Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 42: Cậu xứng làm nam chính sao?

Chương 42: Cậu xứng làm nam chính sao?

Giọng Hàn Phi rất nhỏ, đạo diễn Giang cũng không nghe rõ cậu nói gì. Nhưng lúc này ông cũng chẳng còn tâm trí để để ý nữa.

Người nhà nạn nhân xông vào phim trường, ngăn cản quá trình quay phim. Nếu xử lý không khéo, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đến bộ phim.

“Mọi người bình tĩnh một chút! Cảnh sát đã bắt đầu điều tra lại vụ án ghép xác! Chắc là không lâu nữa sẽ bắt được hung thủ!”

Đạo diễn Giang hét lớn, hy vọng mọi người giữ được bình tĩnh, nhưng ngọn lửa giận trong lòng người nhà nạn nhân đã bị châm lên.

“Mỗi ngày chúng tôi đều phải ép mình không được nghĩ đến những chuyện đau đớn đó. Bộ phim của các người quay chẳng khác nào đem hết nỗi đau của chúng tôi phơi bày dưới ánh nắng.” Một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi chỉ vào nhân viên trường quay mà mắng lớn: “Chính vì các người nói rằng bộ phim này sẽ giúp vụ án được biết đến nhiều hơn, có thể kêu gọi thêm sự chú ý từ dư luận, nên chúng tôi mới nén đau, bằng lòng giao lại ký ức tuyệt vọng nhất đời mình cho các người! Nhưng các người đã làm gì?!”

Bà ta giơ chiếc máy tính bảng lên, mở âm lượng tối đa, rồi phát đi phát lại một đoạn phim.

Trong đó là cảnh viên cảnh sát trẻ do A Thành thủ vai đang nói những câu thoại sáo rỗng, suy luận vụng về, thậm chí còn có được một mối tình khi đang truy đuổi hung thủ.

Ở cuối đoạn tư liệu, nữ chính vì nam chính mà hy sinh tính mạng, giúp anh ta có được cơ hội phản công kỳ diệu. Sau đó là một phân cảnh khóc lóc lúng túng, gượng gạo.

“Đây là câu trả lời của các người dành cho những gia đình nạn nhân chúng tôi sao? Các người đúng là đang sỉ nhục nỗi đau mà chúng tôi phải chịu đựng suốt mười năm qua!” Giọng người phụ nữ càng nói càng to, đến cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.

“Thật xin lỗi vì đã phụ lòng tin của mọi người. Tôi với tư cách đạo diễn đúng là nên xin lỗi. Tôi sẽ cố hết sức để sửa lại kịch bản, nhưng cũng mong mọi người hiểu cho đoàn làm phim. Một bộ phim rất khó tái hiện y nguyên hiện thực, hơn nữa tỷ lệ đất diễn của nam nữ chính nhất định phải đảm bảo, đây là yêu cầu của nhà đầu tư.” Bộ phim này có hai công ty điện ảnh cùng đầu tư, một bên là công ty Hán Quang của nam chính A Thành, còn nữ chính thì được công ty Du Long hậu thuẫn. Du Long mới là nhà đầu tư lớn hơn, chủ yếu là muốn nâng đỡ nữ diễn viên của mình.

“Các người quay thế nào tôi không quan tâm, nhưng hung thủ rõ ràng vẫn chưa bị bắt, sao lại bịa ra cái kết như vậy?”

“Chúng tôi đã đồng ý giúp các người tạo sức ảnh hưởng cho vụ án là đã nhân nhượng lắm rồi. Còn tiếp tục làm loạn nữa là chúng tôi báo cảnh sát đấy!”

“Còn mặt mũi mà báo cảnh sát à? Các người lừa đảo!”

“Nói năng cho cẩn thận, đừng vu khống!”

Cảm xúc của mấy người nhà nạn nhân càng lúc càng kích động, hai bên lời qua tiếng lại, thậm chí đã bắt đầu xô đẩy nhau.

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, người nhà nạn nhân giăng băng rôn, không cho quay tiếp. Đứng đầu là A Thành, vốn đang bực vì bị yêu cầu quay lại cảnh của mình.

Không biết ai ra tay trước, trong lúc cãi vã, cha của Ngụy Hữu Phúc bị đẩy ngã.

Phim trường vốn đã chật chội, lại có quá nhiều thiết bị quay. Ông cụ ngã xuống khiến cảm xúc của người nhà nạn nhân bùng nổ. Họ xô đổ cả A Thành đang đứng phía trước.

A Thành vốn quen làm thần tượng, giờ ngồi phệt dưới đất, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, quần áo dính đầy dấu giày: “Má nó, thật là chuyện gì cũng xui xẻo, mấy người liệu hồn đấy cho tôi!”

“Cậu còn dám mở miệng? Vừa phá án vừa yêu đương, cậu đóng vai cảnh sát là sỉ nhục ngành cảnh sát đấy! Nhìn thấy cậu là tôi thấy ghê tởm rồi!”

“Mười năm truy lùng hung thủ, đây là một chuyện nghiêm túc và đau đớn đến vậy, cậu dựa vào đâu mà còn cười cợt được? Đấy là diễn xuất của cậu sao?”

Những lời thật lòng từ gia đình nạn nhân khiến lửa giận trong lòng A Thành bùng lên: “Một lũ lưu manh, người nhà các người đúng là đáng bị…”

Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng câm miệng. Nhưng vẫn bị nghe thấy.

Vết thương trong lòng như bị xé toạc ra. Người phụ nữ trung niên gần A Thành nhất đỏ hoe cả mắt, túm lấy tóc anh ta, nghẹn ngào đến nỗi không thốt nên lời.

“Buông ra!” A Thành sức lực rất mạnh, hất văng người phụ nữ trung niên ra, đang định đứng dậy thì lại bị ai đó đá thêm một cú.

Cơn giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, anh ta chộp lấy thùng sắt đựng máu giả bên cạnh, không cần nhìn cũng ném mạnh về phía sau.

“Bốp!”

Chiếc thùng đầy máu giả đập mạnh vào lưng một người, âm thanh vang lên nghe mà rợn người.

Thùng sắt rỗng lăn lóc trong hành lang, cả hai bên đều im lặng, ánh mắt dồn về giữa đám đông.

Hàn Phi toàn thân dính máu giả đứng chắn trước mặt người phụ nữ trung niên, máu đặc sệt chảy xuống từ mặt cậu, ánh mắt khiến ai nấy đều rùng mình.

“Làm đủ chưa?”

Giọng khàn đặc vang lên trong hành lang, Hàn Phi bước qua vũng máu giả dưới chân, đi đến trước mặt A Thành: “Họ nói đúng đấy, cậu thật sự không xứng đóng vai cảnh sát. Diễn xuất của cậu, trong mắt tôi chẳng khác nào rác rưởi.”

Lời nói thẳng thừng, ngữ khí không cho phản bác. Khuôn mặt đầy máu của Hàn Phi nhìn chằm chằm vào A Thành.

Khoảnh khắc đó, A Thành chợt thấy sợ. Sợ đến mức không nói nên lời.

“Vì để phá được vụ án này, rất nhiều người đã đánh cược bằng cả tính mạng. Diễn xuất của cậu chẳng khác nào sỉ nhục sự hy sinh và nỗ lực của họ.”

Hàn Phi mỗi đêm đều bước trên lưỡi dao, chỉ cần sơ suất là mất mạng. Cậu hiểu rõ sự tàn khốc và đẫm máu của vụ án này, tuyệt đối không thể dùng bốn chữ “ghép xác người” để khái quát đơn giản.

Không thèm để ý đến A Thành đang ngẩn ra, Hàn Phi quay người nhìn về phía người nhà nạn nhân.

Cậu biết tên từng người trong số họ, cũng từng thấy họ trong những tấm ảnh.

“Con trai, lưng con không sao chứ?” Người phụ nữ trung niên lo lắng chạy tới. Nếu lúc nãy không có Hàn Phi đỡ thay, cái thùng sắt ấy đã nện trúng bà rồi.

“Cô là Cốc Vũ, chị của Cốc Dạ đúng không?” Vẻ mặt Hàn Phi dịu đi đôi chút.

“Sao con biết?”

“Con biết từng người trong các cô, cũng hiểu rõ nỗi đau của mọi người.” Giọng Hàn Phi chậm rãi: “Hy vọng mọi người có thể nghe con nói vài câu. Lúc nãy đạo diễn Giang có nói cảnh sát đang điều tra lại vụ án ghép xác, chẳng mấy chốc sẽ bắt được hung thủ. Câu đó không phải để an ủi đâu, mà là sự thật.”

“Sự thật? Mười năm rồi, năm nào cũng nói câu đó.”

“Con có thể đảm bảo, lần này nhất định sẽ bắt được hung thủ!” Hàn Phi lau máu trên mặt: “Nếu trước khi bắt được hắn mà bộ phim này còn tiếp tục bịa đặt để quay, thì con sẽ cùng các cô phản đối đến cùng!”

Cậu nhìn người nhà nạn nhân, trong đầu lại hiện lên những linh hồn trong ngôi nhà ma 1044.

Lần này cậu không diễn, mà là nói ra tiếng lòng mình: “Hãy tin con, con nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng.”