Tôi đột nhiên thấy như bản thân đang bị Braun phê bình… về cái dung dịch tắm tôi đã pha bằng 500ml máu của chính mình.
‘…Độc đáo?’
Tôi khựng lại vì bất ngờ.
‘Suýt nữa thì mình đã ngoái đầu nhìn cái bồn rồi.’
Trong khi giữ cái đầu đứng yên, tôi hỏi, “Ý anh nói ‘độc đáo’ là sao?”
☾ Chính xác như tôi nói đấy! Hmm, dung dịch tắm thì có nhiều loại mà đúng không? Muối, dầu, bọt… Còn của anh, Hoẵng - nim đây thì khá khác với nhân sâm, nhưng cả hai cũng có vài điểm tương đồng. ☽
Ờ…
Cái nhân sâm đó là từ một câu chuyện ma, còn tôi là con người…
‘Khác nhau rõ ràng thế còn gì?’
☾ Đúng là khác. Nhưng anh nghĩ điểm giống nhau giữa mình và và củ nhân sâm kia là gì, anh Hoẵng? ☽
“...!”
☾ Ồ… anh khó hiểu chỗ đó à. Tôi hiểu rồi. ☽
Kèm theo tiếng chặc lưỡi như thể đang nếm thử rượu ngon, Braun cất lời, ☾ Dung dịch tắm của anh là một sự pha trộn. ☽
Pha trộn.
Theo nghĩa đen thì là hỗn hợp, một từ hay dùng khi nói về cà phê hoặc cocktail, tức là trộn nhiều nguyên liệu lại để tạo ra một hương vị mới.
☾ Chuẩn. Có vẻ nó chứa một thành phần giống với nhân sâm, chỉ là ở dạng khác thôi. ☽
“...”
Chẳng lẽ đây là… dấu hiệu của hiện tượng ô nhiễm từ truyện ma?
Nhắc đến ô nhiễm, tôi nghĩ đến người sĩ quan của ㄴĐội An ninhᄀ, cái cách thân thể con người của anh ta từng bị xé toạc, vặn vẹo rồi biến thành thứ gì đó như chó sói.
Chẳng lẽ tôi cũng bắt đầu bị các hiện tượng siêu nhiên ô nhiễm rồi sao?
☾ Nhiễm bẩn á? Cách nói đó tiêu cực quá! Cuộc sống chẳng phải cũng là một chuỗi biến đổi đó sao? Tác động lẫn nhau và chuyển hóa chính là điểm thú vị đấy! ☽
Tiêu rồi.
Tôi theo bản năng cúi xuống nhìn cơ thể mình. Nếu quả thật có dấu hiệu nào đó của ‘sự xâm nhập từ creepypasta’, thì rất có thể là…
“Có khi nào là do mấy hình xăm không?”
☾ Hmm, truy tìm nguồn gốc của một thứ đã bị trộn lẫn rồi thì khó lắm. ☽
☾ Có người chỉ nếm một giọt rượu là đoán được vườn nho sản xuất cơ, nhưng tôi thì chưa bao giờ thích cái kiểu khoe khoang đó, dù là lúc làm MC chương trình đàm thoại. ☽
“...”
☾ Dù sao thì anh cũng không cần lo lắng đâu, anh Hoẵng. Nó không đến nỗi biến anh thành một phiên bản mới toanh của chính mình đâu! ☽
Về mặt lý thuyết thì điều đó đúng.
‘Sống và làm việc ở đây, kiểu gì chả bị nhiễm một chút khí ma quái.’
Chẳng có lý do gì để hoảng loạn cả. Càng mạnh và càng có đa dạng năng lực siêu nhiên thì nguy cơ bị chúng nhấn chìm càng cao.
Tôi phải học cách cân bằng thôi.
‘…Dù tôi nghĩ mình vẫn chưa tới ngưỡng phải lo chuyện cân bằng.’
Nhưng sớm muộn gì cũng phải xử lý chuyện này. May thay, từ khi lên chức giám sát viên, tôi đã được quyền sử dụng một cơ sở chuyên theo dõi những thay đổi kiểu này.
Tạm thời thì mình cứ sống sót qua cái truyện ma lần này rồi tính chuyện kia sau.
☾ À mà này, còn một điểm khá đặc biệt nữa về dung dịch tắm của anh… À, nó tan hết rồi. ☽
Braun thở ra một hơi dài mãn nguyện, cứ như nãy giờ đang phân tích cái dung dịch ấy thật sự.
☾ Tôi khá tận hưởng nó đấy! ☽
Ít nhất thì một trong chúng tôi thấy vui. Thế cũng đỡ.
Trong bồn tắm, ánh đèn neon trong bồn nhấp nháy như thể đang bật kênh TV, từ con thỏ bông đang tựa mình vào thành bồn, một thứ năng lượng sinh động kỳ lạ đang tỏa ra.
☾ Giờ tôi ra khỏi bồn nhé? ☽
Nghe vậy, tôi bước tới và bế Braun ra ngoài. Dù kích thước con thỏ bông vẫn như cũ, nhưng nó có cảm giác… sang hơn bình thường.
Giọng Braun thì nghe rõ ràng hơn hẳn, nó sắc sảo và sinh động hơn.
Tôi quấn khăn quanh con thỏ bông và che nó đi khỏi tầm mắt mình, rồi hỏi, “Anh cảm thấy hồi xuân không?”
☾ Diễn tả bằng lời không đủ luôn á! ☽
☾ Hmm, cảm giác như tôi vừa trở lại thời hoàng kim, khi tôi còn hoạt động mạnh mẽ ấy… ☽
Dù không lột xác kịch tính như khi tôi dùng nhân sâm nhiễm bẩn, Braun rõ ràng đã ‘hồi xuân’.
Và khi tôi vén khăn lên, tôi để ý một thứ chưa từng thấy trước đó.
‘…Cái nhãn?’
Ở sau gáy cái móc khóa thú nhồi bông có một mẩu vải nhỏ, trông như là chỗ gắn nhãn cũ.
‘Tức là ban đầu nó vốn có nhãn hoàn chỉnh ở đây?’
Có vẻ như nó đã được hồi phục cùng với Braun.
‘Thú vị thật.’
Tôi âm thầm ghi nhớ lại điều này.
☾ À, dễ chịu hết sức. ☽
“Tốt rồi.”
Tôi lau khô con gấu bông và cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn phủ khăn.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
“Tôi có chuyện muốn nhờ.”
☾ Haha, tôi đoán được mà! ☽
☾ Dù sao thì, ai nỡ từ chối người vừa chuẩn bị bồn tắm sang chảnh cho mình chứ? Anh sắp hỏi rằng, liệu tôi có thể cho thêm người mượn mặt nạ đúng không? ☽
“Đúng vậy.”
Giờ Braun đã trẻ lại, nó sẽ có thể dùng năng lực mạnh hơn.
☾ Tuyệt. Anh có thể mang thêm bao nhiêu người? ☽
“Hai.”
***
Hai ngày sau.
Theo chỉ thị từ thông báo của công ty, tôi đến làm việc ở một cơ sở khác. Đó là một trường mẫu giáo tư nhân đã bị bỏ hoang và đang được túc trực bởi kha khá nhân viên công ty.
“Mọi người đến rồi à,” tôi lễ phép chào.
“Hươu đến sớm thế!”
Đứng gần cửa ra vào còn đầy vết bẩn của ngôi trường, chẳng mấy chốc, tôi cũng thấy các đồng đội của mình đến nơi.
“Hi vọng người xui xẻo lần này là thằng nào đó chứ không phải chúng ta.”
“Lạy Phật… chỉ lần này thôi…”
“...”
Cảm ơn vì mọi người đã chọn cầu nguyện trong tiếng thì thầm, nhưng thực ra, giờ có nói to cũng chẳng ai buồn để ý đâu. Hiện tại, mặt ai trông cũng căng như dây đàn.
“Này Hươu, Hươu! Cậu thấy gã kia mang móc khóa chân thỏ không? Hàng may mắn đấy.”
“Nó có tác dụng không?”
“Cậu nghĩ sao? Đợt trước có người cũng đeo thứ tương tự, và vẫn bị tiễn về thế giới bên kia chỉ sau một cú.”
“...”
“Đúng đấy, Đội phó Eun nói đúng. Ở đây mấy món đó chẳng giúp được gì đâu. Sự lựa chọn mang tính công bằng và không thể tránh được mà.”
Tôi liếc nhìn Giám sát viên Park. Dù mặt tái mét, anh ấy vẫn cố gượng cười, đúng kiểu giả vờ bình tĩnh nhưng bên trong thì vẫn lo sốt vó.
“Giám sát viên.”
“Sao?”
“Nếu em tính thử vài chiêu để tránh bị chọn làm vật tế, công ty có cản không?”
“À, kiểu thủ sẵn mánh né à?”
“Kiểu vậy.”
Park bật cười, vỗ vai tôi.
“Ôi Hươu, tất nhiên là không rồi! Ai chả làm thế!”
“Tôi dám dùng lương cả tháng của mình để cá, là mấy ngày nay ai cũng ráng vắt óc tìm mọi cách để né cái chết đấy!”
Đội phó Eun có khác, cái gì cũng nói toẹt ra hết.
Eun Haje cười mỉm, “Cậu nghĩ làm sao mà người ta biết mấy trò đó vô dụng? Đó là vì đã có hàng đống người thử rồi mà vẫn bị chọn thôi.”
“...”
“Gì vậy Hươu, cậu cũng tính thử trò gì à?”
“Đúng.”
Sau một thoáng đắn đo, tôi lấy Braun ra khỏi túi áo.