Dựa trên chuyện Tiệm Xăm Ánh Trăng chưa bao giờ ban cho năng lực nào có hại cho khách, tôi quyết định không quá đề phòng để rồi bỏ lỡ món quà này.
‘Ít nhất thì bây giờ, mình không cần lo chuyện lén lút giấu đồ nữa.’
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã là một lợi ích lớn rồi.
“Cảm ơn cô. Tài năng của cô rất tuyệt vời và đáng kinh ngạc.”
Thấy tôi trả lại viên ngọc trai từ kho mini trong tay, nữ thợ xăm nhận lại với vẻ mặt hài lòng thấy rõ.
“Cô làm xong rồi đúng không?”
Cô ấy gật đầu.
“Vậy tôi xin phép đi trước.”
Tôi vừa bước đến cửa thì thợ xăm như sực nhớ ra điều gì, vội ra hiệu bảo tôi dừng lại.
‘Lại gì nữa đây?’
Cô ấy lục lọi bên dưới quầy với ánh mắt nghiêm túc, rồi lấy ra một tờ giấy được bọc cẩn thận trong túi nhựa trong suốt và đưa cho tôi.
‘...Bản thiết kế hình xăm à?’
Vừa cầm lên là tôi nhận ra ngay.
Đó là một hình xăm dán. Chính xác hơn thì đó là mẫu thiết kế tôi đã chọn, một cây cà chua.
Lại còn tận ba cái!
“...!”
Khoan đã.
“Ý cô là… nếu tôi dán cái này lên, tôi sẽ tạm thời trở nên ‘can đảm’ như thể đã nhận hình xăm thật?”
Nữ thợ xăm mỉm cười và gật đầu.
‘Trời đất ơi.’
Phần quà này nằm ngoài dự đoán của tôi luôn.
“Cảm ơn cô rất nhiều.”
Để đáp lại tôi, chủ tiệm dịu dàng cười và vẫy tay chào như thể đã đến lúc tiễn khách.
Sau khi bỏ ba miếng dán vào túi, à không, là bỏ vào cái kho mini mới của mình, tôi nói lời tạm biệt cuối cùng.
“Chúc cô một ngày tốt lành.”
Rồi cánh cửa khép lại sau lưng tôi.
Rắc—
Khi tôi quay đầu nhìn lại…
“...”
Bên trong cửa tiệm đó đã trống trơn.
[Tiệm Săn Ánh Trăng] là một chuyện ma đúng chuẩn. Sau khi trải nghiệm kết thúc, không gian bên trong quay trở lại trạng thái bỏ hoang, phía sau lớp kính cũng chỉ còn lại tấm biển bất động sản méo mó và một bầu không khí lạnh lẽo không một bóng người.
‘... đây là cách chuyện kinh dị hoạt động.’
[Tiệm Xăm Ánh Trăng] chỉ có thể ghé thăm đúng một lần thông qua chuyện ma [Nó Rỗng Tuếch].
‘Có khi lần tới sẽ là một truyện khác.’
☾ A, một trải nghiệm vừa kỳ lạ vừa đáng yêu làm sao. ☽
Lần này, rôi đồng tình 100% với con thỏ bông.
“Hươu, cuộc thám hiểm sao rồi?”
“Khá ổn.”
Vào hôm đó, tôi đã hoàn thành cuộc khám phá [Nó Rỗng Tuếch] một cách suôn sẻ và tích được kha khá điểm.
Mùi hương từ buổi mát-xa liệu pháp bằng tinh dầu của Braun còn vương vấn cả mấy ngày sau.
Về hình xăm đã được cường hóa, vào sáng hôm sau, nó biến mất hoàn toàn và để lại dòng chữ cũ trên cổ tay, nhưng năng lực thì vẫn còn nguyên.
‘Tôi sẽ dùng nó một cách khôn ngoan.’
Và để đạt mục đích này, tôi bắt đầu làm vài thử nghiệm với kho chứa mới.
***
Vào ba tuần sau—
Tôi chưa có lần nào dùng cái kho mini cả.
“...”
Ờ thì cũng dễ hiểu thôi.
Khi bước vào chuyện ma có ghi chép, công ty sẽ phát đồ dùng đầy đủ nên tôi không cần phải mang lén gì.
Mà mấy nhiệm vụ thám hiểm không có hướng dẫn cũng thưa dần.
‘Ngay cả [Shop Người Ngoài Hành Tinh] giờ cũng chẳng có món nào nhỏ gọn đủ để tôi nổi máu điên mà vác theo…’
Cuối cùng, năng lực này chỉ đơn thuần trở thành tiện ích giúp mang đồ dễ hơn.
‘Tôi chỉ có một phát hiện là không gian bên trong như được hút chân không nên đồ ăn không bị hỏng.’
Cái đồng hồ kim sẽ đứng im kim giờ nếu tôi bỏ vào kho chứa, còn đồng hồ điện tử lại bị tụt pin.
Quy luật hoạt động của cái kho này chẳng rõ ràng chút nào, và tôi vẫn chưa gặp tình huống khẩn cần đến nó.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cứ tích điểm đều đều mà chẳng cần dùng đồ hay bung chiêu gì cả…
‘Dù sao thì có vẫn hơn không.’
“Còn ba tuần nữa là có thông báo điều động nhân sự rồi.”
“Hô a, hô a~”
“Hươu chắc chắn sẽ ở lại đội này đúng không?”
“Vâng, em cũng mong là vậy.”
Chuyện nóng hổi nhất trong Đội D hiện giờ là, liệu tôi có trụ qua đợt điều động sắp tới hay không.
Do làm trong công ty truyện ma, tôi cũng quen dần với việc thỉnh thoảng có thương tích, hoặc tai nạn bất ngờ các kiểu.
Mấy miếng xăm dán thì luôn được tôi mang theo như bùa hộ mệnh để sinh tồn.
‘Mình sẽ để dành mấy cái này cho lúc thật sự nguy kịch.’
Tôi dần thích nghi với nhịp điệu làm việc, và cũng quen với mấy người đồng đội tử tế dễ chịu.
Dĩ nhiên, cảm giác bình yên đó không kéo dài lâu. Sau khi qua thêm ba tuần và hai ngay… Vào đúng sáng thứ Hai.
“Hươu, tới rồi à?”
“...”
Hôm nay, bầu không khí của văn phòng Đội D có một cảm giác khác lạ.
‘…Có chuyện gì vậy?’
Khắp văn phòng là một sự tĩnh lặng rợn người, đúng kiểu bầu không khí lúc viết-tin-nhắn-chia-tay-cho-gia-đình-trước-khi-rơi-máy-bay ấy.
Đó là một bầu không khí bình thản khi người ta đã chuẩn bị tinh thần cho bi kịch. Chuyện này không giống như điềm lành chút nào.
“Ờ thì… kiểu gì cũng đến lúc đụng phải chuyện thế này thôi.”
“Sẽ ổn mà! Tụi mình ai cũng may mắn mà!”
Giọng cố lạc quan của Giám sát viên Park Minseong không kéo nổi biểu cảm của Trợ lý quản lý Eun Haje.
Áp lực rõ rành rành.
“Ngồi đi, Hươu.”
Tôi không được dẫn đến bàn làm việc, mà được mời ngồi sofa. Haje ngồi đối diện, đặt một chiếc máy tính bảng lên bàn với vẻ mặt thản nhiên.
“Đây là Bóng tối mà cậu sẽ vào ba ngày nữa.”
“...”
Ba ngày?
‘Sao nay báo sớm thế?’
Thông thường nếu hẹn sau ba ngày thì là kiểu “chuẩn bị đi, cậu có thể được phân công”.
Chứ hiếm khi tuyên bố chắc nịch như vậy.
“Mười hai người sẽ tham gia Bóng tối này. Hạng Buông Tối (B).”
“...”
“Cậu đừng quá lo. Tỷ lệ sống sót của Bóng tối này cực cao. Với lại, điểm thưởng lần này không thấp, 2000 điểm mỗi người.”
“…Và sao nữa?”
Biểu cảm của Eun Haje thoáng chốc chuyển thành cười đắng, như thể muốn nói, ‘Thằng nhóc này tinh mắt nha.’
“Vấn đề ở chỗ: gọi đây là một ‘Bóng tối dễ dàng’ có hơi vắn tắt, nó có một điểm đặc biệt.”
“…Đặc biệt thế nào?”
Eun Haje khoanh tay.
“Cách nói đơn giản nhất là…”
“Đây là một trò chơi tử thần dựa vào may rủi.”
“...?!”
“Chắc chắn sẽ có người chết khi mới bắt đầu. Nạn nhân được chọn ngẫu nhiên và hoàn toàn dựa vào vận may.”
Tổ sư nó.