Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web Novel - Chương 60.2: Không Có Lần Sau

Tôi mở miệng trả lời.

“Tôi ổn.”

“H-Hả?”

Đây là lựa chọn mà tôi tuyệt đối không thể nhận lấy.

‘Nó sẽ gây chú ý quá mức.’

Khoảnh khắc tôi đồng ý, cũng là lúc mà tôi chọn phe trong công ty.

Mà ở một công ty chuyên chuyện ma thì đến cả mấy sếp lớn cũng khó mà là người bình thường. Việc sống theo ‘gió chiều nào cuốn theo chiều nấy’ một cách tuyệt vọng, chỉ tổ rước họa vào thân.

Nhất là trong chuyện sống còn thế này.

‘Một khi mình bị cô lập, tin đồn sẽ lan nhanh như cháy rừng.’

Người ta sẽ còn đón nhận tôi không? Mơ đi. Tôi sẽ bị coi là ích kỷ và đáng bị vứt đi.

Trong bất cứ cộng đồng nào, nếu bạn muốn được thừa nhận là "người trong nhà" thì bạn phải cùng gánh vác trách nhiệm. Còn nếu tôi chọn trốn tránh thì...

‘Mình sẽ bị công ty khai trừ.’

Đặc biệt là trong ㄴĐội Thám Hiểm Thực Địaᄀ, nơi lúc nào cũng phải làm việc theo tổ ba người, hành động kiểu tùy hứng như thế có thể đạp đổ cả guồng máy tổ chức.

Trừ phi có lãnh đạo nào đó âm thầm kéo tôi ra ngoài và tuyên bố "chính tôi đã chống lưng cho cậu ta đấy", tôi mới có thể an toàn lẩn tránh nhiệm vụ này. Trái lại thì...

Ý nghĩa của việc ‘không được ai chống lưng’ là gì? Nghĩa là tôi chưa đủ quan trọng’ để người ta phải ra mặt cứu giúp.

Hoặc cũng có thể...

‘Họ coi may mắn cũng là một loại năng lực.’

Nói cách khác, đây là một cái bẫy.

Dù đây là một câu hỏi nhức nhối, nhưng lựa chọn đúng đắn duy nhất chỉ có diễn vai "người tuân thủ nguyên tắc".

Tôi nghiêm túc nói, “Ưu ái cho tôi sẽ thành thiên vị. Công ty đã phân công thế này chắc phải có lý do, nên tôi phải có trách nhiệm thực hiện.”

“Ơm...”

Trưởng ban Lee Byeongjin ấp úng vài tiếng, còn hỏi đi hỏi lại, "Anh có chắc không đấy?", rồi cuối cùng cũng chịu bỏ đi.

Thật lòng mà nói...

Tôi đã suýt nữa túm lấy gấu quần anh ta mà khóc lóc, "Anh đừng đi mà- Ai làm ơn cứu tôi vớiiiiiiii!"

‘Thôi, coi như mình xây dựng thêm hình tượng công ty vậy.’

Chứ giờ tôi có an ủi bản thân được nữa đâu, đã đâm rồi thì phải đâm theo lao. Nhìn theo bóng lưng trưởng ban rời đi, tôi nặn ra một nụ cười méo xệch, rồi quay lại bàn làm việc.

‘Mình phải ôn lại sổ tay một lần nữa.’

Nhưng dù tôi có cặm cụi rà lại bao nhiêu lần đi nữa, kết quả vẫn vậy. Câu chuyện này chẳng có khe hở nào.

Tất cả nhân viên thám hiểm, không trừ một ai, đều phải chịu cái xổ số 8.3% tử vong này.

“…”

Khoan.

‘Khoan đã. Có khi nào đây chính là kẽ hở?’

Chưa chắc.

‘Chỉ là một khả năng thôi.’

Nhưng lúc này thì dù chỉ là hy vọng mong manh, cũng đáng để thử.

☾ Anh Hoẵng nè, bộ anh nghĩ ra trò gì vui lắm hả? ☽ 

Nó không phải trò vui mà là một ý tưởng.

‘Tạo ra ngoại lệ.’

☾ Hửm? ☽ 

Tất cả thám hiểm gia tham gia vào câu chuyện ma này đều là con bạc của ván cờ với cơ hội chết chóc 8%, không ai là ngoại lệ cả. Nhưng nếu nhìn kỹ... nó có thể tồn tại một "điều kiện chung" chưa từng bị phá vỡ.

☾ Điều kiện gì cơ? ☽ 

...

‘Là việc họ đều là con người.’

Trong tài liệu và sổ tay hướng dẫn, đối tượng tham gia luôn là "người". Không có ghi nhận nào về sinh vật khác.

Mà thế giới này đâu chỉ có loài người.

Nếu tính cả động vật, thực vật, thậm chí mấy sinh vật khác thì khái niệm về sinh vật mở rộng đến vô tận.

‘Nếu một sinh vật phi nhân loại có thể né được sự phán xét này thì sao?’

Dựa trên các trường hợp bất thường tôi từng đọc trong 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, khả năng này hoàn toàn có cơ sở.

☾ Anh Hoẵng... chẳng lẽ anh định bỏ làm người ư? ☽ 

‘K-Không phải! Con thỏ này có thể dừng hỏi mấy câu tưởng chừng như ngây ngô nhưng đầy mưu kế phía sau như vậy không!’

Tôi vội vã đính chính.

‘Tôi chỉ muốn giả làm sinh vật khác một chút thôi.’

Giống như diễn kịch hóa trang ấy.

☾ Ồ hố. ☽ 

‘Braun, anh làm được không?’

☾ Tất nhiên là được nha! ☽ 

Giọng Braun bỗng trở nên hào hứng như thể sắp trình diễn đại nhạc hội, ☾ Nhập vai là nghề của tôi mà! Tôi còn có cả một kho mặt nạ sẵn sàng phục vụ… A, tôi còn có sẵn một cái rất phù hợp nè! ☽

Được rồi!

‘Làm luôn đi.’

“Huuu…”

Tôi rời mắt khỏi sổ tay, dựa lưng ra ghế.

Đúng lúc đó, Đội phó Eun và Giám sát viên Park từ khu hút thuốc trở về, họ vừa vẫy tay vừa đi vào văn phòng.

“…”

‘Tiêu rồi.’

‘Braun, cái kỹ năng “mặt nạ” đó… có áp dụng cho nhiều người được không?’

☾ Nhiều người? Ý anh là... thêm cả mấy người kia hả? ☽

‘Không, không, ý tôi là bao gồm luôn cả tôi.’

☾ Nếu tôi khôi phục thêm chút sức mạnh cũ thì được thôi! Trước kia ấy, tôi từng biến nguyên một sân khấu truyền hình, không, cả trăm người thành nhân vật mới ấy chứ! ☽

Tốt!

‘Braun à.’

☾ Ôi trời, bạn tôi lại gọi tôi rồi! ☽ 

Tôi vỗ vỗ cái túi áo một cách trang trọng.

‘Tôi phải đem anh đi tắm cái đã.’

☾ …?! ☽

***

☾ Anh Hươu à, tôi trân trọng tấm lòng của anh lắm, nhưng tôi đâu phải cái loại sao hạng A mê tín dị đoan tới mức thích tắm máu bạn mình đâu. ☽

“Tôi biết.”

Tuy Braun là MC của chương trình đố vui, nơi nổi tiếng với trò 'nổ tung đầu thí sinh', tôi vẫn có thể tin tưởng vào Braun dưới tư cách ‘người bạn tốt’.

Và tôi cũng không còn cách nào khác nữa.

Kể cả nếu có moi được mấy túi máu trong bệnh viện đi chăng nữa, độ tươi mới của chúng cũng sẽ giảm theo thời gian và mất hiệu quả. Tôi không thể dùng máu người khác, mà xách một sinh vật từ mấy câu chuyện ma quái như lần trước thì lại càng không khả thi.

‘Phần nhân sâm còn dư cũng không được vì thứ khiến nó có ý thức đã tiêu tán mất rồi.’

Thế nên tôi chỉ còn lại một lựa chọn hiển nhiên.

Máu của chính mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bồn tắm nhỏ xinh có hoa văn caro. Nó vẫn sạch bóng và thơm phức, y như lúc tôi mới mua từ [Shop Người Ngoài Hành Tinh] về.

Giờ thì, tôi phải đổ máu mình vào đó.

“Chắc tôi cũng chẳng cho nhiều được. Cỡ nửa cốc thôi.”

Tầm 180ml.

☾ Nửa cốc á! Hơi chật chội đó, nhưng với cái thân hình bé xíu nhồi bông này của tôi thì chắc cũng đủ để pha làm dung dịch tắm. Tất nhiên là anh phải pha loãng ra ... Không, không, cái này không ổn lắm đâu. Anh chắc chắn chứ? ☽

Không sao đâu.

‘Mình làm được mà.’

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm lấy con dao bếp.

Bên cạnh tôi còn có một lọ 『Dược Thể Phục Hồi』mang từ phòng y tế công ty về.

“Hự.”

Tôi đưa phần trên của lưỡi dao rạch một đường vào da tay mình.

☾ Ôi trời ơi! ☽

Máu bắt đầu phun ra, một dòng chảy ổn định cho thấy tôi đã đâm trúng động mạch.

‘Phải nhớ, mình chỉ sợ mấy thứ kinh dị thôi, chứ máu thì không...’

Không sợ... không sợ mà!

Tôi vừa tự nhủ vừa lặp đi lặp lại câu đó như niệm chú, cố trấn an bản thân. Cuối cùng, lượng máu tôi hứa (nửa cốc) cũng đã nhỏ tong tong xuống bồn.

‘Vậy là đủ rồi.’

Nhưng tôi vẫn chưa chịu cầm máu.

☾ Anh Hoẵng? ☽

Thêm chút nữa.

☾ Hình như vậy là đủ rồi đó, bạn ơi! ☽

Thêm chút xíu thôi.

☾ Bạn ơi? ☽

Được rồi, tới đây thôi.

‘Xong.’

Tôi vội vàng đổ 『Dược Thể Phục Hồi』lên vết thương. Hiệu quả màu nhiệm của lọ dược nhanh chóng khép miệng động mạch lại một cách trơn tru.

Dù có hơi choáng nhẹ vì mất máu, tình trạng tôi cũng không đến mức nghiêm trọng.

‘Dược hồi phục sẽ lo liệu phần còn lại.’

Đến lúc tôi bước vào câu chuyện ma mấy ngày nữa, cơ thể sẽ hồi phục như chưa có gì xảy ra.

Giờ việc quan trọng hơn chính là mùi hương dễ chịu tỏa ra từ bồn tắm.

“Huuu…”

Tôi cúi sát xuống để kiểm tra, hít sâu một hơi, cảm nhận hương thơm quyện lấy khứu giác mình.

Xem ra máu tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

‘Chắc mình đã đổ đâu đó khoảng 500ml.’

Hỗn hợp trong bồn đã biến thành một dung dịch tắm đúng chuẩn.

‘…Mùi giống gỗ thì phải?’

Cái mùi này khiến tôi hơi rùng mình, nó gợi nhớ tôi về cái khu rừng ma ám chết tiệt kia, nhưng ít nhất nó không khó chịu hay kỳ quặc gì.

Tôi gật đầu hài lòng rồi quay sang Braun.

“Giờ anh vào tắm được rồi đó. Anh thấy mùi ra sao?”

☾ Ồ, tuyệt vời đấy. Mùi độc đáo như cái cách anh luôn hành động chẳng ai đoán nổi vậy, anh Hoẵng! ☽

Tôi nhếch mép, “Anh đang cà khịa tôi vì tôi lỡ đổ nhiều máu quá hả?”

☾ Cà khịa là kỹ năng thiết yếu của một MC trong bất kỳ chương trình truyền hình thành công nào! Nhưng tôi đâu có xài bừa đâu. ☽

“Ừ, cảm ơn anh vì đã quan tâm.”

☾ … ☽

“Tôi tự hồi phục được. Đừng lo. Nhưng sẽ không có lần sau đâu.”

☾ Một quyết định sáng suốt đấy, anh bạn yêu quý. ☽

Thiệt không?

Nói cho đúng thì tôi cố ý làm vậy.

Tạo cho ‘người bạn tốt’ của tôi một cú sốc nhẹ chính là cách để nó bớt vô tư nghĩ tới việc ‘xin máu tắm’ lần sau.

Và dường như kế hoạch đã thành công.

‘Nếu ngay từ đầu tôi khai lượng thật, thế nào nó cũng gật đầu một cái rụp cho coi.’

Vậy thì chết.

‘Chuyện này phải là một lần rồi bỏ’

Tôi tính nhấc Braun vào bồn nhưng con thỏ bông lại từ chối.

☾ Tôi sẽ tự đi vào bằng đôi chân kiêu hãnh của mình! ☽

Ờ, đi đi cha nội.

Ngay khi tôi quay mặt đi, mấy tiếng bước chân cùng tiếng nước lách tách vang lên.

Buổi tắm máu bắt đầu rồi.

Chưa đầy bao lâu sau...

☾ Anh Hoẵng à, cái dung dịch tắm anh pha chế… ☽

☾ Ừm, nó độc lạ sao đó! ☽

Hả!?