Chiếc TV cổ điển vẫn đứng yên và không nói lời nào.
‘Tôi không muốn nghe mấy lời thuyết phục hay lý lẽ của ngài. Hãy đưa tôi ra khỏi đây, ngay bây giờ.’
...
...
Cạch.
Braun đặt tôi lại lên bàn.
Giọng hắn khi đó bỗng dịu xuống, nghe như… mang chút buồn bã.
【Tôi chỉ… không hiểu được thôi. Hãy nghĩ xem, Kim Soleum. Tại sao anh lại rời bỏ một nơi tràn đầy niềm vui và sự thoả mãn, chỉ để quay về một cuộc sống khổ sở?】
【Có điều gì ở môi trường làm việc của chương trình mà anh không thích ư? Chẳng có chương trình nào trên thế giới này là đạo đức hoàn toàn cả, Kim Soleum… anh cũng biết điều đó mà.】
Hắn thì thầm.
【Có lẽ… lương tâm của anh chỉ là cái cớ. Thực chất sâu bên trong, anh không hài lòng với vai trò nhân viên hậu trường chứ gì?】
【Hay thử đổi chỗ ở xem? À, hoặc có lẽ… một hình hài mạnh mẽ hơn, rực rỡ hơn, xứng đáng với chương trình này hơn thì sao?】
Không!
‘Tôi đã nói rồi, tôi không nghe bất cứ lời thuyết phục nào của ngài hết!’
Nếu sơ sẩy thì tôi sẽ bị mắc kẹt mất. Giờ tôi chỉ là một con búp bê vải, thậm chí còn chẳng có nhẫn bạc. Tôi không thể để hắn lung lay được…
‘Tôi nghỉ việc. Chấm hết. Cuộc nói chuyện này kết thúc rồi.’
【...】
Bóng hình TV đầu người khựng lại.
【Tôi nhận ra hiểu lầm của anh rồi.】
【Nhưng đã là bạn, thì tôi phải đáp ứng mong muốn của anh thôi.】
Ngón tay đeo găng ra hiệu cho nhân viên như bảo họ lôi tôi đi.
【Anh bị sa thải. Cứ thế mà rời khỏi studio tuyệt vời này, quay về cái cuộc sống nhạt nhẽo và đáng thương kia đi.】
【Tuy nhiên… sẽ không còn người bạn tốt nào đợi anh nữa đâu.】
‘...’
【Hãy nhớ lấy điều đó. Sau khi chương trình hôm nay kết thúc, anh muốn đi đâu cũng được. Dĩ nhiên là…】
Giọng hắn chuyển sang giễu cợt.
【Nếu cái thân thú nhồi bông này còn đi được chỗ nào.】
‘Chính ngài đã biến tôi thành thế này. Hãy biến tôi trở lại.’
【Ồ? Và tại sao tôi phải làm vậy?】
‘Bởi vì..’
【Thật buồn cười, Kim Soleum. Anh chỉ biết ích kỷ, muốn gì nói nấy, chẳng chịu trách nhiệm cho chương trình này.】
【Vậy mà khi không chịu nghe tôi thuyết phục, bây giờ lại định thuyết phục tôi? Thật trơ trẽn. À, nhưng tôi cho rằng… đó cũng là một loại giải trí.】
【Một trong những loại hấp dẫn nhất, niềm vui khi nhìn kẻ khác bị trừng phạt.】
Đám nhân viên không đặt tôi lại lên bàn.
Mà ném tôi sang chiếc bàn nhỏ cạnh ghế khách mời.
Một chỗ chênh vênh và nguy hiểm, như chỉ cần rơi là tôi sẽ thẳng xuống thùng rác.
【Ồ, và xem kìa! Máy quay đã bật lại rồi!】
Giọng Braun lập tức chuyển sang vui vẻ, rộn ràng.
Một giọng điệu hoàn hảo cho buổi tán gẫu.
【Giờ thì ngồi xuống và thưởng thức nốt phần còn lại. Hãy suy nghĩ kỹ, vì đây là cơ hội cuối cùng của anh.】
【Anh sẽ chọn hình phạt hay là…】
Ngay khoảnh khắc đó—
Pik.
Một âm thanh mỏng và kỳ lạ kèm ánh sáng lóe rực lóe qua trước mặt tôi.
Trong tầm nhìn của con thú nhồi bông, một lỗ nhỏ vừa bị khoan thủng trên trần trường quay.
Và từ trên cao, một luồng sáng xanh lam rùng rợn chiếu thẳng xuống người tôi.
Rồi—
Pikpikpikpikpikpikpik!
Nhiều lỗ khác xuất hiện liên tiếp.
Bông nhồi trong cơ thể tôi văng tung tóe.
‘A.’
Có gì đó…

…Đã xuyên thủng người tôi.
【...!】
Chẳng lẽ…
Đây là pháo kích ‘Thánh Hoả’ đó sao?
Không.
‘Mình… đang chết sao?’
Nếu chết trong hình dạng này, tôi sẽ chỉ… chết như một con búp bê vải thôi ư?
Ngay lúc đó—
【Chờ đã…】
Một bàn tay nắm chặt lấy thân thể nhồi bông của tôi.
Chủ chương trình
Hắn định giữ lại phần ruột bông đang tuôn ra.
Tuy nhiên, loạt pháo kích chính xác kia không hề dừng.
Pikpikpikpikpik!
Đầu tôi lìa khỏi thân.
Và rơi xuống đất.
【...!!】
ẦM.
KRRRRRK-KRRRK-KRRRRRK!
Trần sập xuống.
Một trận mưa đạn sáng trong suốt như sao băng trút xuống trường quay, phá nát toàn bộ phông nền.
Trong tầm nhìn đảo loạn, tôi thấy hắn, người dẫn chương trình, đứng yên, hai tay hắn ôm chặt đống vải rách và bông vụn từng là cơ thể tôi.
À.
Y hệt lúc tôi hoảng loạn khi người bạn tốt của mình bị xé làm đôi…
Hắn cũng…
– Kim Soleum-ssi. –
“...!”
– Cậu đã trở lại rồi? –
“…Phải.”
Tôi lại tỉnh dậy trong hư không, nơi chẳng thể cảm nhận gì.
Qua tầm nhìn kiểu CCTV trước mắt, tôi thấy Lee Jaheon vẫn đang chạy.
Chỉ khác là studio trong tầm nhìn của anh ấy thì đang rung chuyển dữ dội, như thể vừa bị dội bom.
– Thánh Hoả đã bắt đầu. –
Ừ. Tôi biết…
Bởi vì các người vừa bắn vào tôi.
“…Anh cố tình nhắm vào con thú nhồi bông mà em đang trú, để ép em trở lại thân thể này à?”
– Đúng vậy. –
– Pháo kích sẽ tiếp tục trong mười phút nữa, nhưng tình hình hiện giờ vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cậu phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, tốt nhất là trong vòng ba phút. –
“…Không phải hắn có thể nhốt em vào con thú bông khác sao?”
– Có thể.--
– Nhưng bóng tối ấy vốn là hiện tượng cực đoan, chẳng hề cân bằng. Là một thực thể siêu nhiên ám ảnh với chương trình đàm thoại, chủ MC sẽ ưu tiên khôi phục trường quay và tiêu diệt nguyên nhân phá hoại trước. –
Lee Jaheon lao đi với tốc độ điên cuồng, giọng điệu anh ấy khô khốc khi nhắc đến thứ đáng sợ kia.
Rồi cũng với giọng nói hờ hững như vậy, sếp thằn lằn nói thêm:
– Ngoài ra, quyền truy cập vào một ‘nơi ẩn náu an toàn’ đã được phê duyệt. –
“…Gì cơ?”
– Liên minh đã xác nhận tình hình hiện tại khiến người gọi khẩn cấp không thể thoát. –
– Vì vậy, giám sát viên Kim Soleum, giờ cậu có thể được chuyển đến một nơi trú ẩn, đảm bảo không bị thực thể siêu nhiên truy đuổi. –
“...”
Tôi không rõ ‘Liên minh’ này là gì, nhưng chắc là một kiểu tổ chức ngoài hành tinh.
– Trong hoàn cảnh này, để tránh biến cố thêm, cách duy nhất là rời studio ngay và đến nơi ẩn náu. –
Nghĩa là tôi có thể tạm thời thoát khỏi hắn?
Tiiu sẽ có thời gian để tính toán lại, và có khi, tôi còn tìm được cách cắt đứt hoàn toàn sự ràng buộc với hắn thông quaHồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối.
Trong tầm nhìn CCTV, tôi thấy Đội trưởng Thằn Lằn lao xuống hành lang rung chuyển ầm ầm và bom nổ rền vang.
“…Đã tìm thấy lối ra chưa?”
– Rồi. –
– Khi xâm nhập trở lại studio để tìm ý thức của cậu, tôi đã xác nhận đường thoát hiểm. –
“...!”
Tôi có thể thoát ra thật sao?
Dù bằng Buổi Mua Sắm Hoang Tưởng hay bằng cách khác, miễn sao đến được ‘nơi ẩn náu’ kia, ít nhất thì tôi sẽ có thời gian.
Một giải pháp hấp dẫn, nhưng…
...
Tôi biết rõ.
Đó chỉ là giải pháp tạm thời.
‘Đây là cách thoát thân cực đoan và đầy thù địch.’
Nếu rời đi thế này, nghĩa là tôi sẽ chọn đứng đối nghịch hoàn toàn với MC…
‘Hắn… Braun, rất có thể vẫn sẽ tìm ra tôi.’
Chỉ là đối đầu muộn hơn thôi.
Và quan trọng hơn…
“...”
Tôi nhớ lại khoảnh khắc ngay trước khi bị lôi khỏi thân búp bê vải.
Hình ảnh hắn cố níu lấy cơ thể bông của tôi đang bị xé rách.
“...”
Có lẽ…
“…Đội trưởng.”
– Gì vậy? –
“Anh có dễ bị ô nhiễm bởi bóng tối không?”
– Không. –
‘…Tốt.’
Và thêm một điều nữa.
“Nếu tôi chết trong thân thể này, anh sẽ lại trở thành Đội trưởng Lee Jaheon đúng không?”
– Nếu cậu chết trong vòng 55 giờ, đúng vậy. –
...Vậy thì. –
“Đội trưởng.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Đừng đến lối ra. Quay lại chỗ chủ chương trình đi.”
Nếu đây đã là một ván cược…
…Tôi sẽ chọn đối diện trực tiếp.
“Em muốn thử một cách khác.”
-----------------------------------------------
Hnay ăn tạm tiếp thôi, rồi mai thớt bom nhé.
