Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1297

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7551

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 412

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Web Novel - Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích

Tôi đợi đến khi Giám sát viên Park đã hòa mình vào đám giáo viên rồi mới bắt đầu di chuyển, anh ấy đi hơi chậm nhịp một chút để tránh gây xáo trộn.

‘Đến lúc rồi.’

Tôi cần tiếp cận sân khấu càng gần càng tốt để Braun kích hoạt năng lực của mình.

Và nếu tôi có thể thu hút bớt sự chú ý, thì Giám sát viên Park Minseong sẽ dễ bề lẩn tránh hơn giữa đám quái vật kia.

‘Bắt đầu thôi…’

Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu lên, người tôi cứng đơ.

“...”

‘À.’

Tôi quên mất một điều cực kỳ quan trọng.

Rằng tôi là một kẻ nhát gan.

Thầy giáo Kim Soleum, hãy nghe tôi.

Tôi đã đọc xong sổ tay rồi!

1 - Nhà Trẻ ■■ là vĩnh cửu.

2 - Tôi tuân thủ nội quy.

Mọi thứ hoàn hảo. Tôi là giáo viên hoàn hảo. Mọi người đều an toàn, vui vẻ, không ai gặp tai nạn, không ai nhảy lầu. Nhà Trẻ ■■ của chúng ta là một thiên đường lý tưởng, nơi mọi người tuân thủ quy tắc và giáo dục không ngừng nghỉ. Khi thầy đọc xong sổ tay, Kim Soleum, thầy cũng sẽ giống tôi. 

Trên sân khấu.

Hàng tá giáo viên của Nhà Trẻ ■■ đang đứng đó, cười toe toét. Họ không phải người. Họ chưa từng là người.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến lưng tôi rét lạnh theo bản năng, như có tiếng thì thầm rằng nếu tôi lại gần, tôi sẽ bị túm cổ, sẽ bị kéo đi, sẽ không còn làm được gì ngoài hét lên trong tuyệt vọng…

Tôi biết chứ. Càng sợ, mức độ ô nhiễm tinh thần càng tăng. Tôi chỉ cần chịu đựng.

Tôi biết mình phải đến gần họ, thu hút sự chú ý của họ. So với Giám sát viên Park Minseong, người phải trà trộn hoàn toàn vào giữa bọn họ, việc của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nhưng mà…

Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU! Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!Tôi Là GIÁO VIÊN GƯỠNG MẪU!

Tôi Sẽ Không Phá Luật Lệ!

Tôi có nuốt lại được tiếng thét không?

Cái… cái quái gì thế này?

Người ta nói sợ hãi sẽ dẫn đến ô nhiễm đúng không?

Vậy nỗi sợ của tôi đang hút đám ô nhiễm về phía mình à?

Tôi phải thu hút sự chú ý của họ? Tôi phải thu hú...

Tôi SẮp ChếT tÔi sẮP CHết kHÔNg Tôi SẮp ChếT tÔi sẮP Không CHếtTôi SẮp ChếT tÔi sẮP CHếtTôi SẮp ChếT tÔi sẮP CHếtTôi SẮp ChếT KHông tÔi Không sẮP CHết Tôi SẮp KhônG ChếT tÔi sẮP CHết Tôi KhôNg SẮp ChếT Tôi KHônG CHết Đó Là Lời Nói Dối Vì

Tôi không hề đọc quyển sổ tay!

“...”

Tí tách*

Mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ cằm tôi xuống.

Tôi cố gắng nhấc chân trái, bước được một bước.

Da-da-da-da-da-da-da-da-da-da-da-da…

Toàn bộ ánh mắt dồn vào tôi.

G I Á O V I Ê N M Ớ I!

‘Nhãn dán!’

Miếng hình xăm nhãn dán! Tôi phải dùng nó. Tôi cần dùng ngay. Tôi không thể chịu nổi nữa…

Không, khoan đã. Giờ chưa được dùng.

Đây là cơn hoảng loạn nói. Điều tôi cần không phải là dũng khí. Mà là lý trí… Không, cũng có thể là…

☾ Hoẵng - nim à ☽ 

“...?”

☾ Anh Hoẵng thân mến, tôi rất tò mò. Trái cây yêu thích của anh là gì? ☽ 

“...”

☾ Một fan khiêm tốn tên Braun đang háo hức chờ câu trả lời của anh đấy! ☽

Câu hỏi…?

☾ Nào nào, mau nói trái cây anh thích đi! ☽

...

“Nho.”

☾ A! Một lựa chọn tuyệt hảo. Biểu tượng của sự sung túc và dưỡng chất. Ở Ai Cập cổ đại, nho được xem là trái thiêng, còn ở Hy Lạp, nó là tinh hoa của nền văn hóa rượu nho. ☽

☾ Chúng ta cùng đi sâu hơn nhé? Mời tiến lên nào… ☽

Tôi chầm chậm bước thêm một bước.

Cô giáo mới Eun Haje sẽ bị treo cổ chết!

Trò chơi Hangman là để treo cổ cô ấy đấy!

Tôi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, tiếp tục bước.

☾ Còn rượu nho thì sao? Một thức uống phát triển cùng nền văn minh loài người, biến hóa qua giống nho, mùa thu hoạch, và thời gian ủ. ☽

☾ Trải qua hàng thiên niên kỷ, người ta không ngừng cải tiến nó, bởi khao khát và ý chí để đạt được hương vị hoàn hảo… ☽

Một bước.

Rồi thêm một bước…

“...”

Cuối cùng, rìa sân khấu đã hiện ra trước mắt.

Tôi đã đến sát dưới bục.

☾ Anh Hoẵng thân mến, bước chân của anh chẳng khác gì rượu nho cả. ☽

Tôi ngẩng đầu lên.

☾ Trong chương trình này, can đảm là điều tối thượng. Không có nó, anh sẽ tan biến. ☽

☾ Và Hoẵng - nim, anh đã chứng minh mình không phải là kiểu người sẽ tan biến. A, tôi nhớ ra rồi… đúng vậy, anh từng là MVP cơ mà. ☽

☾ Lần này cũng vậy, hãy theo đuổi ước vọng và quyết tâm của anh đi. ☽

Braun nói như thể đang dẫn dắt một chương trình phát sóng trực tiếp.

☾ Nào, cùng nhau hóa thân thật rực rỡ nhé? ☽

...

Đúng rồi.

‘Cảm ơn anh.’

☾ Truyền động lực cho tổ đội là nghề của tôi mà! ☽

Tôi thực lòng biết ơn đấy.

Tôi hít sâu một hơi.

Dù ánh mắt cười toe của lũ giáo viên lại bám vào tôi, nhưng cảm giác đè nén dường như nhẹ đi nhiều.

Tiếng thì thầm và giọng nói trong đầu cũng không còn đục khoét ý chí tôi mạnh như trước nữa.

‘Đừng để nỗi sợ chiếm lấy mình.’

Tôi làm được.

Tôi ổn định lại, đứng thẳng, ngẩng lên nhìn những người đang chen chúc trên sân khấu.

【Cô giáo mới Eun Haje, xin mời bước lên sân khấu~】

Màn hành hình chính thức bắt đầu.