“À, cái móc khóa mà cậu hay mang theo ấy hả.”
“Người bạn may mắn của em đấy. Em có thể áp dụng năng lực của người bạn này cho hai người được không? Đây sẽ là bí mật giữa ba chúng ta thôi.”
Cả hai cười nhạt và nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi nhưng vẫn gật đầu.
“Ừm… cảm ơn cậu, chắc vậy.”
“Mong là nó đem lại chút may mắn thật sự đi!”
Ổn rồi.
‘Thế là sau này khỏi sợ lan tin đồn tào lao.’
“Huu.”
☾ Chúng ta chuẩn bị đi thôi, anh Hoẵng. ☽
“Ừ, họ sắp bắt đầu rồi.”
Tôi cũng như mọi người mà dán mắt vào chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ treo ở lối vào.
Tích.
Kim giây vượt qua mốc 8:59:56 sáng.
☾ Anh sắp bước vào trường quay. ☽
☾ Nếu anh thấy camera thì đừng lo mà cứ nghĩ nó là ánh sao đi. Thư giãn. ☽
Tích.
57 giây.
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy rất bình tĩnh.
Tôi có một cảm giác chắc chắn về bản thân.
☾ Ồ, tôi có thể thấy anh đang đeo mặt nạ! Tuyệt vời. Giờ nó chính là bản thể của anh. ☽
Tích.
58 giây.
Tôi ngẩng đầu.
Sừng hươu trên mặt nạ tôi ngứa ngáy như gỗ, nhưng nó không hẳn là gỗ. Chỉ tôi mới biết đó thực chất là ■■.
☾ Chúng ta còn có những bạn động vật khác nữa! Tận hai người cơ. ☽
Tích.
59 giây.
Tôi quay đầu lại và thấy một con lửng và một con chim ưng đang quan sát đám người xung quanh.
Và rồi…
☾ Có vẻ như chẳng ai mạnh hơn anh cả. ☽
Tôi biết.
Tôi chớp mắt, thấy rõ những quầng nhiệt căng thẳng của con người quanh mình.
Và rồi…
Tích.
9:00 sáng.
Đồng hồ quả lắc ngân vang.
Bong...!!
“...!”
Tôi hít vào một hơi sắc lẹm.
Tòa nhà mẫu giáo đổ nát lập tức biến thành một không gian hiện đại và sạch sẽ. Nó có mùi sơn mới như thể vừa hoàn công và đang chờ khai trương.
Trước một căn phòng ngập đồ chơi xếp gọn, tôi đang đứng bên cạnh một con chim ưng, hay nói đúng hơn Đội phó Eun Haje.
…Chúng tôi đã bước vào chuyện ma.
“...”
Tôi cúi đầu nhìn xuống cổ mình.
Sạch, không có dấu gì hết.
“Hah.”
Tôi thở ra, để mọi căng thẳng trôi đi.
‘Mình vượt qua rồi.’
Cảm giác dày nặng quái dị bao quanh người, cảm giác sừng mọc, tất cả đều dần biến mất. Cảm giác chắc chắn về bản thân cũng tan theo.
☾ Hừm, vậy là vai diễn ngắn ngủi của mọi người kết thúc rồi. ☽
Cảm ơn.
‘Thì ra ý của Braun về mặt nạ là vậy.’
Cảm giác ‘đeo mặt nạ’ khá kỳ dị và tôi mừng vì nó đã sớm kết thúc. Vì tôi đã ép Braun chia mặt nạ cho ba người cùng lúc, nên giọng con thỏ bông nghe mệt mỏi hẳn.
Chỉ riêng việc nó trụ được vài giây đã là giỏi lắm rồi.
‘Làm tốt lắm.’
Tôi thò tay vào túi, định xoa nhẹ lên Braun thì...
☾ Không… khoan đã. Cái quái gì thế này? ☽
“...?”
Sao nghe nó có vẻ hoảng loạn thế?
Tôi lập tức lôi Braun ra khỏi túi.
Trên cổ con thú bông… lơ lửng hình ảnh ba chiều của một chiếc thòng lọng đen.
Đó là dấu hiệu của vật hy sinh.
“...?!”
Braun… vừa bị chọn làm vật hy sinh?!
‘Một cư dân của chuyện kinh dị mà cũng bị chọn á?!’
Trong khi tôi đang đứng chênh vênh giữa sự hoang mang, không biết đây là lỗi hệ thống hay một điều đáng báo động nghiêm trọng.
Thì Braun bắt đầu lầm bầm.
☾ Gì cơ? Tham gia tiết dạy thử á? Xin lỗi, tôi là người phỏng vấn giáo viên, chứ không phải người dạy trẻ con đâu. Trời đất ơi! ☽
☾ Showbiz, làm ơn đi! Mấy người nhàm chán quá! Cứ bám mấy cái luật chết dí, chẳng có tí duyên gì cả. ☽
☾ Tôi từ chối, cảm ơn nhiều. ☽
Nói rồi, Braun búng tay bồm bộp bằng mấy ngón bông mềm.
Và thật thần kỳ, chiếc vòng thòng lọng liền biến mất!
“...!!”
☾ Cố ép buộc một nhân vật không liên quan phải nhập vai à? Đúng là cái trường mẫu giáo làm ăn thiếu chuyên nghiệp! ☽
“...”
‘Thì ra chiêu nhận diện “không phải con người”… có tác dụng thật.’
Không đúng với tưởng tượng ban đầu, nhưng kết quả là rõ ràng.
Braun đã bị chọn, nhưng vì từ chối nhập cuộc nên vai trò vật tế bị chuyển sang người khác.
“...”
Khoan đã.
‘Nó đã chuyển sang người khác sao?’
Tôi lập tức cúi xuống nhìn cổ mình.
Vẫn sạch sẽ.
‘Vậy nó chuyển cho ai chứ?!’
Dù nhẹ nhõm vì không phải mình, tôi vẫn thấy lạnh sống lưng. Nếu hệ thống truyện ma tự động nhảy sang mục tiêu tiếp theo một cách ngẫu nhiên khi bị từ chối…
“Hươu.”
Tôi quay sang Trợ lý quản lý Eun Haje, trong khi cố gắng tiêu hóa tất cả những gì vừa xảy ra.
“Đội phó, hồi nãy, em nghĩ là—”
“...”
“...”
Tôi nhìn cô ấy…
“Cậu đừng hoảng. Hít thở sâu vào, chậm thôi.”
Cô ấy mỉm cười với tôi.
“Giờ chị muốn nhờ cậu một chuyện. Nếu thấy không làm nổi thì cứ từ chối, không sao cả.”
“Chị Haje—”
“Nếu có thể giải quyết nó thì chị đã làm rồi, nhưng chị không thể.”
Với nụ cười chua chát, cô ấy chỉ nhẹ vào vòng thòng lọng giờ đã siết chặt quanh cổ mình.
“Vì chị… đã bị chọn rồi.”
========================
Hồ sơ Thám Hiểm Bóng tối : Công ty Daydream: Chuyện Ma
[Người Treo Cổ Thèm Khát]
Mã chuyện: Daydream [Qterw-B-191]
Mô tả:
Dựa theo trò chơi đoán chữ Hangman/Người treo cổ, bóng tối này tuyệt đối không chấp nhận ngoại lệ.
Người tham gia không thể thoát khỏi vai trò được chỉ định dưới bất kỳ hình thức nào.
Áp lực tâm lý và nỗi sợ tích tụ là đặc trưng nổi bật của truyện ma này.
Kẻ bị tế (Người treo cổ) sẽ bị treo cổ khi những người còn lại đoán sai từ liên quan đến họ.
Ngoại lệ không tồn tại.
========================
“Biết đâu… chị nên thấy mừng vì còn được nói vài lời trăn trối. Cậu cứ gọi là chút nhân từ cuối cùng đi.”
Không. Không được.
“Khoan đã, xin hãy—”
“Không sao.”
Nụ cười của Đội phó Eun chuyển thành một nụ cười khổ.
“Nhìn đi… dù sao chị cũng sẽ chết.”
“...!”
“Câu hỏi thật sự là, liệu mọi người có sống được trong lúc chị chết không, hay là chết luôn cả đám.”
…Cô ấy nói đúng.
Nếu từ khóa không được giải đúng trước khi trò chơi kết thúc, toàn bộ người chơi sẽ bị treo cổ, bao gồm cả Người treo cổ.
Không có ngoại lệ.
Khốn kiếp thật.
“Nghe kỹ nhé. Chị đã cài sẵn vài đơn hàng tự động trên Cửa Hàng Điểm Thưởng trong trường hợp chết khi đang làm nhiệm vụ.”
“...”
“Nhớ bảo Đội Trưởng Lee kiểm tra kỹ lại giùm. Anh ấy hay đãng trí mấy vụ này lắm.”
Tôi bỗng nhận ra—
Cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận cái chết rồi.
Dzz zz zz zzzt—
“...!”
“Chú ý. Câu chuyện bắt đầu rồi đó.”
Cùng lúc đó, nột chiếc TV cũ ở góc phòng chơi chợt sáng đèn.
【Xin chào các thầy cô mẫu giáo dạy tiếng Anh tại ■■! Hôm nay, chúng ta sẽ học một trò chơi thú vị để chơi cùng học sinh!】
【Đó là… Hangman/Người treo cổ!】
Sợi thòng lọng quanh cổ Đội phó Eun bỗng siết chặt.
“...!”
Lúc này, sợi dây thừng giờ chợt trở nên rắn chắc và quấn lấy tay chân Đội phó, nhấc bổng cô ấy lên không.
【Người dẫn chương trình hôm nay sẽ là giáo viên mới nhất của chúng ta, cô Eun Haje!】
Trên màn hình TV, một chuỗi khoảng trắng khổng lồ hiện ra.
┌──────────────────┐
│ KẺ ーーーー ーーー │
└──────────────────┘
【Người treo cổ! Chúng ta cùng nhau đoán từ nào!】
Cuộc hành hình… đã bắt đầu.
-----------------------------------------------------------------------------
Event tiếp tới khá vui nên Hành sẽ để dành. Tiếp tới: