"Phim hay vãi chưởng! Đúng như Junya nói, toàn là cảnh cháy nổ, nhưng không ngờ đoạn cuối lại cho nổ tung cả Trái Đất! Cười muốn té ghế luôn!"
Chủ nhật ngày hôm sau.
Đúng như đã hẹn, cả năm đứa chúng tôi đã cùng nhau đi xem bộ phim hành động hạng B đó.
Vốn dĩ, kế hoạch ban đầu là Narushima-san sẽ đi xem một bộ phim khác cùng Aorashi. Nhưng vì tôi chen ngang nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình thật sự có lỗi.
Và Narushima-san ấy, lúc chọn ghế trong rạp cũng đã nhanh trí ngồi ngay cạnh Aorashi.
Đội hình lúc đi bộ về nhà cũng y như vậy.
Không thể đi dàn hàng ngang trên vỉa hè được, nên tôi, Shintaro và Asagiri-san đi trước. Phía sau là Narushima-san và Aorashi sóng bước bên nhau. Đúng là không một kẽ hở.
"Giờ làm gì đây? Vẫn còn sớm chán, tớ thì tớ muốn..."
Asagiri-san quay lại nhìn Narushima-san ở phía sau.
"Đi xem nhà mới của Yoru cơ~?"
"A, ờm... cũng được thôi, nhưng mà nhà tớ vẫn còn toàn là thùng các-tông...? Với lại, sáng nay ga mới vừa được mở..."
Narushima-san rụt vai và cười như một con thú nhỏ yếu ớt. Màn kịch giả nai hôm nay cũng vào phom gớm.
"Nghe nói cậu ở cùng khu chung cư với Junya nhỉ. Nghe vui ghê."
Đó là Shintaro. Chẳng vui tí nào đâu, thật đấy.
Chuyện Narushima-san chuyển đến sống cạnh nhà, tôi đã nói với mọi người rồi. Còn cái đoạn cô ấy tự tiện xông vào phòng tôi, vì khó nói quá nên tôi đã giữ bí mật.
Aorashi cười trêu chọc.
"Mà này, ở cạnh nhà thì tiện quá còn gì. Junya có thể qua mượn nước tương hay đủ thứ khác, sướng nhé."
"L-Làm gì có chuyện đó... phòng con trai ai lại..."
Cái miệng nào đang nói vậy chứ. Hôm qua đâu chỉ có nước tương, cô còn qua mượn cả vòi sen nhà tôi nữa cơ mà.
Ánh mắt tôi giao với con mèo giả nai tâm địa xấu xa đó. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sắc lẹm.
Mày mà nói linh tinh là tao giết. Ánh mắt đó như đang muốn nói lên điều ấy.
"À, đúng rồi! Phòng của Narushima-san chắc vẫn chưa dọn dẹp xong đâu, hay là bây giờ qua phòng tôi làm tiệc takoyaki đi, mọi người thấy sao!?"
Dù đó là lời nói buột ra để thoát khỏi ánh mắt của Narushima-san, nhưng tôi nghĩ đó cũng là một ý hay.
"Nhà cậu có máy làm takoyaki à?"
"Tớ mới mua trên mạng hôm trước. Tớ đã luôn nghĩ rằng một ngày nào đó cả năm chúng ta sẽ cùng nhau có một bữa tiệc takoyaki đậm chất thanh xuân."
"Vậy quyết định thế nhé! Sau khi tham quan phòng của Yoru xong, chúng ta sẽ qua phòng Koga-kun làm tiệc takoyaki!"
Đội con trai gồm tôi, Aorashi và Shintaro đi mua đồ ở siêu thị gần đó. Trong lúc ấy, Asagiri-san được Narushima-san cho xem phòng.
Sau đó, chúng tôi tập trung trước cửa phòng tôi.
"Mọi người cũng muốn xem phòng của Yoru không?"
"Ể, được không vậy Narushima-san?"
Người tỏ ra hứng thú đầu tiên với lời đề nghị của Asagiri-san lại là Shintaro, thật bất ngờ. Đúng là tên mặt baby háo sắc.
Mà cũng phải, phòng con gái ở một mình đâu phải là thứ muốn xem là xem được.
Vì chủ nhà đã ngượng ngùng gật đầu, nên ba đứa con trai chúng tôi cũng được vào xem phòng của Narushima-san.
Dĩ nhiên, cách bài trí cũng giống hệt phòng tôi.
Đó là một căn phòng đơn kiểu Nhật rộng tám chiếu có trải thảm. Vài thùng các-tông chưa dọn vẫn còn vương vãi, nhưng môi trường sống đang dần được hình thành với các đồ nội thất lớn như kệ sách, giường, và tủ quần áo.
Những món đồ lặt vặt bắt mắt đây đó trông rất ra dáng phòng con gái. Trên giường còn có cả một con thỏ nhồi bông.
Trên bàn học ở góc phòng là một chiếc laptop màu hồng nhạt.
Vậy ra cái laptop đó là thủ phạm khiến tôi mất ngủ đêm qua à?
Narushima-san thì thầm vào tai tôi.
"Chuyện video đen tối phải giữ bí mật đấy. Cậu cũng không muốn cái nết dị hợm kia bị lộ ra đâu nhỉ?"
Dĩ nhiên rồi. Đừng có dùng giọng đáng sợ thế chứ. Mà làm ơn quên nó đi giùm.
"Ồ. Narushima cũng nghe Melodic Hardcore à. Mà khoan, còn có cả Screamo nữa kìa!"
Aorashi, người đang nhìn giá đĩa CD bên cửa sổ, vui vẻ nói.
"À, ừm... Hồi cấp hai tớ có hơi nghiện một chút..."
Cái cách cô ta có thể ngay lập tức diễn lại vai cô gái nhút nhát đúng là đỉnh của chóp.
"Dàn lineup đã đỉnh rồi, mà cậu sưu tập cả đĩa CD luôn mới đúng là dân sành. Bìa đĩa CD vẫn là phải cầm trên tay mới đã!"
"Ừ-ừm! Tuy hơi mất công đặt đĩa vào máy, nhưng cái cảm giác sắp được nghe nhạc nó thích hơn, nên tớ thích đĩa vật lý hơn là nhạc số...!"
Hai người nói chuyện hợp nhau ghê nhỉ. Còn tôi thì chắc chắn là phe nghe nhạc online rồi.
"Thôi nào, chúng ta qua phòng Koga-kun làm tiệc takoyaki thôi!"
Asagiri-san vỗ tay một cái rồi nói.
"Ừm, sao nhỉ... đúng là phòng con trai có khác."
Asagiri-san tò mò nhìn quanh phòng tôi.
Dĩ nhiên, phòng tôi chẳng có món đồ nào ra dáng con gái cả.
Trên kệ sách chỉ toàn manga và game, xếp cùng mấy món đồ chơi khuyến mãi từ anime mà Shintaro cho, còn trên cửa nhà vệ sinh thì dán tấm poster Janis Joplin mà Aorashi tặng. Hơi rách một chút nhưng không quan tâm, đó mới là đàn ông.
"Hơi chật nhưng mọi người cứ ngồi tự nhiên đi."
Đây là lần đầu tiên căn phòng tám chiếu bẩn thỉu này chứa đến năm người. Quả là hơi chật chội, nhưng nếu tôi ngồi lên giường thì cũng không thành vấn đề.
Tôi đặt chiếc máy làm takoyaki mới toanh lên bàn. Aorashi, người đã quá quen thuộc, cắm dây vào ổ điện.
Tôi vừa dọn dẹp phòng vừa gọi Narushima-san đang chuẩn bị bột trong bếp.
"Narushima-san, xin lỗi nhưng lấy giùm tớ chai sốt."
"Vâng."
Narushima-san mở tủ lạnh, lấy chai sốt và đưa cho tôi.
"Ồ, Koga-kun thuộc tuýp để sốt trong tủ lạnh à. Yoru cũng biết rõ ghê."
Câu nói đó của Asagiri-san khiến cả tôi và Narushima-san cùng giật bắn mình.
Có những người bảo quản sốt ở nhiệt độ phòng, ví dụ như dưới bồn rửa. Narushima-san không chút do dự mở tủ lạnh là vì hôm qua cô ấy đã thấy khi nấu ăn cho tôi.
Chết tiệt, không ngờ lại có một sơ hở ngay ở đây...!
"Ơ, ờm, tại nhà tớ cũng để trong tủ lạnh nên tớ nghĩ đó là chuyện bình thường..."
"Đ-Đúng vậy! Tuy hơi lạnh nhưng giờ là mùa hè, để trong tủ lạnh là tốt nhất. Ha ha."
"Hửm? Sao trông hai người có vẻ lúng túng thế?"
Asagiri-san nghiêng đầu nhìn chúng tôi.
"Ể, có sao...? Đâu có gì đâu...?"
Narushima-san vẫn bình thản nói như mọi khi, rồi,
"Sốt thì tự đi mà lấy chứ...!"
"Là do cô bất cẩn thôi...!"
Chúng tôi thì thầm với nhau như vậy rồi lẳng lặng tách ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cảm giác có bí mật với mọi người thật là tội lỗi quá đi...
Narushima-san đổ bột lỏng vào các khuôn trên vỉ nướng đã được tráng dầu và làm nóng. Sau đó, cô ấy cho bạch tuộc mà Shintaro đã cắt nhỏ vào từng khuôn.
Điểm cộng của tiệc takoyaki chính là sự đơn giản này.
"Ai sẽ lật mấy viên này đây?"
"Dĩ nhiên là chủ nhà, tôi sẽ làm. Để tôi cho mọi người thấy tài lật xiên thần sầu của mình!"
"Này này Junya. Bột còn chưa đông lại đâu."
"Nhưng ở mép này có vẻ được rồi đấy. Để tớ làm cho nhé?"
"À, ừm... nên để tất cả đông lại rồi hẵng làm thì hơn..."
Cứ thế này, cùng nhau nướng bánh trong không khí vui vẻ thật là tuyệt.
Những viên takoyaki đã chín vàng được tôi dùng xiên xoay tròn. Asagiri-san nói "Tớ muốn làm thử!" nên tôi đã cho cô ấy mượn, nhưng mà vụng về kinh khủng. Mỗi người đều thử lật takoyaki một lần, và người giỏi nhất là Narushima-san.
"Vậy thì, mời mọi người dùng bữa!"
Chúng tôi cùng nhau ăn những viên takoyaki vừa nướng xong.
"Ngon vãi! Bột mềm xốp ghê! Cừ thật đấy, Narushima!"
"Đúng là ngon thật! Yoru nấu món gì cũng đỉnh hết nhỉ!"
"A ha ha... à, ờm, bí quyết nằm ở tỉ lệ nước tương và mirin đó..."
"Nóng! Lưỡi tớ sắp bỏng rồi đây, sao mọi người ăn giỏi thế. Hay chỉ có mình tớ là lưỡi mèo thôi?"
Aah, ở cùng năm người này thật sự rất vui.
Tôi vẫn thấy mối quan hệ bạn bè hiện tại là tốt nhất.
"Ơ, ờm... cậu không ăn à, Koga-kun?"
Narushima-san nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
"Không, tớ ăn đây."
Ngồi trên giường, tôi cầm đũa gắp miếng takoyaki được đặt trên đĩa giấy.
Trên viên takoyaki, cá bào đang nhảy múa điên cuồng.
...Thực ra, tôi không nói ra nhưng tôi rất ghét cá bào. Cái cảm giác sần sật khi ăn, rồi cái cảm giác nó dính vào vòm họng. Ngay từ đầu, cái vẻ ngoài ngọ nguậy vì nhiệt của nó cũng đã đáng sợ rồi.
Thế nên tôi đã nhẹ nhàng gạt nó ra rồi mới ăn.
"────Phụt."
Narushima-san, người đang nhìn tôi, bật cười khe khẽ.
Bị cô ta thấy cảnh gạt cá bào ra rồi. Chắc mặt cô ta đang nghĩ "Ghét cả cái thứ đó à~" đây mà.
Sau khi nướng và ăn vài mẻ takoyaki, chúng tôi bày bánh kẹo ra và cùng nhau xem anime.
Người mang đĩa Blu-ray anime đến là Shintaro. Cậu ấy đã chuẩn bị sẵn vì nghĩ rằng có thể sẽ đến nhà tôi sau khi xem phim.
Bộ anime đó là một câu chuyện tình yêu drama kể về mối quan hệ tay ba giữa nhân vật chính và hai nữ chính.
Tuy bực bội trước những hành động quá ích kỷ của nhân vật chính và một lần nữa nghĩ rằng chỉ cần bạn bè là đủ, nhưng tôi cũng như mọi người, đều dán mắt vào màn hình TV.
Và đĩa Blu-ray kết thúc ở một đoạn rất gay cấn.
Asagiri-san quay sang Shintaro.
"...Tên Makoto, nhân vật chính này, cuối cùng sẽ ra sao?"
"Cứ xem rồi sẽ biết."
Đĩa Blu-ray của bộ anime này có hai đĩa, và chúng tôi vừa xem xong nửa đầu.
"Vậy thì mau cho đĩa tiếp theo vào đi Shintaro. Nhanh lên, nhanh lên."
Aorashi lay lay bờ vai mỏng manh của Shintaro. Có vẻ cậu ta cũng muốn xem tiếp lắm.
"Nhưng mà cũng muộn rồi còn gì?"
Nghe vậy, tôi nhìn đồng hồ. Bên ngoài trời vẫn còn sáng, nhưng đã gần sáu giờ tối. Mọi người đều sống cùng gia đình nên đều có giờ giới nghiêm.
"Nhà tớ thì không vấn đề gì! Ai mà chịu được việc bị bỏ lửng giữa chừng thế này!"
"Tớ cũng đồng ý! Tớ sẽ báo cho nhà, chỉ cần chủ nhà Koga-kun đồng ý là được!"
Dĩ nhiên tôi thì chẳng sao cả, nhưng những người còn lại thì...
"Chắc tớ cũng không sao. Cứ nói là đang học ở nhà Junya là được."
Shintaro cũng OK. Và người cuối cùng, Narushima-san thì,
"...À, ừm, tớ cũng muốn biết diễn biến tiếp theo."
Tôi biết mà. Mấy cái drama tình cảm sướt mướt này, chắc cô ta thích lắm.
"Vậy thì, xem thêm một chút nữa nhé."
"Yeah!"
Asagiri-san, đang phấn khích, đập tay với Narushima-san.
"Vậy tớ cho đĩa sau vào nhé?"
"Khoan đã Shintaro, dừng lại một chút."
Aorashi ngăn Shintaro, người đang định cho đĩa vào máy chơi game dùng làm đầu phát.
"Trước khi xem tiếp, đi mua thêm đồ ăn không?"
Trên bàn, các loại bánh kẹo đã bị khui ra giờ chỉ còn lại những mảnh vụn.
Vậy thì đi thôi, tôi vừa đứng dậy thì.
Những người còn lại không ai có ý định đi theo. Asagiri-san và Aorashi còn đang nhìn tôi với nụ cười gian xảo.
"...Không lẽ mấy người định bắt tôi đi một mình à?"
"Ừ. Thế cho nhanh, đúng không? Koga-kun là người rành khu này nhất mà."
"Đừng lo cho bọn tớ. Trong lúc cậu đi, bọn tớ sẽ chơi Momotetsu. Đĩa game đâu rồi nhỉ?"
Này này...
Trong khi đó, Shintaro và Narushima-san đang tỏ ra bối rối. Có vẻ họ đang phân vân giữa việc đi cùng hay ở lại theo số đông.
"Không không! Tại sao tôi lại phải đi một mình còn mấy người thì ở nhà chơi Momotetsu chứ! Ai đó đi cùng tôi đi!"
"Vậy quyết định người đi mua đồ bằng cách nào đây?"
"À, ừm... tớ đi một mình cũng được mà...?"
Người rụt rè giơ tay là Narushima-san.
"Vậy phiền cậu nhé. Khoảng hai trăm yên một người chắc là đủ nhỉ? Ừm, Momotetsu thì..."
Tôi đặt tiền lẻ lên bàn và ngay lập tức nhận được những ánh mắt khó chịu từ mọi phía.
"Junya... để Narushima-san đi một mình thì có hơi..."
Aorashi và Asagiri-san cũng "ừ ừ" đồng tình với Shintaro.
Chết tiệt, bắt tôi đi một mình thì không sao, nhưng Narushima-san thì lại không được à.
Mọi người không biết thôi. Chẳng cần phải khách sáo với con mèo giả nai này đâu.
"À, v-vậy thì... tớ có một đề nghị này..."
Con mèo giả nai đang co rúm người lại, mỉm cười một cách ranh mãnh.
◇
Chúng tôi quay lưng lại với máy làm takoyaki, lắng nghe tiếng bột đang xèo xèo.
"Khục khục. Narushima cũng là một đứa thú vị thật. Không ngờ lại mang cả 'Sốt Tử Thần' ra, cậu đúng là đỉnh nhất đấy."
"Fufu... mọi người, đừng nhìn qua đây vội nhé...?"
Không biết tại sao cô ta lại có thứ đó, nhưng Narushima-san đã quay về phòng mình một lát và lấy ra loại gia vị nổi tiếng với độ cay chết người ấy.
Tóm lại, đề nghị hay ho của Narushima-san chính là 'Takoyaki kiểu Nga'.
Trong số những viên takoyaki được nướng, chỉ có một viên duy nhất được cho rất nhiều Sốt Tử Thần vào. Ai ăn phải viên đó sẽ phải đi mua đồ cùng với người bày trò là Narushima-san. Luật chơi là vậy.
"Thực ra không cần làm vậy đâu, tớ đi cùng là được rồi mà..."
"Đừng nói những lời nhạt nhẽo thế Shintaro! Mà xong chưa Narushima-san!?"
"Ơ, ờm... xong rồi đây. Mọi người quay lại đi."
Có vẻ như đã chuẩn bị xong, theo hiệu lệnh của Narushima-san, bốn người chúng tôi đồng loạt quay lại.
Trên vỉ nướng có đúng bốn viên takoyaki.
Tiếp theo, cả bốn người sẽ cùng lúc chọn một viên bất kỳ và cho vào miệng.
"Hồi hộp quá đi~. Nè, cho tớ hỏi cái này, cậu cho bao nhiêu Sốt Tử Thần vào thế?"
"Fufu, một chút thôi."
Narushima-san trả lời Asagiri-san và làm cử chỉ "một chút" bằng ngón tay, nhưng chắc chắn không phải vậy.
Bởi vì ngay khi nhìn thấy bốn viên takoyaki này, tôi đã nhìn thấu được âm mưu của con mèo giả nai tâm địa xấu xa đó.
Trên những viên takoyaki đang bốc khói trên vỉ nướng, có rắc cả rong biển xanh và cá bào.
Nhưng rõ ràng có một viên không hề có cá bào.
Tôi biết ngay. Viên có Sốt Tử Thần là viên đó.
Chắc chắn vì biết tôi ghét cá bào, nên cô ta đã cho một lượng lớn Sốt Tử Thần vào viên mà cô ta đoán tôi sẽ chọn, phải không?
Ngay từ lúc cô ta đề nghị trò takoyaki kiểu Nga, tôi đã biết là có chuyện gì đó rồi.
Chắc lại muốn bắt nạt tôi để mua vui đây mà.
Nhưng tôi không phải là kẻ sẽ rơi vào một cái bẫy đơn giản như vậy đâu. Đơn giản quá rồi, Narushima Yoru à.
"Vậy thì mọi người, cùng lúc nhé? Một, hai, ba..."
"────Khoan đã."
Tôi ngăn mọi người lại khi họ đang định đưa tay ra theo hiệu lệnh của Aorashi.
Hay là ngược lại nhỉ...? Bởi vì cái bẫy đó quá lộ liễu... không, nhưng mà...
"Gì thế Junya? Cái này là hên xui thôi mà, cứ dứt khoát lên đi chứ?"
Ư ư ư... là cái nào đây... viên không có cá bào đó là viên nguy hiểm hay viên an toàn?
"Fufu. Vậy để tớ ra hiệu nhé, lần này không có khoan nhượng đâu... được không? Một... hai... ba...!"
Trong lúc tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời, theo tiếng hô của Narushima-san, chúng tôi đồng loạt đưa tay về phía những viên takoyaki.
Vài giây sau, tiếng hét của một người đàn ông vang vọng khắp khu chung cư.
"Ngaaaaaaa!?"
◇
"Ya ya~. Dính bẫy đơn giản thế mà cũng dính. Đúng là đồ ngốc~"
"...Chết tiệt."
Trên con đường tối mờ đến cửa hàng tiện lợi, khi cái nóng ban ngày đã dịu đi, tôi và Narushima-san sóng bước bên nhau.
"Ngay từ lúc tôi đề nghị trò takoyaki kiểu Nga là cậu phải hiểu rồi chứ. Chỉ có một viên không có cá bào, rõ ràng là nhắm vào cậu còn gì. Ha~, may mà những người khác không ăn phải~"
Chắc chắn rồi. Cho nhiều như thế thì đúng là quá đáng. Miệng tôi vẫn còn đau đây này.
Và thế là, cuối cùng tôi đã chọn viên takoyaki không có cá bào. Và bên trong nó, là một lượng Sốt Tử Thần khủng khiếp.
"Nhưng dù có đáng ngờ đến đâu, tôi vẫn nghĩ Koga-kun chắc chắn sẽ chọn viên không có cá bào đó. Vì theo bản năng, người ta sẽ tránh món mình không thích mà. A ha ha ha!"
Đúng là như vậy. Khi bị hô hiệu lệnh mà chưa kịp suy nghĩ, tôi đã không thể đưa tay về phía những viên takoyaki khác đang có cá bào nhảy múa điên cuồng.
Không ngờ cô ta lại tính toán đến mức đó... thật là một người phụ nữ đáng sợ.
Khi chỉ còn hai chúng tôi, cô ta đã vứt bỏ chiếc mặt nạ giả nai và cứ cười mãi không ngớt.
"Mà thật sự buồn cười quá! 'Ngaaaaaaa!?' là cái gì chứ? Với cái này thì một thời gian tới không lo thiếu chuyện để cười rồi~. A ha ha ha ha!"
"Đừng có nói như thể nó là đồ ăn kèm nữa."
"Thì tại~. A ha ha ha ha! Buồn cười quá đau cả bụng!"
Trên con đường rộng thênh thang chỉ toàn ruộng lúa và cánh đồng, tiếng cười của cô ta vang vọng.
Dãy núi phía xa xa nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực, và tiếng cười của cô ta, một tiếng cười to đến ngớ ngẩn, như thể có thể vọng đến tận nơi đó.
"...Người đi mua đồ cứ oẳn tù tì công bằng là được rồi. Biết đâu lại được đi cùng Aorashi. Cần gì phải bày trò takoyaki kiểu Nga để nhắm vào tôi chứ..."
"Ừm, cũng đúng, nhưng mà,"
Narushima Yoru đặt ngón trỏ lên má, lại nở một nụ cười quyến rũ.
"Tại tôi muốn đi mua đồ cùng Koga-kun thì sao?"
"H-Hả?"
"Fufufu. Vui ra mặt kìa. Đúng là trai tân chính hiệu. Koga-kun, gà mờ quá đi~. Không quen tiếp xúc với con gái gì cả~"
À, lại là cái trò đó đây mà. Cái trò muốn tôi hứng thú hơn với con gái ấy. Thế nên cô ta mới bày ra chuyện này để có thể đi mua đồ riêng với tôi.
...Mà cũng có thể đơn giản là cô ta chỉ muốn cho tôi ăn Sốt Tử Thần thôi.
"Vui cái gì mà vui... đồ mèo giả nai tâm địa xấu xa..."
Đến cửa hàng tiện lợi gần đó, chúng tôi nhanh chóng mua đồ xong.
Hai túi ni lông đầy ắp bánh kẹo và đồ uống, cả hai đều do tôi xách.
"Ừm ừm. Con trai mà có thể tự nhiên làm những việc như vậy thì cũng được điểm cộng đấy nhé?"
"Tôi được điểm cộng từ Narushima-san thì để làm gì chứ."
"Đúng nhỉ! Cậu cũng phải đối xử tốt với Hinoko-chan đấy nhé!"
Cô ta đi bên cạnh, dùng khuỷu tay huých huých vào tay tôi.
Trên đường về từ cửa hàng tiện lợi. Narushima Yoru, phiên bản giới hạn khi chỉ có hai chúng tôi.
Thật sự, nghĩ lại mới thấy.
Quả nhiên hoàn toàn khác với lúc ở cùng mọi người...
"Này. Cứ phải thay đổi tính cách như vậy, không thấy mệt à?"
"Quen rồi. Con người này của tôi chỉ có gia đình và một vài người thân thiết biết thôi."
Nhưng tôi cũng chẳng cảm thấy tự hào gì về điều đó.
"...Cái màn kịch giả nai đó là mồi để câu Aorashi, đúng không?"
"Ể? Cũng không hẳn... nhưng có lẽ tôi cũng muốn được người khác quan tâm. Đã thành thói quen rồi, và đôi khi tôi cũng tự hỏi đâu mới là con người thật của mình."
"Vậy là với màn kịch giả nai đó, cô đã lừa được bao nhiêu người rồi."
"Ồ? Koga-kun cuối cùng cũng có hứng thú với chuyện tình cảm rồi à?"
"Không phải. Chỉ là tò mò xem có bao nhiêu thằng con trai đã bị cái màn kịch giả nai đó lừa thôi."
Mà mấy đứa như thế này, chắc cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì nhiều đâu.
"Lần đầu tiên... chắc là hồi lớp năm thì phải. Đối phương là một sinh viên đại học làm gia sư."
────Hả?
"Không, cái đó không hẳn là lừa. Vậy thì lần đầu tiên là hồi lớp bảy. Đối phương là một anh lớp mười hai ở gần nhà. Mối quan hệ đó kéo dài được khoảng một tháng thì kết thúc, rồi ngay sau đó lại là một anh nhân viên văn phòng mới ra trường."
"Đợi đã, đợi đã!"
Tôi bất giác ngăn cô ta lại. Không thể không ngăn lại. Đầu óc tôi có chút không theo kịp.
"...Narushima-san này,"
"Gì?"
"Chuyện đó... từ trước đến nay cậu đã hẹn hò với bao nhiêu người rồi...?"
"Không đếm."
Một cơn gió đêm mạnh mẽ chợt thổi qua con đường thẳng tắp giữa hai cánh đồng rộng lớn.
Tôi rùng mình.
"...Nhưng mà nhiều lắm. Học sinh cấp ba lớn tuổi hơn, người đi làm. Ha, cũng có cả người hơn bốn mươi tuổi nữa. Từ hồi lớp bảy, những đối tượng như vậy gần như chưa bao giờ gián đoạn."
Nghe một câu chuyện ở một chiều không gian quá khác biệt, trước mắt tôi tối sầm lại.
Lại có một người như thế này tồn tại ư.
Cô gái này thật sự──cùng tuổi với mình, học sinh lớp mười ư.
"...Sao vậy Koga-kun?"
Narushima Yoru nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Như thể đang muốn dò xét cảm xúc của tôi.
Trên khuôn mặt đó không hề có một nét cười nào.
"Không, chỉ là... quả thực, có chút bất ngờ..."
"Hôm qua tôi đã nói rồi mà. Tôi là một sinh vật như vậy."
Đúng là tôi đã nghe rồi. Đã nghe rằng tình yêu là điều quan trọng nhất.
"──────Khinh tớ rồi à?"
Narushima-san lùi lại một chút, nở một nụ cười buồn bã.
"Nếu cậu thấy một con đàn bà như thế này thật kinh tởm thì... ừm. Tớ sẽ về đây. Tớ quen với những chuyện như vậy rồi. A ha ha."
"Tớ không nghĩ vậy... chỉ là ngạc nhiên thôi. Chuyện này đối với tớ có hơi sốc."
"............Xin lỗi nhé."
Tại sao cô lại làm ra vẻ mặt hối lỗi như vậy.
Cứ như mọi khi, hãy chỉ vào mặt tôi đang sốc và cười vào mặt tôi là đồ trai tân đi chứ.
Narushima Yoru, một người tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn, tại sao lại có vẻ mặt đau khổ như vậy chứ.
Tôi không khỏi nghĩ rằng, từ trước đến nay, cô ấy đã phải cố gắng gượng ép bản thân mình rất nhiều.
"...Cậu phải biết quý trọng bản thân mình hơn đi."
Một câu nói như vậy chợt buột ra từ miệng tôi.
Khóe miệng Narushima-san cong lên một cách khinh miệt.
"A ha. Đến cả Koga-kun cũng nói những lời sáo rỗng như vậy à."
"Không phải. Chắc chắn không phải như những gì Narushima-san đang nghĩ đâu."
Narushima-san nói rằng từ hồi lớp bảy, cô ấy gần như chưa bao giờ thiếu bạn trai.
Điều đó chẳng phải có nghĩa là cô ấy cũng gần như không có thời gian để đi chơi với bạn bè sao?
Đúng vậy. Thực tế, lúc qua mượn vòi sen, cô ta đã nói thế.
Rằng ngoài chúng tôi ra, cô ta không có bạn bè nào khác.
Chắc chắn là vì cô ta ưu tiên bạn trai. Luôn luôn ở bên bạn trai.
Thế nên mới không có bạn bè, phải không?
Bởi vì xã hội có xu hướng ghét những người ưu tiên tình yêu hơn bạn bè.
Thế nên... thế nên cô ta, chắc chắn...
"Tớ biết Narushima-san là người ưu tiên tình yêu nhất rồi, nhưng mà,"
"......Ừm."
"Nhưng mà, cậu cũng nên dành thời gian nhiều hơn cho bạn bè chứ. Nếu phải làm ra vẻ mặt đau khổ như vậy, thì không cần phải chơi bời với đàn ông suốt ngày làm gì."
"K-Khoan đã, chơi bời với đàn ông────Ể, gì vậy Koga-kun, không lẽ cậu…………đang khóc à?"
Từ nãy đến giờ, mắt tôi cứ nóng ran lên.
Tôi đang khóc sao?
Tại sao?
Tôi không biết. Tôi không biết nữa.
Nhưng mà không có bạn bè, thật sự rất đau khổ mà. Rất cô đơn mà.
Dù cho có không bao giờ thiếu bạn trai đi nữa.
Điều đó chắc chắn rất nặng nề. Bởi vì nếu là tôi thì tôi không thể chịu đựng được.
"Cậu có thể chơi với chúng tớ nhiều hơn mà. Lúc nãy, trông cậu vui vẻ lắm mà. Tớ nói cậu hãy quý trọng bản thân, không phải là bảo cậu ngừng chơi bời với đàn ông. Mà là tớ muốn cậu cũng hãy quý trọng thời gian ở bên bạn bè nhiều như vậy."
"K-Khoan đã Koga-kun..."
"Bởi vì. Narushima-san đã có chúng tớ rồi, và nếu là tớ thì cậu có thể liên lạc bất cứ lúc nào. Lúc đó, tớ sẽ nghĩ ra những trò chơi thật thú vị. Cho nên──a, chết tiệt, tớ cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng tóm lại là đừng nói những lời nặng nề như là kinh tởm thì về đi, hay là quen với những chuyện đó rồi. Tớ thật sự không hề nghĩ vậy, một chút nào. Bởi vì chúng ta là bạn bè."
Tôi dụi dụi mắt.
Thật sự, tại sao tôi lại khóc chứ.
Chắc là do. Tôi đang liên tưởng đến bản thân mình lúc đó, khi Kazumichi và Megumi rời đi, và tôi đã nghĩ rằng tất cả bạn bè đều đã bỏ rơi mình.
Narushima-san, người đang ngây người nhìn tôi, một lúc sau,
"────Lần đầu tiên, có người nói với tôi như vậy."
Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.
"Cho nên tôi đã rất vui. Ừm. Rất vui."
Dù đang cười, nhưng cô ấy lại nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì. Bởi vì Narushima-san thật sự là một người khác biệt so với tôi.
"Tôi ấy mà. Vì là một người phụ nữ luôn muốn yêu, nên đã bị người ta nói ra nói vào rất nhiều. Bị nói xấu sau lưng cũng nhiều, và những lời như hãy trân trọng bản thân thì tôi đã nghe đến phát chán rồi. Nhưng... lời nói của Koga-kun, dù là cùng một câu, nhưng lại rất thấm."
"Vậy à."
"Một người như tôi thế này mà cậu vẫn────gọi là bạn bè sao?"
"Dĩ nhiên rồi. Dù cho Narushima-san có nói ghét tôi đến mức nào đi nữa."
Narushima-san lại làm động tác lau nước mắt. Sao cậu cũng khóc theo thế.
"A ha ha. Ừm, tôi ghét cậu lắm. Nhưng tôi cũng nghĩ chúng ta là bạn bè. Thật đấy."
"Ghét mà vẫn là bạn bè... ha ha, cái gì thế này. Nhưng mà thôi, là bạn bè thì được rồi."
"Ừm. Vậy là được rồi. Fufu."
Chúng tôi bật cười khe khẽ, rồi một lúc sau im lặng đi bộ trên con đường quê yên tĩnh.
Khi khu chung cư tồi tàn của chúng tôi bắt đầu hiện ra.
"À, này,"
Narushima-san đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
"Chỉ là xác nhận lại thôi, có một chuyện tớ muốn nói với Koga-kun... chắc cậu sẽ không tin đâu nhưng mà..."
"Gì vậy?"
Bây giờ có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu. Sau khi đã nghe câu chuyện kia.
Và cho dù có nói gì đi nữa, tôi vẫn sẽ tin người bạn tên Narushima Yoru này.
Narushima-san, với vẻ mặt hơi cúi xuống, ngượng ngùng liếc nhìn tôi.
"Tớ, vẫn còn là con gái đấy nhé?"
"Xạo keeeeeee!?"
Tôi bất giác hét lớn.
Không, thì ai mà không hét chứ. Bởi vì chuyện đó, dù thế nào đi nữa cũng không thể tin được.
Narushima-san chỉ vào tôi, rồi lùi lại một cách đầy khoa trương.
"Đ-Đấy, thấy chưa! Tớ đã nghĩ là cậu chắc chắn đang hiểu lầm chuyện chơi bời với đàn ông rồi mà, đúng là như vậy!"
"Đến giờ này rồi còn nói dối làm gì!? Gì mà con gái, đừng có đùa!"
"Không phải nói dối! Tớ thật sự chưa làm gì cả! Đến cả hôn cũng chưa từng!"
"Vậy thì câu chuyện lúc nãy là sao!? Từ hồi lớp bảy đã hẹn hò với học sinh cấp ba, người đi làm, thậm chí cả người bốn mươi tuổi! Hẹn hò với những người như vậy mà không làm gì thì ai mà tin được!"
"Đã bảo là thật sự chưa làm gì mà!"
Sau vài phút tranh cãi.
Có vẻ như cô nàng ngực khủng giả vờ u tối này thật sự trong sạch.
Cô ấy nói rằng, tuy đã thử hẹn hò với những người đàn ông lớn tuổi để tìm kiếm tình yêu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, và cuối cùng là cắt đứt liên lạc.
Dĩ nhiên, đó là nếu tin lời của Narushima-san.
"Chưa cả hôn thì không gọi là hẹn hò được đâu..."
"Đấy, con trai là cứ hay thế."
Narushima-san thở dài nhìn tôi.
"Nhưng thực tế có lẽ là vậy. Những người trước đây chỉ là mối quan hệ đi chơi riêng với nhau, và tôi cũng không thực sự thích họ."
Không thích mà vẫn đi chơi... tại sao lại thành ra như vậy chứ. Chắc Narushima-san cũng có những lý do riêng, nhưng cô ta đúng là một người phụ nữ ma mị quá mức rồi.
"...Nhưng mà như vậy thì. Cũng có lúc gặp nguy hiểm, đúng không."
Bị ép hôn, hay bị lôi vào khách sạn.
Tôi không nói thẳng ra, nhưng có vẻ cô ấy đã hiểu ý tôi.
"Có chứ. Thậm chí là chuyện thường ngày. Thế nên tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng."
"Cái gì không đúng chứ. Với bộ ngực khủng khiếp đó mà tiếp cận, thằng con trai nào cũng sẽ hiểu lầm thôi."
"À, dĩ nhiên tôi cũng có hứng thú với chuyện ấy nhé? Nhưng những người trước đây có gì đó không đúng. Khó diễn tả bằng lời lắm."
Lại thản nhiên nói ra những điều kinh khủng... quả nhiên đối với một Vua Trai Tân như tôi, cú sốc này quá mạnh.
"Biết là sẽ gặp nguy hiểm, tại sao không ngừng việc săn đàn ông lại?"
"Cách nói đó cũng có vấn đề đấy... mà, chắc là vì tôi là một sinh vật như vậy?"
Tóm lại là, cô ta thuộc tuýp người sẽ cảm thấy cô đơn và bất an nếu không có bạn trai, phải không.
"Từ trước đã thấy cậu giống một con thú nhỏ rồi, nhưng Narushima-san đúng là một con thỏ chính hiệu."
"A ha, cậu nói hay thật đấy~. Người ta nói thỏ sẽ chết nếu cô đơn mà. Chắc là vậy thật."
"Này, hỏi một câu hơi kỳ nhưng. Cậu thật sự muốn hẹn hò nghiêm túc với Aorashi đúng không?"
"...Ừm. Dĩ nhiên rồi."
"Điều đó... có thể hiểu là 'thích' được không?"
"Dĩ nhiên là thích rồi. Thích hơn hẳn những người trước đây. Nhưng đây có phải là tình yêu hay không thì, vẫn chưa biết."
"Gì vậy chứ? 'Thích' và 'yêu', khác nhau thế nào?"
Narushima-san vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn tôi.
"...Cái đó tôi cũng không biết. Chính vì vậy tôi mới muốn hẹn hò nghiêm túc để xác nhận lại. Aorashi-kun là mẫu người của tôi, đó là sự thật."
Narushima-san có vẻ thích người lớn tuổi, và một người chững chạc như Aorashi chắc chắn là đúng gu của cô ta.
Nhưng nghe cô ta nói thì, cô ta định sẽ hẹn hò thử rồi mới quyết định xem tình cảm của mình có phải là tình yêu hay không, đúng không?
Chắc cũng có kiểu tình yêu như vậy... nhưng một đứa trẻ con như tôi thì hoàn toàn không thể hiểu được.
"Từ góc nhìn của Koga-kun, cậu sẽ nghĩ là đừng có mang cái tình cảm nửa vời đó ra làm xáo trộn nhóm, đúng không. Thật sự xin lỗi vì là một đứa con gái như thế này."
Ừm. Tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng mà, nếu Narushima-san cảm thấy ổn thì, chắc cũng không sao.
Hôm qua Narushima-san đã nói rằng cô ấy sẽ đợi đến khi kế hoạch vui chơi mùa hè của chúng tôi kết thúc rồi mới tỏ tình.
Vậy thì việc tôi cần làm, là tạo ra thật nhiều kỷ niệm của cả năm người cho đến lúc đó.
Giả sử như chuyện với Aorashi không thành.
Và Narushima-san, người cảm thấy khó xử trong nhóm, sẽ rời đi.
Nếu những kỷ niệm vui vẻ bên bạn bè có thể trở thành một chút an ủi cho cô gái cô đơn đó.
Thì tôi nghĩ, dù có phải làm trò ngốc nghếch gì, tôi cũng sẽ làm.
Về đến khu chung cư, chúng tôi đi lên cầu thang ngoài trời rỉ sét. Vì tường ở đây mỏng, nên tiếng cười của Aorashi và những người khác đang đợi trong phòng tôi có thể nghe thấy từ bên ngoài.
"Này Koga-kun."
Narushima-san ở phía sau gọi, nên tôi quay lại.
"Chuyện đó... ở bên bạn bè, cũng khá là vui nhỉ."
Đó là một nụ cười mà tôi có thể cảm nhận được là thật lòng, không phải là một màn kịch giả nai nào cả.
Aah. Từ giờ trở đi, tôi sẽ lên những kế hoạch còn vui hơn nữa.
Tôi sẽ khiến Narushima-san cảm nhận được trọn vẹn niềm vui khi ở bên bạn bè.
Cho nên làm ơn, đừng làm ra vẻ mặt cô đơn như vậy nữa.
Thay vì nói ra những lời sến súa đó.
Tôi đẩy lưng Narushima-san, để cô ấy mở cánh cửa mỏng manh nơi bạn bè đang chờ đợi.