“Mau lên. Mau lên.”
“Vậy anh từng trải qua lượt thứ 35 đúng không?”
“Ừ-Ừm. Đó là lượt duy nhất họ thử tuyển thêm người mới.”
Kim Soleum nhanh chóng trao đổi mấy câu hỏi gấp gáp với giám sát viên Park Minseong, rồi lập tức ráp nối các thông tin cần thiết trong đầu.
"Kinh nghiệm chi tiết của Giám sát viên Park…"
“Chỉ vậy thôi à? Cậu có đủ thông tin chưa?”
“Em đang xâu chuỗi nó lại.”
--------------------------------------------------
Đợt đó, các tân binh đã hoảng loạn cực độ vì sợ hãi và gây ra hỗn loạn. Một số chửi thề liên tục, một số ăn thẳng luôn án phạt. Còn có người tranh giành thuốc an thần, gây ẩu đả, kết quả cả hai bên đều bị phạt (kể cả đứa đã uống thuốc).
Kết quả là bảy người bị phạt quá hai lần và đạt đến ngưỡng ô nhiễm.
Người mới được chọn làm Người treo cổ còn ngất xỉu vì hoảng loạn giữa chừng, chẳng ai cứu nổi nạn nhân vì cả bọn đều sợ chết khiếp.
Một người khác thì bị cái xác từ giá treo cổ rơi trúng đầu và ngất đi, người đó về sau nộp đơn nghỉ việc.
------------------------------------------------------
“...”
Ủa?
“Sau lần đó, công ty cạch mặt với người mới và không tuyển thêm tân binh nữa…”
“Khoan đã.”
“Hửm?”
“Mấy cái xác… còn ở đó không?”
Kim Soleum gấp gáp nhìn thẳng vào Giám sát viên, “Ý em là… xác của những Người treo cổ ấy.”
“Ờ thì… chắc còn? Mà anh cũng đâu có rảnh đi đám tang kiểm tra từng cái xác đâu… Anh nhớ là cái đầu biến mất, nhưng mà cũng không chắc lắm…”
“...!!”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Kim Soleum.
Cái này… cái này là…
“C-Cái gì vậy??”
Giám sát viên Park hốt hoảng túm lấy vai cậu nhân viên cấp dưới.
“Cậu có manh mối hả? Nó có giúp được gì không?!”
“Có.”
Kim Soleum gật đầu lia lịa, nhưng mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy ròng xuống cổ cậu ấy.
"Tuy không chắc ăn…"
Giờ họ cảm giác như sắp phát điên, tuy nhiên… nhưng…
Chỉ cần có khả năng thôi thì kế ấy đã đáng để thực thi rồi.
"Dù là gì thì chúng ta phải thử mới biết được."
Nghe vậy, Kim Soleum gấp rút trình bày kế hoạch.
…Xem ra kế hoạch của cậu ấy miễn cưỡng khả thi.
"Nếu chúng ta… thì chúng ta có thể luồn qua kẽ hở mà không vi phạm quy tắc…!"
Chỉ có điều…
Họ vẫn còn thiếu một kỹ năng cực kỳ quan trọng.
‘…Braun.’
Một lần nữa, họ lại phải trông cậy vào con thỏ bông đó.
‘Còn bao lâu nữa, chúng ta mới dùng được kỹ năng biến hình vậy?’
☾ Ừm… ☽
☾ Dù gì thì tôi cũng cần nghỉ ít nhất nửa ngày chứ anh bạn? ☽
Kim Soleum vội vã điều chỉnh câu hỏi.
‘Nếu tôi thay đổi điều kiện thì sao?’
☾ Điều kiện? ☽
Kim Soleum giải thích ‘thay đổi đổi điều kiện”.
Nghe xong, Braun lập tức đổi giọng.
☾ Nếu thế thì… tôi chỉ cần nghỉ tầm một tiếng thôi! ☽
☾ Bận bịu ghê, nhưng mà… hừm, tôi chịu được. Dù sao, tôi cũng là dân chuyên nghiệp mà! ☽
‘Tôi thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.’
☾ Đừng khách sáo nha! ☽
Một tiếng.
Đó là những gì cậu đạt được sau khi thay đổi điều kiện.
"Bây giờ, mình phải kéo dài thời gian."
Trong cái hoàn cảnh hỗn loạn này, Kim Soleum cần đảm bảo Eun Haje không bước hết lên giá treo trong vòng một tiếng.
Và cậu không thể làm một mình được.
“Thưa tiền bối.”
“Hửm?”
“Nếu được… anh làm mồi câu giúp em nha.”
“...?”
Lúc này, Kim Soleum lén lút nắm chặt chiếc huy hiệu『Trái Tim Bạc』 trong túi áo. Rồi cậu quay ra hô và lớn với chín nhân viên đang tập trung chơi trò Hangman trong phòng.
“Ê mọi người!”
“...!”
Chín cặp mắt quay ngoắt sang Kim Soleum.
Cổ họng cậu trở nên khô khốc dưới ánh nhìn.
Điều cần thiết lúc này là…
‘… Sự hỗn loạn!!’
“Nếu có cơ hội nhân đôi số điểm thưởng thì mọi người có muốn thử không?!”
***
Nghe tiếng cấp dưới của mình, Đội phó Eun Haje của đội D ngẩng đầu lên.
Dù cô đang lơ lửng giữa không trung với cổ và tay chân bị quấn chặt bởi dây thừng đen, cô vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
‘So sánh với mấy nhiều kiểu chết khác thì cái này còn nhẹ chán’, Eun Haje nghĩ thầm.
Tuy cô hơi tiếc khi thiếu chút nữa là đạt được mục đích của mình, nhưng ít ra, cái chết của cô sẽ không máu me be bét như mấy người kia.
“Đội phó Eun! Phương tiện cuối cùng mà cô dùng khi làm nhà báo là gì?!”
“Không nhớ. Tao nói rồi mà, tao chẳng nhớ nổi.”
Do mọi chuyên sẽ không tệ hơn nếu cô kéo theo lũ cặn bã này xuống mồ, Eun Haje chọn từ chối phối hợp.
Dù sao thì, trò chơi này cũng đâu cần cô phải gợi ý mới tìm ra đáp án. Chỉ cần họ đoán hết từ và nhận phạt là được, cách Hangman vận hành là vậy đấy.
“Chết tiệt… Phương tiện cuối cùng lúc còn làm phóng viên? Ai mà biết! Thôi kệ— Chữ P?”
【Chính xác!】
“Trúng rồi! Trúng rồi!!”
Cứ đoán đại thì kiểu gì cũng mò ra đáp án thôi.
┌──────────────────┐
│ KẺ PーーN ーーー │
└──────────────────┘
"Khỉ thật."
Eun Haje nhìn đôi chân giờ đã biến mất. Nỗi sợ hãi rợn người trườn lên cổ cô, nhưng ngoài mặt cô không biểu lộ gì cả.
Cô chẳng muốn cho lũ cặn bã kia vui vẻ thêm.
【Gợi ý cho ô trống thứ ba đây!】
【Tại sao cô giáo Eun Haje không thể đi phi cơ nữa?】
Trong lúc đó, hai hậu bối của cô ở đội D đang túm tụm thì thầm ở góc phòng.
‘Họ đang làm cái quái gì vậy trời?’
Thấy cô mất luôn đôi chân, cấp dưới của cô chỉ cắn răng chịu đựng, rồi càng thì thào sôi nổi hơn. Chắc họ đang ảo tưởng tìm cách cứu cô đây mà…
"Cứ để vậy đi."
Chỉ khi thử, họ mới nhận ra chuyện này vô vọng đến dường nào, ít ra họ sẽ cảm thấy đỡ day dứt hơn.
"..."
Ngay lúc ấy, có người nảy ra đáp án.
“Ám ảnh tâm lý? Chữ A”
┌──────────────────┐
│ KẺ PーẢN ーーー │
└──────────────────┘
【Chính xác!】
Toàn bộ chân trái của Eun Haje biến mất.
"Mẹ nó…!"
“Quao! Trúng rồi nè!”
“A!! Lẽ ra tôi phải giành trả lời chứ!”
Thấy lũ chó kia hét như điên như dại như thể đang xem bóng đá mà có người sút tung lưới, cơn giận và bực bội trong lòng Eun Haje sôi lên.
"Hay là mình hù ngược lại tụi nó nhỉ."
Nhưng rồi…
“Mọi người ơi.”
Một giọng khác vang lên giữa đám cặn bã kia.
“Nếu có cơ hội nhân đôi điểm thưởng, mọi người có muốn thử không?”
‘…Hươu?!’
Chủ nhân của giọng nói chính là cậu ấy.
Tân binh đội D (hay nói đúng hơn là cựu tân binh Đội D), kẻ lập kỷ lục thăng chức thần tốc, Kim Soleum, bình tĩnh giơ tay lên với vẻ mặt thản nhiên.
“Cái gì vậy?”
“Ủa? Đó có phải là cái thằng… mới lên chức giám sát viên không?”
Ai nấy đều nhận ra cậu ấy.
Tân binh hàng đầu, kẻ đeo mặt nạ gắn gạc hươu, người nổi như cồn sau 60 ngày. Đó là những tin đồn đồn mà nhân viên công ty truyền tai nhau về Kim Soleum.
Có lẽ vì mấy lời đồn đó, mọi người bất giác chú ý tới cậu ấy hơn.
Cậu ấy luôn có một thứ gì đó thu hút người khác.
Và mới nãy thôi.
"Cậu vừa nói… điểm thưởng ư?"
“...”
Giữa không khí ngột ngạt trong phòng trò chơi, Kim Soleum lên tiếng, “Mọi người muốn chơi cá cược không?”
...??
“Nếu ai thắng vụ cá cược này, tôi sẽ nhường toàn bộ điểm thưởng cho người đó.”
“...!!”
“Cái gì cơ?!”
Đó là một cách gây hỗn loạn cực mạnh.
“Cậu ấy bị điên à? Sao cậu ấy lại làm vậy chứ?”
Đối với Eun Haje, hành động của Kim Soleum rất bất thường, nhưng đối với đám thám hiểm viên, chỉ cần nhắc tới 'điểm thưởng' thôi đã đủ khiến não tụi nó nhũn ra rồi.
“Ý anh là… nhường luôn 2,000 điểm á?”
“Đúng vậy.”
“Chờ đã, Giám sát viên Hươu, cậu mới vô mấy tháng chắc chưa biết… Điểm thưởng không chuyển nhượng được đâu.”
“Tôi biết.”
“Biết rồi mà còn…”
“Nhưng mua đồ từ cửa hàng công ty rồi tặng lại thì đâu có cấm, đúng không?”
“...!”
“Người thắng cuộc muốn mua gì cũng được. Tôi sẽ mua cho. Cả trang bị đặt riêng cũng được luôn.”
Không khí trong phòng thay đổi hẳn.
Nếu đã xác định 'vật tế' rồi, thì việc có thêm điểm chỉ có lợi.
“Anh… nghiêm túc đấy hả?”
“Ừ, tôi thề.”
Kim Soleum sẵn sàn mua một món hàng 2,000 điểm cho người thắng cuộc.
Tất nhiên, đấy là nếu bọn họ có thể thắng.