Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 41: Tôi sẽ cho nó một cái kết

Chương 41: Tôi sẽ cho nó một cái kết

“Hàn Phi, ngại quá, lại phải phiền cậu một lần nữa.” Vừa thấy Hàn Phi bước đến, đạo diễn Giang đã nhiệt tình ra đón: “Chủ yếu là vì diễn xuất của cậu rất tốt. Bộ phim này của chúng ta do hạn chế chi phí nên dùng khá nhiều diễn viên mới, phần lớn bọn họ chỉ biết diễn, nhưng lại không thể hoàn toàn khắc họa được nhân vật.”

“Tôi thì không sao cả, chỉ là đột nhiên thêm cảnh liệu có ảnh hưởng tới mạch truyện không? Một phút trong phim cũng đều rất quan trọng, nếu thêm nhiều cảnh của tôi, e là sẽ làm lu mờ sự khắc họa nhân vật chính mất.” Hàn Phi nói thật lòng, cũng vì nghĩ cho đoàn phim.

“Kịch bản phải chỉnh sửa lại rồi.” Sắc mặt đạo diễn Giang có chút nghiêm túc: “Vì một số tình tiết trong phim, gia đình nạn nhân đã phản ứng rất dữ dội.”

Đạo diễn Giang rất nghiêm khắc với diễn viên, nhưng khi đối mặt với người nhà nạn nhân thì lại cực kỳ mềm mỏng.

“Chúng ta chuyển thể từ một vụ án có thật, đương nhiên phải cân nhắc đến cảm xúc của gia đình nạn nhân.”

“Đúng vậy.” Đạo diễn Giang vỗ vai Hàn Phi: “Mau đi hóa trang đi, để khắc họa nhân vật Ngụy Hữu Phúc chân thực hơn, chúng ta muốn thêm một số cảnh sinh hoạt thường ngày.”

Hàn Phi vào một căn phòng trống dưới lầu – nơi được dùng làm phòng hóa trang tạm thời – và chọn ngồi vào góc khuất nhất.

Chuyên viên hóa trang giúp anh thay bộ quần áo Ngụy Hữu Phúc hay mặc trước khi chết, làm lại kiểu tóc giống hệt người đó, trang điểm cũng được chỉnh sửa đôi chút.

Cầm kịch bản vừa được sửa lại, Hàn Phi lặng lẽ lật xem, lúc này cánh cửa phòng hóa trang bị đẩy ra.

“Phim quay xong hết rồi còn phải sửa? Thật chịu nổi!” Một thanh niên cao hơn mét tám bước vào, phía sau là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.

“Ai mà biết gia đình nạn nhân lại thay đổi đột ngột chứ, bây giờ họ còn đang làm ầm bên ngoài, không sửa thì cũng chẳng quay tiếp được.” Người phụ nữ đeo túi xách, tay cầm mấy tập tài liệu và kịch bản.

“Tôi không hiểu nổi, lúc trước cô chọn cái phim này làm gì?” Thanh niên trút giận lên người phụ nữ: “Muốn lưu lượng cũng không có, muốn vốn đầu tư cũng chẳng có, diễn viên thì gom góp lung tung, bộ phim này mà phá hủy hết danh tiếng tôi tích góp thì sao?”

“Là quyết định của công ty. Những năm gần đây rất ít phim thuộc thể loại này, vẫn có khả năng nổi tiếng.” Người phụ nữ lí nhí, rồi như sợ thanh niên nghe được, lại nói tiếp: “Thực lực đạo diễn Giang Nghĩ không cần phải bàn, tuy ông ấy chưa từng có phim đại thắng phòng vé nhưng cũng chưa từng làm ra phim dở. A Thành, cậu cứ phối hợp sửa cảnh đi.”

“Cô nói thì dễ lắm.” Thanh niên tên A Thành vừa định phản bác thì bên ngoài chung cư vang lên tiếng ồn ào, hình như có người đang cãi vã.

A Thành và quản lý đi ra xem náo nhiệt, còn Hàn Phi sau khi hóa trang xong lại chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó, anh trực tiếp đi tìm đạo diễn Giang Nghĩ, muốn quay xong sớm để còn rời khỏi đây.

Anh bây giờ hoàn toàn không để tâm đến những chuyện lặt vặt đó, thay vì phí công lo mấy chuyện vụn vặt, chi bằng dồn tâm trí vào việc làm sao bắt được kẻ biến thái đã giết bảy người, thật sự trả lại công bằng cho người chết.

Cảnh giới tinh thần của Hàn Phi đã vượt xa người bình thường, điều đó cũng nhờ một phần vào trò chơi chữa lành kia.

Tầng dưới khá ồn, hình như gia đình nạn nhân đã vào khu dân cư, đạo diễn Giang đành dẫn Hàn Phi lên khu vực quay ở tầng trên: “Chúng tôi muốn để khán giả cảm nhận rằng Ngụy Hữu Phúc từng giống như họ, là một người sống động, có cuộc sống riêng. Như vậy khi anh ta bị giết, người xem sẽ có cảm giác nhập tâm hơn. Vì thế tôi muốn cậu diễn thêm một đoạn thường nhật của anh ấy trước khi chết.”

“Tôi hiểu.” Với người khác, diễn vai Ngụy Hữu Phúc có thể rất khó, nhưng với Hàn Phi thì khác, anh từng gặp Ngụy Hữu Phúc, nhớ rõ mọi biểu cảm của anh ta.

Một người vốn lương thiện, sau khi trải qua tuyệt vọng và đau đớn, vẻ mặt của anh ta lại càng khiến người khác đau lòng.

“Tôi sẽ thể hiện thật tốt.”

Bước vào phòng quay, tất cả tư liệu về Ngụy Hữu Phúc từ từ ùa về trong đầu Hàn Phi, khoảnh khắc ấy anh không còn là chính mình.

Tăng ca đến tận khuya, mệt mỏi toàn thân trở về nhà, trong mắt anh ngập tràn mỏi mệt, nhưng tận sâu trong đó lại ánh lên một tia mãn nguyện nhàn nhạt.

Ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, nhìn ảnh chụp chung với vợ, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng lau tấm ảnh, trong lòng thầm lên kế hoạch tạo một bất ngờ cho vợ. Vài ngày nữa thôi, có lẽ trong nhà sẽ treo một bức ảnh cưới thật lớn.

Khi anh đang suy nghĩ nên treo ảnh cưới ở đâu thì điện thoại rung lên, anh bắt máy.

Những lời cằn nhằn và dặn dò của người cha khiến anh cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ, chỉ khi ở trước mặt cha, anh mới có thể không cần suy nghĩ điều gì.

“Con biết rồi, cha yên tâm, cha cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé…” Cúp điện thoại, Hàn Phi quay người đi về phía phòng ngủ, đây là một cái kết định sẵn phải chết.

“Hữu Phúc!” Hàn Phi còn chưa đi xa thì chợt nghe thấy một tiếng gọi từ cầu thang ngoài ống kính.

Một ông cụ gầy gò buông tấm băng rôn xuống, thất thần bước vào trường quay: “Đừng vào đó, Hữu Phúc…”

Hàn Phi sắp bước vào căn phòng định mệnh thì dừng chân lại, anh nhận ra giọng nói ấy – đó là giọng của cha Ngụy Hữu Phúc.

Quay đầu lại, Hàn Phi nhìn thấy ông cụ đang siết chặt tấm băng rôn trong tay, biểu cảm trên gương mặt ông khiến người ta xót xa.

“Ai để người nhà nạn nhân vào trong rồi!” Đạo diễn quay phim và nhân viên hiện trường lập tức giữ tay ông cụ, định kéo ra ngoài.

“Khoan đã!” Hàn Phi vội vàng chạy tới: “Ông cụ tuổi cao rồi, đừng làm vậy.”

Anh che chắn trước mặt ông cụ: “Có gì cứ từ từ nói.”

“Nói gì nữa? Lúc đầu đã thương lượng xong rồi, giờ bọn họ lại đột ngột đổi ý không cho quay tiếp, chẳng phải là định kiếm chác thêm tiền sao?” A Thành tựa vào khung cửa, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt nhắc nhở của quản lý.

“Cậu nói bậy!” Ông cụ gầy gò siết chặt tấm băng rôn: “Ban đầu các người nói quay phim là để nhiều người biết đến vụ án này! Có thể giúp chúng tôi tìm ra hung thủ! Thế nên chúng tôi mới đồng ý! Nhưng mấy người quay cái gì vậy?! Hoàn toàn bịa đặt bôi nhọ!”

“Chúng tôi làm phim, bắt tội phạm là việc của cảnh sát. Mà ông cũng ký hợp đồng rồi.” A Thành cao hơn ông cụ hẳn một cái đầu, cúi xuống nhìn ông: “Cảnh trước quay xong hết cả rồi, giờ vì mấy người gây rối, ông biết phải sửa bao nhiêu thứ không? Phim, thời gian của tôi, ông có biết tốn bao nhiêu tiền không?”

“Là các người thất hứa trước!” Cảm xúc của ông cụ ngày càng kích động, nghe tiếng ồn, lại có vài người cầm băng rôn từ dưới chạy lên, tất cả đều là người nhà các nạn nhân trong vụ án cơ thể ghép hình.

“Chuyện gì vậy?” Hàn Phi cũng có chút ngỡ ngàng, không ngờ hai bên lại tranh cãi gay gắt như thế.

“Hầu hết các cảnh quay đều xong cả rồi, chắc là gia đình nạn nhân đã xem tư liệu hậu trường và trailer của chúng ta.” Giang Nghĩ thở dài, hạ giọng: “Tôi cũng muốn làm theo ý mình, nhưng nhà đầu tư không đồng ý. Ngoài đời hung thủ còn chưa bắt được, họ lại muốn làm ra một cái kết hoàn hảo.”

“Cái kết hoàn hảo?”

“Ừ, vụ án không có kết thì phim không được duyệt chiếu, nên biên kịch bịa luôn một kết thúc.” Giang Nghĩ bất đắc dĩ: “Nói đơn giản là vào phút cuối, nhân vật chính phát huy hào quang, may mắn giết được kẻ sát nhân.”

“Nếu đã chuyển thể từ vụ án thật, tốt nhất đừng tùy tiện bịa ra kết thúc, đó là thiếu tôn trọng khán giả, cũng là thiếu tôn trọng với gia đình nạn nhân.” Hàn Phi quay đầu nhìn ông cụ, bao nhiêu năm trôi qua, ông vẫn đều đặn đến đồn cảnh sát mỗi năm. Nỗi đau mất người thân giống như một xiềng xích mãi mãi không thể tháo bỏ.

“Chúng tôi cũng hết cách rồi, phim quay đến bước này, chỉ còn cách mong hai bên bình tĩnh, nhượng bộ một chút để tiếp tục thương lượng.” Giang Nghĩ lắc đầu, mặt mày u ám.

“Không sao.” Ánh mắt Hàn Phi dần híp lại, che giấu sự sắc bén trong đáy mắt: “Bộ phim này sẽ có cái kết, và chúng ta không cần chờ quá lâu đâu.”