Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 47: Đừng ngoảnh đầu lại

Chương 47: Đừng ngoảnh đầu lại

“Cửa phòng bị viết đầy chữ chết, dưới khe cửa còn rỉ ra máu, một người hàng xóm như vậy liệu có thích hợp để kết bạn không?”

Mạnh Thi nói Từ Cầm sống ở phòng 1052, còn nói rằng tuy Từ Cầm hơi điên điên khùng khùng, nhưng thật ra là người không tệ.

Ban đầu Hàn Phi cũng có chút mong đợi đối với Từ Cầm, nghĩ rằng có thể chung sống hòa thuận. Nhưng khi thấy cánh cửa viết đầy chữ chết, cậu mới chợt nhận ra, Mạnh Thi nói Từ Cầm không tệ, là đang so với những người hàng xóm khác trong toà nhà này mà thôi.

Trong một đám sát nhân biến thái, lệ quỷ và quái vật, chỉ cần Từ Cầm có chút điểm tốt thôi cũng sẽ bị phóng đại không giới hạn.

Hiện giờ Hàn Phi đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cậu phải hoàn thành một nhiệm vụ mới có thể rời khỏi trò chơi, nhưng những người hàng xóm “quen thuộc” thì đã không còn nhiệm vụ nào nữa, cậu buộc phải mạo hiểm thám hiểm những tầng lầu xa lạ.

Mà những tầng đó rõ ràng rất nguy hiểm, cậu cũng không dám chắc mình có thể an toàn quay về.

“Nhiệm vụ mới xuất hiện chắc là để ép mình khám phá khu vực chưa biết. Mình vẫn còn nhớ lần đầu thoát khỏi trò chơi, hệ thống từng nói hy vọng mình có thể đẩy nhanh tốc độ thăm dò.”

Nhìn vào hành lang tối đen như mực, Hàn Phi siết chặt con dao bếp, chậm rãi bước lên bậc thang.

“Đã không thể trốn tránh, vậy chỉ có thể tiến về phía trước.”

Chân vừa đặt lên bậc thang, cậu chợt nghe thấy một tiếng “xoảng” vang lên từ dưới lầu, dường như có ai đó đang tháo xích trên cánh cổng sắt ở đầu hành lang.

“Cửa sắt dưới lầu bị mở ra? Có người rời khỏi chung cư? Hay là có thứ gì đó từ bên ngoài vào?”

Đèn cảm ứng tầng một bật sáng, Hàn Phi lặng lẽ áp sát lan can, tìm một góc khuất để nhìn xuống dưới.

Trên bức tường giữa tầng một và tầng hai xuất hiện một cái bóng – hình như là một người đang bò dưới đất.

“Tình hình không ổn rồi.”

Thấy cái bóng kỳ lạ ấy, Hàn Phi lập tức định quay về căn nhà ma, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo từ hệ thống vang lên trong đầu cậu.

“Người chơi số hiệu 0000, xin chú ý! Bạn đã bước vào hành lang lúc 3 giờ 04 phút sáng, kích hoạt nhiệm vụ ẩn trong hành lang — ‘Đừng ngoảnh đầu’.”

“Nhiệm vụ ẩn: Trong thế giới mở này, tồn tại rất nhiều nhiệm vụ ẩn ngẫu nhiên. Chỉ số may mắn càng cao, xác suất kích hoạt nhiệm vụ ẩn càng lớn.”

“Đừng ngoảnh đầu (một trong những nhiệm vụ ẩn của hành lang): Trong vòng mười lăm phút, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được xuống lầu, không được ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Nếu vi phạm, bạn rất có thể sẽ chết.”

Nghe giọng tổng hợp cơ khí lạnh như băng đó, tim Hàn Phi như chìm xuống đáy.

Toàn thân cậu cứng đờ, không dám xoay cổ tùy tiện.

“Sao lại kích hoạt thêm một nhiệm vụ ẩn nữa? Hoàng Doanh từng nói xác suất gặp nhiệm vụ ẩn cực kỳ thấp, thuộc loại hiếm gặp! Vậy mà mới cấp ba mình đã gặp hai lần rồi!”

Nín thở, lắng nghe, yết hầu Hàn Phi khẽ run: “Trong vòng mười lăm phút không được xuống lầu, không được ngoảnh đầu, nếu vi phạm thì chết? Mô tả nhiệm vụ kiểu này đúng là quá thẳng thắn, không hề chừa lại một chút đường lui nào cả!”

Giữ nguyên tư thế, Hàn Phi đứng giữa tầng bốn và năm. Cậu biết có một người đang bò từ tầng một lên, cũng biết tầng năm vừa rồi có một cái bóng đen vừa vào phòng, cả hai đều không phải thứ gì tốt đẹp.

Hô hấp dần trở nên dồn dập. Nhiệm vụ yêu cầu không được lui lại, nếu thật sự có thứ gì đó tiến đến, cậu chỉ có thể chạy lên lầu. Nhưng càng lên cao, mức độ nguy hiểm càng lớn, cậu vẫn còn nhớ rõ lần trước khóc lóc leo lên lầu đã bị xé toạc cả hai cánh tay.

“Làm sao bây giờ? Có nên châm điếu thuốc để bình tĩnh lại không?”

Đeo bùa hộ thân Mạnh Thi tặng, Hàn Phi lấy ra bật lửa trong túi. Cậu cũng không biết nếu đốt thuốc sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ muốn chuẩn bị trước.

Đèn cảm ứng không còn sáng nữa, nhưng Hàn Phi lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân hỗn loạn – giống như ai đó mới học đi đang lết về phía cậu.

Khẽ áp sát tường, Hàn Phi hy vọng năng lực bị động “Trốn tìm” có thể phát huy tác dụng. Tiếc là năng lực này chỉ giúp giảm cảm giác tồn tại, mà hành lang thì không có chướng ngại vật, với dáng người như cậu, chỉ cần không phải mù là cũng nhìn thấy.

Tiếng bước chân dưới lầu càng lúc càng gần, tim Hàn Phi cũng theo đó mà treo lơ lửng.

Một trong những điều kiện nhiệm vụ là không được xuống lầu, Hàn Phi trừ khi bất đắc dĩ, cũng không dám tùy tiện đi lên. Càng lên cao, càng xa căn nhà ma.

Nửa đêm, một mình đứng trong hành lang, nghe tiếng bước chân sau lưng mỗi lúc một gần, nhịp tim Hàn Phi bắt đầu tăng vọt không thể kiểm soát.

Cậu vô thức siết chặt con dao bếp. Tiếng bước chân phía sau vang lên rõ ràng, rồi đột nhiên biến mất.

“Hết tiếng rồi?”

Hàn Phi cố kiềm chế cơn kích động muốn quay đầu, vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng chỉ vài giây sau, hành lang lại xảy ra biến cố.

“Két…”

Chiếc ghế chặn cửa nhà ma bị ai đó dời đi, cửa sắt phòng 1044 nhẹ nhàng khép lại!

Ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Hàn Phi cảm thấy mình mất đi mối liên kết với “ngôi nhà”, một luồng hàn khí theo mắt cá chân trườn lên ngực, hai chân cậu khẽ run.

Tí tách, tí tách.

Không rõ là nước hay máu, một chất lỏng nhớp nháp nhỏ xuống lưng cậu, Hàn Phi có thể cảm giác rõ ràng – có thứ gì đó đang đứng ngay sau lưng mình.

Theo phản xạ bước về phía trước một bước, cùng lúc cậu di chuyển, trong hành lang vang lên hai tiếng bước chân.

“Vậy mà mới chỉ có một phút trôi qua…”

Hàn Phi cố giữ bình tĩnh, nhưng dù tinh thần có mạnh mẽ đến mấy, cơ thể cậu cũng bắt đầu phản ứng theo bản năng trước nỗi sợ.

“Không được hoảng. Chỉ cần mình không quay đầu trong mười lăm phút, là có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn này, đến lúc đó sẽ có thể thoát game.”

Cắn đầu lưỡi, dùng cơn đau để xua tan sợ hãi: “Đối phương tạm thời không có ý định giết mình, hy vọng nó ôm tâm lý mèo vờn chuột, muốn từ từ tra tấn mình đến chết – như vậy mình mới có thêm thời gian.”

“Ủa? Cậu cũng bị mắc kẹt ở đây à?”

Đang suy nghĩ, sau lưng Hàn Phi bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức khiến cậu sững người. Giọng nói ấy mang đến cảm giác thân thiết, như thể một người bạn cũ từ rất lâu, nhưng cậu lại không thể nhớ ra giọng đó là của ai.

“Không ngờ lại gặp được cậu ở chốn quỷ quái này. Cậu vào đây bằng cách nào vậy?”

Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa. Rất thân mật, nội dung trò chuyện cũng khiến Hàn Phi thấy vô cùng tò mò. Nhưng trong lòng cậu lại cực kỳ rõ ràng – mình trước giờ chưa từng có bạn bè! Một người cũng không có!

Vậy nên giọng nói kia chắc chắn là quỷ, đang muốn dụ cậu quay đầu lại.

Có lẽ con quỷ đứng sau lưng Hàn Phi cũng không ngờ chuyện này, vẫn tiếp tục dùng giọng điệu thân thiết để dụ dỗ cậu.

Còn Hàn Phi, để tranh thủ thời gian, cũng nhanh chóng nhập vai, điều chỉnh giọng nói của mình, giả vờ như sắp nhớ ra được người đó là ai vậy.

(Hết chương)