phúc.
Những phân tích của cư dân mạng cũng có lý, nhưng hoàn toàn không có bằng chứng. Lúc đầu Hàn Phi không để tâm, nhưng sau khi thấy Ngụy Hữu Phúc trong game, cậu dần thay đổi cách nhìn.
Ngụy Hữu Phúc cả đời bình thường đến không thể bình thường hơn, chưa từng làm chuyện gì quá đáng.
Anh yêu vợ, yêu cha, luôn cố gắng làm việc, không oán không than, dù có mệt đến đâu cũng không kêu ca, dường như lúc nào cũng đầy hy vọng vào cuộc sống.
Con người như vậy, cũng có một vẻ đẹp – đó là vẻ đẹp của tâm hồn, hay chính là linh hồn.
Hàn Phi không biết có phải hung thủ nhìn trúng điểm này hay không, cậu không có bằng chứng. Nhưng cậu nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà Ngụy Hữu Phúc.
Đó là một chi tiết suýt bị cậu bỏ qua – trên tủ trong phòng khách của Ngụy Hữu Phúc có rất nhiều đồ chơi Lego và các loại trò chơi ghép hình.
Lego là món đồ chơi trí tuệ đã có từ nhiều năm trước. Những miếng nhựa này có một đầu là chốt lồi, đầu kia là lỗ khớp, có khoảng hơn 1300 hình dạng khác nhau và mỗi loại lại có nhiều màu sắc, có thể lắp ghép thành vô số kiểu dáng, được gọi là “gạch nhựa ma thuật”.
Theo thời gian, trẻ con chơi Lego ngày càng ít, nhưng vẫn còn một số người lớn thích sưu tầm.
Ngụy Hữu Phúc và hung thủ có lẽ đều là người yêu thích ghép hình, chỉ khác là Ngụy Hữu Phúc lắp ghép gạch nhựa, còn hung thủ lắp ghép sinh mạng.
Khoảnh khắc đó, Hàn Phi chợt có một suy nghĩ kỳ lạ: Hung thủ có thể là chính Ngụy Hữu Phúc, hoặc là một người rất hiểu rõ anh ta.
Bởi vì ngoại hình có thể nhìn thấy bằng mắt, thông tin người mẫu có thể tra trên mạng, nhưng để biết một người có tâm hồn đẹp hay không thì phải tiếp xúc sâu sắc mới biết được.
“Lẽ nào hung thủ chính là bạn của Ngụy Hữu Phúc?”
Khi Hàn Phi đang suy nghĩ, từ căn phòng trong cùng bỗng truyền ra tiếng bước chân.
Ba giờ mười bốn phút sáng – nạn nhân thứ bảy xuất hiện.
Người này tên là Cốc Diệp, là người mẫu ảnh, từng rất nổi tiếng trong ngành, cơ thể được ca ngợi là tỉ lệ vàng. Tiếc là đúng vào lúc sự nghiệp đỉnh cao, anh gặp tai nạn xe hơi.
Anh được cứu sống, nhưng khuôn mặt bị tổn thương nghiêm trọng, dù đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng sự nghiệp từ đó tuột dốc không phanh.
Trong bảy nạn nhân, Cốc Diệp là người lớn tuổi nhất. Sự xuất hiện của anh dường như cũng báo hiệu màn đêm sắp qua đi, biến cố sắp xảy ra.
Khi Cốc Diệp đi ngang qua cửa phòng ngủ, Ngụy Hữu Phúc cũng rời khỏi trước cửa phòng của Hàn Phi. Bảy nạn nhân đều đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Họ quay lưng về phía Hàn Phi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Cảnh trong tivi dường như phản ánh hiện thực. Hàn Phi cũng phát hiện ra một điều:
Khi cậu làm nhiệm vụ xem tivi, đoạn phim phát ra là một hoạt hình địa ngục với phong cách kỳ quái, trừu tượng, giống như ác mộng của một đứa trẻ.
Lúc đó, đứng sau lưng cậu là một con quái vật, còn bảy nạn nhân thì đã bị ghép lại thành một thể, mất kiểm soát, điên loạn, tràn đầy tuyệt vọng và sát khí.
Tình hình đêm nay lại khác. Bảy nạn nhân lần lượt xuất hiện riêng rẽ. Khi họ chưa bị ghép lại thành quái vật, họ dường như vẫn giữ được một phần lý trí, ít nhất không còn sát khí lộ liễu như trước.
Thời gian trôi qua từng giây, nhiệt độ trong phòng giảm xuống mức đóng băng, màn hình tivi cuối cùng cũng thay đổi.
Ngụy Hữu Phúc trong đời thực vẫn ngồi trên sofa, nhưng trong tivi, anh đang cầm khung ảnh trên bàn lên lau chùi một cách dịu dàng.
Anh chỉ vào người trong ảnh, nghiêng đầu đến gần A Mỹ. A Mỹ trong màn hình có chút thẹn thùng định đẩy anh ra, nhưng thử mấy lần đều không được, cuối cùng đành buông tay. Miệng thì nhỏ giọng mắng anh, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
Các nạn nhân khác trong tivi cũng lần lượt đứng dậy làm việc riêng: Tiêu Tình thích nấu ăn và thưởng thức món ngon, Thiên Tứ và Thải Y – hai chị em – đang cãi nhau. Thiên Tứ không cãi lại được chị, cũng không đánh lại, tức đến phát khóc.
MC Trương Linh Phàm đang trang điểm trước gương, còn Cốc Diệp thì lấy bia từ tủ lạnh, vừa đeo tai nghe nghe nhạc, vừa uống rượu.
Tivi đang phát lại những ký ức tươi đẹp hiếm hoi của các nạn nhân, và chút tốt đẹp cuối cùng ấy cũng đang dần trở nên mơ hồ. Có lẽ họ không muốn quên, nên mới xem đi xem lại như vậy.
Họ cũng từng có quãng đời hạnh phúc.
“Khi hợp thể thành quái vật, tivi sẽ phát chương trình địa ngục như ác mộng. Còn khi các nạn nhân tách rời nhau, tivi lại phát ký ức đẹp đẽ của họ.”
Thế giới bên ngoài ngôi nhà ma đang dần trở nên kỳ dị và nguy hiểm hơn, nhưng bên trong lại yên bình đến lạ thường.
Hàn Phi trốn dưới chăn, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Cậu càng biết nhiều, trong lòng lại càng thấy khó chịu.
Là một diễn viên, cậu rất giỏi quan sát và nhạy cảm với cảm xúc của người khác, vì vậy cũng dễ đồng cảm với tâm trạng của các nạn nhân lúc này.
“Không ai muốn biến thành quái vật.”
Hàn Phi liếc nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường – ba giờ ba mươi sáng.
Nhiệm vụ tắm yêu cầu phải hoàn thành trước bốn giờ, thời gian của cậu không còn nhiều.
Ba giờ ba mươi lăm phút, Hàn Phi đưa ra một quyết định táo bạo – cậu khẽ kéo chăn ra.
Nếu nửa đêm tỉnh dậy, thấy bảy con ma đang ngồi xem tivi trong phòng khách, chắc đa số người sẽ sợ phát điên, có người sẽ gọi cảnh sát, hoặc bỏ chạy, hoặc tiếp tục trùm chăn giả vờ ngủ.
Nhưng phản ứng của Hàn Phi lại hoàn toàn khác. Cậu chọn ra khỏi phòng, ngồi xem tivi cùng bảy con ma.
Khi hợp thể thành quái vật thì không thể giao tiếp, nếu muốn hiểu nhau, chỉ có thể tiếp xúc khi các nạn nhân tách riêng ra.
Nhiệm vụ ngủ đã hoàn thành, thời gian trong game cũng đã hơn ba tiếng, Hàn Phi cố giữ bình tĩnh rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Bảy nạn nhân vẫn đang dán mắt vào hình ảnh của mình trong tivi, chẳng ai để ý đến Hàn Phi.
Cậu rón rén ngồi xuống cuối ghế sofa. Nhìn từ phía sau thì cậu hòa nhập một cách hoàn hảo.
Hàn Phi bị chứng sợ xã giao, lại không giỏi ăn nói, bản thân là trẻ mồ côi, chưa từng nghĩ đến việc giao tiếp với người thân vì trước giờ chưa từng có cảm giác thuộc về một mái ấm.
Tựa vào lưng ghế, Hàn Phi không quấy rầy việc xem tivi của họ, chỉ lặng lẽ ngồi cùng, xem cùng.
“Tết Dương lịch tôi còn ăn bánh chẻo ở nhà bà ngoại, không biết đêm giao thừa có phải ngồi xem Gala với bảy người họ không nữa.”