Hôm đó, tôi cũng vác mặt đến trường từ sáng sớm để tham gia cái lớp học bơi bổ túc đã trở thành thông lệ chết tiệt.
Nội dung của lớp bổ túc này thì đơn giản đến mức trần trụi.
Những kẻ trốn tiết bơi quá nhiều trong học kỳ một bị triệu tập lại, và cứ thế bơi miệt mài dưới sự giám sát của giáo viên thể chất.
Nếu biết trước phải chịu thứ khổ sai này mỗi ngày, thà rằng tôi đã nghiêm túc đi học cho xong.
"Hộc... hộc... Junya... bơi được bao nhiêu... vòng rồi...?"
Shintaro, trong bộ dạng mũ bơi và hơi thở gần như kiệt quệ, bắt chuyện với tôi từ mép hồ.
Tất nhiên, tôi cũng đáp lại bằng một giọng chẳng khác gì cậu ta.
"Hộc, hộc... V-Vừa rồi là vòng thứ mười lăm... vẫn còn... chưa được nửa đường nữa..."
Số vòng bơi 25 mét được quyết định dựa trên số buổi nghỉ học và thành tích môn thể dục.
Tôi mỗi ngày ba mươi vòng. Còn Shintaro thì không thể tin nổi, tận ba mươi lăm vòng. Đúng là địa ngục trần gian.
Hồ bơi của trường có tám làn, một nửa dành cho nam và nửa còn lại dành cho nữ.
Khi tôi liếc mắt sang những làn bơi bên phía nữ, giữa đám đông, Narushima Yoru đang trình diễn một màn bơi sải vụng về đến mức đáng nể.
...Nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy dở thậm tệ. Cả việc lấy hơi cũng không xong nữa là. Thế kia thì gọi là đang chết đuối thì đúng hơn.
Nhân tiện, trong nhóm năm đứa chúng tôi, thành phần phải học bổ túc chỉ có tôi, Shintaro và Narushima-san.
Hai người còn lại đều là những kẻ cuồng thể thao, nên đương nhiên họ chẳng nghỉ buổi học bơi nào. Vì vậy cũng không cần học bổ túc. Dù biết là tự làm tự chịu, nhưng thật sự đáng ghen tị.
"Vậy... tớ đi vòng tiếp theo đây. Cậu cũng... nhanh lên... đó..."
"Ơ, đ-đợi đã, Junya..."
Tôi cũng muốn đợi cậu ấy lắm chứ, nhưng tôi chỉ muốn kết thúc thứ cực hình này càng nhanh càng tốt để được nghỉ ngơi.
Tôi bỏ lại Shintaro và tiếp tục kiểu bơi sải vẫn còn nhỉnh hơn của Narushima-san một chút.
Khi tôi hoàn thành chỉ tiêu của ngày hôm nay và đang nghỉ ngơi bên thành hồ, Shintaro cuối cùng cũng lết lên bờ.
"Chịu hết nổi rồi... Nghĩ đến việc này còn kéo dài hơn một tuần nữa, tớ không thể chịu đựng được..."
Hoàn toàn đồng cảm. Tôi chỉ muốn quay về đấm cho cái thằng tôi của ngày xưa một trận, cái thằng đã vui mừng vì trốn học.
"H-Hai cậu... v-vất vả rồi..."
Narushima-san, người cũng vừa gắng gượng bơi xong phần của mình, tiến lại phía chúng tôi.
Trông cô ấy kiệt sức đến nơi, hơi thở hổn hển. Kết hợp với bộ ngực khủng bố và bộ đồ bơi bó sát của trường, trông cô ấy lại có gì đó khêu gợi đến lạ.
"Hà... hà... h-hôm nay... chúng ta cùng về... phải không? T-Tớ sẽ đợi ở... cổng trường..."
Narushima-san rời khỏi khu vực hồ bơi với những bước chân loạng choạng.
Shintaro, người cũng đang ngẩn ngơ ngắm bóng lưng đó như tôi, lên tiếng.
"...Dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, Narushima-san vẫn ‘ra gì phết’ nhỉ..."
"...Ừ."
Tất nhiên, giữa hai thằng bạn thân, không cần nói cũng tự hiểu ‘ra gì phết’ ở đây có nghĩa là gì.
Những ngày có buổi học bơi bổ túc, chúng tôi luôn tập trung ở cổng trường rồi ba người cùng về.
Dù là kỳ nghỉ hè, quy định vẫn là mặc đồng phục đến trường, nên cả ba chúng tôi đều đang khoác trên mình bộ đồng phục.
"Kế hoạch đi xem đom đóm mà chọn ngày không có buổi học bổ túc đúng là một quyết định sáng suốt. Mệt rã rời thế này thì còn hơi sức đâu mà đạp xe nữa chứ..."
"Tớ đã nói ngay từ đầu rồi mà. Junya lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chơi bời thôi."
"À ha ha... Mà công nhận, mong chờ thật đấy, vụ đi xem đom đóm..."
Ngày ấn định là mùng 9 tháng 8.
Dù là ngày thường, nhưng đến lúc đó thì kỳ học bổ túc cũng đã kết thúc.
Vấn đề là liệu ngày đó có còn đom đóm để xem hay không. Xét về thời điểm thì chúng biến mất cũng chẳng có gì lạ. Cầu trời. À không, lạy các cụ đom đóm.
Dưới cái nắng hè gay gắt cùng dàn hợp xướng rền rĩ của ve sầu, ba chúng tôi vừa đi vừa tán phét trên con đường tỉnh lộ ở miền quê.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến ngã tư quen thuộc, nơi những người đi tàu sẽ tách ra.
"Vậy nhé. Mai lại cố mà bơi tiếp."
"Ừm... chúng ta cùng nhau vượt qua... những ngày còn lại nhé, Tanaka-kun..."
Tôi và Narushima-san, hai đứa sống cùng một khu chung cư, nói với Shintaro như vậy rồi quay gót.
"A, đợi đã Junya."
Shintaro gọi tôi lại.
"Ừm, này. Bây giờ tớ đến nhà Junya chơi có được không?"
"Ồ, được chứ. Đến luôn đi."
"Ừm... hai người định làm gì, chơi gì à...?"
Narushima-san ngượng ngùng nhìn chúng tôi với ánh mắt tràn trề mong đợi.
Cái này là sao đây. Chắc là muốn được rủ rê đây mà.
"À, nếu được thì Narushima-san cũng──"
"Đợi đã, đợi đã!"
Shintaro vội ngăn tôi lại khi tôi đang định mở lời.
"Ừm, hay là chúng ta đi ăn ở đâu đó đi? Tớ có chuyện muốn tâm sự với Junya..."
Cái gì vậy. Chuyện tâm sự đó không muốn để Narushima-san nghe thấy hay sao.
"Thôi cũng được. Vậy ra khu trước nhà ga nhé?"
Có lẽ đã để tâm, lần này Narushima-san không còn tỏ vẻ muốn được mời nữa.
"Vậy xin lỗi nhé, gặp lại sau, Narushima-san."
"Ừm. Hai cậu... tạm biệt."
Sau khi chia tay Narushima-san, người đang nở một nụ cười có phần yếu ớt, tôi và Shintaro hướng về phía nhà ga.
Chúng tôi vào một nhà hàng gia đình và gọi đại bữa trưa.
Tôi đã nghĩ rằng sau khi bơi cật lực như vậy thì dạ dày sẽ chẳng nuốt nổi thứ gì, nhưng lạ thay, cứ nhìn vào thực đơn là bụng lại sôi lên.
"Sau khi bơi xong, không hiểu sao lại thèm ăn cà ri. Cậu ăn một ít không?"
"Cậu thừa biết tớ ghét cà ri mà... Tớ không chịu được cái cảnh cơm bị nước sốt làm cho nhão nhoét đâu."
"Ha ha. Mà nghĩ lại, cũng lâu rồi tớ và Shintaro mới đi ăn riêng với nhau nhỉ."
"Ừ. Từ năm hai trung học, hầu như lúc nào cũng có cả Aorashi đi cùng."
Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nói ra rằng, trước đó, chúng tôi thường đi cùng với bọn Kazumichi.
"Hay là gọi Aorashi thử xem? Chắc giờ này cậu ta đang rảnh rỗi đấy."
Shintaro ngăn tôi lại khi tôi vừa lôi điện thoại ra.
"Th-Thôi được rồi. Có Aorashi ở đây lại càng khó nói hơn."
"Hửm? À, phải rồi, cậu bảo có chuyện muốn tâm sự với tớ mà."
"...Ừm."
Shintaro cúi gằm mặt.
"Chuyện gì thế? Khó nói lắm à?"
"...Ừ. Là một chuyện rất khó nói."
Những lúc thế này, tôi không bao giờ hối thúc.
Shintaro nhát gan hơn vẻ bề ngoài nhiều, nên tôi sẽ kiên nhẫn đợi cho đến khi cậu ấy tự mở lời.
Mãi cho đến khi món cà ri và mì soba lạnh của chúng tôi được mang ra, Shintaro mới bắt đầu.
"Này... lúc lễ hội pháo hoa Junya đã nói đúng không? Rằng việc phải lòng ai đó là chuyện không thể tránh khỏi, và hẹn hò với một người trong nhóm chúng ta cũng không sao cả..."
"Ừ, tớ có nói."
"Ừm... tớ là người quen Junya lâu nhất, và tớ nghĩ mình cũng là người hiểu rõ nhất rằng Junya rất trân trọng mối quan hệ trong nhóm. Nhưng mà..."
Bầu không khí này là sao đây.
Chắc là... mấy chuyện yêu đương đây mà?
Trước đây tôi cũng từng trêu cậu ấy, nhưng chẳng lẽ Shintaro thực sự có người mình thích trong nhóm chúng ta sao?
Nếu vậy thì, đối tượng đó tất nhiên là── Asagiri-san.
Tôi cũng thích Asagiri-san, nhưng tôi không có ý định công khai tình cảm này.
Vì vậy, dù Shintaro có thích Asagiri-san đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ chân thành ủng hộ──.
"Tớ, có lẽ đã thích Narushima-san mất rồi."
"Bà đó hả!?"
Tôi bất giác hét lớn.
Thành thật mà nói, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng này, dù chỉ một li.
"C-Có đáng ngạc nhiên đến vậy sao? Vì Narushima-san rất kiên cường, khiêm tốn, và rất ra dáng con gái... à thì, còn nhiều lý do khác nữa, nhưng tóm lại tớ nghĩ cô ấy là một người rất cuốn hút..."
Không không... đó chỉ là bộ mặt giả nai của bả thôi. Con người thật là một đứa xấu tính, độc miệng, có chút thô bạo đáng sợ, lại còn là một con S chính hiệu chuyên lấy việc hành hạ tôi làm thú vui nữa.
Nhưng những điều đó ngoài tôi ra thì nào có ai biết.
Mà kể cũng phải, nếu chỉ nhìn mặt thì con nhỏ đó đúng là xinh hết nước chấm... chưa kể bộ ngực cũng thuộc hàng khủng nữa.
"Lúc lễ hội phahoa, tớ đã hứa là nếu thích ai đó, tớ sẽ nói cho Junya biết, nhớ không? Thế nên... thực ra tớ đã im lặng suốt vì khó nói, nhưng tớ nghĩ mình nên thành thật với cậu..."
"V-Vậy à."
Nhưng mà Narushima-san──.
"Chắc là vẫn thích Aorashi, nhỉ."
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Shintaro tất nhiên cũng lái câu chuyện đến đó.
Cậu ta vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn── không, có lẽ chỉ là không muốn có mà thôi, nhưng chính tai tôi đã nghe Narushima-san nói rồi.
Rằng sau khi kế hoạch mùa hè kết thúc, cô ấy sẽ tỏ tình với Aorashi.
"Này Junya... cậu có nghĩ... tớ không nên thổ lộ tình cảm của mình với Narushima-san không...?"
"Chuyện đó..."
Ngay cả khi Shintaro tỏ tình với Narushima-san bây giờ, kết cục thất bại đã là điều không thể tránh khỏi.
Tôi có thể hình dung ra cảnh cậu ấy bị từ chối, rồi đau khổ và suy sụp.
Hơn nữa, nếu Narushima-san vì chuyện đó mà rời khỏi nhóm, Shintaro hiền lành chắc chắn sẽ tự dằn vặt mình rằng "Là tại mình". Dù nguyên nhân nào phải do cậu ấy.
Vì vậy, tôi──.
"Ừm... tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng mà. Tỏ tình thì... ừm, nói sao nhỉ. Có lẽ là... chưa nên thì hơn... tớ cảm thấy vậy..."
──lại buột miệng nói ra những lời như vậy.
Shintaro, người nãy giờ vẫn nhìn tôi không chớp mắt, cuối cùng thất vọng cụp mắt xuống.
"...Cũng phải. Một người như tớ có tỏ tình thì cũng... vô ích thôi nhỉ."
Tôi không thể nói được lời nào. Không thể phủ định cũng không thể khẳng định.
Dù tôi biết rằng sự im lặng lúc này sẽ chỉ càng làm tổn thương Shintaro.
Không phải vậy đâu Shintaro. Thật ra tớ cũng muốn dang tay thúc đẩy người bạn thân quan trọng của mình tiến lên.
Nhưng Narushima-san đã quyết định sẽ tỏ tình với Aorashi vào mùa hè này rồi.
Vì vậy, tớ biết chắc rằng lời tỏ tình của cậu sẽ chẳng đi đến đâu. Dù biết vậy mà vẫn đẩy cậu vào chỗ thất bại, làm sao tớ có thể làm được chứ...
Tất nhiên, tôi không đời nào nói ra những lời đó.
Cả tôi và Shintaro đều chìm vào im lặng, không buồn động đến món ăn vẫn còn nguyên vẹn trước mặt.
Thật tình. Tại sao chúng ta.
Lại có thể yêu một người bạn của mình chứ.
Dù biết rằng mối quan hệ bạn bè như trước đây có thể sẽ không còn nữa.
Thế nhưng, dù biết vậy, cuối cùng vẫn cứ yêu.
Nếu đó được gọi là trưởng thành.
Thì tôi thà làm một đứa trẻ mãi mãi.
◇
"Chán thật đấy..."
Sau khi chia tay Koga-kun và Tanaka-kun, tôi buông một lời độc thoại như vậy.
Ở một mình thật nhàm chán── điều này tôi đã biết từ trước.
Ở cùng bạn bè thật vui vẻ── điều này trước đây tôi chưa từng biết.
Năm đứa cùng nhau làm tiệc takoyaki, cùng nhau xem anime.
Cùng nhau té nước, cùng đi mua yukata, rồi cả đi lễ hội pháo hoa nữa.
Tất cả những điều đó đều đã trở thành những kỷ niệm vô cùng quý giá trong tôi.
Bản thân việc tôi có bạn bè đã là một chuyện đáng kinh ngạc, vậy mà lại có ngày tôi cảm nhận được niềm vui từ điều đó.
"Phì."
Tôi bất giác bật cười thành tiếng.
Tôi cũng vô cùng mong chờ kế hoạch đi xem đom đóm sắp tới cùng mọi người.
Tôi thực sự biết ơn Koga-kun vì đã đưa ra một đề xuất tuyệt vời đến vậy.
À ha ha... dù dạo gần đây tôi trêu chọc cậu ấy hơi quá, cũng thấy có lỗi thật.
Đúng rồi, nhắc đến Koga-kun, lại nhớ đến Hinoko-chan.
Không biết bây giờ Hinoko-chan có rảnh không.
Cảm thấy cô đơn hơn là buồn chán, tôi lấy điện thoại ra liên lạc thử.
"Hiếm thấy ghê~. Yoru chủ động liên lạc với tớ này."
"Ư-Ừm... Cậu bận không?"
"Không hề? Tớ cũng đang nghĩ không biết nên làm gì đây."
Tôi đổi tàu vài lần và đến nhà Hinoko-chan chơi.
Đây là lần thứ hai tôi đến đây.
Lần đầu tiên đến, là trước khi tôi bắt đầu sống một mình, và tôi nhớ là mình đã bị lôi đến đây.
Tôi và Hinoko-chan học khác trường cấp hai, nhưng ga tàu xuống thì giống nhau, và nhà của chúng tôi cũng khá gần nhau.
Thế là trên đường đi học về, cậu ấy đã ép tôi bằng kiểu "Ghé qua nhà tớ chơi đi~".
Cậu ấy năng nổ, hòa đồng và nhanh nhẹn, tôi nghĩ có chút giống Koga-kun.
Không biết mọi người có để ý không, nhưng người hưởng ứng đầu tiên với những đề xuất vui chơi mà Koga-kun đưa ra không phải là Aorashi-kun hay Tanaka-kun, mà lại chính là Hinoko-chan.
Lúc tiệc takoyaki cũng vậy, lúc nói về kế hoạch xem đom đóm cũng thế.
Thực ra là một cô gái trưởng thành, nhưng lại cố tình hành động như một đứa trẻ.
Giống như đang cố gắng tận hưởng hết mình những trò ngốc nghếch cùng mọi người? Tôi có cảm giác như vậy.
Cách đây không lâu, tôi nói với Koga-kun rằng "Tớ nghĩ hai người rất hợp nhau" cũng không phải là nói dối.
Tôi thực sự nghĩ họ rất hợp nhau.
Nếu Koga-kun và Hinoko-chan hẹn hò, chắc chắn sẽ trở thành một cặp đôi tuyệt vời.
"Cà phê nhé?"
"Ừm... cảm ơn cậu."
Hinoko-chan ra khỏi phòng để pha cà phê.
Từ phía bên kia cánh cửa, một giọng nói lớn vọng vào.
"Hả!? Anh hai, anh ăn mất bánh kem của em rồi à!?"
"Xin lỗi xin lỗi. Anh sẽ mua lại cho."
...Hinoko-chan có một người anh trai. Trông họ thân thiết thật, ghen tị ghê.
Thực ra, ban đầu tôi không có ý định kết thân với Hinoko-chan.
Khi vào cấp ba, tôi thấy Aorashi-kun chững chạc trong cùng lớp và nghĩ "A, đúng gu của mình rồi". Thế là tôi tiếp cận nhóm của Koga-kun có Aorashi-kun.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách để thân thiết hơn với Aorashi-kun, Hinoko-chan đã xen vào.
"Trông cứ như ba tên con trai xấu tính đang lôi kéo một cô gái yếu đuối đi khắp nơi ấy nhỉ?"
Cậu ấy đã nói như vậy.
Nếu số lượng con gái tăng lên, tỷ lệ cạnh tranh có thể sẽ cao hơn.
Vì nghĩ vậy, nên tôi đã không có ý định thân thiết với Hinoko-chan.
Tôi cũng tự thấy mình là một đứa con gái đáng ghét.
Dù vậy, tôi là sinh vật luôn đặt tình yêu lên trên tất cả.
Vì vậy, lần đầu tiên bị đưa đến căn phòng này, tôi đã nói với ý định dằn mặt trước.
"Nếu chúng ta có lỡ thích cùng một người, tớ là kiểu người sẽ không ngần ngại chọn con trai thay vì mối quan hệ với bạn nữ đâu."
Khi nói như vậy, hầu hết các cô gái đều tỏ vẻ khó chịu. Họ sẽ tự động giữ khoảng cách.
Tôi đã có thừa kinh nghiệm từ thời cấp hai rồi.
Thế nhưng, Hinoko-chan lại,
"Yoru thuộc phe trọng tình yêu hơn tình bạn à? Tốt thôi, rất thẳng thắn đấy chứ. Vậy thì lúc đó, tớ và cậu sẽ là đối thủ."
vừa cười sảng khoái vừa nói như vậy.
Sau đó, khi tôi nói "Chắc tớ sẽ sớm tỏ tình với Aorashi-kun thôi", cậu ấy còn đáp lại "Vậy thì, nếu đến lúc đó tớ cũng thích Aorashi-kun thì xin lỗi trước nhé".
Tôi thực sự chưa từng gặp cô gái nào nói như vậy, và tôi đã có thiện cảm rất lớn với cậu ấy.
Bởi vì không những không tỏ ra khó chịu, cậu ấy còn chấp nhận cách suy nghĩ của tôi. Hơn nữa, cậu ấy còn lật ngược tình thế để làm dịu đi sự căng thẳng của tôi.
Vừa buồn cười vừa vui sướng, tôi đã bật cười thành tiếng.
Bây giờ, tôi coi cậu ấy là người bạn thân đầu tiên mà mình có.
Vì tôi không giỏi giao du, nên tôi cũng hầu như không bao giờ chủ động liên lạc.
Từ bây giờ, có lẽ nên liên lạc với nhau nhiều hơn.
Tôi có thể nghĩ được như vậy, quả nhiên là nhờ có mọi người.
"Đợi lâu không~"
Hinoko-chan quay trở lại phòng, trên tay là một cái khay với hai tách cà phê.
"Xin lỗi nhé. Thật ra có bánh kem, nhưng ông anh ngốc nhà tớ tự ý ăn mất rồi."
"A ha ha... Cậu không cần bận tâm đâu."
Sau đó, chúng tôi đã dành thời gian để nói những câu chuyện phiếm.
Vừa xen kẽ những câu chuyện về người nổi tiếng hay video, nhưng chủ đề chính vẫn xoay quanh năm người chúng tôi.
Nào là hãy nhờ Tanaka-kun cho xem anime nữa đi, nào là lễ hội pháo hoa đẹp thật nhỉ.
"Đúng rồi. Nhắc đến lễ hội pháo hoa tớ mới nhớ."
Hinoko-chan đột nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút.
"Ừm?"
"Yoru đã nói là sẽ tỏ tình với Aorashi-kun đúng không. Cậu đã quyết định khi nào chưa?"
Nói mới nhớ, hình như tôi vẫn chưa nói cho Hinoko-chan biết chuyện này.
"...Sau khi mọi người cùng nhau đi xem đom đóm, tớ định sẽ lựa thời điểm để tỏ tình."
Trước đây tôi cũng đã nói với Koga-kun, nhưng liệu đây có phải là tình yêu hay không, chính tôi cũng không rõ.
Nhưng chắc chắn Aorashi-kun là gu của tôi. Vì tôi thích những người đàn ông trưởng thành.
Và tôi tin rằng, tôi có thể yêu một người đàn ông như vậy.
Không, có lẽ nên nói là tôi đang bị ám ảnh thì đúng hơn.
Tôi chỉ đang đuổi theo hình bóng của "người đó". Chỉ đang tìm kiếm những mảnh vỡ của "tình yêu đó".
Vì vậy, có lẽ phải rất lâu nữa tôi mới biết được tình yêu đích thực là gì.
Chắc chắn là sau khi thử hẹn hò với một người đàn ông trưởng thành như "người đó", trải qua đủ mọi chuyện, thì cuối cùng tôi mới có thể hiểu được.
Tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi định làm xáo trộn vòng tròn của nhóm với một thứ tình cảm nửa vời như vậy.
Nhưng. Dù vậy tôi vẫn──.
"Này, Yoru à. Chuyện tỏ tình ấy, cậu có thể nói trước cho Koga-kun được không."
"Hả?"
Tôi đã nói cho Koga-kun rồi mà.
Nhưng điều tôi quan tâm hơn là tại sao cái tên đó lại được nhắc đến lúc này.
"...Tớ á, lúc lễ hội pháo hoa đã nghe được chuyện đó. Koga-kun có vẻ rất cố gắng trân trọng bạn bè đúng không? Tớ đã nghe câu chuyện về nguyên nhân dẫn đến điều đó."
Sau đó, Hinoko-chan đã kể cho tôi nghe một câu chuyện tình yêu có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, mà Koga-kun đã vướng vào hồi năm hai trung học.
Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ bồng bột, về việc một cặp đôi được hình thành trong nhóm, và Koga-kun đã bị ra rìa.
Nhưng câu chuyện đó đối với tôi.
Không phải là loại chuyện có thể nghe qua rồi bỏ.
Khi tôi rời khỏi nhà Hinoko-chan, trời đã xế chiều.
Khung cảnh thành phố đáng lẽ phải được nhuốm màu hoàng hôn, nhưng vì bị mây mù che phủ nên trông thật u ám.
Cứ như thể đang phản chiếu chính tâm trạng của tôi vậy.
Sau câu chuyện đó, Hinoko-chan đã nói.
"Koga-kun cũng nói là việc thích ai đó là không thể tránh khỏi, và tớ cũng không có ý định ngăn cản lời tỏ tình của Yoru đâu nhé? Chỉ là tớ nghĩ nếu cậu định tỏ tình trong nhóm, thì nên nói trước cho Koga-kun biết thì hơn. Nếu tớ có nhiều chuyện thì xin lỗi."
Đó là sự dịu dàng của Hinoko-chan.
Nhưng. Tôi đã không còn.
Không còn có thể tỏ tình được nữa.
Sau khi nghe câu chuyện đó, tôi thực sự không thể làm được nữa rồi.
Bởi vì tôi đã nhận ra, Koga-kun cũng giống hệt như tôi.
Tôi đã nghĩ rằng việc cậu ấy không có ý định có bạn gái chỉ là vì nhát gái mà thôi.
Vì vậy, tôi đã vừa trêu chọc Koga-kun, vừa cố gắng làm cho cậu ấy quen với con gái. Dù bản thân còn chưa biết đến tình yêu đích thực, tôi còn mạnh miệng nói những lời tự cao như "Để tớ dạy cho cậu biết lợi ích của việc có bạn gái", và cứ thế cố gắng làm cho cậu ấy quen dần.
Nhưng không phải vậy. Chuyện nhát gái hay không chẳng liên quan gì cả.
Koga-kun đã trải qua một kinh nghiệm tương tự như tôi, và từ đó, cậu ấy chỉ đi đến một câu trả lời khác với tôi mà thôi.
Câu trả lời đó, chính là coi trọng bạn bè hơn tình yêu.
Tôi đã nhiều lần tuyên bố trước mặt cậu ấy rằng "Tôi chẳng quan tâm đến mối quan hệ trong nhóm".
Thực tế, cho đến gần đây, tôi thực sự chẳng hề bận tâm đến nhóm. Sau khi tỏ tình với Aorashi-kun, dù thành công hay không, tôi cũng định sẽ nhanh chóng rời đi.
Bạn bè ư, chẳng qua chỉ là tụ tập lại vì không muốn ở một mình. Nếu muốn tụ tập đến vậy, dù ai đó có rời đi, chỉ cần tìm người khác thay thế là được. Chỉ là chuyện đơn giản như vậy, tại sao Koga-kun lại phải câu nệ đến thế.
Tôi đã nghĩ như vậy.
Thế nhưng, bạn bè đối với Koga-kun không phải là một sự tồn tại đơn giản như thế. Đó là chỗ dựa tinh thần thực sự quý giá đã cứu cậu ấy khỏi sự cô độc.
Dù tôi chưa từng có bạn bè, nhưng tôi lại hiểu rất rõ.
Cảm giác cô quạnh khi chỗ dựa tinh thần của mình bị tan vỡ bởi tình yêu của người khác, tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Thế mà tôi. Với một thứ tình cảm nửa vời còn chưa biết có phải là tình yêu hay không.
Tôi đã định cướp đi một trong những chỗ dựa tinh thần của Koga-kun, người cũng giống như tôi.
Nhờ câu chuyện của Hinoko-chan, tôi đã vỡ lẽ ra tất cả.
"...Ựa... oẹ."
Cảm giác chán ghét chính mình khiến một cơn buồn nôn trào lên cổ họng.
Xin lỗi Koga-kun... Thực sự xin lỗi...
Tôi vịn tay vào cột điện, bịt chặt miệng lại.
Tôi... đúng là một đứa con gái bẩn thỉu.
Bởi vì bây giờ tôi mới nhận ra, những lời nói vô tâm mà tôi đã tuôn ra từ trước đến nay đã khiến Koga-kun bất an đến nhường nào.
Chỉ tưởng tượng đến cảm giác của Koga-kun lúc đó, tôi đã muốn nôn mửa thế này rồi.
Thế nhưng tôi vẫn, một cách đầy nuối tiếc, vẫn muốn được ở lại trong nhóm đó.
Không phải vì có Aorashi-kun. Tất nhiên tôi thích cậu ấy, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ phát triển thành thứ mà tôi gọi là ‘tình yêu’.
Vì vậy, bây giờ tôi chỉ muốn được ở cùng mọi người, bao gồm cả Aorashi-kun.
Tình yêu hay toan tính, gạt hết những thứ đó sang một bên, chỉ là một nhóm năm người bạn thân là đủ rồi.
Người bạn thân đầu tiên, Hinoko-chan. Aorashi-kun, người luôn giỏi khuấy động không khí. Tanaka-kun khiêm tốn, người luôn lặng lẽ quan sát từ phía sau.
Và── Koga-kun, người cũng giống như tôi, đã từng cô độc trong quá khứ.
Dù là người sợ hãi sự thay đổi trong mối quan hệ của nhóm hơn bất kỳ ai, cậu ấy vẫn không hề phủ nhận mà chấp nhận một kẻ ích kỷ như tôi. Không chỉ vậy, cậu ấy còn nói rằng một người như tôi cũng là "bạn".
Những lời nói dịu dàng mà cậu ấy đã dành cho tôi lúc đó, có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể quên.
...Liệu tôi có còn được phép ở cùng mọi người không?
...Một đứa con gái ích kỷ và bẩn thỉu như tôi, có được phép ở cùng với những người dịu dàng và trong sáng như vậy không?
Đó là lúc tôi đến nhà ga mà vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
"Hử? Mày có phải là Yoru không?"
Một đám đàn ông trông có vẻ du côn đang tụ tập trước nhà ga, nhìn chằm chằm về phía tôi.
Đây là khu tôi ở, nên khả năng gặp phải "người quen" là hoàn toàn có thể.
Nhưng mà, dù vậy.
Sao lại đúng lúc thế này.
Bởi vì khi nhìn thấy mặt bọn chúng, tôi lại càng bị buộc phải thừa nhận một sự thật phũ phàng.
Rằng tôi và nhóm Koga-kun, ngay từ đầu đã sống ở những thế giới khác nhau.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cắt tóc húi cua đứng đối diện (tên là Masashi, tôi không biết viết thế nào) đã thân mật khoác vai tôi.
"Lâu không gặp. Dạo này không liên lạc được nên anh lo lắm đấy?"
"Trông không giống vậy."
"Ha ha, vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ. Mà dạo này, kinh tế thế nào? Anh lại có việc làm thêm tốt cho em đây."
Kết luận được đưa ra một cách chóng vánh.
Một đứa con gái như tôi, tốt hơn hết là không nên ở trong nhóm của Koga-kun.
Tôi quyết định lắng nghe câu chuyện làm thêm của Masashi.
Vốn dĩ, tôi cũng chẳng có quyền từ chối.
Có lẽ, từ thời điểm tôi gặp bọn Masashi vào năm ba trung học, tôi đã định sẵn là không thể bước đi trên con đường ngập tràn ánh dương.
...Không, không phải.
Cuộc đời tôi đã rẽ nhánh, từ rất, rất lâu trước đó.
Khi còn là một đứa trẻ tiểu học, tôi đã bị ma lực của ‘tình yêu’ mê hoặc.
Bằng chính ý chí của mình, tôi đã bước chân vào một thế giới điên cuồng khác biệt với mọi người────.