Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web Novel - Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?

Bên dưới tầng hầm là một căn phòng xử lý thi thể.

“Rõ ràng, cái nhà nghỉ này từng xảy ra mấy vụ giết người hàng loạt, căn phòng này mém khiến tôi ngất khi mới nhìn thấy nó đấy.”

Thật lòng mà nói, Kim Soleum đúng là suýt xỉu. Những món ‘di tích’ kinh hoàng từ các vụ án cũ trong tầng hầm rất khủng khiếp.

Quan trọng hơn cả, Kim Soleum đã tìm được một công dụng mới cho đóng đạo cụ kỳ quái đó.

Người viên nhà nước lập tức hiểu ra, “Những thi thể mà chúng ta thấy từ đầu tới giờ…”

“Đúng vậy.”

Kim Soleum nở một nụ cười gượng gạo, “Không cái nào còn nguyên vẹn, đúng chứ?”

Bởi vì đám xác chết ấy được ráp từ các phần cơ thể đã được bảo quản trong tầng hầm, Kim Soleum phải sắp xếp làm sao cho chúng trông như mới bị giết!

Và đó là lý do Baek Saheon buộc phải là nạn nhân đầu tiên.

‘… Mình không thể làm hết chuyện này một mình được.’

Lôi những xác được bảo quản ra, rồi dàn dựng hiện trường giết người trong đêm tối… việc đó kinh tởm tới độ Kim Soleum chỉ muốn chết luôn cho xong chuyện.

Tuy nhiên, đứng trước lựa chọn giữa “hợp tác” hoặc “chết”, Baek Saheon đã nghiến răng trở thành trợ lý bất đắc dĩ cho sự sáng tạo bệnh hoạn của Kim Soleum.

Và hai người cùng nhau dàn dựng từng hiện trường một cách tỉ mỉ.

Họ nhét đôi chân bị cháy sém vào lò, đôi giày thể thao của Baek Saheon cũng được đính kèm để tăng tính hiệu quả.

Thịt bằm và xương ở sân sau thì sao? Đó là thực phẩm từ tủ đông sau nhà kho, họ còn trộn thịt cùng với mấy mảnh quần áo để tăng độ tin cậy.

Còn mớ máu me bê bết trong phòng khách hiện tại? Cũng như cách cũ.

Mặc dù Kim Soleum phải một mình đi bắt cóc, anh ta lại có sự trợ giúp từ năng lực đặc biệt của Braun.

“Trong khi dựng nên hiện trường giả, tôi giấu người thật đi và dùng bộ phận cơ thể thật để không ai nghi ngờ.”

“...”

“Tôi nghĩ, nếu tôi hành động trước, tên sát nhân thật sẽ hoang mang và im lặng.”

“...”

Kế hoạch này không chỉ là một cú đòn tâm lý mà còn là sự ứng biến giữa mớ hỗn độn.

Nhưng mà…

“Anh biết không… vẫn có người đã giết người thật đấy.”

“...”

“Ví dụ như vụ dị ứng… và trận lở đất.”

Cả hai đều xảy ra trước khi Kim Soleum kịp nhúng tay.

Trận lở đất thì có thể viện cớ là thảm họa siêu nhiên… nhưng dị ứng? Chẳng thể là trùng hợp được.

Không ai, kể cả Sherlock Holmes, có thể đoán được dị ứng chết người của ai đó chỉ sau chưa đầy một ngày quan sát.

‘Chỉ khi vô tình nghe trong lúc trò chuyện, mình mới biết chuyện đó’, Kim Soleum nghĩ thầm.

Nên việc có kẻ đem theo đúng loại dị ứng chết người như đậu phộng tới đây… rõ ràng là không thể là ngẫu nhiên.

Nói cách khác…

Ai đó đã biết trước hồ sơ của tất cả những người tới đây và chuẩn bị ra giết họ.

“Là anh hả, đặc vụ - nim? Anh gây ra vụ sốc phản vệ à?”

“...”

Người đặc vụ không phủ nhận.

Còn Kim Soleum…

‘Hmm. Đúng như mình đoán.’

…anh ta cũng chẳng hề ngạc nhiên!

Đáng lẽ anh ta nên cảm thấy xót thương cho mấy 'nạn nhân vô tội' mới phải?

Cơ mà bọn họ đâu có ‘vô tội’.

‘Chính phủ đâu có chọn ngẫu nhiên nạn nhân để vứt vào trò Cò quay Nga chết chóc đâu.’

Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên áp dụng một phương pháp gọi là ‘Cán Cân Tội Ác’ để chọn ra những công dân bắt buộc. 

Cán cân ấy lấy ‘giết người không có động cơ’ làm mức chuẩn, và bất kỳ ai bị đánh giá có mức độ tội ác vượt quá mốc đó đều được liệt vào diện có thể hy sinh.

Tức là, những kẻ bị đưa vào thảm họa đều là loại người đáng chết hơn cả tội nhân giết người hàng loạt.

‘Nếu thảm họa buộc phải diễn ra, thì chí ít cũng cho nạn nhân là tội phạm. Vậy mới giữ được chút đạo đức chứ.’

Phải nói, quyết định này rất chuẩn phong cách của chính phủ: âm thầm thanh trừng một cách đạo đức.

‘Nên tôi cá chắc, họ cũng chọn những loại loại đó để thanh trừ thôi.’

Và Kim Soleum đã đoán đúng.

Cặp “vợ chồng” kia thực chất là đôi tình nhân đang ngoại tình. Một nửa thật của người chồng đã chết khi rơi vào hoàng cảnh túng quẫn, dẫn đến tuyệt vọng và tự sát cùng với đứa con nhỏ của mình.

Mấy sinh viên đại học thì từng là thủ phạm trong một vụ bắt nạt, dẫn đến cái chết của bạn học. Dù từng bị truy tố, họ đã trắng án vì thiếu chứng cứ và thậm chí còn gia nhập cùng câu lạc bộ leo núi.

Còn người tài xế ư? Hắn ta là một tên ấu dâm chưa bị bắt.

Dù không biết tường tận sự việc, nhưng Kim Soleum cũng đã có cảm giác mơ hồ về họ rồi.

‘Một dàn diễn viên quá hợp vai.’

Rõ ràng, chính phủ đã sắp đặt sao cho mấy cuộn cassette rơi vào đúng tay những kẻ này.

‘Và cử một đặc vụ đến để giám sát toàn bộ.’

Người đó đang đứng trước mặt Kim Soleum.

Người viên chức cất tiếng với tốc độ đều đều, “Họ đều là tội phạm.”

“...”

“Nếu luật pháp vận hành đúng, thì ở một số quốc gia, những kẻ ấy sẽ bị tuyên án tử hình vì những tội danh cực kỳ nghiêm trọng.”

Anh ta dừng lại, rồi nói thêm, “Chỉ trừ anh, người không có cuộn băng.”

Dù vậy, trong lòng người đặc vụ vẫn thấp thỏm, không chắc lời giải thích này có thuyết phục được không.

Những lần tiếp xúc dân thường trước đây chẳng bao giờ diễn ra suôn sẻ.

Mệt mỏi, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng…

“Hừm, ra vậy. Nghe hợp lý đấy.”

“...!”

Bất ngờ thay, người nhân viên văn phòng đứng trên tầng hai gật đầu đồng tình.

“Dù sao thì đa số vị khách vẫn sống khỏe mà. Vậy là tốt rồi.”

Kim Soleum nói với thái độ thản nhiên như đang bàn chuyện đi chợ.

“Hẳn là anh cũng nặng lòng khi giết người, mặc dù tất cả họ đều là tội phạm. Có lẽ kết cục này cũng không tệ.”

“...”

Cuối cùng, người đặc vụ buộc miệng hỏi:

“Anh là ai?”

Tự dựng hiện trường giả giết người, không hề nao núng khi đối mặt một ‘sát nhân’, và lại còn tin tưởng vào người khác chỉ thông qua suy luận?

Không người bình thường nào có thể thực hiện tất cả điều trên cả.

“Hmm.”

Kim Soleum thở dài một hơi.

“Tôi chỉ là… một người hay bị cuốn vào mấy chuyện thế này thôi.”

“Anh là người của Cục Quản Lý Thảm Họa à?”

“Không. Nhưng tôi có nghe về họ. Tôi rất vui mừng khi gặp được một đặc vụ bằng xương bằng thịt như anh… à mà…”

Anh ta đột ngột quay đầu.

Két.

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau nhà bếp đột nhiên mở ra, y như cái ngày đầu tiên.

“Có vẻ… người trông nhà nghỉ đã quay về rồi đấy.”

Cảnh cuối của Thảm Họa này… đang dần hé lộ.