“…Chân chị không phải bị chặt cụt nên chị không đau. Cậu đừng lo.”
‘Làm sao mà tôi không lo cho được?’
“Ít nhất thì nó cũng không bắt đầu từ cổ. Chị vẫn còn nói chuyện được mà, đúng không?”
Không đời nào.
Càng nghĩ tôi càng chắc chắn rằng, mấy lời mà chị Eun vừa nói chỉ là trò bịp để cản tôi hành động liều mạng.
‘Mình không thể để thời gian trôi qua thế này được.’
TV tiếp tục phát.
【Đây là gợi ý cho chữ cái thứ nhất!】
【Phương tiện giao thông cuối cùng mà cô Eun Haje sử dụng trong thời gian làm phóng viên là gì?】
Nhân viên bên cạnh nghiến răng, liếc nhìn Eun Haje.
“Tệ thật, mau nói ra đi… Dù sao thì, chúng ta cũng…”
“Cũng gì cơ?”
Eun Haje nhìn người đó như thể đang nhìn rác.
“Ba tân binh chết rồi là do ai hả… Khỉ thật. Đáng ra người bị treo cổ phải là mày mới đúng.”
“Câm mồm! Dù sao mày cũng tiêu đời rồi!”
“Ồ~ Vậy thì đừng nghe đồ chết toi này nói nữa”, Eun Haje nghiêng đầu lười biếng, mặt đầy vẻ chán nản.
Nhân viên kia đỏ bừng mặt vì giận, hắn ta hất tôi qua một bên rồi bước đến trước TV.
“Phương tiện giao thông? Theo xác suất thì rõ rồi! Xe buýt hoặc tàu điện ngầm! Rồi, chọn chữ đầu của tàu điện ngầm. T!”
【Ôi không. Sai rồi!】
┌──────────────────┐
│ KẺ #ーーN ーーー │
└──────────────────┘
【Hình phạt: hãy đọc to cuốn sổ tay giáo dục trong 10 phút nhé!】
“Cái- Khụ, không…!”
Kẹt rẹt rẹt - Một quyển sổ đen tuyền xuất hiện trước mặt anh ta.
“GAAAAHH-!”
Không cho người nhân viên phản ứng, nó dính thẳng vào mặt anh ta.
“AaaAAah! AaaaAAGH!”
Cuốn sổ đen tan chảy như muốn hòa lẫn vào da hắn, nuốt trọn cả mặt.
Anh ta lăn lộn dưới đất, vùng vẫy xé nó ra trong tuyệt vọng, nhưng vô ích.
Ngay bên dưới lớp bìa sổ đang tan ra, một dấu ấn hiện lên rõ ràng giữa trán người nhân viên…
〔Lớp Gà Con〕
Eun Haje chặc lưỡi.
“Bị đóng dấu rồi kìa, thằng ngu.”
“...”
“Nghe rõ chưa, Hươu. Nếu cậu tích đủ dấu thì cậu sẽ bị kẹt ở đây mãi mãi để được ‘giáo dục’ thành giáo viên mẫu giáo chuẩn mực đến hết đời đó.”
Phải rồi.
Không tham gia đúng cách, nghĩa là kết cục còn thê thảm hơn cả cái chết.
“Ba lần. Chỉ cần ba hình phạt thôi là xong đời.”
Ba hình phạt.
Đủ để nhiễm bẩn một người đến mức không còn được coi là người nữa.
Giống như đám bên ㄴĐội An Ninhᄀ.
‘Nhưng cái này còn tệ hơn.’
Không như ㄴĐội An Ninhᄀ, nếu không được ai cứu, tôi sẽ bị kẹt trong truyện ma này vĩnh viễn và hóa thành một phần của nó.
“Cho nên đừng làm chuyện thừa thãi.”
“...”
“Nếu cậu phạm phải sai lầm, cậu còn chẳng có quyền chết.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.
‘Tôi biết chứ.’
Miễn làm theo sổ tay, tôi sẽ sống. Tôi thậm chí mình đã đoán đúng một chữ và thoát khỏi hình phạt mà.
Vậy tôi còn có lý do gì để mạo hiểm đây?
‘Nếu mình hành động bất chấp mọi thứ, mọi chuyện có thể tệ hơn.’
Đã có quá nhiều ghi chép về những người cố cứu Người treo cổ chỉ để rồi bị nhiễm bẩn, kẹt lại và bị ‘giáo dục’ mãi mãi như một giáo viên mẫu giáo.
Không có ngoại lệ.
Không có lối thoát.
Mình cũng biết vậy.
Không có đường lui.
Đã chơi thì phải chơi cho xong và Người treo cổ phải chết.
Luật là như vậy.
Đây không phải kiểu truyện ma có thể lách luật, bẻ game rồi thoát ra.
‘Tính chất của nó vốn đã khác.’
Ngay từ lúc được ghi vào wiki, đây là loại truyện khiến người ta phát điên vì luật không thể bị phá vỡ. Nó khuếch đại cảm giác bất lực và ngột ngạt, bắt người ta phải tự kiểm duyệt theo đúng quy tắc đến phát rồ.
Thế nhưng… tôi vừa chứng kiến một biến số mờ nhạt.
Braun đã thoát được bằng cách “trò chuyện” với truyện ma này. Nhưng mình đã để lỡ khoảnh khắc đó. Mình đã đứng như trời trồng mà nhìn nó nói chuyện.
‘Mình đáng lẽ phải can thiệp.’
Đáng lẽ phải kéo dài thời gian, cản treo cổ, tiếp tục cuộc đối thoại của Braun…
☾ Hở? ☽
Braun từng nhìn tôi như không tin nổi.
☾ Tôi không thèm đâu! Nói chuyện thêm với đám này á? Chán chết đi được! ☽
☾ Hoẵng - nim à. Anh thật sự định bảo tôi nên nhún nhường cái trò chơi lỗi thời này, giả vờ chịu treo cổ à? Vì anh á? ☽
...
‘Haa…’
‘Braun. Kể cả tôi cũng không phản bác được anh.’
☾ Ồ? ☽
‘Lúc anh từ chối chơi tiếp, anh đã biết người khác sẽ bị chọn làm Người treo cổ đúng không?’
Vậy tức là…
‘Anh biết có 1/12 cơ hội tôi sẽ là người bị treo cổ, mà anh vẫn dứt khoát như thế sao?’
☾ ...!! ☽
‘Anh chẳng quan tâm nếu tôi chết treo à?’
☾ Không! Không phải vậy đâu… Không phải thế. Nhưng mà cái trò lỗi thời này, dù sao thì cũng phải… tôn trọng luật chơi… À, tất nhiên là, anh là bạn tôi nên…! ☽
Lần đầu tiên, giọng Braun ngập ngừng và lạc đi.
Có vẻ như vai trò “người bạn tốt” và “cư dân truyện ma” đang xung đột trong đầu nó.
Nhớ là… Braun vốn đã có tư duy vặn vẹo đúng kiểu cư dân truyện ma.
Nhưng cùng lúc…
Nó cũng là một con thú nhồi bông đang cố gắng làm bạn với tôi.
‘Đúng vậy.’
Mình phải giữ bình tĩnh. Cho dù có là thằng hèn thì cũng không được làm thằng ngu.
Tôi hít sâu, giải thích một cách thật chậm rãi và rõ ràng.
‘Tôi cũng không có ý là anh nên bị treo cổ thay tôi.’
Chỉ là… tôi đang phát điên vì lo thôi.
‘Tôi chỉ ước gì mình đã giữ anh lại lâu hơn, tìm thêm thông tin rồi mới rút lui. Vì trông anh có thể nói chuyện được với truyện ma này.’
☾ À… đúng là tôi từng làm được. Nhưng tiếc là giờ thì không nữa rồi. Có vẻ họ xem tôi là “người ngoài” và không cho phỏng vấn đặc biệt nữa. ☽
☾ Nhưng nếu lý do của anh là như vậy thì tôi hoàn toàn hiểu được! ☽
‘Ừ.’
Nhưng mơ hồ… tôi có cảm giác chúng tôi hiểu lý do ấy theo hai cách rất khác nhau.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng đầu tôi lúc này không còn dung lượng để suy xét sâu hơn.
‘Không còn gì cả.’
Dù biết rõ điều đó, một phần trong tôi vẫn tuyệt vọng lục lại từng dòng trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng tối」 và sổ tay, tìm kiếm lối thoát để cứu Hangman…
‘Nhưng chẳng có gì.’
Tất nhiên là không có rồi!
Nếu có thì tôi đã nghĩ ra từ hai ngày trước và không ép đầu óc mình gần nổ tung rồi!
‘Không có tiền lệ.’
Dù có lật tung bộ nhớ hay đọc lại sổ tay bao nhiêu lần đi nữa, thì vẫn không.
Tôi biết chứ…
Dù có đập phá khung treo cổ, xin đổi vai trò, hay đơn giản là từ chối đoán từ, tất cả chỉ dẫn đến hình phạt.
Người treo cổ vẫn phải chết.
Không ngoại lệ.
‘Nó như đang nói “Cô ấy sẽ chết dù mày có làm gì đi chăng nữa”.’
Bộ tôi thực sự không còn cách nào sao?
Tôi nghiến răng.
Phải làm sao…
“Hươu!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi quay lại và nhìn thấy người nhân viên thứ hai đứng ở cánh cửa mở…
“…Giám sát viên.”
“Cậu ổn chứ… haa.”
Giám sát viên Park Minseong vừa vào phòng liền nuốt nghẹn nước miếng khi thấy Eun Haje.
“Anh đến rồi à?”
“...”
“Anh cũng nghe trên TV rồi, đúng không? Mau chuẩn bị đoán đi.”
Khuôn mặt Park Minseong thoáng rối loạn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Nhanh lên. Anh biết mình đã có điểm phạt rồi đấy.”
“...”
Nó đã tính rồi ư?
“Giám sát viên, ý chị ấy là sao…?”
Park thì thầm với vẻ mặt khó xử, “Thật ra, đây là lần thứ hai anh bị lôi vào đây…”
“...!!”
“Anh đã bị lôi vào đây ngay khi mới vào làm, rồi hai năm sau, anh lại bị một lần nữa. Haha… anh không biết nên gọi bản thân may mắn hay xui xẻo nữa.”
Anh ấy cười gượng.
“Hồi đó, anh từng cố cứu người bị chọn làm Người treo cổ nên bị phạt… Có lẽ do tích tụ nên anh bị ‘ô nhiễm’ rồi? Anh không chắc vì công ty chưa có tiền lệ kiểu này.”
Gíam sát viên lẩm bẩm, kể rằng từ đó về sau chỉ dám mang đúng một món đồ, không dám mang thêm gì. Tinh thần thì rõ ràng đã sứt mẻ nghiêm trọng.
Tôi nắm lấy vai anh ấy.
“...!”
“Giám sát viên.”
Một người từng trực tiếp trải nghiệm.
Người duy nhất có thể có thông tin chi tiết mà tôi không biết.
“Xin anh hãy trả lời nhanh và chính xác tất cả các câu hỏi của em từ giờ trở đi.”