Chương 49: Căn Phòng Ăn Thịt Người
Hai bên đều không ra tay, theo thời gian dần trôi, nỗi sợ trong lòng Hàn Phi cũng từ từ tan biến.
Chỉ cần qua thêm vài phút nữa là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn. Nếu cầm cự được đến khi đó, cục diện sẽ thay đổi hoàn toàn.
Chiếc nhẫn chủ nhà phát ra hàn khí lạnh đến mức muốn đóng băng các ngón tay của Hàn Phi. Bị kẹt giữa hai con quỷ, ngược lại cậu lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Cẩn thận duy trì hiện trạng, Hàn Phi không tiếp tục tiến vào trong nhà cũng không bỏ chạy ra ngoài. Một người sống sờ sờ như cậu cứ thế đứng ở lối vào phòng khách nhà hàng xóm, thậm chí còn từ từ nở một nụ cười lễ phép.
Phòng 1051 tối đen như mực, đôi mắt đẫm máu kia cứ như mọc lên từ hư không. Hàn Phi không thấy rõ mặt mũi đối phương, chỉ biết luồng khí nó tỏa ra vô cùng đáng sợ, không chỉ đơn thuần là âm khí, mà còn pha lẫn thứ ác ý đặc biệt, như thể đang khát khao được nuốt chửng mọi thứ.
“Lẽ nào hàng xóm ở phòng 1051 định ăn thịt mình?”
Vì vừa rồi Hàn Phi gây ra tiếng động khá lớn nên trên lầu cũng bắt đầu có tiếng động kỳ lạ. Con quỷ sau lưng và con quỷ trước mặt đều trở nên nôn nóng, dường như chúng sợ sẽ có thêm nhiều lệ quỷ và quái vật khác kéo tới.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên sau lưng Hàn Phi, chất lỏng sền sệt một lần nữa nhỏ xuống lưng cậu.
Năm ngón tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương vươn vào phòng 1051, con quỷ phía sau dường như muốn kéo Hàn Phi ra khỏi căn phòng. Nhưng khi nó vừa thò tay vào bên trong, bóng tối trong phòng như biến thành chất lỏng sền sệt chảy ngược ra cửa.
Cánh tay kia cuối cùng không chạm được vào vai Hàn Phi, nó bị bóng tối đặc quánh trong phòng giữ chặt lấy.
“Cư dân trong phòng 1051 dường như có thể hòa làm một với bóng tối.” Hàn Phi chợt nhớ tới bóng người đứng trong hành lang lúc trước. Hắn không có khuôn mặt, không mặc quần áo, chỉ là một cái bóng đen sì sì: “Cư dân trong tòa nhà này đúng là mỗi người một kiểu dị hợm.”
Tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên. Hàn Phi không dám quay đầu lại, chỉ biết con quỷ đi theo phía sau mình đang giao chiến với chủ nhân phòng 1051.
“Đánh đi, đánh đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, chết một đứa là bớt một đứa.”
Tâm lý của Hàn Phi bây giờ đã cực kỳ vững vàng, tai liên tục nghe thấy những âm thanh rợn người, lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, vậy mà cậu vẫn không ngoảnh lại.
“Còn năm phút.”
Nhìn bảng nhiệm vụ với thời gian đếm ngược, tim Hàn Phi đập ngày càng nhanh nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh lạ thường.
Khi nhiệm vụ chỉ còn ba phút, chủ nhân phòng 1051 dường như đã bị chọc giận hoàn toàn. Căn phòng như sống dậy, bóng tối đặc quánh trào ra từ cửa như một cái miệng khổng lồ, nuốt chửng con quỷ sau lưng Hàn Phi!
“Bốp!”
Tiếng cửa đóng mạnh vang lên sau lưng khiến tim Hàn Phi thót một nhịp, tình huống ngoài dự tính xảy ra.
Mọi ánh sáng đều biến mất, Hàn Phi như bị tước đoạt thị giác, xung quanh chỉ còn bóng tối vô tận.
“Con quỷ theo sau mình cũng bị kéo vào phòng 1051 rồi sao?!”
Cảm giác cực kỳ bất an, Hàn Phi định lần người dựa vào tường.
Vai cậu nhanh chóng đụng phải một thứ gì đó, nhưng nó không hề giống tường mà giống như bụng của một người.
“Có người đứng bên cạnh mình? Bụng hắn lại cao ngang vai mình? Chẳng lẽ bị treo ngược trong nhà?”
Điều duy nhất khiến Hàn Phi cảm thấy yên tâm là con quỷ phía sau vẫn đang vùng vẫy, cậu có thể nghe thấy tiếng nó rên rỉ và gào thét.
Trong hoàn cảnh tối om như vậy, nghe được tiếng quỷ thảm thiết la hét với Hàn Phi cũng đã là một loại an ủi, ít nhất cậu biết trong phòng vẫn còn kẻ xâm nhập khác ngoài mình.
Âm khí tràn ngập, bóng tối như từng đợt sóng va đập vào tường. Hàn Phi âm thầm cầu nguyện cho con quỷ sau lưng: “Cậu nhất định phải cầm cự thêm ba phút nữa!”
Đôi mắt chăm chú nhìn bảng nhiệm vụ, Hàn Phi dõi theo từng giây của đồng hồ đếm ngược: “Vẫn đang đếm, chứng tỏ con quỷ theo sau mình chưa bị ăn, đây chắc là tin tốt duy nhất rồi…”
Vừa lóe lên suy nghĩ đó, cậu liền nghe thấy một tiếng gào cực kỳ chói tai, âm phong trong phòng tan biến phần lớn, con quỷ kia có vẻ đã bị trọng thương.
“Đừng mà, mình vừa mới cổ vũ cậu xong, cố gắng lên chứ!” Hàn Phi cũng bắt đầu hoảng, căn phòng này đáng sợ vượt xa trí tưởng tượng. Không nhìn thấy gì, tối đen như mực, khắp nơi nồng nặc mùi tử khí, chẳng khác nào nhà xác bị bỏ hoang.
Tiếng đánh nhau và rên rỉ mỗi lúc một yếu dần, trong khi mới chỉ trôi qua mấy chục giây.
“Cậu còn ở đó chứ? Gắng thêm chút nữa đi!” Hàn Phi thật sự cuống lên. Con quỷ trong phòng 1051 dường như chỉ mạnh khi ở trong không gian của mình, ra ngoài thì yếu hơn hẳn.
Tiếng đánh nhau biến thành tiếng đập cửa, rồi lại thành tiếng móng tay cào vào cửa. Con quỷ bám theo Hàn Phi có vẻ đã từ bỏ cậu, chỉ mong được thoát khỏi đây.
Hàn Phi đến giờ vẫn chưa từng quay đầu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể phán đoán qua âm thanh.
Tình thế càng lúc càng bất lợi. Nếu để con quỷ kia thoát ra được, cậu sẽ phải đơn độc đối mặt với căn phòng quỷ dị này.
Lúc chủ nhà chưa chú ý đến mình, Hàn Phi lùi về phía sau.
Bóng tối đặc quánh như có thực thể, con quỷ bám theo Hàn Phi tỏa ra hàn khí buốt xương, tâm điểm của trận chiến giờ không còn là Hàn Phi nữa.
So với Hàn Phi, chủ nhà 1051 càng muốn nuốt con quỷ kia hơn, còn nó cũng nhận ra nguy hiểm, liều mạng tìm đường thoát thân.
Ngay từ đầu con quỷ sau lưng Hàn Phi đã không có ý định vào phòng, nhưng lại vô tình trúng kế. Khi cửa phòng đóng lại, tất cả đã quá muộn.
Hàn khí lạnh buốt quét qua lưng, Hàn Phi vô thức lùi đến sát cửa phòng, tay cậu nắm lấy tay nắm cửa.
“Cơ hội!”
Hàn Phi định mở cửa nhưng vừa cử động thì lập tức bị bóng tối vô hình bao phủ, kéo chặt lấy cậu.
“Không thể rời đi?”
Lúc này, con quỷ sau lưng và chủ nhà 1051 đã gần phân thắng bại. Nó chỉ lo chạy trốn, còn chủ nhà thì dần mất kiểm soát.
Khe cửa dần rộng ra, ánh sáng trong phòng cũng sáng hơn đôi chút. Con quỷ kia hoàn toàn không để ý tới Hàn Phi nữa, sắp thoát được thì Hàn Phi bất ngờ dùng sức giữ chặt tay nắm cửa, như muốn đóng lại.
Thấy Hàn Phi định đóng cửa, con quỷ phía sau thét lên một tiếng chói tai, như thể sắp phát điên.
“Dẫn tôi đi cùng!” Bóng tối quấn chặt lấy Hàn Phi, cậu chẳng thể giãy thoát chỉ còn biết hét lớn: “Cậu không định bắt tôi làm thế thân sao? Chẳng phải ta đã hứa sẽ là thiên sứ của nhau sao?”