Chương 46: Tầng Năm
Han Phi không phải là thám tử, chuyện phá án vẫn nên giao cho cảnh sát thì hơn, cậu chỉ phụ trách cung cấp manh mối.
Sau khi xác định rõ vị trí của mình, Han Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: “Trước khi bắt được hung thủ, mình nhất định phải giữ kín tiếng, cư xử sao cho giống người bình thường nhất có thể.”
Quay đầu nhìn lại hiện trường quay của đoàn phim Hoa Ác, Han Phi hơi lo lắng rằng hung thủ sẽ mò tới. Dù sao thì bộ phim họ đang quay cũng được chuyển thể từ vụ án có thật, mà rất nhiều kẻ giết người hàng loạt lại có sở thích bệnh hoạn là thưởng thức “tác phẩm” của chính mình.
Ăn uống qua loa xong, Han Phi trở về căn hộ thuê của mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, cậu không đi vào ngay mà đứng yên xác nhận xem trong phòng có ai không.
“Mỗi ngày đều căng thẳng quá mức, khiến mình bắt đầu hình thành mấy thói quen kỳ quặc.”
Đóng cửa, mở tivi lên, căn hộ trọ nhỏ mới có chút hơi người.
Tắm nước nóng xong, Han Phi ngồi trên ghế, một tay cầm tạ, tay kia lật quyển Tâm lý học tội phạm đọc tiếp: “Tâm lý phạm tội của con người phát triển đến mức thay đổi nhân cách, cho thấy tâm lý phạm tội ấy đã cố định. Muốn chỉnh sửa loại nhân cách đã định hình ấy, cần một quá trình tinh vi, phức tạp và lâu dài…”
Mưa dầm thấm lâu, học hành là một quá trình dài. Han Phi – người vẫn ôm giấc mơ trở thành diễn viên hài – cảm thấy chỉ cần mình kiên trì, thì cho dù giấc mơ làm diễn viên có tan vỡ, cậu vẫn có thể trở thành một trợ lý cảnh sát ưu tú.
Mười một giờ năm mươi tối, Han Phi kết nối xong hết thiết bị, ôm mũ trò chơi lên giường nằm.
“Hiện tại mình vẫn chưa thể giao tiếp với các nạn nhân trong căn nhà ma 1044, nhưng quen dần rồi sẽ ổn thôi. Dù sao họ tạm thời cũng chưa có ý định giết mình, vậy là bất hạnh trong may mắn rồi.”
Đúng lúc nửa đêm, Han Phi đội mũ trò chơi lên. Khi màu máu bao phủ, âm thanh máy móc lạnh lẽo lại vang lên trong đầu cậu.
“Chào mừng đến với Cuộc đời hoàn mỹ! Bây giờ bạn có thể chọn cuộc đời hoàn mỹ của riêng mình.”
Mở mắt ra, Han Phi nhìn căn phòng khách âm u lạnh lẽo, nhếch môi cười: “Mà cũng cho tôi thêm vài lựa chọn đi chứ?”
Đồng hồ điện tử trên tường chỉ đúng mười hai giờ. Han Phi nhặt con dao làm bếp dưới đất lên, nhìn về phía phòng ngủ sâu nhất trong nhà ma 1044.
Trong cả căn nhà ma này, chỉ có mỗi căn phòng ngủ ấy là đóng kín cửa.
Hiện tại Han Phi vẫn chưa đủ can đảm để chủ động gõ cửa. Bảy nạn nhân chỉ có thể miễn cưỡng giữ được lý trí khi tách nhau ra, một khi họ hợp lại sẽ biến thành một con quái vật bị tuyệt vọng và đau đớn khống chế.
“Các nhiệm vụ tân thủ mình đã hoàn thành hết, xem ra đêm nay phải ra ngoài một chuyến rồi.”
Han Phi mở bảng nhiệm vụ, ba nhiệm vụ tân thủ trước đó đã biến mất, thay vào đó là một nhiệm vụ hoàn toàn mới — Thăm hàng xóm tầng năm, chào hỏi làm quen.
“Chỉ nhìn tên nhiệm vụ thôi, nghe chẳng khác gì game chữa lành cả.” Han Phi gãi đầu: “Mạnh Thi từng nói, tầng năm có một người phụ nữ điên tên là Từ Cầm, bà ta khá tốt, có thể làm bạn. Dù sao cũng phải làm nhiệm vụ, tiện đường ghé thăm thử xem.”
Ngoài đời, hễ gặp người không quen, Han Phi liền tránh được là tránh, vốn thích sống một mình. Nhưng trong game, cậu lại trở nên cực kỳ thích kết bạn.
“Đi gặp hàng xóm mới, nên mang quà gì đây?” Han Phi nhìn con dao trong tay: “Thôi kệ, gặp được rồi tính.”
Quyết định xong, Han Phi bật tivi lên, muốn thử xem có thể dụ bạn cùng phòng của mình ra không.
Nếu bạn cùng phòng giúp cậu kích hoạt nhiệm vụ mới, vậy thì cậu không cần rời khỏi căn nhà an toàn ấm áp này nữa.
Từ mười hai giờ đến ba giờ sáng, Han Phi cắn răng xem màn hình vô tín hiệu suốt ba tiếng đồng hồ, bấm luân phiên tất cả các kênh vài chục lần, nhưng bạn cùng phòng vẫn không chịu lộ diện.
“Xem ra phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.” Han Phi cầm lấy con dao, kiểm tra vật phẩm trong hành trang: “Nhẫn của chủ nhà có thể phát hiện ma quỷ, chìa khóa của chủ nhà có thể mở tất cả cửa trong tòa nhà, nhưng mấy chìa này lại không có số hiệu, mình phải thử từng cái một. Nhật ký của chủ nhà thì trống trơn, tạm thời chưa rõ công dụng, còn ba điếu thuốc của chủ nhà…”
Han Phi mở hành trang, lấy thuốc ra.
“Ba đứa con của chủ nhà đã dâng ba điếu thuốc sau khi ông ta chết. Thuốc này là vật phẩm tiêu hao, không rõ sau khi châm thì sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Nhiệm vụ ngủ đầu tiên và nhiệm vụ ngủ khi độ khó tăng lên đúng là khác nhau một trời một vực. Nếu độ khó và phần thưởng tỷ lệ thuận, thì phần thưởng thêm này hẳn cũng rất đáng giá.”
Tìm được bật lửa trong bếp, Han Phi quyết định nếu rơi vào tuyệt cảnh thì sẽ châm một điếu để trấn tĩnh lại.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Han Phi đến trước cửa chống trộm, trước tiên quan sát bên ngoài qua mắt mèo. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cậu mới dám mở cửa.
Trong suốt quá trình ấy, Han Phi không phát ra một tiếng động nào.
Cầu thang tối đen như mực, chỉ nhìn thôi cũng đã rợn cả người.
“Thời kỳ bảo hộ tân thủ đã hết, ác quỷ có thể hoạt động mạnh hơn trước, mình phải cực kỳ cẩn thận.”
Để ngăn cửa nhà bị đóng sập, Han Phi kéo ghế trong phòng khách ra, chặn cửa lại.
Như vậy, lúc quay về sẽ không cần mở cửa, có thể tiết kiệm thời gian. Ngoài ra, nếu có hàng xóm tò mò mò vào nhà, thì cũng vừa hay, mọi người có thể cùng ngồi ăn một bữa. Chỉ có điều người ta ngồi ghế, còn hàng xóm có khi sẽ nằm trên bàn ăn.
Hít sâu một hơi, Han Phi lặng lẽ rời khỏi nhà ma 1044.
Từng bước chậm rãi di chuyển, đây là lần đầu tiên Han Phi ra khỏi nhà sau khi hết thời kỳ bảo hộ, cậu cảm nhận rõ ràng có điều gì đó thay đổi trong tòa chung cư.
Cơ thể như chìm vào một vùng biển đen đặc quánh, ý thức không ngừng sa lầy.
Tay Han Phi sờ tường, thân thể dán sát vào tường, đi lên như vậy sẽ không bị người tầng trên trông thấy.
Tầng năm, Han Phi chưa từng tới bao giờ. Cậu đi rất chậm, mất cả phút mới đến đoạn giữa tầng bốn và năm.
Ngẩng đầu nhìn, Han Phi lập tức khựng lại.
Tầng năm có bốn căn hộ, trong đó có một căn mở cửa, có một cái bóng đen đang đứng trước cửa nhà.
Ba giờ sáng, trong hành lang chết lặng, một người mở cửa đứng yên trước nhà mình. Cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy rùng rợn.
Han Phi không dám tiến lên, nhưng bóng đen kia dường như đã thấy cậu, chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã biến mất.
“Cái thứ đó là gì vậy?”
Bóng đen biến mất rồi, nhưng cửa nhà vẫn mở toang. Han Phi rất lo nếu mình bước đến sẽ bị thứ gì đó kéo tuột vào trong.
Cánh cửa đen ngòm, không nhìn rõ bên trong có gì, chỉ khiến người ta thấy bất an cực độ.
“Từ Cầm sống ở căn 1052, bóng đen vừa rồi đứng trước căn 1051…”
Han Phi chuyển ánh mắt sang căn hộ 1052, dũng khí vừa dấy lên lại tan biến không ít.
Trên cánh cửa 1052 bị ai đó viết đầy chữ “chết”, dưới cửa còn rỉ ra vết máu đen nâu.