Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web Novel - Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm

Ngày hôm sau, sau giờ ăn trưa, bọn tôi di chuyển đến hiện trường Bóng tối bằng xe của Đội phó Eun.

“Em mang theo hết vật phẩm cần thiết chưa?”

“Rồi ạ.”

Món đồ đắt tiền mà tôi đã mua trong giờ nghỉ trưa đã được cất kỹ trong cặp tài liệu.

Từ ghế lái, Eun Haje xác nhận lại, “Hươu, đây là lần đầu cậu bước vào một truyền thuyết đô thị xảy ra ở địa điểm thật, chứ không phải bị kéo vào nhờ chạm phải vật bị nguyền, đúng không?”

Ờ thì… thật ra, tôi vừa phải đóng giả một tên sát nhân hàng loạt trong một căn nhà nghỉ đầy xác bị chặt khúc, thậm chí còn suýt ói tại chỗ nữa.

…Nhưng chuyện đó chắc không nên kể ra.

“Vâng. Cảm giác như đây là nhiệm vụ thực địa đầu tiên của em vậy.”

“Haha. Hươu vẫn chỉ hai mấy tuổi đúng không? Vậy chắc đây cũng là công việc đầu tiên của cậu nhỉ?”

Không khí trên xe rất nhẹ nhàng và ấm cúng, chúng tôi trao đổi vài câu chuyện vui nhẹ trong lúc di chuyển.

“Cậu có biết không? Đội trưởng bọn mình từng bẻ gãy vô lăng ba lần khi đi làm đấy. Giờ có tin đồn là trừ khi tận thế zombie xảy ra thì ảnh mới chịu ngồi vào ghế lái lần nữa…”

“...”

Thôi, chuyện đó thì tôi không nên hỏi thêm gì.

Sau tầm bốn mươi phút, xe cũng bon bon đến nơi.

“Chúng ta đến rồi đây.”

Đó là một khu phố thương mại chật kín trong một con hẻm ở vùng ngoại ô Seoul.

Nơi này từng sầm uất trong thời kỳ bùng nổ bất động sản, nhưng giờ lại vắng vẻ tiêu điều vì bị các khu đô thị mới hút hết người, một kiểu thị trấn tuy mới xây nhưng lại vắng vẻ như nơi cũ.

Trên xe, chúng tôi lướt qua vô số ô cửa sổ trống trơn, biển rao bán hoặc cho thuê mặt bằng dán đầy cửa sổ xung quanh.

“Một trong những tòa nhà này chính là tâm điểm của truyền thuyết đô thị. Nếu vào đúng giờ hoàng đạo trong ngày nắng, sẽ có chuyện lạ xảy ra.”

“Ra vậy.”

Đi cùng cấp trên vừa tóm tắt ngắn gọn hướng dẫn nhiệm vụ, tôi bước đến tòa nhà thương mại được chỉ định.

“Dân thường bị chặn không vào được đâu. Hình như bên Đội An Ninh có lắp thiết bị gì đó, nhưng bảng tên nhân viên bọn mình có thể mở cổng.”

Hừm.

“Cậu nhớ cẩn thận khi vào trong nhé.”

Giám sát viên Park hạ giọng, thì thầm một cách nghiêm trọng.

“Có vài báo cáo rất rùng rợn, nên cậu đừng lơ là đó.”

“...”

Anh đang nói đến kiểu như cái này à?

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Truyện Ma

[Nó Rỗng Tuếch]: Báo Cáo Khám Phá #12

Một nhân viên được cử đi (Jung Sejong) phát hiện một cửa hàng đang hoạt động ở Phòng 404, cạnh lối thoát hiểm tầng bốn. Bảng hiệu ghi là ■■■ Café.

Tuy nhiên, khi nhân viên này tiến lại gần, những âm thanh kỳ lạ không phát ra từ quán cà phê bắt đầu xuất hiện.

Tiếng chó sủa, tiếng hét, và tiếng gầm rú của thú vật chồng chéo lên nhau, tạo thành một bản hợp âm hỗn loạn như thể đang lao tới.

Ngay khi nhân viên dừng trước cửa, âm thanh bất chợt dâng trào như thể thứ gì đó sắp lao ra.

Hoảng loạn, người nhân viên bỏ chạy về phía cầu thang thoát hiểm, nhưng anh ấy đã ngã bất tỉnh sau một tiếng động lớn.

Sau đó, người này được tìm thấy bên ngoài tòa nhà trong trạng thái hôn mê, bị gãy hở cả hai chân và tổn thương nghiêm trọng ở lưng, không còn đủ điều kiện tiếp tục công tác. Anh ta báo cáo rằng bị PTSD dai dẳng sau đó.

========================

Nghe sơ thì ghê thật đấy.

Nhưng bạn có để ý không?

‘Đấy chỉ là… một quán cà phê thú cưng thân thiện.’

Nghe thấy tiếng chó sủa, nhân viên kia đã vì hoảng loạn mà bỏ chạy, rồi ngã cầu thang và dẫn đến chấn thương nặng.

Tính ra, câu chuyện ma đã tốt bụng đuổi người nhân viên một cách nhẹ nhàng.

Bóng tối này đơn giản chỉ là một không gian nơi những cửa hàng cũ vẫn đang hoạt động bình thường thôi. Thế là hết chuyện lạ.

Đây là kiểu truyền thuyết nơi mấy nhân viên quá nhiệt tình tưởng nhầm mọi thứ là nguy hiểm, tự mình dọa mình và phá hoại, khiến người ngoài chỉ biết cười khổ.

Vậy mà giờ tôi lại đang đứng cạnh những người đang nhiệt tình căn dặn tôi, cứ như sắp bước vào địa ngục không bằng.

“Phải cẩn thận nhé. Không gian này từng gây thương tích cho người vào rồi.”

Không hề.

“Đặc biệt là đừng để bất tỉnh. Thường thì ai ngất cũng bị chấn thương nặng hết.”

Cho dù có ngất hay thương nặng thì không gian này cũng nhẹ nhàng tiễn người ta ra ngoài… Chính xác thì đây là một trung tâm thương mại biết đóng cửa đúng giờ.

Tuy nhiên, tôi vẫn im lặng. Tôi không muốn nó bị hiểu nhầm là ‘truyền thuyết này gây ô nhiễm tâm lý’ và tạo thêm hiểu lầm. Thành ra, khi họ đề xuất chia ra tìm kiếm để tối ưu thời gian nhưng vẫn giữ liên lạc, tôi chỉ gật đầu.

“Cậu chắc là mình sẽ ổn chứ, Hươu?”

“Vâng.”

Bình thường tôi sẽ bám lấy người khác vì sợ, nhưng hôm nay chính là ngày tuyệt vời để ‘một đứa nhát gan đi phiêu lưu’!

“Nếu có gì xảy ra thì cậu gọi ngay nhé.”

“Em hiểu rồi.”

Tôi cầm bộ đàm được Đội An Ninh phát (vật nhìn na ná mấy món đồ chơi bán trong [Shop Người Ngoài Hành Tinh]) và bắt đầu di chuyển.

***

☾ Ừm, anh có cửa hàng nào mà anh muốn ghé thăm không, anh Hoẵng? Hình như vẫn còn vài cái đang mở đấy. ☽

À, vấn đề nằm ở chỗ này.

‘Cửa hàng mà mình muốn đến hơi khó tiếp cận…’

Tuy không gian ở đây bị méo mó, tầng và hướng lung tung cả lên, nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn có thể dựa vào một số quy tắc ngầm .

Một trong số đó là thang máy.

Khi lên từ tầng bảy, nút bấm dẫn xuống tầng hầm sẽ xuất hiện một cách ngẫu nhiên.

Sau vài lần thử, cuối cùng tôi cũng thấy nút ‘B1’.

☾ Ồ, chỗ bí mật à? Anh làm tôi nhớ nhớ cái buổi triển lãm thanh nhã mà chúng ta mới đi đấy. ☽

Nó phải lôi chuyện đó ra hả?!

Tôi vẫn còn gặp ác mộng vì đi lòng vòng dưới tầng hầm nơi đó, đụng mấy con nhện máy, rồi bị mất nội tạng đấy…

‘Đây là một nơi dịu dàng… dịu dàng…’

Tôi lắc đầu xua đi ký ức rồi bấm nút.

Ding.

Cửa thang máy mở ra và dẫn tới một bãi đỗ xe.

‘Chỗ này hình như từng có người ngất vì nghe còi xe.’

Mà thôi, chuyện này không quan trọng.

Tôi làm theo hướng dẫn trong trí nhớ.

‘Rẽ trái ba vòng.’

Sau ba vòng quanh bãi, một biển số khu vực mới (thứ trước đó hoàn toàn không có) hiện ra...

‘A19.’

... Tức là tôi đã đến nơi rồi.

Sự háo hức lớn dần khi tôi tiến đến gần hơn.

Ngay bên cạnh khu A19 là cánh cửa dẫn vào trung tâm thương mại. Thay vì đi thẳng đến thang máy, tôi rẽ qua bên hông, nơi có một cửa hàng nhỏ đang chờ sẵn.

Và rồi, tôi thấy nó.

[Tiệm Xăm Ánh Trăng]

Cửa tiệm kỳ diệu đây rồi.

--------------------------------------------------------

Tiếp tới: 

Twfggiix o