Dạo này Narushima-san cứ trốn biệt các tiết bơi bổ túc.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì đã chẳng đáng nói, đằng này dù cả bọn có rủ đi chơi, cậu ấy cũng chẳng thèm hồi âm. Ngay cả trong nhóm chat năm người, khi mọi người đang tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chỉ riêng cậu ấy là xem rồi lơ đi.
Tôi nhắn tin riêng cho cậu ấy, kết quả vẫn chỉ là một dấu “đã xem” rồi bị bơ đẹp.
Lý do thì tôi chịu, nhưng có một điều không thể nhầm lẫn là cậu ấy đã bắt đầu né tránh chúng tôi.
Tình trạng khó hiểu này đã kéo dài gần một tuần…
“Này Asagiri-san, cậu chắc là không nghe ngóng được gì chứ?”
“Ừm, không có gì cả… Chính cậu mới phải, cậu sống ngay sát vách nhà cậu ấy mà, không có manh mối nào sao?”
“Hoàn toàn không…”
Hôm nay là buổi học bơi bổ túc cuối cùng.
Sau khi màn tra tấn ấy kết thúc, cả bọn lại tụ tập tại một quán ăn gia đình quen thuộc.
Và dĩ nhiên, vẫn không có bóng dáng của Narushima-san.
“Hay là Aorashi đã làm gì rồi?”
Shintaro vừa khuấy ly soda đã tan hết đá, vừa liếc nhẹ về phía Aorashi.
Thật ra, chính tôi cũng từng thoáng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Aorashi.
Rằng Narushima-san đã tỏ tình với cậu ta rồi bị từ chối, nên mới bắt đầu giữ khoảng cách với cả nhóm.
“Không, tớ nói thật đấy, tớ chẳng biết gì hết.”
Nhưng có vẻ phỏng đoán đó cũng trật lất.
Vả lại, Narushima-san từng nói sẽ không tỏ tình cho đến khi “Kế hoạch Đom đóm” diễn ra kia mà…
“Mà này, chẳng phải hai cậu hay gặp cậu ấy ở buổi học bổ túc sao? Lúc đó Narushima có biểu hiện gì lạ không?”
“Chuyện đó thì… tớ nghĩ là không có gì đặc biệt.”
Thấy Shintaro ngập ngừng nhìn mình, tôi cũng gật đầu.
Đúng là vậy. Narushima-san trong mấy buổi học đó chỉ đang chật vật với kiểu bơi trườn sấp vụng về của mình thôi, chứ chẳng có vẻ gì khác thường cả.
Lần cuối chúng tôi mặt đối mặt là khoảng một tuần trước. Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là ngày Shintaro đến hỏi ý kiến tôi về chuyện kia, và lúc ấy Narushima-san vẫn bình thường như mọi khi.
“Này, chúng ta nên làm gì đây…”
Asagiri-san nhìn quanh chúng tôi với ánh mắt lo lắng.
“Hay là Yoru định ngày mai cũng không đến…?”
Ngày mai là ngày thực hiện “Kế hoạch Đom đóm” mà cả bọn hằng mong đợi.
Chúng tôi đã lên lịch sẽ đạp xe qua một ngọn núi từ chiều tối để cùng nhau đi ngắm đom đóm.
Việc cả bọn tập trung ở quán ăn hôm nay vốn là để năm người cùng nhau họp bàn lần cuối cho kế hoạch ấy.
Nhưng vì Narushima-san vẫn bặt vô âm tín, nên chủ đề chính đã hoàn toàn bị gạt sang một bên.
“…Làm gì là làm gì, chuyện này chỉ còn cách nhờ cậu hàng xóm Junya đây tìm cách tóm gọn cậu ấy thôi chứ sao.”
Không đợi Aorashi phải nói, tôi cũng đã định làm vậy ngay từ đầu.
Sau khi chia tay mọi người, tôi đi thẳng đến trước cửa phòng của Narushima-san.
Nếu điện thoại không liên lạc được, chỉ còn cách đến gặp trực tiếp.
Dĩ nhiên, cả bọn cũng từng thử kéo đến đây, nhưng dạo này Narushima-san toàn vắng nhà. Hoặc là giả vờ vắng nhà. Tóm lại là chẳng tài nào gặp mặt được cậu ấy.
Nhưng hôm nay thì không thể để yên như vậy được.
Tôi đã quyết tâm sẽ đứng đây cho đến khi nào Narushima-san chịu ra ngoài.
“Narushima-san. Có trong đó không?”
Gõ cửa lần đầu. Không một tiếng trả lời, đúng như dự đoán.
“Này, có trong đó thì ra đây đi! Nghe thấy không hả, đồ biến thái giả nai chuyên đóng kịch u ám kia!”
Gõ cửa lần hai. Vẫn im phăng phắc.
Hay là cậu ấy không có nhà thật nhỉ…
Ngay lúc tôi vừa áp tai vào cánh cửa mỏng dính để nghe ngóng động tĩnh bên trong, thì nó đột ngột mở ra.
“Chuyện gì thế, Koga-kun, ông hoàng còn zin.”
Narushima-san, người đã xuất hiện sau gần một tuần, không mặc đồ ở nhà mà lại ăn vận chỉn chu như sắp ra ngoài.
Chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn tôn lên bộ ngực đầy khiêu khích, kết hợp với quần jeans skinny rách. Phần đùi đầy đặn của cậu ấy lấp ló qua những vết rách, trông gợi tình một cách lạ lùng.
Cậu ấy còn trang điểm kỹ hơn mọi khi, thậm chí trên người còn phảng phất mùi nước hoa.
Trong lúc thầm nghĩ sao hôm nay cậu ấy trông chững chạc thế, tôi vào thẳng vấn đề chính.
“‘Chuyện gì thế’ à? Người có biểu hiện lạ gần đây là cậu mới đúng. Mọi người đang lo lắm đấy.”
“Vậy à? Tớ thấy mình vẫn bình thường mà.”
Cậu ấy vừa khóa cửa phòng, vừa đáp lại một cách cộc lốc.
“Bình thường chỗ nào chứ? Gần đây cậu toàn xem tin nhắn rồi lơ đi, cũng chẳng có nhà, lại còn trốn học bơi bổ túc suốt. Với lại cả bộ đồ hôm nay của cậu nữa…”
“Xin lỗi, tớ sắp muộn giờ làm thêm rồi.”
Làm thêm từ giờ này ư?
Tôi nhìn điện thoại, đã sáu giờ tối.
“Làm thêm à? Trước cậu bảo là làm ở hiệu sách cơ mà?”
Các hiệu sách quanh đây thường đóng cửa lúc chín giờ tối. Mấy hiệu sách ở xa hơn thì có thể mở muộn hơn một chút, nhưng bắt đầu ca làm từ giờ này thì quả là hơi lạ.
Thấy vẻ nghi ngờ của tôi, Narushima-san giải thích.
“Chỗ đó tớ nghỉ rồi. Giờ tớ làm chỗ khác. Công việc ở đó bận quá nên tớ không trả lời tin nhắn được. Cậu nói lại với mọi người là cho tớ xin lỗi nhé.”
Cậu ấy lướt qua tôi, đi về phía cầu thang bộ bên ngoài.
“Chờ đã! Vậy chuyện đó tạm thời bỏ qua đi, ngày mai cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ!?”
“Ngày mai?”
“Đi ngắm đom đóm đó! Chúng ta đã hẹn từ trước rồi mà!?”
Narushima-san quay lại, suy nghĩ một thoáng.
“À… xin lỗi. Ngày mai tớ cũng có lịch làm thêm mất rồi, nên không đi được.”
“…………Hả?”
“Thế nên xin lỗi nhé, các cậu cứ đi mà không có tớ đi. Tạm biệt.”
“N-này, chờ đã!”
Tôi đã vô thức chộp lấy cánh tay của Narushima-san.
Bởi trong một khoảnh khắc, tôi đã thấy lại nụ cười có vẻ cô đơn của cậu ấy ngày nào.
“Ngày mai thật sự chỉ là do cậu bận làm thêm thôi đúng không? Thật sự chỉ có vậy thôi à?”
“…………Tớ sắp muộn thật rồi.”
Không phủ định cũng chẳng khẳng định, nhưng nghe vậy thì tôi cũng đành phải buông tay.
Narushima-san không hề ngoảnh lại, cứ thế bước xuống cầu thang bộ han gỉ, tạo nên những tiếng loảng xoảng khô khốc.
Con người đó, rốt cuộc là đang làm thêm cái gì vậy…?
Đêm hôm đó, tôi đã định sẽ thức cho đến khi Narushima-san về.
Mỗi lần cơn buồn ngủ ập đến, tôi lại tự tát vào má mình để tỉnh táo.
Cuối cùng, từ phía bên kia bức tường mỏng, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng kế bên mở ra và tiếng chủ nhà đã trở về.
Nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ sang ngày mới, quá một giờ sáng.
◇
Và rồi, ngày thực hiện “Kế hoạch Đom đóm” đã đến.
Từ trước buổi trưa, bốn người chúng tôi, không có Narushima-san, lại tập trung ở quán ăn gia đình hôm qua.
“Làm thêm đến một giờ sáng…”
Asagiri-san chau mày.
Dĩ nhiên không chỉ mình cậu ấy. Tất cả mọi người sau khi nghe tôi kể lại đều có vẻ mặt y hệt.
“Học sinh cấp ba… có được làm việc đến giờ đó không nhỉ…”
Câu nói của Shintaro không phải là một câu hỏi, mà chỉ là một lời tự vấn. Vì câu trả lời thì ai cũng đã rõ.
Dù vậy, Aorashi vẫn trịnh trọng đáp.
“Không, không được đâu. Con người Narushima đó, túng thiếu đến vậy sao?”
“Căn hộ của chúng tôi tiền thuê cũng rẻ, nếu chỉ lo sinh hoạt phí thì một công việc ban ngày là quá đủ rồi.”
Narushima-san, không lẽ nào cậu ấy lại đang dính vào một công việc mờ ám nào đó…?
Có lẽ mọi người cũng đang nghĩ đến điều tương tự. Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy không gian.
Người phá vỡ nó đầu tiên là Asagiri-san.
“Tớ biết nhà của Yoru ở đâu, hay là chúng ta thử đến đó hỏi chuyện xem sao?”
Cũng phải. Người nhà có thể sẽ biết Narushima-san đang làm công việc gì, và nếu có vướng bận gia đình thì tôi cũng muốn nghe cho rõ.
Tóm lại là chúng tôi đang rất lo lắng. Cậu đang làm cái quái gì vậy hả Narushima Yoru…
“Nhưng nếu chúng ta tự tiện làm vậy, Narushima-san sẽ giận đó…?”
Shintaro, người luôn cẩn trọng, nói vậy, nhưng lòng tôi đã quyết.
Để cho chắc, tôi gọi lại vào số của Narushima-san một lần nữa.
Vẫn không có tín hiệu trả lời. Thế là chúng tôi lên đường theo sự dẫn lối của Asagiri-san, đổi tàu mấy bận để đến khu phố nhà cậu ấy.
Đó là một khu nhà ở xã hội với vài tòa nhà có kiến trúc na ná nhau. Một trong những căn hộ đó là nhà của Narushima-san.
Giờ này là quá trưa ngày thường, có lẽ không có ai ở nhà.
Nghĩ vậy, tôi bấm chuông cửa. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân trong hành lang và cửa mở ra.
“Ai đó?”
Một người phụ nữ khoảng giữa đôi mươi, mặc áo hai dây màu đen, xuất hiện.
Dù để mặt mộc nhưng cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Có điều chắc do đang thả lỏng ở nhà, mái tóc dài của cô ấy rối bù.
Hơn nữa, từ người cô ấy còn thoang thoảng mùi rượu. Dường như cô ấy đã uống từ giữa ban ngày.
Cả nét mặt lẫn bộ ngực đẫy đà của cô ấy đều rất giống Narushima-san.
Ừm. Người này chắc chắn rồi. Không sai vào đâu được, chị gái của Narushima-san.
“Xin chào, chúng cháu là bạn cùng lớp của Narushima Yoru ạ…”
Tôi giải thích sơ qua tình hình, cố gắng giữ thái độ lễ phép nhất có thể. Tôi nói rằng hôm nay cả bọn có kế hoạch đi chơi cùng nhau và gần đây bỗng dưng rất khó liên lạc với cậu ấy.
“Hình như Narushima-san đang làm thêm đến khuya, không biết chị có hay biết gì không ạ?”
Tôi kết thúc bằng câu hỏi đó.
Nghe xong, chị gái của Narushima-san đáp:
“Không biết.”
Với một giọng điệu như thể chuyện này hoàn toàn chẳng đáng để bận tâm, cô ấy định đóng sầm cửa lại.
Tôi bất giác đưa tay ra chặn.
“Xin hãy chờ đã! Bất cứ điều gì cũng được ạ! Ví dụ như công việc mà Narushima-san có thể sẽ làm, hoặc nơi mà cậu ấy hay lui tới vào ban đêm, bất cứ thông tin nào cũng được, xin hãy cho chúng cháu biết!”
Chị gái của Narushima-san nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ phiền phức.
“…Cậu là cái gì của nó vậy? Bạn trai à?”
“K-không phải ạ! Chỉ là bạn bè thôi ạ!”
“Bạn bè mà cuống cuồng quá nhỉ… Thật tình thì tôi khá ngạc nhiên khi Yoru lại có những người bạn như các cậu đấy… cũng thấy an tâm một chút.”
Nói rồi, cô ấy khẽ cười.
“Nhưng xin lỗi nhé. Tôi với Yoru không thân nhau lắm, nên thật sự không biết gì cả đâu.”
Chết tiệt, đến tận đây rồi mà vẫn tay trắng sao…
Thấy tôi tiu nghỉu buông thõng vai, chị gái của Narushima-san thở dài nói tiếp.
“Nhưng mà hồi cấp hai, con bé đó hình như hay lui tới mấy chỗ như live house hay club gì đó, biết đâu gần đây nó cũng đang lân la ở mấy cái hộp đêm đó thì sao?”
◇
Chúng tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên của khu nhà ở xã hội.
“Mà đúng là bất ngờ thật…”
Shintaro từ nãy đến giờ cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu.
Chuyện Narushima-san hay lui tới mấy chỗ như live house từ hồi cấp hai dường như là một cú sốc văn hóa đối với cậu ấy.
Mà, với một người chỉ biết đến khía cạnh khép kín của con người đó, ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
“Live house thì có sao đâu chứ? Aorashi-kun cũng nói là có nhiều chỗ không giới hạn độ tuổi mà. Với lại, Yoru cũng thích âm nhạc mà.”
Dù Asagiri-san nói vậy, Shintaro vẫn ôm đầu ngồi thụp xuống.
“Đó là một thế giới mà tớ không thể hiểu nổi…”
“Có cả mấy club chuyên tổ chức sự kiện nhạc anime đấy? Lần tới đi thử không?”
Aorashi, đang nghịch điện thoại ở một khoảng cách hơi xa, nhếch mép cười.
“T-thôi khỏi. Nghe sợ lắm…”
“Quan trọng hơn là, Aorashi. Bên cậu sao rồi?”
Aorashi từ nãy đến giờ vẫn đang liên lạc với một người chú của mình.
Người chú đó dường như là sư phụ đã dạy cho Aorashi nhiều điều về âm nhạc, và gần như tối nào cũng lui tới các live house hay quán bar khác nhau.
Thế nên Aorashi đã gửi cho chú ấy tấm ảnh cả bọn chụp chung lần trước và hỏi qua tin nhắn xem ông ấy có từng thấy Narushima-san ở đâu không.
“Chờ chút nào~. Vừa mới hiện đã xem thôi… Ồ, đến rồi, đến rồi. Trúng phóc.”
Có vẻ như người chú đã trả lời.
“Ừm… hình như Narushima đang làm thêm ở một club tên là ‘Eden’. Chú tớ cũng mới đến đó và đã gặp chính Narushima. Ông ấy bảo trông không giống học sinh cấp ba chút nào.”
Tôi cũng đã thấy Narushima-san trang điểm đậm như người lớn vào chiều hôm qua.
Đúng là nếu nói bộ dạng đó là học sinh năm nhất, ai cũng phải lắc đầu khó tin.
“Club, khác với live house à?”
Shintaro hỏi Aorashi.
“Thiết bị khác nhau thôi. Đại loại như một bên là ban nhạc sống, một bên là DJ, còn lại thì cũng na ná. Có điều cái quán Eden đó, tuy cũng có tổ chức sự kiện ban ngày không giới hạn độ tuổi, nhưng chắc chắn là không tuyển học sinh cấp ba làm thêm đâu. Tớ cũng từng có hứng thú nên đã tìm hiểu trước rồi.”
Tạm thời, tôi thở phào nhẹ nhõm vì đó không phải là loại quán tệ hại nhất như mình đã tưởng tượng.
“Nhưng tại sao Narushima-san lại làm thêm ở một nơi như vậy chứ…”
Trước tiếng thở dài ngán ngẩm của tôi, Aorashi khẽ lắc đầu.
“Ai biết. Chắc tại lương theo giờ cao hơn mấy chỗ khác?”
“Mà nhân tiện thì, quán đó hôm nay cũng mở cửa đúng không.”
“Để tớ tra,” Aorashi vừa nói vừa tìm kiếm trên điện thoại.
“Để xem… À, hôm nay hình như có sự kiện nhạc rock. Mở cửa lúc bảy giờ tối.”
Vậy là Narushima-san vì có lịch làm thêm vào giờ đó nên mới đột ngột hủy buổi ngắm đom đóm hôm nay.
“Vậy? Giờ đã biết chỗ Yoru làm thêm rồi, chúng ta tính sao đây? Hay là dời vụ đom đóm sang ngày khác?”
Aorashi trả lời câu hỏi của Asagiri-san.
“Nhưng ngày tiếp theo mà cả bọn đều rảnh vào buổi tối thì phải mấy hôm nữa cơ. Nếu vậy thì chắc là hết mùa đom đóm rồi. Hôm nay đã là sát nút lắm rồi.”
Với lại, dù có đổi ngày thì tôi nghĩ Narushima-san cũng sẽ không đến. Bởi con người đó, dù có viện đủ cớ, thì việc đang né tránh chúng tôi là quá rõ ràng.
“Vậy… chúng ta làm gì đây. Sắp bốn giờ rồi.”
Bên cạnh Asagiri-san đang xem giờ trên điện thoại, Shintaro rên rỉ một cách khó khăn.
“Nếu muốn đi ngắm đom đóm thì phải chuẩn bị lên đường thôi nhỉ… Còn phải về nhà lấy xe đạp nữa chứ… Làm sao đây Junya? Hay là chỉ chúng ta đi thôi?”
Rốt cuộc, chúng tôi vẫn không biết lý do Narushima-san đi làm thêm là gì. Lý do cậu ấy giữ khoảng cách với chúng tôi cũng hoàn toàn mù tịt.
Trong hoàn cảnh này, cách xử sự đúng đắn là nên chấp nhận rằng nếu cậu ấy có việc làm thêm thì đành chịu thôi.
Nhưng tôi đã thấy.
Hôm qua, khi con người đó từ chối đi ngắm đom đóm, tôi đã thấy gương mặt thoáng nét cô đơn của cậu ấy.
Chắc chắn Narushima-san đã muốn đi ngắm đom đóm cùng chúng tôi.
Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà cậu ấy lại đột ngột nhận việc làm thêm ở club và không thể đi được.
Muốn ép một người như cậu ấy đi cùng mình, đúng là một suy nghĩ ích kỷ và trẻ con.
Vậy mà, tôi đã buột miệng nói ra không cần đắn đo.
“Không, chúng ta sẽ đi đủ năm người.”
Tôi biết, đó là một quyết định ngang ngược của một thằng nhóc không thèm đếm xỉa đến mong muốn của Narushima-san.
Thế nhưng… nếu cậu ấy đang bị ép làm một công việc phạm pháp thì sao?
Nếu chính vì thế mà cậu ấy không thể đi ngắm đom đóm được thì sao?
Nếu vậy thì, tôi thà làm một thằng nhóc ích kỷ còn hơn.