Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 45: Thiện ý gặp được thiện ý

Chương 45: Thiện ý gặp được thiện ý

“Dựa theo những thông tin hiện tại chúng ta nắm được, rất có thể là do hắn nhận được tin tức gì đó từ Giang Tướng nên Ngụy Hữu Phúc mới đến khu rừng bảo tồn sinh thái ở vùng ngoại ô Tân Hỗ. Thậm chí khu rừng đó rất có thể chính là khu rừng đen trong bức tranh của Giang Tướng.”

“Nạn nhân số Tám từ lúc sinh ra đến khi chết hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào trên mạng, tựa như bị nuôi nhốt ở một nơi tách biệt với thế giới. Có lẽ nhà của nạn nhân số Tám, hoặc nói cách khác là nhà của hung thủ, nằm ngay trong khu rừng sinh thái đó!”

Nghe lời Lệ Tuyết nói, Hàn Phi cũng có chút kích động.

Vụ án đến bước này đã có được một hướng điều tra rõ ràng.

“Khu rừng sinh thái đó nối liền với núi Yếm Mộ ở Tân Hỗ, việc tiến vào tìm kiếm khá khó khăn, muốn thuyết phục cấp trên thì chúng ta cần có manh mối xác thực hơn. May mắn là trong quá trình điều tra sau đó, tôi và thầy đã có một phát hiện then chốt.” Giọng Lệ Tuyết trở nên phấn khích.

“Phát hiện gì vậy?”

“Là do hung thủ đã xem thường Ngụy Hữu Phúc và Giang Tướng!” Lệ Tuyết khẳng định: “Diện tích khu rừng sinh thái đó vô cùng rộng lớn, muốn tìm một căn nhà màu đen bên trong chẳng khác nào mò kim đáy bể, chỉ có thể tìm thấy nếu biết chính xác vị trí.”

“Giang Tướng có thể vẽ được khu rừng đen, căn nhà đen và cả đám người không đầu, điều đó phần nhiều chứng tỏ cậu ta biết vị trí của căn nhà đen. Có khả năng hung thủ vì muốn tra tấn tinh thần nên cố tình dẫn người lang thang có tấm lòng lương thiện như Giang Tướng đến tham quan nhà máy thịt người, liên tục kích thích khiến cậu ta càng lúc càng điên loạn. Còn Ngụy Hữu Phúc chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, hoàn toàn không có kinh nghiệm thám hiểm trong rừng. Thế nhưng chính hai người như vậy lại tạo ra một kỳ tích.”

“Giang Tướng, với trí tuệ thấp kém đến mức không thể nói tròn câu, lại có thể truyền đạt được vị trí căn nhà đen cho Ngụy Hữu Phúc. Mà Ngụy Hữu Phúc lại tin vào lời một ‘kẻ điên’ ven đường, còn hai lần tự mình đến điều tra.”

“Thiện ý gặp được thiện ý, cả hai cùng thành toàn cho tấm lòng lương thiện của nhau, đồng thời cũng đem đến cho chúng ta một manh mối then chốt nhất để phá án!”

“Lần đầu tiên Ngụy Hữu Phúc đến khu rừng sinh thái không phát hiện được gì, nhưng đúng vào ngày hôm trước khi chết, anh ta lại một lần nữa tới đó. Lần này rất có thể anh ta đã tiếp cận được căn nhà đen! Chính vì vậy nên hung thủ vốn mang tâm lý đùa cợt mới đột nhiên ra tay!” Giọng Lệ Tuyết hạ thấp: “Hàn Phi, bên cạnh cậu có ai không?”

Hàn Phi nhìn quanh: “Không, chỉ có mình tôi thôi.”

“Vậy thì tốt.” Lệ Tuyết hít sâu một hơi: “Tiếp theo tôi nói gì, trước khi bắt được hung thủ, cậu tuyệt đối không được kể với bất kỳ ai.”

“Được.”

“Chúng tôi đã xem xét hồ sơ vụ án, thời điểm Ngụy Hữu Phúc bị giết, toàn bộ dữ liệu trong điện thoại và máy tính đều bị xóa sạch. Vì điện thoại và máy tính của các nạn nhân khác cũng đều bị xóa nên cảnh sát khi đó không thấy gì lạ, chỉ cho rằng hung thủ cẩn trọng. Họ để kỹ thuật phục hồi lại thông tin, nhưng không phát hiện điều gì.”

“Thế nhưng sau đó, trong lúc sắp xếp di vật của Ngụy Hữu Phúc, cảnh sát lại phát hiện trong chiếc xe cũ của anh ta có một mảnh vải dính đầy bùn đất.”

“Khi ấy cảnh sát không mấy để tâm, chỉ coi đó là vật khả nghi và mang về.”

“Tôi và thầy đã tìm lại ảnh vật chứng năm đó, phóng to hình ảnh mảnh vải mờ mịt trên máy tính, rồi dùng thiết bị dữ liệu mới nhất để đối chiếu với kho ảnh trên mạng, cuối cùng phát hiện ra đó là họa tiết trên một mẫu quần áo trẻ em từ mười năm trước.”

“Khi còn nguyên vẹn, nó trông như thế này.” Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi một bức ảnh, đó là mẫu đồ trẻ em từ một nhãn hiệu nhái.

“Chỉ dựa vào một bộ đồ trẻ con này mà có thể thuyết phục cấp trên mở lại điều tra vụ án ghép xác? Huy động cảnh sát lục soát khu rừng sinh thái Tân Hỗ?” Hàn Phi tỏ ra nghi hoặc.

“Cậu xem tiếp bức ảnh này, đây là hình ảnh cuối cùng mà đứa trẻ mất tích ở cô nhi viện xuất hiện trên camera.” Lệ Tuyết lại gửi thêm một bức ảnh, Hàn Phi nhìn xong liền rùng mình.

Đứa trẻ hay nói rằng ban đêm thấy ma, vào ngày mất tích chính là mặc bộ đồ trong ảnh!

“Quần áo của đứa trẻ mất tích ở cô nhi viện lại xuất hiện trong xe của Ngụy Hữu Phúc, mà Ngụy Hữu Phúc vừa mới từ khu rừng sinh thái trở về. Mảnh vải đầy bùn đất đó hẳn là thứ anh ta mang về từ khu rừng, sau đó chưa đầy một ngày liền bị hung thủ sát hại dã man.”

“Tất cả mọi việc hợp lại thành một vòng khép kín, mảnh vải đó là bằng chứng xác thực! Chúng ta có đủ lý do để tin rằng, hung thủ có mối liên hệ nào đó với khu rừng sinh thái kia.”

Chỉ suy luận thôi là không thể tái khởi động điều tra, Lệ Tuyết và thầy cô ấy cần một lý do đủ sức thuyết phục cấp trên: “Thời gian hành động cụ thể tôi sẽ không nói, việc cậu cần làm là đảm bảo an toàn cho bản thân, ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt.”

“Lệ Tuyết, tôi có một câu muốn hỏi.” Nghe xong những gì Lệ Tuyết nói, Hàn Phi nghĩ tới vài chuyện: “Giả sử hung thủ vụ án ghép xác thực sự sống trong khu rừng bảo tồn sinh thái, vậy thì cái chết của đứa trẻ mất tích ở cô nhi viện chắc chắn có liên quan đến hắn, bởi mảnh vải quần áo đó được Ngụy Hữu Phúc mang về từ khu rừng.”

“Có lý, cậu nói tiếp đi.”

“Vậy cậu nghĩ xem, đứa trẻ ở cô nhi viện—đứa trẻ luôn nói rằng ban đêm nhìn thấy ma—thì cái ‘ma’ mà cậu ta nhìn thấy có phải chính là hung thủ không?” Hàn Phi đứng trong bóng tối, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Hung thủ từng nuôi dưỡng nạn nhân số Tám, trong bức tranh của Giang Tướng cũng vẽ ra rất nhiều người không đầu trong rừng đen. Nếu những người đó đều là trẻ con, vậy thì cậu nghĩ xem ai có khả năng gom được nhiều trẻ mồ côi và bị bỏ rơi đến thế?”

“Viện trưởng… cô nhi viện?” Lệ Tuyết nghe xong câu đó liền giật mình.

Thực ra Hàn Phi là vì nghĩ tới bài đồng dao ngắn mà nạn nhân số Tám từng hát—“Anh trai và chị gái bị đưa đến nơi xa, em trai và em gái thì càng lúc càng ít”—mới nhận ra rằng nơi nạn nhân số Tám từng sống không chỉ có một đứa trẻ. Chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy rất phiền phức, cần phải có kinh nghiệm.

“Hơn nữa, Giang Tướng vì nhặt được ví tiền của viện trưởng cô nhi viện nên mới được thuê vào làm. Theo như cậu nói trước đây, hung thủ rất thích cái cảm giác thiện ý bị phản bội, bị chối bỏ, bị căm ghét. Viện trưởng cô nhi viện lại biết rõ Giang Tướng là một người vô cùng lương thiện.”

Hàn Phi càng nói càng nhanh: “Cậu nói xem có phải vì viện trưởng cảm thấy Giang Tướng trông rất giống hình tượng thiện ý mà hắn muốn—xấu xí, thiểu năng, bốc mùi—nên mới cho Giang Tướng vào làm việc? Hắn muốn biến Giang Tướng thành món đồ chơi của mình?”

“Có khả năng lắm, tôi sẽ gọi cho thầy ngay để tra xét vài thứ.”

Lệ Tuyết vội vàng cúp máy, Hàn Phi vẫn đứng nguyên trong bóng tối ven đường, trong đầu không ngừng hiện lên các thông tin liên quan đến vụ án.