Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2803

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 38: Không ai biết tên cô ấy

Chương 38: Không ai biết tên cô ấy

Trong gương là một thế giới nhuốm đỏ máu, thịt vụn, máu tươi, và những thi thể nạn nhân bị ghép lại thành quái vật, lấp đầy căn phòng.

Dù ngoài đời không có những cảnh máu me như vậy, nhưng con quái vật là có thật. Hàn Phi đã cảm nhận rõ nỗi sợ hãi và áp lực đè nặng.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, rõ ràng là nước ấm đang xối qua cơ thể, vậy mà Hàn Phi lại có cảm giác như mình đang tắm trong máu.

Trên ti vi trong phòng khách, những ký ức ấm áp của các nạn nhân đã hoàn toàn biến mất, quá khứ tươi đẹp của họ dần bị cơn ác mộng của đứa trẻ kia thay thế.

Từng người tí hon chạy trốn trong khu rừng u ám, cuối cùng đều bị kéo vào căn nhà gỗ đen kịt.

Cơ thể con quái vật trong gương ngày càng to lớn, gương mặt người ở vị trí trái tim cũng dần rõ nét.

Đó là gương mặt của một cô bé. Nhìn cô không lớn tuổi, từ nét mặt không thể thấy được bất kỳ cảm xúc phức tạp nào, thuần khiết như một tờ giấy trắng.

“Cô ấy chính là nạn nhân thứ tám? Người mang số tám không hề có bất kỳ ghi chép nào đó sao?”

Hàn Phi khắc sâu gương mặt cô bé vào trí nhớ, đây là một trong những manh mối quan trọng nhất để phá án.

Hơi nước trong nhà tắm trở nên dày đặc và dính nhớp, quái vật kinh hoàng trong gương dần dần hiện hình.

Nếu nó hoàn toàn ghép lại xong, e rằng sẽ giống với thể hoàn chỉnh mà Hàn Phi từng gặp khi làm nhiệm vụ xem ti vi trước đó.

Tận mắt chứng kiến các nạn nhân bị tháo rời, rồi lại thấy họ bị ghép lại thành quái vật kinh hoàng hơn, cảnh tượng này đã vượt xa giới hạn chịu đựng của con người thường, khiến ngưỡng chịu đựng tinh thần của Hàn Phi tăng vọt.

Cơ thể run lên không thể kiểm soát, nhưng ngay cả trong tình huống như vậy, Hàn Phi vẫn không quên lời nhờ vả của Ngụy Hữu Phúc.

Cậu một mình đứng trong nhà tắm, quái vật đã bắt đầu xuất hiện bên ngoài gương, thi thể đang được ghép lại trong làn sương máu ngay phía sau lưng cậu.

“Mình nên giúp cô ấy bằng cách nào?”

Nạn nhân số tám giống như một công chúa đang ngủ sâu trong cơ thể quái vật, chỉ khi bảy nạn nhân khác bị tháo rời, cô mới cùng quái vật xuất hiện.

Nói cách khác, cô bé trông thuần khiết và xinh đẹp nhất này, thật ra lại chính là con quái vật xấu xí và đáng sợ nhất. Hai thứ đó dường như là một thể.

Ngụy Hữu Phúc chỉ hy vọng Hàn Phi giúp cô bé, nhưng lại không nói rõ phải làm thế nào.

Khi quái vật dần ghép thành thể hoàn chỉnh, gương mặt cô bé cũng từ từ bị máu thịt che lấp, cô sắp bị cơ thể các nạn nhân bao bọc hoàn toàn.

Nhìn cô bé dần dần biến mất, quái vật dần hoàn chỉnh, Hàn Phi cảm thấy không thể để tình hình tiếp diễn. Cậu buộc phải hành động.

Quay người lại, Hàn Phi nhìn thẳng vào con quái vật bằng máu thịt đang chiếm gần trọn phòng tắm trong màn sương đỏ, cậu đưa ra một quyết định điên rồ.

Cậu đâm hai tay vào khe hở của khối máu thịt, gắng chịu đựng cảm giác nhớp nháp kinh tởm, tách những mảnh xác che gương mặt cô bé ra, muốn kéo cô ra khỏi thân thể quái vật!

Cậu đang cứu người, nhưng đôi tay lại nhuốm đầy máu, vừa của người khác, vừa của chính mình.

Xương gãy sắc nhọn cứa rách cánh tay, đau đớn và sợ hãi giày vò từng dây thần kinh, nhưng Hàn Phi không dám dừng lại. Máu thịt càng lúc càng tụ về phía mặt cô bé, vì cứu đứa trẻ ấy, cậu liều mạng gạt bỏ từng lớp thịt máu.

Cậu chưa từng thấy nhiều máu đến thế, cũng chưa từng trải qua cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Cậu ép bản thân không được nghĩ đến bất cứ điều gì dư thừa, bởi chỉ cần ngừng lại một chút thôi là cậu sẽ sụp đổ.

Từng khối thịt máu bị đào ra, toàn thân Hàn Phi đã ướt đẫm máu, nhưng động tác của cậu càng lúc càng thành thạo, tốc độ cũng nhanh hơn.

Dần dần, Hàn Phi đào được đầu và hai vai cô bé ra khỏi cơ thể quái vật.

Từng sợi mạch máu mảnh bị kéo đứt, đầu óc Hàn Phi giờ đây trống rỗng, cứ như cỗ máy lặp đi lặp lại một động tác, cho đến khi đồng hồ điện tử ngoài phòng vang lên tiếng kêu.

Bốn giờ sáng, bình minh đến. Tuy bên ngoài vẫn đen kịt, nhưng tốc độ hồi phục của khối thịt máu rõ ràng chậm lại. Hàng mi của cô gái tựa như công chúa ngủ trong truyện cổ tích khẽ run rẩy, hình như sắp mở mắt.

Hàn Phi lập tức tăng tốc, hai chân giẫm lên thịt máu, toàn thân đẫm máu tươi, cuối cùng cũng lôi được một cánh tay của cô bé ra.

Sương nước sớm đã bị sương máu thay thế. Khi Hàn Phi nắm lấy cánh tay ấy, chuẩn bị kéo cô bé ra khỏi khối thịt xấu xí thì cô gái đang ngủ kia khẽ mở mắt.

Hàn Phi chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy. Ánh mắt cô bé không có ký ức cũng chẳng có cảm xúc, trong suốt như mắt của một đứa trẻ mới sinh.

“Tôi đến để cứu cô.”

Trong địa ngục trần gian bị thịt máu bao trùm, Hàn Phi nhìn vào mắt cô bé, nắm lấy cánh tay cô.

Cậu không biết cô có hiểu lời mình hay không, giờ đây cậu chỉ muốn kéo đứa trẻ này ra khỏi cơ thể quái vật.

Cô gái ngơ ngác nhìn Hàn Phi, nhìn xung quanh, cô không hiểu gì cả, trong mắt cô không có bản thân, chỉ đơn thuần phản chiếu thế giới.

Tốc độ tái sinh của khối thịt máu càng lúc càng chậm, nhưng khi Hàn Phi lôi được cánh tay còn lại của cô bé ra, cậu chợt dừng lại.

Thân thể cô bé bị vô số sợi tơ đen xuyên qua, hoàn toàn hòa lẫn vào cơ thể quái vật. Dùng sức mạnh bình thường căn bản không thể tách chúng ra.

“Cô có biết những sợi chỉ đen trong cơ thể mình là gì không?” Hàn Phi vừa chạm vào những sợi tơ đó, đầu liền choáng váng, một luồng ác ý và tuyệt vọng lập tức tràn vào não.

Cô bé không hiểu lời Hàn Phi, hình như cô đã quen với việc bị giam trong khối thịt, dường như với cô, đây mới là thế giới bình thường.

“Cô tên gì? Còn nhớ ai đã biến cô thành thế này không?”

Hàn Phi không biết làm sao để loại bỏ những sợi tơ đen, chỉ đành đổi hướng, cố gắng moi được càng nhiều thông tin hữu ích từ cô bé càng tốt.

Dù không thể cứu được họ, nhưng chỉ cần bắt được hung thủ, thì coi như đã báo thù thay cho tất cả nạn nhân.

Cô gái trong thân thể quái vật vẫn không trả lời, đảo mắt nhìn quanh rồi ánh mắt bị thu hút bởi ti vi trong phòng khách.

Từng người tí hon bị kéo về căn nhà gỗ, họ khóc trong im lặng, cả khu rừng đều câm lặng.

Màn hình đen, đêm tối, căn nhà đen. Cô gái nhìn mọi thứ, dường như nhớ lại điều gì đó, miệng phát ra những âm thanh đứt quãng, như đang hát một bài đồng dao rất ngắn.

“Bố bế đầu mẹ, nói sẽ dùng tóc mẹ để làm cho con một bộ quần áo mới.”

“Trẻ ngoan sẽ được thưởng, trẻ hư sẽ bị đưa đến nhà ăn.”

“Con nên cười, nên khóc, nên ngoan ngoãn nghe lời bố dạy bảo.”

“Anh và chị bị đưa đi xa, em trai và em gái càng ngày càng ít.”

“Con mặc bộ đồ mới bố làm, bố nói con vẫn thiếu một đôi cánh.”

Khi cô gái hát xong câu cuối cùng, cảnh tượng kỳ dị trên màn hình ti vi cũng thay đổi. Trong khu rừng đen tối, từng con đom đóm bay lên, dùng cơ thể nhỏ bé của mình mang đến ánh sáng.

Quái vật bằng thịt máu trong nhà tắm bắt đầu tan rã, thân thể cô bé cũng bị các sợi chỉ đen kéo trở lại trong khối máu.

Hàn Phi dốc sức ngăn cản, nhưng vẫn không thể thay đổi điều gì.

“Nạn nhân thứ tám chết vào bốn giờ sáng, cô ấy chết lúc bình minh.” Hàn Phi ghi nhớ bài đồng dao cuối cùng của cô, rồi nhìn sang ti vi: “Khu rừng, căn nhà đen, em trai em gái, quần áo mới, đôi cánh…”

Tất cả manh mối then chốt tụ lại một chỗ, hiện giờ Hàn Phi đang nắm giữ rất nhiều đầu mối mà ngay cả cảnh sát cũng chưa biết.

“Người chơi mã số 0000 xin chú ý! Nhiệm vụ tân thủ – Tắm rửa – đã hoàn thành! Tặng 1 điểm kỹ năng tự do, nhận thưởng nhiệm vụ – Nhật ký của chủ nhà.”

Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu Hàn Phi, kéo cậu trở về thực tại. Khi cậu hoàn hồn lại, cảm giác đè nén trong phòng tắm đã vơi đi rất nhiều.