Chương 48: Món Quà của Hàn Phi
Khi diễn viên gặp phải kẻ lừa đảo, cả hai giả vờ thân thiết, diễn một màn "tha hương ngộ cố tri" trong hành lang lạnh lẽo.
Hàn Phi nói chuyện với con quỷ sau lưng mình nửa phút, biểu hiện càng lúc càng tự nhiên, càng lúc càng nhiệt tình nhưng vẫn kiên quyết không quay đầu lại. Mấy lần suýt nữa thì ngoảnh lại, cuối cùng đều kịp dừng đúng lúc.
Con quỷ phía sau dần mất kiên nhẫn.
Đã kết nghĩa huynh đệ rồi mà ngươi còn không dám nhìn ta lấy một cái, rõ ràng là đang gạt quỷ còn gì?
Giọng nói quen thuộc dần biến mất, Hàn Phi vẫn chưa thỏa mãn, khẽ gọi thêm mấy câu nhưng không được đáp lại. Lúc này sắc mặt cậu mới dần thay đổi: “Giận rồi à?”
Hành lang tĩnh lặng như tờ. Con quỷ sau lưng Hàn Phi biết lời nói không thể dụ được cậu quay đầu, nó có vẻ đã đổi chiến lược.
Cùng lúc đó, chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi bắt đầu toát ra cảm giác lạnh lẽo, con quỷ bám theo phía sau rốt cuộc cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang.
Cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay càng lúc càng rõ rệt, Hàn Phi không thể đoán được thực lực đối phương, cơ thể theo bản năng muốn bước về phía trước để kéo giãn khoảng cách, nhưng con quỷ kia lại bám sát không buông.
Tệ hơn nữa, Hàn Phi cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng, như thể có vật gì đó đè lên người.
Cái lạnh lan khắp tứ chi, một mùi hôi nhè nhẹ xộc vào mũi. Đây là mùi cậu chưa từng ngửi thấy, hơi giống mùi xác thối rữa, chỉ ngửi sơ qua mà dạ dày đã cuộn lên khó chịu.
Tí tách, tí tách...
Chất lỏng sền sệt nhỏ từng giọt xuống lưng. Cổ Hàn Phi bị thứ gì đó siết chặt, đối phương dường như đã từ bỏ việc dùng lời dụ dỗ mà chuyển sang trực tiếp ra tay.
Hô hấp trở nên khó khăn, mặt Hàn Phi đỏ bừng vì nghẹt thở. Cậu chợt nhớ đến cảm giác quen thuộc này.
Lần đầu đăng nhập Cuộc Đời Hoàn Mỹ, cậu bị con quỷ trong nhà ma hù đến mức bỏ chạy.
Chạy xuống tầng một, đúng lúc đèn cảm ứng tắt phụt, hành lang chìm trong bóng tối.
Rồi trong bóng đêm, có thứ gì đó đuổi theo và cũng bóp cổ cậu y hệt như bây giờ.
Hàn Phi dần xâu chuỗi lại mọi việc. Nạn nhân trong nhà ma chưa từng ra tay với cậu, cũng chưa từng rời khỏi đó. Vậy kẻ từng siết cổ cậu, có lẽ chính là con quỷ đang bám theo sau lưng lúc này.
"Nó cứ bắt mình phải quay đầu, chẳng lẽ chỉ cần nhìn thấy mặt nó là mình sẽ trở thành thế thân?"
Càng nghĩ càng thấy khả năng đó rất cao. Lần đầu chơi game, không có kinh nghiệm, cậu bị dọa sợ đến mức chỉ biết bỏ chạy. Cuối cùng còn ngắt kết nối ngay trước mặt đối phương.
"Nếu con quỷ bám theo sau đúng là kẻ từng định giết mình, vậy nó rất có khả năng đã nhận ra mình là người sống, muốn bắt mình làm thế thân cũng không lạ."
Cổ bị bóp méo cả đi nhưng đầu óc Hàn Phi lại vô cùng tỉnh táo: “Nó biết mình là người, còn tận mắt thấy mình thoát khỏi trò chơi, vậy thì con quỷ này không thể để lại được.”
Con ma khóc ở tầng ba tuy cũng từng thấy Hàn Phi thoát ra, nhưng lúc đó đã bị cậu dọa cho kinh sợ, lại chỉ là đứa trẻ, không thể so với con quỷ tinh ranh đang theo sau.
Đối phó với loại quỷ giỏi dụ dỗ lòng người, lại xảo quyệt như thế, cách tốt nhất là để những con quỷ khác nuốt chửng nó.
Hàn Phi không thể lùi, cũng không thể quay đầu, nên kéo nó vào nhà ma là không thể.
Nghĩ kỹ lại, khi con quỷ này theo dõi cậu, nó còn tiện tay đóng cửa nhà ma, đủ thấy nó biết rõ nơi đó nguy hiểm, chắc chắn sẽ không dám bước vào.
Không thể dụ nó vào nhà ma, chỉ còn cách dựa vào các quái vật khác trong tòa nhà. Nhân lúc còn chút sức lực, Hàn Phi bắt đầu trèo lên tầng trên.
Hô hấp ngày càng khó khăn, Hàn Phi cố gắng hết sức mới lên được tầng năm, cậu định cầu cứu hàng xóm.
“Từ Cầm...”
Bàn chân giẫm phải vết máu trên sàn, Hàn Phi lảo đảo, túm lấy tay nắm cửa phòng 1052, miệng gọi tên Từ Cầm.
Từ Cầm và cậu chẳng có quan hệ gì, Hàn Phi cũng biết khả năng cô cứu mình là rất thấp, nhưng giờ cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cậu đập mạnh vào cửa sắt, tiếng khá lớn, nhưng đèn cảm ứng vẫn không bật, lần nữa chứng minh phán đoán của cậu.
Lần đầu chơi game, cũng từng gặp chuyện tương tự ở hành lang này.
Cảm giác lạnh từ chiếc nhẫn càng lúc càng nặng, Hàn Phi nhận ra mình đã đánh giá thấp con quỷ bám sau. Chỉ xét theo mức độ lạnh phát ra từ nhẫn, thực lực của nó tương đương hai nạn nhân trong vụ án ghép xác.
Kinh khủng hơn, cảm giác lạnh ấy vẫn còn đang tăng.
“Có ai không!”
Hàn Phi đập mạnh cửa. Lúc này không thể khách sáo nữa, không gây ra chút động tĩnh, chắc chắn sẽ bị con quỷ hành hạ đến chết.
Bình thường cậu sẽ không dám làm vậy, nhưng giờ chỉ muốn khuấy động mọi thứ, tranh thủ kéo vài con quỷ đến chia sẻ áp lực.
Tiếng động ở tầng năm rất lớn, nhưng không có căn nào mở cửa. Ngược lại, ở các tầng khác vang lên tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ.
Lúc này Hàn Phi đã gần như không thở nổi, buộc phải nhìn về phía phòng 1051.
Bóng đen ban đầu đứng trong hành lang, giờ không thấy đâu nữa, nhưng cửa phòng 1051 vẫn còn mở.
Nhanh chóng di chuyển, Hàn Phi lách tới cửa phòng 1051.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì, chỉ toát ra một luồng ác ý kinh người, như thể chỉ cần bước vào là sẽ không bao giờ thoát ra được.
“Trong tin mà Mạnh Thi đưa, không hề nhắc gì đến phòng 1051. Phòng này chắc không đáng sợ đến thế mới phải!”
Giờ Hàn Phi chẳng nghĩ nhiều được nữa, lập tức nhấc chân bước vào phòng 1051.
Khi nửa người đã vào trong, con quỷ sau lưng bất ngờ hét lên thảm thiết, mười ngón tay trắng bệch như móc câu móc chặt cổ cậu, định kéo ngược cậu ra khỏi phòng.
Cơn đau dữ dội truyền từ cổ lên, ngay lúc Hàn Phi tưởng chừng cổ mình sắp bị vặn gãy, chiếc bùa hộ mệnh trước ngực đột nhiên phát ra tiếng vỡ giòn tan, rồi tan nát.
Một luồng khí âm cực kỳ lạnh lẽo bùng phát từ bùa hộ thân, hất bay mười ngón tay đang siết cổ, Hàn Phi nhờ đó lách vào trong phòng.
Bóng tối nuốt chửng tất cả. Sau khi bước vào phòng 1051, bóng đêm càng thêm dày đặc, như thể mọi tia sáng lọt vào đều bị ăn mòn.
Cảm giác lạnh từ chiếc nhẫn truyền đến từng đợt đau buốt. Trong phòng 1051, một đôi mắt đỏ rực đang chậm rãi mở ra.
Nhìn vào ánh mắt bệnh hoạn ấy, cơ thể Hàn Phi run lên nhưng cậu vẫn cố mỉm cười vẫy tay: “Tôi ở dưới tầng, lần đầu sang chơi, tay không đến thì ngại quá nên tiện thể cõng theo một con quỷ làm quà.”
Hiện tại đang hình thành một thế cân bằng kỳ lạ. Con quỷ bám sau chưa rời đi nhưng cũng không dám bước vào phòng 1051, còn thứ ẩn giấu trong phòng 1051 dường như cũng hơi kiêng dè con quỷ kia.