‘Nỗi sợ rằng mình có thể chết.’
Có lẽ đó là cốt lõi của mọi câu chuyện ma.
Dạo gần đây, tôi vừa tham gia một Thảm họa do chính phủ giám sát, nơi buộc phải có người chết để làm sáng tỏ quy luật của nó. Thành ra, tôi đã dần quen với cái ý niệm ‘trong chuyện ma thì người ta thường chết’, thậm chí tôi còn hơi tê liệt với điều đó.
Dù sao thì, tôi cũng đã bước qua nhiều khoảnh khắc sinh tử và sống sót được tới giờ.
Mình phải sống sót bất chấp tình huống có bất khả thi đến đâu đi nữa.
Đó chính là tư duy mặc định của tôi trong mấy tháng nay, nhưng lần này thì…
“Vào chuyến thám hiểm đầu tiên, tất cả nhân viên đều biến mất. Thứ trở về duy nhất là một xác chết không đầu.”
“...”
“Nhưng sau vài lần lặp lại thì đã có người may mắn sống sót. Dựa trên lời kể của họ, công ty mới ghép lại được bản hướng dẫn.”
Đó là quy trình tiêu chuẩn để hoàn thiện sổ hướng dẫn thám hiểm cấp cao.
“Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi.”
Đó là…
“Luôn có người chết.”
“...”
“Cơ chế chọn ai sẽ chết sao? Không có. Không có logic, không có mẫu số chung. Nạn nhân 100% được chọn ngẫu nhiên. Tính đến nay đã có 37 lần thám hiểm, dù mang theo vật phẩm gì hay mặc gì cũng chỉ có một kết cục.”
“...”
“Và vì việc chỉ định diễn ra ngay khi bước vào, không ai có thời gian chuẩn bị hay phản ứng.”
Tình huống này thật sự phi lý.
Đây là một canh bạc mà tôi có 1/12(8%) khả năng chết tức thì theo đúng nghĩa đen.
Nếu chỉ tính trong đội thì cái xác suất 1/3 (34%) càng thêm vô lý. Vậy là tôi sẽ chấp nhận rằng, không vì một lí do gì mà một ai đó phải… chết.
“Cậu có thể nghĩ: ‘Sao không đưa một người vô dụng đi thay vì chọn người có năng lực như tôi’…”
“Em không nghĩ vậy đâu, thưa chị.”
“Thật sao? Chứ tôi thì nghĩ vậy đấy.”
“...”
“Nhưng chúng ta đâu có quyền lựa chọn. Truyền thuyết đô thị này đòi hỏi một người có đầu óc đủ nhạy để kịch bản có thể được giải quyết rõ ràng.”
Nói cách khác, chúng tôi không thể ném bừa một con tốt thí mạng vào đó.
Đội phó Eun Haje cười nhạt.
“Tỷ lệ chết 8.3% trong một Bóng tối Cấp B là một mức độ hợp lý.”
“...”
Đúng là vậy.
So tới [Biệt Thự Người Mù] (cái Bóng tối thậm chí còn chẳng có hướng dẫn), thì [Biệt Thự Người Mù] vẫn tệ hơn nhiều. Kể cả khi đã công ty hoàn thiện hướng dẫn thì chuyện chết người vẫn thường xuyên xảy ra.
Nhưng mà…
“Việc bị trói vào một xác suất chết như thế này… thật sai trái. Thật quá bất công.”
“...”
Cảm giác như vậy là điều dễ hiểu.
Chết mà không được phản kháng và chết sau khi đã cố gắng vùng vẫy là hai khái niệm rất khác nhau.
Một bên là bị tàn sát. Bên kia là một thử thách.
“…Ba ngày chuẩn bị là để chúng ta chuẩn bị tinh thần à?”
“Chắc là vậy.”
Sau ba ngày, khi tâm trí của con người vượt qua cú sốc, họ sẽ bắt đầu suy nghĩ logic và lạc quan hơn.
‘Chắc không đến lượt mình đâu ha?’ là một cách suy nghĩ điển hình.
“Đây là lần đầu tiên cậu gặp loại Bóng tối như vậy đúng không?”
“…Vâng.”
“Cậu đi mua cà phê đi vã sẵn lấy cho tôi một ly đi.”
Sau khi Đội phó ra hiệu rằng tôi có thể nghỉ một lát. Tôi nhận thẻ của Đội phó Haje và đi ra ngoài.
Đi mua cà phê có lẽ là một dạng trị liệu tinh thần trá hình.
‘Chết tiệt, sao mình lại thành ra thế này.’
Giờ tôi đang ngồi tựa lưng ở một quán café với ly Americano được đặt trước mặt.
Tôi đang sợ sao? Không hẳn là sợ. Từ lúc vào công ty đến giờ, có bao giờ là tôi không sợ đâu. Thành thử, sợ hãi cũng không phải thứ lạ lẫm gì với tôi.
Cái tôi cảm thấy… là sự bất an.
‘Sự hiểu biết của mình cũng không giúp ích được gì trong tình huống này.’
Có lẽ vì tôi nhận ra mình đã dựa dẫm quá nhiều vào việc nắm thông tin rõ ràng hơn người khác. Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ.
Giờ thì tôi đang tự trách bản thân trước nguy hiểm đang chực chờ.
“...”
‘Hay là mình nghỉ việc cho lành?’
Tôi có thể rời khỏi công ty rồi tự nghiên cứu chuyện ma bằng tài liệu「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」…
☾ Ơ, bạn tôi ơi! ☽
☾ Hay là anh thử bước chân vào ngành giải trí đi?! ☽
…Hả?
☾ Ừ thiệt đó! Thế giới của tôi luôn rộng mở cho anh. Đó chẳng phải là điều bạn bè nên làm sao? Há há há!! ☽
Tôi suýt ngã lăn khỏi sofa.
‘Không. Cảm ơn. Không đời nào.’
Nghe con thỏ bông nói mà tôi tự nhiên tỉnh cả người.
☾ Uầy, tiếc ghê… ☽
Ừ, thế giới này có cả trăm cái kết còn tệ hơn cái chết.
Tự điều tra một mình sao? Đúng là chỉ có thằng ngu mới quên mình nhát gan cỡ nào mà nghĩ ra chuyện đó.
Bỏ cuộc chỉ vì xác suất 1/12 thì quá ngu.
‘Nhưng không làm gì thì còn ngu hơn.’
☾ Vậy anh sẽ tham gia à? ☽
‘Phải.’
Trước hết, tôi cần biết thêm về cái truyện ma này.
Tôi quay lại văn phòng với hai ly cà phê mang đi cho đội, rồi bắt đầu đọc kỹ lại chiếc máy tính bảng.
Và…
‘…Hừm.’
Nó ngẫu nhiên thiệt.
Câu chuyện trùng khớp với những gì tôi đã biết từ「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, nhưng vấn đề là tất cả những gì tôi từng đọc… đều đã có sẵn trong bản hướng dẫn.
‘Mình không có thông tin mới.’
Tôi chẳng biết gì hơn người khác cả.
‘Không có kẽ hở để luồn qua.’
Ngay cả trong 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, mục miêu tả còn ghi rõ rành rành: 〔chọn ngẫu nhiên khi bước vào〕
Không có ngoại lệ hay kẽ hở. Và nó cũng chẳng được đánh dấu là “đặc biệt nghiêm trọng” vì trong truyện ma, chết người là chuyện cơm bữa.
Và rồi…
〔Lần này, đội trưởng không tham gia. Chỉ những người từ cấp phó quản lý trở xuống mới được đưa vào.〕
“...”
Tức là sếp Thằn Lằn không đi chung.
Lý do là để tránh xung đột quyền ưu tiên nếu nhân viên cấp cao bị chọn làm vật hi sinh.
〔Không ai từ đội Đội Bổ Sung hay đội ưu tú được cử vào. Sự có mặt của hai đội vào lần trước là một thất bại〕
Có vẻ trong một lần triển khai trước, thành viên đội A/B/C từng bị chọn làm vật tế. Người đó đã hoảng loạn rồi tìm mọi cách thoát chết, hậu quả là mấy nhân viên khác đã bị lôi đi chết chung.
Tôi chẳng bao giờ cảm thấy nuối tiếc vì bỏ qua đội A, và công ty này thì vẫn giữ vững phong độ tàn nhẫn từ đầu đến cuối.
“Em cảm ơn chị vì đã báo trước.”
“Không có gì.”
Đội phó Eun nhìn như đang bị mắc kẹt giữa cam chịu và bực bội, trên tay cô ấy là một điếu thuốc cho tới khi Giám sát viên Park đi tới và hút thuốc chung.
“Cô xem danh sách chưa? Toàn mấy cái tên…”
“Ờ, cho dù tụi nó có chết hết, tôi cũng mặc kệ. Đợt này lựa nhân viên theo thang đo nhân cách tệ hại à?”
“May ghê, tên chúng ta không có trong đó!”
Tôi tiếp tục đối chiếu từng chữ trong hướng dẫn, cố tìm ra điều gì đó.
Một khe hở để chui lọt.
Một lỗ hổng nhỏ trong luật lệ.
Và rồi vào chiều hôm đó, một lối thoát có tiềm năng đã ngẫu nhiên đến với tôi.
Chỉ có điều… nó đến dưới một hình thức hơi đặc biệt.
“Giám sát viên Kim!”
“Quản lý Lee.”
Vào buổi chiều, Quản lý Lee Byeongjin đến tìm tôi. Mà vì anh ấy là người phụ trách chỉnh sửa hướng dẫn, nên anh ta không thể nào ghé qua chỉ để tám chuyện.
“Tôi mới biết luôn! Anh bị lôi vào cái trò xổ số chết chóc kia đúng không?”
“...”
Tôi đã đoán trước được lời anh ta rồi, nhưng người này đúng là có năng khiếu khiến người ta muốn đấm.
Cơ mà Quản lý Lee Byeonjin không chỉ tới đây chỉ để nói mấy lời lố bịch.
Sau khi nhìn quanh cho chắc là không ai nghe lén, anh ta ghé sát lại thì thầm, “Sao anh không thử nói chuyện với Giám đốc Ho đi?”
“...!”
“ Tôi nghe nói giám đốc khá ấn tượng với thành tích của anh dạo gần đây đấy.”
“Ý anh là…”
Tôi nhìn anh ta mà hỏi, “…nói chuyện với giám đốc thì tôi sẽ được rút tên khỏi danh sách à?”
“Chính xác!”
“...”
“Bình thường mấy vụ này lấy cớ ‘công bằng’ để chia người, nhưng tôi phản đối kiểu đó. Người có năng lực và triển vọng như anh không nên bị vứt vào chỗ chết. Anh là nhân viên ưu tú mà!”
Một lối thoát chính thức vừa mở ra.
Tôi có thể lôi kéo sự can thiệp từ ban giám đốc.