"Nè, về kế hoạch cho bữa tiệc mùa hè hoành tráng của tụi mình..."
Trên đường tan học ngày hôm sau, tôi khơi chuyện với cả hội như mọi khi.
"Lễ hội pháo hoa thì chắc kèo rồi, nhưng tôi thấy phượt bằng xe máy có vẻ không thực tế lắm đâu."
Aorashi khẽ gầm gừ.
"Ừm, chắc vậy... Hay là như năm ngoái, đạp xe vượt núi thì sao? Chuẩn bị đồ cắm trại các thứ, lần này quyết tâm đi xa hết mức có thể xem thế nào?"
"Năm nay còn có cả Asagiri-san nữa, như thế thì nặng cho con gái lắm."
Tôi hướng mắt về phía Asagiri-san, cô ấy liền nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Hửm? Tớ thì vô tư nhé? Ngược lại còn muốn thử ấy chứ!"
Cô ấy vỗ một cái đét vào lưng tôi.
"Chỉ là tớ hơi lo cho thể lực của Koga-kun với Tanaka-kun thôi. Trông hai cậu có vẻ kém thể thao, năm ngoái phải quay về cũng là do hai cậu kéo chân Aorashi-kun đúng không?"
Chắc bạn cũng để ý rồi, trong khi các bạn nữ gọi Miyabuchi Aorashi là "Aorashi-kun", thì lại gọi tôi và Shintaro rành rọt bằng họ là "Koga-kun" và "Tanaka-kun".
Mà kể cũng phải, cái tên "Aorashi" nghe ngầu thật mà.
Thấy Asagiri-san nói giọng trêu chọc, Shintaro liền đỡ lời giúp tôi.
"Người kéo chân mọi người chỉ có tớ thôi. Nếu không có Junya thì có khi tớ còn chẳng xuống núi an toàn được nữa."
Aorashi choàng cánh tay săn chắc của cậu ta qua vai tôi.
"Đúng đó! Mấy người coi thường Koga Junya này đấy à? Cậu ta là một thằng cừ khôi lắm đấy."
"À, ừm... Koga-kun đã làm gì đặc biệt sao...?"
Đó là Narushima Yoru. Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ tò mò.
Đối với kẻ đã chứng kiến bộ mặt thật của cô ta ngày hôm qua, cái màn kịch giả nai này đúng là lố bịch hết sức.
Ban đầu tôi cũng hơi lo. Dù đã hứa sẽ cư xử bình thường trước mặt mọi người, nhưng tôi đã nghĩ có khi nào cô ta sẽ chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa không.
Nhưng đó chỉ là nỗi lo hão. Narushima Yoru vẫn diễn tròn vai kịch của mình, tỏ ra như chưa hề có trận cãi vã nào giữa chúng tôi, và cư xử như thể chẳng có gì xảy ra.
Bản chất của cô ta là một con nhỏ não yêu đương, giả làm mọt sách ngực khủng, nhưng có vẻ như cuộc sống bình yên của nhóm năm người chúng tôi vẫn có thể kéo dài thêm chút nữa, nghĩ vậy tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Aorashi mỉm cười hiền hòa, ánh mắt hướng về phía bầu trời xanh thẳm.
"Cái kế hoạch đạp xe mùa hè năm ngoái ấy. Bọn này chả nghĩ ngợi gì cả, chỉ bàn là cứ đi xa hết mức có thể thôi. Đương nhiên cả đám đều tính sẽ về trong ngày. Nhưng éo có đứa nào chịu mở mồm nói 'Về thôi' cả. Kể cả khi trời bắt đầu tối sầm lại."
"Lúc đó có cái không khí kiểu thằng nào nói câu đấy trước là thằng thua cuộc mà."
Nhớ lại chuyện cũ khiến tôi bất giác bật cười, Aorashi gật đầu.
"Ừ. Rồi lúc vượt qua ngọn núi thứ ba thì xe của Shintaro bị xịt lốp. Trời thì tối mịt rồi, xung quanh lại chẳng có một bóng người, nên cả đám đều hoảng cả lên."
"Hả, định vượt núi mà không chuẩn bị gì hết sao? Kiểu như mang theo bộ dụng cụ vá lốp xe chẳng hạn?"
Lời của Asagiri-san rất có lý, nhưng đám con trai năm ba trung học bọn tôi lúc đó liều lĩnh lắm.
"Chắc toàn là xe đạp cào cào chứ gì? Nghe đến đó là thấy banh rồi... Thế cuối cùng mọi người đi bộ về à?"
Shintaro nhìn tôi, mỉm cười rạng rỡ.
"Junya đã nói rằng. 'Lên đây tớ đèo'."
"Đúng thế đấy! Cả tớ và Shintaro lúc đó đều sắp khóc vì không biết phải làm sao. Vậy mà cái thằng Koga Junya này lại đề nghị đèo hai mới ghê chứ!? Cả đám đã mệt nhoài sau một ngày trời đạp xe từ sáng sớm rồi. Câu nói đó không phải ai cũng thốt ra được đâu."
"Với lại, dù tớ và Aorashi có nói đổi lái bao nhiêu lần đi nữa, Junya vẫn nhất quyết không chịu. Cậu ấy thật sự đã đèo tớ suốt quãng đường còn lại, đưa tớ về tận nhà an toàn."
...Ngứa ngáy quá. Chẳng qua lúc đó tôi là người khởi xướng nên cảm thấy có trách nhiệm thôi mà.
Asagiri-san nhìn tôi, thở dài một cách ngán ngẩm.
"Thế nên mới nói phải về trước khi trời tối chứ... Mấy cậu đúng là ngốc thật đấy..."
"Ngốc cũng được mà."
Đúng là lúc đó chân tôi mỏi rã rời và khá là vất vả, nhưng nhờ vậy mà tôi đã được ngắm một bầu trời đầy sao cực kỳ đẹp. Ba thằng con trai còn có một buổi họp kiểm điểm, ngồi than vãn với nhau ở một quán ăn gia đình cho đến sáng.
Nếu gọi những việc đó là ngốc nghếch, thì tôi thấy nó vui hơn, hạnh phúc hơn và tuyệt vời hơn vạn lần so với việc tỏ ra khôn lỏi.
Và nếu người ta nói đó là việc làm của một đứa trẻ bồng bột, thì tôi vẫn muốn làm một đứa trẻ.
"Hừm... ra vậy, ra vậy. Ừm. Đúng là con trai có khác nhỉ."
Đó là lời lẩm bẩm của Asagiri-san. Cô ấy đan hai tay vào nhau, vươn người và ngước nhìn bầu trời rộng lớn.
"Kiểu như là... nếu đi cùng Koga-kun và mọi người, mùa hè này chắc chắn sẽ rất vui. Nhỉ, Yoru?"
Được Asagiri-san hỏi, Narushima-san liếc nhìn tôi một cái.
"...Ừ nhỉ."
Ánh mắt đó như ngầm nói "vui cái con khỉ", khiến tôi cảm thấy hơi khó ở.
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đến ngã rẽ nơi tôi phải về.
"Thôi thì kế hoạch hè cứ để bàn sau nhé. Tôi về đường này đây."
Tôi nói "Gặp lại sau" rồi quay lưng đi.
"À, đúng rồi, nghe nói Yoru tìm được nhà rồi đó. Lần tới cả hội đến chơi nhé."
Asagiri-san nói như thể vừa sực nhớ ra.
"Ồ. Cuối cùng Narushima-san cũng bắt đầu cuộc sống tự lập rồi à. Chúc mừng nhé."
Nói đâu xa, chính tôi cũng đang sống một mình từ khi vào cấp ba.
Đó là lý do tại sao dù cùng quê với Aorashi và Shintaro, chỉ mình tôi không phải đi học bằng tàu điện. Khi chuẩn bị lên cấp ba, tôi có lỡ miệng than với bố rằng "Trường xa nhà quá nhỉ", và nhận lại một câu trả lời.
──Thế có muốn thử sống một mình không?
Chẳng biết có phải vì bố tôi làm bất động sản hay không, nhưng ông có vẻ không hề phản đối việc để con trai học cấp ba ra ở riêng. Thậm chí ông còn chủ động tìm cho tôi vài căn hộ giá rẻ gần trường.
Có lẽ ông chỉ muốn lấp đầy mấy căn phòng trống, nhưng đối với tôi thì đó là một điều may mắn.
Vì học sinh cấp ba mà được ở riêng thì còn gì ra dáng tuổi thanh xuân bằng chứ.
Vào những ngày nghỉ, Aorashi và Shintaro cũng thường xuyên qua nhà tôi ăn dầm nằm dề.
"Trước khi đến phòng Narushima, tụi bây vẫn chưa đến phòng Junya lần nào đúng không? Phải tấn công bên đó trước chứ."
"Đúng đó. Vậy lần tới, chúng ta tổ chức một buổi cày game xuyên đêm ở phòng Koga-kun đi!"
Aorashi và Asagiri-san tự mình hào hứng.
Chà, nghe cũng có vẻ sẽ là một kỷ niệm ngốc nghếch và tuyệt vời đây.
"Nhà tôi tường mỏng lắm, muốn quẩy tới sáng thì qua nhà mới của Narushima-san ấy."
Người giới thiệu công ty bất động sản của bố tôi cho Narushima-san cũng chính là tôi.
Tôi không biết lý do, chỉ nghe nói cô ấy muốn sống một mình từ trước rồi.
Mà thôi, mỗi người mỗi cảnh. Tôi cũng không có ý định đi dò hỏi lý do của cô ấy.
"À, ừm... Lần đó, cảm ơn cậu nhiều nhé. Koga-kun..."
Giọng nói này nghe không giống như đang giả nai, mà có vẻ là một lời cảm ơn chân thành.
Nhìn thấy một Narushima-san như vậy, tôi đã thật lòng nghĩ rằng thế là tốt rồi.
Nhưng kết quả thì lại chẳng tốt chút nào.
Và rồi, thứ Bảy tuần tiếp theo.
Hôm nay trường được nghỉ, tôi cũng chẳng có kế hoạch gì nên đang tận hưởng giấc ngủ nướng.
Thì bị tiếng ồn ào bên ngoài làm phiền.
Căn hộ tôi đang ở là một khu chung cư cũ hai tầng ọp ẹp, sặc mùi thời Showa.
Cánh cửa ra vào thì mỏng như lồng ngực của tôi, nên dù muốn hay không tôi vẫn luôn phải khổ sở vì tiếng ồn.
Từ phòng mình ở tầng hai nhìn xuống, tôi thấy một chiếc xe tải nhỏ đang đỗ trước khu nhà.
Có vẻ như có ai đó đang dọn đến.
Nhân tiện đi mua đồ ăn sáng, tôi ra ngoài xem thử.
"A, chào cậu."
Một người đàn ông trung niên đang ôm một chiếc tủ lạnh mini loại dành cho người sống một mình, bước lên cầu thang sắt gỉ sét kêu loảng xoảng bên ngoài.
Người đàn ông đó đang chuyển chiếc tủ lạnh vào căn phòng bên cạnh phòng tôi.
Là người này chuyển đến sao.
Ban đầu tôi đã nghĩ vậy. Vì phải thế chứ. Chuyện này dù thế nào cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Cái kẻ đi lên cầu thang sau người đàn ông trung niên đó.
Cái kẻ đang bê một thùng các-tông mà bộ ngực khủng khiếp của cô ta đè cả lên trên đó.
Lại chính là Narushima Yoru.
"Hả!?" "Ể!?"
Chạm mặt nhau giữa cầu thang, cả hai chúng tôi đều thốt lên những tiếng kêu ngớ ngẩn.
"S-sao Koga-kun lại ở đây...?"
"Không, câu đó phải là của tôi mới đúng..."
Tôi hiểu ra ngay. Người đàn ông trung niên lúc nãy là bố của Narushima-san, và ông đang giúp con gái mình chuyển nhà.
Chắc hẳn Narushima-san cũng đã hiểu ra. Rằng tôi là một cư dân của khu nhà này.
Người đàn ông trung niên (bố Narushima) sau khi chuyển tủ lạnh vào phòng đã quay trở ra.
"Xin lỗi vì lúc nãy chỉ chào qua loa nhé. Cháu là hàng xóm của con gái bác... phải không?"
"Tệ nhất...!"
Cái vẻ mặt cau có của Narushima-san đó, quả nhiên là bộ mặt mà cô ta tuyệt đối không bao giờ thể hiện ở trường.
Sau khi nở một nụ cười gượng gạo tiễn hai bố con nhà Narushima quay lại công việc, tôi liền gọi điện cho bố ngay lập tức.
"Này, chuyện này là sao hả!?"
"Gì mà đột ngột thế. Bố đã bảo đừng gọi lúc bố đang làm việc mà."
Bố tôi ở đầu dây bên kia nói với giọng điệu phiền phức, nhưng người gây ra chuyện phiền phức nhất là ông thì không có tư cách đó đâu.
"Tại sao bố lại giới thiệu chung cư của con cho Narushima-san!? Mà còn là phòng ngay bên cạnh nữa chứ!"
"À, là Narushima Yoru-san nhỉ. Thì là bạn của con còn gì? Lại còn chung một nhóm thân nữa."
"Ch-chờ đã, con không hiểu cái 'thì là' của bố! Đúng là vậy nhưng mà bọn con...!"
"Bố đang làm việc nên cúp máy đây. Bạn bè chuyển đến ở cạnh thì cũng đừng có làm ồn quá nhé."
Bố tôi nói gọn rồi cúp máy.
...Cái tình tiết ngớ ngẩn gì thế này.
Ai không ở lại chọn ngay cái con nhỏ tính xấu giả nai, người đã từng hùng hồn tuyên bố ghét tôi từ cái nhìn đầu tiên, để rồi từ hôm nay trở thành hàng xóm của tôi cơ chứ...?
Chung cư cũ của tôi tường mỏng lắm, nên tiếng sinh hoạt gần như có thể nghe thấy hết.
Nếu là người lạ thì tôi chẳng bận tâm, nhưng bị Narushima-san nghe thấy thì phiền phức lắm. Tôi không biết mình sẽ bị cô ta chọc ghẹo kiểu gì nữa.
Thế là từ nay không thể xem phim heo mà không đeo tai nghe rồi...
Narushima-san sau khi chuyển thùng các-tông vào phòng liền bước ra ngoài với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Nhìn biểu cảm đó, có vẻ như cô ta cũng chẳng được bố tôi báo trước điều gì.
Chắc ông định tạo bất ngờ, nhưng đúng là hết nói nổi mà, bố ơi...
".................."
".................."
Cả hai chúng tôi đều im lặng, cùng nhau đi xuống cầu thang.
Tôi dắt chiếc xe đạp ra khỏi bãi giữ xe của khu nhà để đi mua đồ ăn sáng.
Còn Narushima-san thì cùng bố mình chuyển món đồ tiếp theo từ thùng xe tải xuống.
Có vẻ như việc chuyển nhà chỉ có hai bố con họ tự làm. Narushima-san ôm một thùng các-tông trông có vẻ nặng, loạng choạng bước về phía cầu thang.
Tôi thở dài, dựng xe đạp sang một bên.
"...Để đấy."
Tôi giật lấy thùng các-tông từ tay Narushima-san.
Uầy... cái gì đây. Nặng hơn mình tưởng...
"Cậu có giúp thì độ thiện cảm cũng không tăng lên đâu. Vẫn đang phá kỷ lục mức thấp nhất đấy."
"Tôi vốn chẳng mong đợi gì nên đừng bận tâm."
Đây hoàn toàn là lòng tốt của tôi thôi. Thấy một cô gái quen biết đang vất vả mang đồ nặng, ai mà chẳng giúp chứ. Dù cho đối phương có là một con nhỏ ngực khủng giả nai đi chăng nữa.
"Nhắc mới nhớ, năm ngoái cậu đã đèo Tanaka-kun xuống núi bằng xe đạp nhỉ. Thì ra cũng có lúc tốt bụng đấy."
"Đó là vì tôi là người khởi xướng nên phải chịu trách nhiệm thôi. Về cơ bản tôi là một kẻ khó ưa đấy."
"Biết mà. Nên mới ghét đó. Ghét đến mức muốn trói cậu vào ghế rồi tát qua tát lại cho đến sáng luôn."
"Làm thế thì mỏi tay lắm đấy."
"Với Koga-kun thì hoàn toàn không sao. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy phấn khích rồi. Làm thật được không?"
U oa, nụ cười đáng sợ... Nghĩ đến việc từ hôm nay có thể sẽ chạm mặt nhau nhiều hơn... thấy tương lai mù mịt quá.
"Cái thùng đó cứ để ở trước cửa là được. Tuyệt đối không được vào trong đâu đấy."
"Biết rồi."
Tôi nói với Narushima-san đang định quay lại xe tải, rồi đặt chân lên bậc thang.
"Khoan đã, chờ một chút."
...Thôi thì sao cũng được.
Narushima-san lấy ra một túi giấy có vẻ nhẹ từ thùng xe tải.
Tưởng cô ta sẽ quay lại ngay, ai ngờ lại còn đủng đỉnh mua nước ở máy bán hàng tự động gần đó.
Nhanh lên đi chứ... tay tôi sắp rụng rời rồi đây này...! Đây cũng là một kiểu bắt nạt sao...!?
Cuối cùng Narushima-san cũng quay lại, rồi hối thúc tôi đang phải giữ cái thùng các-tông nặng trịch.
"Nhanh lên, đi trước đi."
"Biết rồi, đừng có đẩy chứ..."
Dù sao thì tôi cũng đang giúp cô chuyển nhà cơ mà──── khoan đã.
Từ nãy đến giờ tôi chỉ toàn để ý đến khuôn mặt cô ta nên không nhận ra.
Cái áo phông rộng thùng thình của Narushima-san kia.
Sao phần đỉnh ngực lại có cái gì đó nhô ra thế nhỉ?
Ể, đừng nói là, không mặc áo ngực!?
"Gì thế?"
"Không... không có gì."
Ngực đã khủng khiếp như thế rồi thì ít nhất cũng phải mặc áo lót vào chứ.
Tôi quay mặt đi, lần này thì thật sự bước lên cầu thang.
Rồi Narushima-san đi theo sau tôi, cất giọng "hà háan" như thể đã hiểu ra điều gì.
"Hay là Koga-kun, cậu không có sức đề kháng với con gái à?"
"Ồn ào, im đi đồ ngực bự."
Không cần quay lại cũng biết. Narushima Yoru bây giờ chắc chắn đang cười với một vẻ mặt hiểm ác.
"Hừm. Ra là vậy à~. Thế nên từ trước đến giờ cậu chỉ toàn chơi với con trai thôi hả~."
"Vì chơi với con trai vui hơn thôi."
Điều này là thật. Cho đến khi gặp Asagiri-san và Narushima-san, tôi đã thực sự nghĩ rằng chỉ cần bạn bè là con trai là đủ.
"Ra vậy, ra vậy. Thế thì việc cậu không thể chủ động với Hinoko-chan cũng là vì chưa quen với con gái à?"
"Đã bảo không phải mà. Tôi chỉ thích ở cùng với mọi người thôi. Đừng có cái gì cũng quy về não yêu đương thế chứ."
"Thế mà có vẻ cậu lại rất hứng thú với cơ thể con gái nhỉ?"
Đương nhiên rồi. Tôi cũng là một thằng con trai đang tuổi dậy thì đấy. Việc muốn đi chơi theo nhóm và việc không có ham muốn tình dục là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Thử sờ một lần cho quen nhé?"
"C-cái! C-c-c-c-c, cô bị điên à!?"
Lên hết cầu thang, đặt thùng các-tông xuống trước cửa phòng Narushima-san, cuối cùng tôi cũng được thở phào.
"Ưm phư phư. Cảm ơn nhé, Koga-kun."
Con nhỏ giả nai đó vừa cất giọng nói quyến rũ đến lạ.
Một cảm giác mềm mại áp sát vào lưng tôi. Sự đàn hồi của cặp gò bồng đào khổng lồ truyền đến trên một diện rộng.
Tôi giật nảy mình như bị điện giật.
"C-cô làm cái gì thế!?"
"Chỉ là một lời cảm ơn thôi, có vấn đề gì à?"
"C-có quá nhiều vấn đề ấy! C-cái đó... th-thịt ức nó chạm vào người tôi..."
"Thịt ức? Phư phư, cái gì thế. Sao không nói là ngực bự như mọi khi đi?"
"~~~~~~~~~~~~~~~~~~!"
Gay rồi. Chuyện này gay rồi.
Chắc chắn mặt tôi bây giờ đang đỏ bừng. Hoàn toàn bị Narushima-san dắt mũi rồi.
"Tôi tìm ra cách công략 Koga-kun rồi."
Narushima-san đưa ngón tay lên đôi môi căng mọng, nở một nụ cười quyến rũ mà chỉ mình tôi mới thấy được.
"Nói là không muốn có bạn gái, muốn ở cùng bạn bè, nhưng đó chỉ là cậu đang đè nén ham muốn của bản thân thôi. Nếu cậu chịu quan tâm đến con gái hơn, chắc chắn cậu sẽ muốn hẹn hò với Hinoko-chan. Mà dù không phải Hinoko-chan, cậu cũng sẽ muốn thử hẹn hò với một cô gái nào đó. Chắc chắn cậu sẽ ưu tiên tình yêu của mình hơn là bạn bè."
"Không có chuyện đó đâu."
Làm gì có chuyện đó được.
Tôi đã từng trải qua chuyện như thế rồi mà.
"Thật sự là vậy sao?"
"Đương nhiên rồi. Tôi thật sự không cần bạn gái. Vì tôi thích đi chơi với bạn bè hơn."
"Nè. Cái này tôi xác nhận lại một chút, Koga-kun này."
Narushima-san vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, liếc mắt nhìn tôi.
"Nếu tôi và Aorashi-kun hẹn hò rồi rời khỏi nhóm bạn hiện tại, cậu sẽ thấy khó chịu, đúng không?"
"Chuyện đó... thì..."
Tôi không thể trả lời. Vì thực tế tôi đúng là nghĩ như vậy.
Đương nhiên là nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận... nhưng thật tâm thì...
"Ừm ừm, đúng là cố chấp thật đấy. Để sau này bị cậu oán trách cũng phiền, nên có lẽ chỉ còn cách để tôi chỉ cho cậu thôi."
"Chỉ là chỉ cái gì chứ."
"Sự tuyệt vời của việc có bạn gái. Tôi sẽ khiến cậu phải hiểu ra điều đó."
Đó là một lời thách thức đối với tôi.
"Tôi sẽ khiến cậu quan tâm đến con gái nhiều hơn, và khiến cậu phải hiểu rằng tình yêu luôn được ưu tiên hơn bạn bè."
"Đừng có nói vớ vẩn. Thời gian ở bên bạn bè chắc chắn quan trọng và được ưu tiên hơn tình yêu."
Narushima-san và tôi. Có lẽ cả hai chúng tôi đều cực đoan, và là hai con người có cách suy nghĩ hoàn toàn khác biệt.
"Phư phư. Để xem cậu còn nói được như vậy đến bao giờ."
Con nhỏ não yêu đương giả nai đó đi xuống cầu thang trước.
Giữa chừng, cô ta quay lại.
"A, đúng rồi. Tôi quên gọi cho công ty gas nên hôm nay không tắm được. Tối nay tôi qua mượn phòng tắm của cậu được không?"
"T-tại sao chứ. Chuyện đó thì đi nhà tắm công cộng là được mà..."
"Ê, cậu định từ chối lời nhờ vả của một cô gái sao? Tôi đang đầm đìa mồ hôi thế này đây?"
Cô ta kéo cổ chiếc áo phông rộng xuống, khoe ra khe ngực khủng khiếp đó.
"Đ-đã bảo đừng có làm thế nữa mà!"
Tôi thật sự không ưa nổi con người này...
"Ưm phư phư. Với lại cái này nữa."
Tôi bắt lấy thứ được ném tới.
Đó là chai trà mà Narushima-san đã mua ở máy bán hàng tự động lúc nãy.
"Cái này thì không có giả dối gì đâu. Thật sự chỉ là một lời cảm ơn. Cậu giúp tôi một tay đúng là đỡ thật."
"Ể?"
Thành thật mà nói, tôi khá là bất ngờ.
Cố tình cảm ơn cái kẻ mà mình ghét cay ghét đắng, phải nói là cô ta quá lễ nghĩa, hay là sao đây...
"Vì vậy nên tối nay, tôi sẽ ghé qua phòng Koga-kun. Hẹn gặp lại sau nhé."
Narushima Yoru để lại một nụ cười mê hoặc rồi đi xuống cầu thang.
Con nhỏ đó, định đến thật vào buổi tối sao...?
Chai trà mà tôi nhận được như một lời cảm ơn, sao mà cảm thấy nặng trĩu lạ thường.