Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 40: Diễn viên hài không biết phá án thì không phải người chơi giỏi

Chương 40: Diễn viên hài không biết phá án thì không phải người chơi giỏi

“Tôi vốn là một người mê trinh thám, lại đóng vai nạn nhân trong phim, sau khi thật sự hiểu được nội tâm nhân vật, bây giờ tôi rất muốn đòi lại công bằng cho người đã khuất.” Vẻ mặt Hàn Phi bình tĩnh, nhìn từ góc độ nào cũng không giống như đang nói dối.

“Đây chính là cái gọi là nhập vai à?” Lệ Tuyết ngồi xuống đối diện với Hàn Phi.

“Trước khi tôi nói, tôi muốn hỏi cô một việc.” Hàn Phi không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu hai chúng ta hợp sức phá được vụ án cơ thể ghép, sẽ tạo ra ảnh hưởng gì?”

“Vụ án cơ thể ghép là một vụ án treo từ mười năm trước, đến nay vẫn còn nhiều cảnh sát canh cánh trong lòng. Nếu chúng ta phá được, thì sẽ trở thành anh hùng.” Lệ Tuyết uống một ngụm nước trong cốc: “Cậu là diễn viên, cần danh tiếng. Vụ án lớn thế này mà phá được thì chắc chắn truyền thông sẽ tranh nhau phỏng vấn. Ngoài tiền thưởng ra, cậu còn nhận được rất nhiều lợi ích ẩn. Còn tôi thì càng quan trọng hơn, chỉ cần phá được vụ này, chắc lãnh đạo tổ trọng án sẽ đích thân mời tôi quay về đội.”

Có thể thấy Lệ Tuyết rất muốn được quay về đơn vị, cô nhiệt tình giúp đỡ Hàn Phi cũng có phần vì lý do này.

“Giờ tôi không quan tâm đến tiền và danh tiếng nữa, tôi chỉ muốn xây dựng quan hệ tốt với các cô chú cảnh sát, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.” Hàn Phi nói thật lòng, dáng vẻ chất phác ấy khiến người ta rất dễ tin tưởng.

“Đừng nói lời khách sáo nữa, vào thẳng vấn đề đi, tôi cũng rất tò mò về gương mặt nạn nhân số tám.” Lệ Tuyết lấy điện thoại ra, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Tôi không có ảnh của nạn nhân, nhưng tôi nhớ rõ gương mặt của cô ấy.” Hàn Phi mở phần mềm trên máy tính, sử dụng chức năng tự động tạo hình, nhập vào toàn bộ thông tin.

Chốc lát sau, màn hình hiện ra hình ảnh một cô bé vóc người nhỏ nhắn, khoảng mười bốn tuổi.

Nhìn thấy ảnh trong máy, ánh mắt Lệ Tuyết dừng lại rất lâu, hơn mười giây sau mới hít sâu một hơi: “Cậu cũng có bản lĩnh đấy, giờ thì tôi hoàn toàn tin lời cậu nói rồi.”

“Trước đó cô chưa tin tôi à?”

“Chưa hoàn toàn tin. Dù sao cậu cũng là một diễn viên hài mà lại điều tra được manh mối quan trọng của vụ án ghép xác, người bình thường nghe xong cũng thấy khó tin.”

“Nhưng cô chưa từng gặp nạn nhân số tám, nhỡ tôi chỉ bịa đại một tấm ảnh để lừa cô thì sao?”

“Cậu xem thường cảnh sát quá rồi đấy.” Lệ Tuyết lấy điện thoại ra, cho Hàn Phi xem một bức ảnh khác, trong ảnh là một cô bé có gương mặt giống đến tám chín phần so với hình Hàn Phi dựng lại: “Cảnh sát căn cứ vào số thịt vụn còn lại để xác định độ tuổi nạn nhân, rồi dựa vào một số xương cốt để phục dựng vóc dáng, dùng máy tính mô phỏng gương mặt. Chỉ là chưa từng công bố ra ngoài thôi.”

“Xem ra cảnh sát nắm được thông tin còn nhiều hơn tôi tưởng. Nhưng vậy thì càng tốt.” Hàn Phi muốn thông qua Lệ Tuyết để tổng hợp manh mối hai bên: “Về vụ án này cô nghĩ sao? Hoặc bên cảnh sát hiện giờ đã khoanh vùng nghi phạm đến mức nào rồi?”

“Hung thủ vóc người vừa phải, hơi gầy, có kỹ năng cận chiến và giải phẫu, đầu óc rất kín kẽ. Xét đến tính chất đặc biệt của nạn nhân số tám, hung thủ rất có thể từng nuôi dưỡng trẻ bị bỏ rơi chưa đăng ký hộ tịch…”

Lệ Tuyết nói rất nhiều, mở rộng tư duy của Hàn Phi.

“Cô nghĩ giống tôi, nhưng có một điểm hình như các cô đã bỏ sót.” Hàn Phi chỉ vào ảnh của Ngụy Hữu Phúc, nói ra suy đoán trước đó của mình, rằng hung thủ rất có thể quen biết Ngụy Hữu Phúc.

“Không nói đến việc hung thủ có quen hay không, nói thật với cậu, tất cả những người liên quan đến nạn nhân bên cảnh sát đều đã điều tra qua rồi.” Lệ Tuyết dùng chứng minh thư đăng nhập hệ thống nội bộ của cảnh sát: “Cái tiệm ghép hình mà cậu nói, từ ông chủ đến nhân viên, không ai có thời gian gây án.”

“Vậy cô có thể giúp tôi tra thêm một việc không?” Hàn Phi viết lên giấy cái tên Mạnh Trường An: “Tôi muốn biết ba người con trai của Mạnh Thi có ai quen biết Ngụy Hữu Phúc không?”

“Cậu nghi vụ án giấu xác trong tủ lạnh và vụ cơ thể ghép là cùng một hung thủ? Nhưng phương pháp gây án hoàn toàn khác nhau, hơn nữa ba anh em nhà họ Mạnh đều có chứng cứ ngoại phạm. Những điều cậu đang nghĩ đến, cảnh sát năm xưa cũng đã xét đến cả rồi.”

“Dù không phải cùng một người, thì hung thủ hai vụ này nhất định có liên hệ.” Hàn Phi khẳng định như vậy là bởi vì trong trò chơi, cậu biết được Mạnh Trường An từng tiên đoán trước vụ cơ thể ghép.

Lật lại hồ sơ điều tra của cảnh sát, Lệ Tuyết tra hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra một điểm giao nhau trong đời sống của Mạnh Trường An và Ngụy Hữu Phúc.

“Báo cáo điều tra cho thấy, vài ngày trước khi xảy ra vụ án cơ thể ghép, Mạnh Trường An và Ngụy Hữu Phúc từng đến cùng một tiệm ghép hình, nhưng hai người không quen biết, chỉ là người xa lạ.”

Cảnh sát điều tra phải lần theo hàng trăm người, chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng Hàn Phi thì khác, cậu có một phương hướng rõ ràng, độ khó điều tra giảm đi rất nhiều, giống như đang thi mở sách vậy.

“Mạnh Trường An cũng từng đến tiệm đó?” Hàn Phi càng kích động hơn: “Chắc chắn tiệm đó có vấn đề! Đừng chỉ điều tra ông chủ và nhân viên, hãy kéo dài thời gian ra, tất cả khách từng có giao điểm với Ngụy Hữu Phúc trong tiệm đều phải chú ý!”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừm!” Hàn Phi gật đầu chắc nịch, rồi nói tiếp: “Còn một thông tin nữa tôi muốn nói với cô. Nạn nhân số tám chưa từng để lại dấu vết gì trên mạng, cô bé bị hung thủ nuôi dưỡng trong một nơi hoàn toàn cách biệt với xã hội hiện đại. Cô ấy sống trong một ngôi nhà màu đen, xung quanh là rừng cây bạt ngàn.”

“Sao cậu biết những điều này?” Lệ Tuyết ghi lại manh mối Hàn Phi đưa ra.

“Nếu tôi nói là chính nạn nhân nói cho tôi biết, cô có tin không?”

“Tin, sao lại không tin? Pháp y còn có thể khiến người chết ‘lên tiếng’, có lẽ cậu cũng có cách của riêng mình. Tôi không tò mò về điều đó, tôi chỉ muốn phá án càng sớm càng tốt.” Lệ Tuyết đứng dậy: “Cơ sở dữ liệu mười năm trước không lưu thông tin khách hàng của tiệm ghép hình, tôi sẽ đến nhà thầy một chuyến. Ông từng tham gia điều tra vụ cơ thể ghép, vụ này cũng là một nỗi đau của ông.”

“Được.”

“Có tiến triển gì mới tôi sẽ lập tức báo cho cậu.” Thu dọn tài liệu và điện thoại vào túi, Lệ Tuyết quay đầu nhìn bức tường dán đầy ảnh các nạn nhân: “Ở một mức độ nào đó, cậu đúng là một diễn viên rất tận tâm.”

“Cũng tàm tạm thôi, đó là tố chất cơ bản của một diễn viên.”

Hàn Phi có chút ngại ngùng, cậu phát hiện từ sau khi chơi Cuộc đời hoàn mỹ, ngoài đời bỗng dưng xuất hiện rất nhiều lời khen dành cho mình.

Tiễn Lệ Tuyết xong, Hàn Phi đang định học tâm lý tội phạm thì điện thoại bất ngờ vang lên.

“Đạo diễn Giang? Phân cảnh của tôi không phải đã quay xong rồi sao?”

“Chúng tôi bàn bạc xong rồi, quyết định thêm cho cậu vài phân cảnh nữa. Muốn xây dựng nhân vật Ngụy Hữu Phúc thành nạn nhân tiêu biểu nhất trong bảy người.” Lúc này đạo diễn Giang nói chuyện với Hàn Phi cũng rất khách sáo, có lẽ đã bị diễn xuất của cậu thuyết phục.

“Được, tôi đến ngay.”

Vội vàng chạy tới phố Bắc khu phố cổ, khi Hàn Phi đến nơi, toàn bộ ê-kíp đã vào vị trí.

Dễ dàng nhận ra, dù chỉ là một bộ phim kinh dị trinh thám kinh phí thấp, nhưng đoàn làm phim của đạo diễn Giang vô cùng coi trọng tác phẩm này.