Tập 01 - Chương 3 Ngây thơ

Shintaro không phải là người bạn nối khố duy nhất của tôi.

Thực ra, còn có hai người nữa.

Terai Kazumichi và Maeda Megumi.

Bây giờ chúng tôi học khác trường cao trung, tình bạn cũng phai nhạt dần.

Thế nhưng, kể từ ngày định mệnh ấy, chưa một khoảnh khắc nào tôi quên được hai người họ.

Bình thường tôi vẫn hay bông đùa mấy câu ngớ ngẩn như “Muốn tạo ra một lịch sử đen tối thật đau đớn và đỉnh cao ghê~”, nhưng riêng câu chuyện này lại đau đớn và đáng xấu hổ đến thật. Đó là một chương ‘lịch sử đen tối’ đúng nghĩa, đau đớn đến mức tôi chẳng dám hó hé nửa lời đùa cợt.

Nếu có ai hỏi ký ức xưa nhất của tôi là gì,

thì đó hẳn là ký ức về những lần chơi cầu trượt ở công viên cùng Maeda Megumi.

Tôi không còn nhớ lúc ấy mình mấy tuổi.

Chỉ biết rằng, tôi và Maeda Megumi chung một nhà trẻ, và từ lúc tôi biết nhận thức thì ngày nào hai đứa cũng quấn quýt lấy nhau.

Nhà chúng tôi sát vách, thân thiết đến độ gọi nhau là “Jun-kun” và “Megumi”.

Cảm giác cứ như anh em sinh cùng năm vậy. Thậm chí đã có lúc tôi thấy thật kỳ lạ khi chúng tôi không sống chung một nhà. Chúng tôi là những người bạn thanh mai trúc mã đã lớn lên bên nhau thân thiết như thế đấy.

Rồi tôi và Megumi cùng vào một trường tiểu học, học chung một lớp. Như một lẽ dĩ nhiên, mỗi sáng chúng tôi lại hẹn nhau để cùng cắp sách tới trường.

Tôi nhớ hình như hồi đầu hai đứa còn nắm tay nhau nữa.

Đó là một mối quan hệ hoàn toàn tự nhiên, chưa bao giờ tôi thấy có gì phải thắc mắc.

Chẳng bao lâu, khi tôi đã quen với lớp một, cũng không nhớ rõ cơ duyên thế nào, giữa tôi và Megumi bỗng có thêm hai người bạn mới.

Đó là Tanaka Shintaro và Terai Kazumichi.

Một Shintaro hiền hòa và một Kazumichi hoạt bát, mang khí chất của một đứa trẻ đầu đàn. Bốn chúng tôi không hiểu sao lại hợp cạ đến lạ.

Dù cũng kết thân với những người bạn khác, nhưng nhóm bốn người này luôn có một vị trí đặc biệt nào đó.

Việc năm nào cũng chung lớp từ hồi lớp một càng khiến chúng tôi cảm thấy nhóm mình đặc biệt hơn hẳn.

Chúng tôi luôn về nhà cùng nhau sau giờ học, và gần như ngày nào trong kỳ nghỉ hè cũng dính lấy nhau.

Cùng chơi ở bờ sông gần nhà, lên núi bắt côn trùng, hay tụ tập ở nhà một đứa nào đó để tán gẫu. Cũng không ít lần chúng tôi cày game online cùng nhau đến tận đêm khuya.

Mối quan hệ ấy vẫn không thay đổi ngay cả khi chúng tôi lên cấp hai.

Bởi vì bốn chúng tôi lại được xếp vào cùng một lớp trong năm đầu tiên.

Đến mức này thì tôi đã nghĩ, đây hẳn là định mệnh rồi.

“Giá mà bốn đứa mình có thể ở bên nhau mãi mãi nhỉ. Mà không, phải ở bên nhau chứ. Chắc chắn luôn!”

Kazumichi, thủ lĩnh của nhóm, đã luôn nói như vậy từ hồi tiểu học, và tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi cảnh bốn chúng tôi phải xa nhau.

Nhưng phép màu được học chung lớp mãi mãi, quả nhiên không thể kéo dài.

Năm hai cấp hai, lần đầu tiên chúng tôi bị xếp vào các lớp khác nhau.

Chỉ có tôi và Megumi là lại được học chung, còn Kazumichi và Shintaro thì không.

Lớp của Kazumichi ở ngay phòng bên cạnh, trong khi lớp của Shintaro lại ở một tầng khác hẳn.

Đối với học sinh cấp hai sống trong một cộng đồng nhỏ hẹp, chỉ cần là lớp bên cạnh thôi cũng đã xa xôi như ở tỉnh khác. Lớp của Shintaro ở tầng khác thì chẳng khác nào ở nước ngoài.

Ban đầu, cứ mỗi giờ giải lao là hai người họ lại sang lớp tôi và Megumi chơi, nhưng dần dà, chỉ có Shintaro là ít ghé qua hơn.

Tôi vốn nhút nhát, nên cũng không thể tự mình mò đến lớp Shintaro toàn những người lạ… Cộng với việc lúc đó chưa có điện thoại, tôi và Shintaro dần trở nên xa cách.

Thế là, tôi và Megumi, cùng với Kazumichi, người vẫn tích cực sang lớp chúng tôi, thường xuyên đi cùng nhau chỉ với ba người.

4 – 1 = 3.

Nhóm bốn người đã luôn bên nhau từ năm nhất tiểu học, chỉ vì khác lớp mà đã trở thành nhóm ba người.

Ngay cả lúc tan học về nhà cũng chỉ còn lại ba đứa, tôi, Megumi và Kazumichi.

Đó là sự thay đổi đầu tiên xảy đến với chúng tôi.

Và sự thay đổi tiếp theo cũng đến không lâu sau đó.

Vẫn như mọi khi, trên con đường về nhà chỉ có ba người.

Đó là lúc Kazumichi, người có nhà gần nhất, đã rẽ về trước, còn tôi và Megumi đang sóng bước bên nhau.

“Nè nè! Tớ có game này muốn mọi người cùng chơi…”

“Này, Jun-kun.”

Megumi ngắt lời câu chuyện nhạt nhẽo của tôi.

“Ừm, hơi khó nói một chút nhưng… từ hôm nay, lúc chỉ còn hai đứa mình, chúng ta về riêng được không?”

Cô ấy nói ra điều đó với một vẻ mặt thực sự khó xử.

“Hả, tại sao?”

“Là vì… tớ không muốn ai đó thấy tớ và Jun-kun đi cùng nhau rồi đồn đại linh tinh. Cho nên, sau khi tạm biệt Kazukun, tớ sẽ đi đường vòng về nhé. Tớ thật sự xin lỗi.”

Bấy giờ tôi mới nhận ra, dạo gần đây, mỗi khi chỉ còn hai đứa, Megumi không hiểu sao lại rảo bước nhanh hơn. Tôi cũng có cảm giác rằng mỗi khi Kazumichi không có ở đó mà tôi bắt chuyện trong lớp, cô ấy cũng hơi lảng tránh.

Trước đây đâu có như vậy. Sao tự nhiên lên năm hai lại… tôi đã nghĩ thế.

Nhưng tôi cũng không phải không hiểu điều Megumi muốn nói.

Dù sốc thật đấy, nhưng tôi cũng thừa biết rằng con gái tuổi cấp hai rất phức tạp. Dù sao thì, chỉ cần bị bắt gặp đang nói chuyện với một đứa con trai thôi là đã bị trêu “Hai đứa đang hẹn hò à~?” rồi.

Việc cùng về nhà với cô bạn thuở nhỏ dù đã lớn, như trong manga hay anime, ở ngoài đời thực quả là điều không tưởng.

Vì vậy, từ ngày hôm đó.

Dù vẫn cùng về với tôi, Kazumichi và Megumi, nhưng sau khi tạm biệt Kazumichi,

“Vậy tớ ghé qua trung tâm game rồi về nhé.”

“Ừm. Hẹn gặp lại nhé, Jun-kun.”

Được Megumi mỉm cười tiễn, tôi bắt đầu một mình đi về.

Không phải tôi thích trung tâm game gì cho cam. Chỉ là nếu tôi không đi trước, Megumi sẽ phải một mình đi đường vòng, nên tôi đã cố ý ghé qua đó mỗi ngày.

Ngày qua ngày, tôi trải qua những tháng ngày buồn bã, một mình chơi trò gắp thú ở trung tâm game sau giờ học.

Mối quan hệ của chúng tôi, vốn là một nhóm bốn người, đã thay đổi một cách chậm chạp, từng chút một, nhưng chắc chắn.

Tôi, người từ trước đến nay luôn ở trong lớp có cả bốn đứa và luôn quây quần bên nhau, vẫn chưa thể hòa nhập được với lớp năm hai này.

Trái ngược với tôi, Megumi vốn là một cô gái vui vẻ và năng động, nên cô ấy đã được bao quanh bởi rất nhiều bạn bè, cả nam lẫn nữ.

Tôi có cảm giác như Megumi đã bước sang một thế giới khác, xa xôi lắm.

Giá mà tôi có thể bắt chuyện với cô ấy, nhưng kể từ khi cô ấy đề nghị về riêng, tôi lại cảm thấy có chút khó mở lời.

Dù đã ở bên nhau như người nhà từ hồi nhà trẻ, tại sao mình lại phải ngại ngùng như vậy chứ, tôi đã tự hỏi.

Mỗi giờ giải lao, tôi luôn mong ngóng Kazumichi đến.

Bởi vì nếu Kazumichi đến lớp,

“Yo, Junya. Hôm nay vẫn ổn chứ?”

Cậu ấy sẽ đến thẳng chỗ tôi đầu tiên như thế này.

Và Megumi cũng sẽ rời khỏi nhóm bạn đang nói chuyện để đến chỗ chúng tôi.

Lúc này, chúng tôi cuối cùng cũng trở lại thành bộ ba như ngày xưa.

Có Kazumichi thì tôi có thể nói chuyện với Megumi, và tôi cũng rất vui khi được cùng Kazumichi lên kế hoạch cho những trò chơi khác nhau.

“…Tại sao Koga-kun lúc nào cũng xen vào giữa cặp đôi Megumi và Kazumichi-kun nhỉ…?”

Ngay cả khi nghe thấy những lời xì xào như vậy của các bạn nữ, tôi cũng không hề bận tâm.

Chúng tôi là bạn thân từ xưa mà, ở bên nhau là chuyện đương nhiên thôi.

Vốn dĩ Kazumichi và Megumi đâu có hẹn hò.

Chúng tôi sẽ tiếp tục là bộ ba như thế này── không, chắc chắn một ngày nào đó Shintaro cũng sẽ quay lại, và chúng tôi sẽ lại thân thiết như một nhóm bốn người. Giá mà lên năm ba, mọi người lại được học chung lớp.

Tôi đã nghĩ như vậy.

Đó là chuyện xảy ra ngay trước kỳ nghỉ hè năm hai cấp hai.

“Hả, hai người bắt đầu hẹn hò á?”

Trước câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, Kazumichi và Megumi ngượng ngùng gật đầu.

“Ừ. Nên tớ nghĩ phải báo cho Junya biết đầu tiên.”

“Vậy à… Ừm, chúc mừng nhé.”

“Ehehe. Được Jun-kun nói vậy là tớ vui nhất đấy.”

Tôi không biết họ bắt đầu để ý đến nhau từ khi nào, nhưng có vẻ như hai người họ đã thích thầm nhau từ lâu.

Và hôm trước, Megumi đã bày tỏ tình cảm của mình, và họ đã chính thức trở thành một cặp.

Tôi nhớ lại lời Megumi đã nói trước đây, “Lúc chỉ còn hai đứa mình, chúng ta về riêng nhé”.

Tôi đã nghĩ đó là sự ngượng ngùng đặc trưng của con gái tuổi mới lớn, nhưng có vẻ không phải vậy.

Thực ra, cô ấy chỉ muốn khẳng định rằng giữa tôi và cô ấy không có gì cả.

Vì cô ấy sợ những lời đồn đại vô căn cứ sẽ đến tai Kazumichi.

Nhận ra điều đó, tôi──── đã rất vui.

Bởi vì đúng không nào? Nếu Kazumichi và Megumi hẹn hò, Megumi sẽ không còn phải để ý đến tôi một cách kỳ lạ nữa. Tức là chúng tôi có thể quay lại mối quan hệ như trước đây.

Tôi có thể chơi cùng Megumi, và cũng có thể cùng về nhà với cô ấy.

Dù bình thường việc làm như vậy với một cô gái đã có bạn trai có thể là điều đáng suy nghĩ,

nhưng chúng tôi là một nhóm bạn thân đã ở bên nhau từ rất lâu rồi mà.

Chỉ vì một cặp đôi xuất hiện trong nhóm mà phải giữ kẽ một cách kỳ lạ thì cũng không đúng.

Tôi của năm hai cấp hai đã ngây thơ nghĩ như vậy.

“Mà nè, lễ hội pháo hoa sắp tới Megumi cứ nằng nặc đòi mặc yukata đấy.”

“Thì đúng rồi còn gì. Đây là lễ hội pháo hoa đầu tiên sau khi tớ và Kazukun hẹn hò mà?”

Nhìn hai người họ trò chuyện vui vẻ, tôi đã thật lòng chúc phúc cho họ.

Không một chút ngượng ngùng, không một chút ác ý. Tôi đã cười và nói ra những lời này.

“Haha. Vậy thì lễ hội pháo hoa năm nay, tất cả chúng ta cùng mặc yukata đi!”

Lúc đó, tôi là một thằng đại ngốc, đến mức không nhận ra bầu không khí gượng gạo bao trùm giữa hai người họ.

Tôi nhận ra điều đó sau khi kỳ nghỉ hè vui vẻ cùng ba người kết thúc.

Sau giờ học, tôi giải quyết xong việc vặt mà giáo viên giao, vội vã chạy về lớp học nơi Kazumichi và Megumi đang đợi.

Đó là lúc tôi vừa đặt tay lên cửa lùa của lớp học.

“────Nhưng mà, lúc nào Koga-kun cũng đi theo hết.”

Giọng nói lọt vào tai tôi qua cánh cửa là của Megumi. Là giọng nói của cô bạn thuở nhỏ mà tôi không thể nào nhầm lẫn được.

Trong một khoảnh khắc, tôi không nhận ra đó là ai.

Bởi vì Megumi, từ xưa đến nay, luôn gọi tôi là “Jun-kun”.

Vừa rồi, cô ấy đã nói “Koga-kun” phải không? Tại sao lại gọi bằng họ…?

Tôi siết chặt tay trên cánh cửa. Để xác nhận xem người bên trong có thực sự là Megumi không.

Nhưng cánh cửa ấy lại nặng một cách lạ thường, chỉ mở ra được một khe hở nhỏ.

Tôi lén nhìn vào bên trong qua khe hở đó.

Trong lớp học bụi bặm dưới ánh nắng chiều tà, quả nhiên chỉ có hai người, Megumi và Kazumichi.

“Chỉ vì là bạn thuở nhỏ mà cứ nghĩ lúc nào cũng ở bên nhau là chuyện đương nhiên thì phiền lắm đó.”

“Đừng nói vậy chứ. Junya là bạn thân từ xưa của chúng ta mà.”

Việc Kazumichi gọi tôi là “bạn thân” khiến lòng tôi nhẹ nhõm đi một chút, nhưng.

“Tớ biết chứ… Nhưng tớ và Kazukun bây giờ là người yêu rồi? Không phải bạn bè bình thường nữa? Tớ cũng muốn chỉ hai đứa mình đi chơi, cùng nhau về nhà chứ…”

“Nhưng Junya ở lớp hiện tại không có nhiều bạn bè cho lắm.”

“……Vậy ý Kazukun là, cậu vẫn nghĩ ở cùng ba người thì tốt hơn?”

“Không, thì…”

Kazumichi có vẻ bối rối, sau một thoáng ngập ngừng.

“Tớ cũng muốn ở cùng hai đứa với Megumi thôi. Dù có lỗi với Junya.”

“Ưm. Quả nhiên là tớ thích Kazukun~”

“N-này. Đừng làm ở đây chứ. Sắp đến lúc Junya quay lại rồi đấy.”

“Vẫn ổn mà. Khó khăn lắm mới được ở riêng hai đứa──── ưm…chụt.”

Megumi, trong khi vẫn hôn Kazumichi, đã dẫn bàn tay của người con trai đặc biệt ấy xuống dưới váy của mình───.

“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”

Cơ thể tôi đang dán vào cánh cửa tự động lùi lại, tôi chống tay vào bức tường hành lang đối diện.

Trường học đầu tháng chín vẫn còn oi bức, nhưng tay tôi bắt đầu run rẩy. Cả người tôi ớn lạnh. Hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Lúc này, tôi đã thấm thía một cách sâu sắc rằng, trên đời này thực sự tồn tại một khoảng thời gian riêng của hai người, nơi không có chỗ cho người khác chen vào.

Tôi không nhớ mình đã về nhà như thế nào sau đó.

Cặp sách vẫn còn để lại trong lớp. Kazumichi và những người khác đã đợi tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi đã một mình rời khỏi trường học, một mình về nhà.

“Này Junya. Hôm qua cậu bị bắt làm việc vặt đến mấy giờ thế? Tụi tớ đã đợi mãi đấy.”

Ngày hôm sau, Kazumichi và Megumi đã đến bắt chuyện, nhưng tôi không thể nhìn thẳng vào mặt họ.

Cảm giác tội lỗi vì đã không nhận ra mình là kẻ thừa.

Cảm giác chán ghét bản thân vì đã dựa dẫm vào sự im lặng của hai người họ.

Và trên hết, là cảm giác bị xa lánh khi nhận ra rằng mối quan hệ của chúng tôi không thể nào trở lại như xưa được nữa.

Vô số cảm xúc trộn lẫn, và khi đối mặt với hai người họ, axit trong dạ dày tôi lại trào lên.

“C-cậu ổn không? Trông Koga-kun xanh xao quá.”

Cuối cùng, Megumi cũng đã gọi tôi bằng cái tên đó ngay cả khi có mặt tôi.

Đó không còn nghi ngờ gì nữa, là biểu hiện của mong muốn giữ một khoảng cách nhất định với mối quan hệ bạn bè thuở nhỏ.

“T-tớ không sao đâu, Maeda-san.”

Tôi cũng cố tình gọi Megumi bằng họ.

Dù từ khi có nhận thức, tôi đã luôn gọi cô ấy là “Megumi”.

Tôi đã nghĩ mình sẽ thấy ngượng miệng hơn, nhưng cách gọi bằng họ đó lại quen thuộc một cách đáng ngạc nhiên.

Và Megumi cũng dễ dàng chấp nhận cách gọi đó. Cô ấy tiếp tục cuộc trò chuyện một cách bình thản.

“Làm sao đây… Có cần đến phòng y tế không?”

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng thật lòng của cô ấy dành cho tôi, một người đang xanh xao.

Chỉ có điều đó là không thay đổi, cô ấy vẫn là Megumi dịu dàng của ngày xưa.

“Không, tớ thực sự không sao đâu. Chỉ là hơi thiếu ngủ thôi. Haha.”

Tôi không biết mình đã làm tốt đến đâu, nhưng tôi đã mỉm cười với họ. Lần đầu tiên trong ngày, tôi nhìn thẳng vào mặt hai người.

Đồng thời, cảnh tượng chiều hôm qua lại ùa về trong tâm trí tôi.

“…Ự…c”

Tôi vội vàng đưa tay lên miệng. Cổ họng tôi bỏng rát vì axit dạ dày trào lên, đau nhói.

“Này này Junya, trông cậu tệ thật đấy? Hay là đến phòng y tế đi──”

“Tớ đã bảo là không sao rồi mà!”

Tôi đã buột miệng quát lên với Kazumichi, người đang thật lòng lo lắng cho mình.

“A, k-không phải… Xin lỗi…”

Sợ hãi trước những cảm xúc vô lý mà chính mình cũng không thể kiểm soát, tôi vội vàng che đậy và nói tiếp.

“Haha… Nhưng thật sự, mọi người không cần phải lo cho tớ nữa đâu. Kiểu như… lúc nào tớ cũng được hai người chăm sóc, tớ cảm thấy có lỗi lắm, tớ đã nghĩ vậy.”

“Hả? Chăm sóc gì cơ?”

“L-là… thì, chuyện tớ lúc nào cũng bám theo những buổi hẹn hò của hai người ấy. Tớ, ừm… thật sự không tinh ý chút nào… Tớ đã làm phiền, phải không? Hai người không cần phải vì tớ mà ở bên nhau nữa đâu, được không? Hai người cũng muốn ở riêng với nhau càng nhiều càng tốt, phải không…?”

Đó là tất cả sự mạnh mẽ giả tạo mà tôi có thể thể hiện.

Thực ra, tôi muốn họ phủ nhận điều đó. Tôi vẫn muốn họ rủ tôi đi cùng.

Dù đã chứng kiến cảnh đó, tôi vẫn tự hỏi mình đang nói cái gì vậy. Tôi nghĩ mình đúng là một thằng ngốc. Tôi biết mình thật thảm hại, và cảm giác muốn chết tràn ngập trong lòng, nhưng.

Dù vậy, tôi vẫn mong những người bạn thân như gia đình đã luôn ở bên tôi từ trước đến nay,

──Đồ ngốc. Bạn bè nối khố từ xưa rồi, bây giờ còn khách sáo làm gì.

Tôi đã muốn họ nói như vậy. Dù là lời nói dối cũng được. Chỉ cần họ nói như vậy thôi.

“Tớ không hiểu rõ lắm nhưng…”

Thế nhưng, Kazumichi liếc nhìn Megumi bên cạnh, rồi nói với vẻ áy náy, nhưng cũng có một chút vui mừng.

“Vậy thì… bọn tớ xin phép không khách sáo nữa nhé?”

3 – 2 = 1.

Và thế là, tôi chỉ còn lại một mình.

Sau giờ học, trời đổ mưa như trút nước.

Tôi không mang ô, một mình đứng ngẩn ngơ nhìn bầu trời mưa qua cửa sổ lớp học.

Khi tôi nhận ra, tất cả bạn cùng lớp đã về hết.

Từ hôm nay, sẽ không còn cảnh ba chúng tôi, tôi, Megumi và Kazumichi, cùng về nhà nữa.

Tôi chậm chạp đứng dậy, một mình đi qua hành lang vắng lặng, hướng về phía tủ giày im ắng.

Tôi thay giày, đứng dưới mái hiên của lối ra vào và ngước nhìn bầu trời.

Cơn mưa tầm tã dưới những đám mây dày đặc không có dấu hiệu ngớt.

“Mưa không tạnh nhỉ… Hai người có mang ô không?”

Tôi đã buột miệng nói ra câu đó khi quay lại.

Lời nói vô thức đó đã nói lên mối quan hệ của chúng tôi, một mối quan hệ đã từng là điều hiển nhiên.

“…………!”

Những người bạn đã luôn ở bên tôi từ thuở nhỏ không còn ở đây nữa. Chỉ có một mình tôi.

Tôi biết điều đó, nhưng việc tôi vẫn nghĩ rằng họ ở đây là điều đương nhiên khiến tôi cảm thấy thật thảm hại, xấu hổ, và vô cùng khốn khổ.

Tôi lao ra sân trường trong cơn mưa tầm tã, không có ô.

Chân tôi lún vào bùn, và tôi ngã sõng soài.

Tôi cố gắng gượng dậy nhưng không còn sức lực. Cũng không có ai đưa tay ra giúp đỡ.

Bởi vì Megumi và Kazumichi, chắc chắn bây giờ đang cùng nhau về nhà. Chắc chắn họ không hề nghĩ đến tôi, mà đang cùng nhau dệt nên những khoảnh khắc hạnh phúc của riêng họ.

Tôi cắm những ngón tay của cả hai bàn tay vào lớp bùn lầy lội.

“…Tại sao chứ. Tại sao lại như vậy.”

Chúng ta đã ở bên nhau từ hồi nhà trẻ, từ năm nhất tiểu học. Tôi thực sự đã coi mọi người như gia đình.

Vậy mà, tại sao.

Tại sao chỉ vì họ trở thành người yêu mà mọi chuyện lại ra nông nỗi này…!

Hồi nhỏ, Kazumichi đã nói.

──Giá mà bốn đứa mình có thể ở bên nhau mãi mãi nhỉ. Mà không, phải ở bên nhau chứ. Chắc chắn luôn!

Cảm giác ấm áp trong lồng ngực lúc đó, tôi đã không bao giờ quên được.

Nhưng người duy nhất tin vào lời thề ngây thơ đó, có lẽ chỉ có một mình tôi.

Chỉ có một mình tôi, vẫn là đứa trẻ không chịu lớn từ ngày ấy.

“Hức…! H-ức… ư ư ư ư ư~~~…!”

Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi. A, thật thảm hại. Tôi ghét bản thân mình quá trẻ con.

Chỉ vì những người bạn thân đã luôn ở bên cạnh rời xa mà thôi, có gì to tát đâu chứ. Nếu họ hạnh phúc thì tốt rồi. Dù tôi có cô đơn một mình thì cũng có sao đâu.

“…Vậy thì tại sao, tại sao tôi lại… đau đớn đến thế này…!”

Cơn mưa đang xối xả trên người tôi bỗng dưng ngừng lại.

Trong tầm mắt của kẻ đang co quắp trên vũng bùn là đôi giày thể thao của ai đó.

Tôi không buồn lau nước mắt, ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì vậy, Junya?”

Một người bạn thân khác của tôi, đang ở đó.

Người đó đang đứng cầm ô, với nụ cười hiền hậu không hề thay đổi từ ngày xưa.

Cũng giống như ngày xưa, cậu ấy đang đứng bên cạnh tôi.

“Sh-Shintaro~~~…!”

Như thể đã hiểu hết mọi chuyện qua khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi, Shintaro ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Vậy à… Nếu biết sẽ ra nông nỗi này, có lẽ tớ nên ở bên cạnh cậu. Tớ cũng không chắc chắn, nên không dám nói gì bất cẩn với Junya. Xin lỗi cậu nhé.”

Có vẻ như Shintaro đã lờ mờ nhận ra từ trước.

Về tình cảm mà Kazumichi và Megumi dành cho nhau.

Vì vậy, cậu ấy đã ngại ngùng và giữ khoảng cách với hai người họ.

Nhưng tôi không hiểu rõ ý nghĩa của câu “đặc biệt là không dám nói gì bất cẩn với ‘tôi’”.

…Không, thực ra tôi đã biết. Chỉ là từ trước đến nay, tôi đã luôn giả vờ không biết.

“Shintaro… Tớ… thật ra tớ…………”

“Tớ biết mà.”

Shintaro nói với giọng dịu dàng và bao dung.

“Cậu cũng đã thích Megumi từ rất lâu rồi, phải không?”

“…………Oa… hức… a ư ư ư ư~~~……”

Quả nhiên là vậy. Đây chính là cảm giác “thích”.

Tôi đã yêu Megumi từ lúc nào không hay.

Vì vậy, khi hai người họ trở thành người yêu và rời xa, tôi đã sốc hơn mức cần thiết.

Tôi không đến mức nói rằng giá mà tất cả đều là con trai thì tốt, nhưng.

Nếu không ý thức bạn bè là người khác giới. Nếu mỗi người không có tình cảm yêu đương.

Chắc chắn chúng tôi đã có thể mãi mãi là nhóm bạn bốn người không thay đổi.

Nhưng, tôi nghĩ đó là điều không thể tránh khỏi. Yêu một ai đó là điều tự nhiên, và có lẽ đó chính là cách chúng ta trưởng thành.

Tuy nhiên. Dù vậy. Dù biết suy nghĩ này thật trẻ con.

Nhưng, tôi vẫn. Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi mà.

Giá mà chúng tôi có thể mãi là nhóm bốn người như ngày xưa…

“Này Junya. Trước mắt thì,”

Shintaro vừa xoa lưng tôi, người đang khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa nói một cách ôn hòa.

“Lần tới chúng ta đi chơi hai đứa nhé.”

3 – 2 + 1 = 2.

Shintaro đã quay trở lại bên cạnh tôi.

Từ đó, tôi bắt đầu thường xuyên qua lại lớp của Shintaro.

Kazumichi vẫn như cũ, mỗi giờ giải lao lại đến lớp tôi, và tất nhiên cũng thường xuyên bắt chuyện với Megumi và cả tôi nữa, nhưng cậu ấy không bao giờ cùng tôi đến lớp của Shintaro.

Cứ như vậy, khoảng cách giữa bốn chúng tôi ngày càng xa.

Tất nhiên không phải tôi ghét họ. Chắc hẳn họ cũng vậy.

Chỉ đơn giản là tần suất ở bên nhau giảm đi.

Họ cũng muốn trân trọng thời gian của hai người, và tôi cũng… ở bên cạnh họ thật sự rất đau khổ.

Chẳng bao lâu, tôi đã kết bạn với Miyabuchi Aorashi, người duy nhất lạc lõng trong lớp của Shintaro.

Rồi lên năm ba cấp hai.

Cuối cùng tôi cũng khác lớp với Megumi, thay vào đó, tôi được học chung lớp với Shintaro và Aorashi.

Vào thời điểm đó, ba chúng tôi, tôi, Shintaro và Aorashi, đã trở thành những người bạn thân thường xuyên đi chơi cùng nhau, giống như nhóm bạn thuở nhỏ bốn người ngày xưa.

Người chủ động lên kế hoạch đi chơi, vẫn là tôi, một kẻ chỉ mạnh mẽ với người thân.

Người thêm vào đó những ý tưởng mới mẻ, là Aorashi, người đã có nhiều sở thích và chững chạc từ lúc đó.

Và người bị cuốn theo, là Shintaro hiền lành, dù phàn nàn nhưng vẫn luôn làm theo.

Nhóm ba người này đã trở thành một báu vật mới đối với tôi.

Nếu sau này, có một người bạn khác giới gia nhập nhóm ba người này,

tôi quyết không bao giờ tìm kiếm một mối quan hệ hơn mức bạn bè.

Ít nhất là tôi… đặc biệt là trong nhóm, tôi đã thề sẽ không bao giờ có bạn gái.

Hơn nữa──,

“Tớ không cần bạn gái đâu. Chơi với bạn bè vui hơn nhiều.”

“Ể, thật á!? Aorashi hợp với tớ ghê! Thật ra tớ cũng nghĩ vậy đấy!”

“Hừm. Junya thì không nói, chứ Aorashi trông có vẻ đào hoa mà, phí quá nhỉ.”

“Này này Shintaro! Đừng có tiện miệng chê bai người khác thế chứ! Được rồi, chúng ta sẽ thành lập ‘Liên minh không có bạn gái’ tại đây!”

“Này, cái liên minh kỳ quặc đó có cả tớ nữa à? Mà thôi, sao cũng được…”

“Nghe thú vị đấy chứ. Vậy minh chủ Junya-san, có kế hoạch gì cho buổi ra mắt liên minh không?”

“Ừm… Đạp xe vượt núi, thì sao? Ừm, nghe cũng có vẻ thanh xuân đấy chứ, hay đấy!”

“Khục khục. Cậu đúng là ngốc và tuyệt vời nhất. Đằng nào cũng làm, sao không đi đến cùng luôn nhỉ?”

──Nếu có thể ở bên những người bạn này mãi mãi, tôi nghĩ không còn hạnh phúc nào hơn nữa.

Dù không có bạn gái, tôi nghĩ chắc chắn sẽ ngốc nghếch, mạnh mẽ và vui vẻ nhất.

Nếu sau này, có ai đó trong số họ có người yêu,

tất nhiên lúc đó tôi sẽ chúc phúc và phải chấp nhận, nhưng.

…nếu được, tôi đã thầm mong cái ngày ấy sẽ còn xa, rất xa nữa.

Chẳng bao lâu, ba chúng tôi cùng vào một trường cao trung.

Và nhóm chúng tôi sẽ đón thêm hai thành viên nữ.