Trò chơi chữa lành của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 194

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2470

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

51 1006

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

220 2802

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

347 1051

[1-100] - Chương 33: Sợ đến mức không ngủ được (hơi có chút đáng sợ)

Chương 33: Sợ đến mức không ngủ được (hơi có chút đáng sợ)

“Yêu cầu của nhiệm vụ ngủ là bắt đầu trong vòng năm phút, còn nhiệm vụ tắm thì phải hoàn thành trước bốn giờ sáng. Mình có đủ thời gian để làm cả hai.”

Trong lòng Hàn Phi đã có tính toán: “Làm xong nhiệm vụ ngủ trước. Theo yêu cầu, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngủ thì điều kiện ở lại ba tiếng cũng sẽ được đáp ứng. Đến lúc đó mình có thể thoát tuyến bất cứ lúc nào.”

“Nhiệm vụ tắm yêu cầu đến nhà vệ sinh, gặp chuyện ma quái trong không gian chật hẹp thì rất khó chạy thoát. Nhưng mình có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào. Nếu thật sự gặp thứ gì vượt quá sức chịu đựng, thoát luôn là được.”

Cậu không nhận nhiệm vụ một cách mù quáng, mà đã suy xét rất kỹ.

Thời gian bảo vệ tân thủ đã kết thúc, bên ngoài không biết đã biến thành cái dạng gì. So với việc mạo hiểm nhận nhiệm vụ mới xuất hiện, thì chi bằng yên ổn hoàn thành mấy nhiệm vụ tân thủ trong ngôi nhà ma này.

Dù gì để sống sót trong căn phòng này, cậu đã phải học thuộc gần cả trăm trang tài liệu vụ án.

Thời gian trôi đi từng chút một, Hàn Phi bắt đầu bận rộn trong phòng. Cậu tắt hết đèn, tìm con dao bếp giấu dưới gối, sau đó tháo cả cán cây lau nhà ra.

Thật ra con dao bếp chỉ để an tâm về mặt tâm lý. Dù có hàng xóm tới gõ cửa, cậu cũng sẽ không dùng dao. Chỉ khi hàng xóm đi ngang mà không muốn vào, cậu mới lấy gậy ra khiêu khích – hay nói văn nhã hơn là “mời gọi”.

Để đề phòng cửa chống trộm bị khóa lại, Hàn Phi còn cố tình không đóng kín cửa mà chừa ra một khe hở nhỏ.

“Nếu ma trong nhà phát điên, mình sẽ chạy ra ngoài. Còn nếu có hàng xóm đặc biệt từ ngoài vào mà mình đánh không lại, thì sẽ chạy vào căn phòng ngủ sâu nhất trong ngôi nhà.”

Có thể tấn công, cũng có thể rút lui. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Hàn Phi đến căn phòng ngủ gần phòng khách nhất. Lần trước cậu cũng làm nhiệm vụ ngủ tại đây.

“Lần trước thất bại là vì quá hoảng sợ, rõ ràng chỉ còn một chút nữa là thành công. Đáng tiếc mình quá nhát gan. Lần này dù thế nào cũng phải chịu được ba tiếng, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ ngủ thì nhiệm vụ tắm sau đó mới có đủ không gian để xoay sở.”

Hàn Phi dán mắt vào đồng hồ điện tử treo trên tường, không ngừng tự ám thị trong lòng.

Đến 12 giờ 5 phút, cậu nằm xuống giường trong phòng ngủ, kéo chăn trùm kín người chỉ chừa ra một khe nhỏ để lén quan sát bên ngoài.

“Lần trước nhiệm vụ ngủ, con ma trong nhà vệ sinh xuất hiện lúc 2 giờ 44 phút.”

“Hôm nay mình bắt đầu lúc 12 giờ 5 phút. Nếu lần này nó vẫn xuất hiện vào 2 giờ 44 phút, thì mình chỉ cần cầm cự thêm 21 phút nữa là nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”

“Khó thì có khó, nhưng không phải không thể. So với lần trước, bây giờ mình còn có thêm kỹ năng bị động độc quyền – Trốn Tìm. Chỉ cần trốn kỹ, sự tồn tại của mình sẽ bị giảm xuống mức thấp nhất.”

Nhiệm vụ ngủ đã bắt đầu, Hàn Phi khá tự tin: “Thời gian đầu không cần quá căng thẳng, điểm mấu chốt của nhiệm vụ là nửa tiếng cuối. Nhưng cũng không thể lơ là, vì trong giới thiệu nhiệm vụ có nói, mỗi lần thất bại sẽ khiến độ khó của nhiệm vụ tăng lên một chút. Mình phải chuẩn bị để ứng phó với tình huống bất ngờ.”

Trốn trong chăn, một tay Hàn Phi nắm chặt cán dao, tay kia siết chặt gậy lau nhà. Toàn thân căng cứng như một con báo săn đang rình mồi. Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.

Ai mà ngờ chỉ vài ngày trước, cậu còn tóc tai rối bù, mặt mày u ám khoá mình trong phòng trọ, ngày đêm chơi game không dứt.

Đêm khuya, căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ điện tử.

Hàn Phi âm thầm đếm giờ, mắt dán chặt vào ổ khoá nhà vệ sinh, dồn hết sự tập trung vào đó.

Thế nhưng đến 12 giờ 14 phút, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng “két… két…”

“Ổ khóa nhà vệ sinh không động, tiếng phát ra từ nơi khác!”

Trong căn nhà chết lặng, mọi âm thanh đều bị phóng đại. Hàn Phi cẩn thận phán đoán nơi phát ra âm thanh, ánh mắt từ từ rời khỏi nhà vệ sinh.

“Nghe như tiếng cửa mở? Trong nhà này, chỗ có bản lề kêu to như vậy… chỉ có căn phòng ngủ nằm sâu nhất!”

Ánh mắt Hàn Phi dừng lại ở cửa phòng, cậu thấy bên ngoài có nửa khuôn mặt của một đứa trẻ.

Ngũ quan của đứa trẻ mờ mờ ảo ảo, nó từ từ thò đầu vào phòng ngủ.

Hàn Phi nín thở, không dám động đậy.

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào trong phòng một lúc lâu, rồi kéo cái thân thể không hoàn chỉnh đi ngang qua cửa phòng Hàn Phi.

“Mới có 12 giờ 14, xuất hiện sớm quá rồi đấy!”

Phòng ngủ của Hàn Phi chỉ nhìn ra được phòng khách và nhà vệ sinh, không thấy được phòng ngủ sâu nhất. Cậu chỉ phát hiện có thứ gì đó đi ra khi nghe thấy tiếng bản lề.

“Phòng ngủ sâu nhất là nơi nguy hiểm nhất. Nhiệm vụ ngủ đã thay đổi rồi, con ma xuất hiện sớm. Nhưng cũng có tin tốt, hình như nó không chú ý tới mình.”

Đứa trẻ đi lại trong phòng khách một lúc, rồi ngồi xuống ghế sô pha. Từ phòng ngủ, Hàn Phi có thể thấy gáy của đứa trẻ. Điều cậu lo nhất là đầu nó quay ngược một trăm tám mươi độ rồi nhìn thẳng về phía mình.

Không khí trong nhà như đông lại vì bất an. Hàn Phi trốn trong chăn, đến cả ngón tay cũng không dám thò ra.

“Không sao, chỉ cần kiên trì thêm hơn hai tiếng nữa là được.”

Đứa trẻ ngồi yên trên ghế sô pha không nhúc nhích. Đến 12 giờ 44 phút, không báo trước, một người phụ nữ tóc dài đi ngang qua cửa phòng Hàn Phi, cũng đến phòng khách.

“Lại thêm một người nữa?”

Bóng người phụ nữ kia cũng hơi mờ nhòe. Cô ta cầm điều khiển từ xa, lặng lẽ ngồi xuống cạnh đứa trẻ.

Nhìn hai bóng lưng trên ghế sô pha, lưng Hàn Phi nổi đầy gai ốc. Nếu hai người đó không quay đầu thì cậu thấy căng thẳng. Nhưng nếu họ quay đầu thì chắc cậu còn hoảng hơn nữa.

Thời gian như ngưng đọng. Từng khoảnh khắc đều trở nên dày đặc và khó chịu. Từ khi hai con ma kia ngồi lên ghế, Hàn Phi giữ nguyên tư thế, thậm chí không dám thở mạnh.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc…

Trong tiếng tích tắc của đồng hồ, dần dần có thêm âm thanh khác xen vào, như tiếng giọt nước rơi tí tách.

1 giờ 4 phút, cửa bếp bị đẩy ra. Một người phụ nữ tóc ngắn, đầu cúi thấp, cầm con dao gọt trái cây đứng ở cửa, như đang tìm thứ gì đó.

1 giờ 14 phút, phòng ngủ sâu nhất vọng ra tiếng giày cao gót gõ trên sàn.

2 giờ 44 phút, ổ khoá nhà vệ sinh bắt đầu rung nhẹ, chẳng bao lâu sau, cửa bị mở ra một khe nhỏ.

Trong khe hở đó, một con mắt đang nhìn về phía phòng ngủ của Hàn Phi.

Một cánh tay trắng bệch thò ra từ trong nhà vệ sinh, tóc đen dính bết vào má. Người đó bò ra ngoài rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Hàn Phi.

Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần hạ thấp. Hàn Phi nghiến răng chịu đựng. Cậu nghe thấy tiếng chăn bị cọ xát. Dường như có những lọn tóc đen rủ xuống từ khe chăn – giống như có ai đó đang ngồi xổm cạnh giường, cúi đầu chuẩn bị chui vào trong chăn.

Hàn Phi bịt miệng và mũi lại, mắt chăm chú nhìn vào khe chăn. Bây giờ đã là 2 giờ 45 phút, ba tiếng sắp trôi qua.

Cái lạnh thấu tim xuyên qua da thịt. Mặt Hàn Phi tím tái vì nín thở quá lâu. Ngay lúc cậu gần như không chịu nổi nữa, chiếc ti-vi ngoài phòng khách đột nhiên được bật lên không rõ bởi ai.

Ánh sáng lạnh nhàn nhạt chiếu vào phòng, cảm giác lạnh lẽo trong phòng ngủ dần biến mất.

Hàn Phi thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, phát hiện trên ghế sô pha lại có thêm một bóng người.