Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2803

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 39: Truy lùng hung thủ!

Chương 39: Truy lùng hung thủ!

Một lúc lâu sau, cô gái và quái vật đều biến mất trong làn sương nước, nhà vệ sinh khôi phục lại như cũ, tất cả cứ như chưa từng xảy ra điều gì.

Nước trong vòi sen trượt dọc theo cơ thể Hàn Phi, cậu ngồi phịch xuống sàn, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Quần áo đã ướt sũng, Hàn Phi nhìn đôi tay mình, vẫn cảm thấy như không thật.

“Cậu… đã moi ra cả máu thịt.”

Dù ban đầu chỉ muốn cứu người, nhưng cảnh tượng kinh hoàng ấy vẫn để lại cú sốc lớn trong lòng Hàn Phi.

Cậu như đang đứng tại hiện trường gây án, trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.

Đầu ong ong, Hàn Phi đặt tay dưới vòi sen không ngừng chà rửa, dường như trên tay vẫn còn dính thứ máu không nhìn thấy bằng mắt thường.

“Đây mới chỉ là nhiệm vụ tân thủ thôi mà.”

Phải mất một lúc lâu, Hàn Phi mới gượng đứng dậy khỏi nền gạch, tắt vòi sen, đứng ngẩn ngơ trước gương trong nhà vệ sinh.

Những bông máu nở rộ trên tường ban nãy quá mức chấn động, đến giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn thấy sợ.

“Ngụy Hữu Phúc bảo mình đi giúp cô bé ấy, những nạn nhân khác cũng không ngăn cản, trong mắt họ, cô gái trong cơ thể con quái vật kia cần được giúp đỡ.”

Hàn Phi không dám đứng quá gần gương, lặng lẽ sắp xếp lại các manh mối trong đầu.

“Cô gái ấy trông khoảng mười mấy tuổi, nhưng lại như chẳng hiểu chuyện gì, dường như hoàn toàn bị tách biệt khỏi xã hội, thế giới của cô chỉ có cha, mẹ và anh chị em. Có lẽ cũng vì không được giáo dục bình thường nên cô mới có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra những lời kinh khủng đến thế.”

Quần áo ướt dính sát vào người, đầu Hàn Phi đau như muốn nổ tung, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã tới giới hạn.

“Trí lực và thể lực của mình vẫn quá yếu, chỉ mới làm hai nhiệm vụ tân thủ đã không chịu nổi, phải nhanh chóng tăng cấp thôi.”

Dựa lưng vào tường, Hàn Phi đứng không vững, cậu mở bảng thuộc tính, đem toàn bộ điểm kỹ năng tự do nhận được từ hai nhiệm vụ tân thủ cộng hết vào kỹ năng diễn xuất.

“Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Kỹ năng diễn xuất của bạn đã đạt cấp năm trung đẳng! Chúc mừng bạn đã vượt qua ngưỡng phân định, bây giờ bạn mới thực sự đủ tư cách nói rằng mình có kỹ năng diễn xuất!”

Mấy ngày qua chơi game, Hàn Phi dồn toàn bộ điểm kỹ năng để tăng diễn xuất, vì luôn trong tình trạng cận kề cái chết nên cậu không chú ý lắm.

Giờ thấy hệ thống thông báo, cậu mới phát hiện kỹ năng diễn xuất của mình đã tiến bộ vượt bậc, có thể dễ dàng điều khiển cơ mặt, thể hiện linh hoạt các biểu cảm tinh tế.

Ngoài kỹ năng tăng lên, khả năng chịu đựng tâm lý và ứng biến của cậu cũng đã được nâng cao rõ rệt, thậm chí có thể vượt qua cả những tiền bối làm nghề nhiều năm.

Nâng cấp diễn xuất xong, Hàn Phi lấy quyển nhật ký của chủ nhà từ kho vật phẩm. Đó là một cuốn sổ tay màu đen trông rất bình thường, bên trong sạch sẽ, không có lấy một chữ.

“Chắc là mình vẫn chưa tìm ra cách sử dụng đúng.” Mệt mỏi rã rời, Hàn Phi cất sổ trở lại rồi rời khỏi nhà vệ sinh, đóng lại cánh cửa chống trộm chưa khóa: “Tiếc thật, đêm qua không có hàng xóm nào sang chơi.”

Dọn dẹp xong, Hàn Phi chọn thoát khỏi trò chơi.

Màu máu nhuộm đỏ cả thế giới, Hàn Phi giờ đã quen với cảnh tượng ấy.

Cởi mũ chơi game ra, cậu nằm vật trên giường, không muốn nhúc nhích.

Trong game là đêm tối triền miên, nhưng ngoài đời thực thì mặt trời đã mọc.

Nằm yên trên giường, Hàn Phi mở mắt là nghĩ đến các manh mối vụ án mạng, nhắm mắt lại thì cảm giác như đang chìm trong núi xác biển máu.

Giữa mớ cảm xúc rối ren ấy, cậu dần thiếp đi.

Ánh nắng trưa rọi vào nhà qua khe rèm, Hàn Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Những món đồ tự đặt trên mạng như súng điện tự vệ, gậy baton đã đến.

Nhận hàng xong, Hàn Phi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, học cách dùng từng món. Bây giờ cậu cũng coi như có chút sức chiến đấu.

Ăn qua loa vài miếng, Hàn Phi mở điện thoại, bắt đầu sắp xếp lại từng manh mối.

“Nạn nhân số tám là một cô gái, tuổi từ mười ba đến mười sáu. Xét việc không tìm được thông tin nào của cô ấy trong kho dữ liệu công dân, rất có thể cô ấy là trẻ bị bỏ rơi. Trong thời đại công nghệ phát triển, ngay cả trẻ mồ côi trong viện cũng có hồ sơ đầy đủ, chỉ có những đứa trẻ hoàn toàn bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài từ nhỏ mới không để lại bất kỳ thông tin nào.”

“Với sự hỗ trợ của Trí Não thế hệ thứ sáu, chỉ cần ai đó từng để lại dấu vết trên mạng, danh tính đều sẽ bị tra ra. Vậy nên nạn nhân số tám chưa từng tiếp xúc với Internet.”

“Trẻ bị bỏ rơi, rừng rậm, cha mẹ kỳ quái.”

Hàn Phi ghi chú một dòng bên dưới bức ảnh trống của nạn nhân số tám: “Sống ở nơi cách biệt thành phố và công nghệ, rất có thể là trong rừng sâu.”

“Hung thủ giết người vì cái đẹp, số tám là nạn nhân cuối cùng, chết trước bình minh, chết đúng thời điểm tác phẩm hoàn tất. Qua bài đồng dao ngắn của nạn nhân số tám, mình cho rằng hung thủ rất có thể chính là cha của cô ấy.”

Phạm vi nghi phạm tiếp tục thu hẹp, Hàn Phi chợt nhớ đến một manh mối khác.

“Nếu hung thủ thật sự ra tay với Ngụy Hữu Phúc vì hắn có một tâm hồn đẹp đẽ, vậy thì hung thủ rất có khả năng từng quen biết hắn.”

Lên mạng điều tra mối quan hệ xã hội của Ngụy Hữu Phúc, cuối cùng Hàn Phi tập trung vào cửa hàng sưu tầm đồ chơi mà hắn thường lui tới.

Sau khi nghiên cứu kỹ từ ông chủ đến nhân viên, không ai trong số họ có khả năng gây án.

“Chỉ một mình Ngụy Hữu Phúc đã phải điều tra bao nhiêu người, mình e là không thể kham nổi.”

Lúc này Hàn Phi mới thấm thía sự vất vả của cảnh sát phá án, sau một hồi cân nhắc, cậu quyết định tìm đến họ nhờ giúp đỡ.

Giấu kỹ mũ chơi game, Hàn Phi lấy điện thoại ra gọi cho Lệ Tuyết.

Tự mình điều tra một vụ án mạng hàng loạt kéo dài mười năm là chuyện quá sức đối với một diễn viên hài.

Hàn Phi cần giúp đỡ, đồng thời cũng muốn thương lượng một cuộc trao đổi với Lệ Tuyết.

“Lệ Tuyết, cô rảnh không?” Ở đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng chửi rủa, van xin, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy giọng cô: “Cô đang làm nhiệm vụ à?”

“Tôi đang truy quét mại dâm.”

“Cô có thể đến nhà tôi một chuyến không? Tôi đã biết dung mạo của nạn nhân số tám trong vụ án lắp ghép thi thể.”

“Cậu điều tra được thân phận số tám rồi?!” Giọng Lệ Tuyết lập tức thay đổi: “Tốt! Tôi đến ngay!”

“Tôi sống ở…”

“Tôi biết nhà cậu ở đâu, cậu quên vì sao lần trước tôi đích thân đưa cậu về à?”

Cuộc gọi kết thúc, hai mươi phút sau, Lệ Tuyết mặc đồ thường ngày xuất hiện trước cửa nhà Hàn Phi.

“Nhà cậu sạch sẽ ghê, không giống chỗ ở của một gã đàn ông độc thân.”

Vừa vào nhà, khi nhìn thấy bức tường bên trong, Lệ Tuyết sững người.

Trên một mảng tường lớn dán đầy ảnh các nạn nhân, các mối quan hệ và manh mối cũng được liệt kê chi tiết, thoạt nhìn không khác gì văn phòng của tổ trọng án.

“Cứ tự nhiên.” Hàn Phi rót cho cô một ly nước.

“Tôi nhớ cậu là diễn viên mà?” Mắt Lệ Tuyết vẫn dán chặt vào những tấm ảnh chi chít trên tường: “Chẳng lẽ còn kiêm luôn nghề thám tử tư?”

“Cô đừng hiểu lầm, gần đây tôi tham gia một bộ phim có liên quan đến vụ án ghép xác người, tên là Bông hoa ác, được chuyển thể từ chính vụ án đó.” Từ khi chơi Cuộc đời hoàn mỹ, Hàn Phi đã mang theo khí chất ôn hòa, làm gì cũng khiêm nhường, không nóng không vội.

“Ý cậu là… chỉ vì đóng phim mà tìm hiểu vụ án, kết quả lại điều tra ra được manh mối mấu chốt về nạn nhân số tám?” Lệ Tuyết từng là cảnh sát hình sự tổ trọng án, sóng gió gì cũng từng trải, nhưng giờ phút này cô thật sự bị Hàn Phi làm cho chấn động.